Một tháng sau, Kim Thiền Kiếm Lưu Viễn Thông từng là truyền thuyết trên giang hồ bỏ mình, hưởng thọ năm mươi mốt tuổi.
Giây phút lá phổi Lưu Viễn Thông bị Lưu Nhã Giang đâm thủng, con ngươi ông co rút, biểu cảm không thể tin trên mặt dần chuyển thành cam chịu. Ông che vết thương không ngừng ứa máu quỳ xuống, cười giễu hai tiếng, mỗi một từ nói ra, cái động ở ngực lại phụt một búng máu: “Chết trong tay ngươi… cũng không tính oan ức…”
Lư Nhã Giang lạnh lùng lau máu trên thân kiếm.
Lưu Viễn Thông khàn khàn: “Ngươi có biết thân thế của mình không?”
Lư Nhã Giang hờ hững lắc đầu: “Ta không biết, cũng không biết vì sao các ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta. Ta không cần biết, ta chỉ biết ta là Xích Luyện Ma Sứ của Thiên Ninh Giáo. Thứ ta nên biết, ngày nào đó Giáo chủ sẽ cho ta biết. Thứ ta không nên biết, thì ta không nên biết.”
Lưu Viễn Thông bất ngờ sửng sốt. Càng ngày càng nhiều không khí từ động trên phổi ông tuôn ra, ông sắp không nói nổi, mấy chữ cuối cùng nghe như con dao gỉ cứa vào thanh gỗ: “Vậy ngươi có biết, Hàn Sính là ai không?”
Lư Nhã Giang ngây người, thấy môi Lưu Viễn Thông vẫn động đậy nhưng không thể nghe được bất kỳ từ nào nữa. Lư Nhã Giang do dự một chút, lại gần muốn nghe ông nói gì, khi y vừa khom lưng xuống, Lưu Viễn Thông dùng hết khí lực tung một chưởng lên ngực y.
Lư Nhã Giang không kịp phòng bị, che ngực giật lùi, phun một búng máu. Cùng lúc đó, vết thương trên người Lưu Viễn Thông nứt toác, máu tươi bắn ra. Ông ngã xuống đất, tay chân co quắp, chết.