Editor: HD
Sáu,
Hôm nay, Tiêu Lê mới dạy học xong, vừa bước ra khỏi trường, liền nghe thấy mọi người la lên: “Sơn tặc tới rồi, sơn tặc tới rồi!”
Sơn tặc? Tiêu Lê rùng mình một cái, chẳng lẽ là đám sơn tặc trên núi lân cận? Nghe nói những kẻ sơn tặc này đều có chút lỗ mãng, mấy năm nay chưa từng đả động tới tiểu trấn, nhưng cho dù như vậy bọn họ cũng không phải người tốt.
Hỏng bét! Lê Tiểu Mạch!
Nghĩ đến người kia, hắn vội vàng chạy về nhà, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều sơn tặc cao to lực lưỡng cởi trần, nhưng hắn không để ý, chỉ một lòng nhớ đến Lê Tiểu Mạch.
Thế nhưng, khi hắn chạy về nhà, thì phát hiện trong nhà rất hỗn loạn, không nhìn thấy Lê Tiểu Mạch đâu cả.
Hắn nóng lòng, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ cần gặp ai liền bắt lấy hỏi: “Tiểu Mạch ở đâu, Tiểu Mạch ở đâu!”
Nhưng những người đó chỉ lo sắp xếp đồ đạc của bản thân, không rảnh để quan tâm tới hắn.
Hắn gấp đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lúc hắn tìm người thì đám sơn tặc đã rời đi. Hắn giậm chân, nhìn về hướng ngọn núi cách đây không xa, lập tức chạy đi.
Lúc hắn chạy tới ngọn núi đã thở hồng hộc, nhưng hắn không dám dừng lại, vội vàng đi tiếp.
Khi hắn đứng trước cửa sơn trại, liền thấy một đống người vây quanh ở cửa, gào hét hôm nay cướp được gì đó, đồng thời giơ đao reo mừng.
“Tiểu Mạch!” Ở trong đám người này, có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn cực kì dễ thấy, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Tiêu Lê vội vàng gọi một tiếng.
Lê Tiểu Mạch hơi nghiêng đầu, vui sướng đáp: “Thư ngốc, Thư ngốc, mau tới cứu ta!”
Tiêu Lê sốt ruột, chạy tới, phát hiện Lê Tiểu Mạch đang bị trói, một cây đao kề bên cổ nàng.
“Đứng tới đây, nếu không ta làm thịt nàng.” Nam tử cầm đao nói.
Bước chân của Tiêu Lê lập tức dừng lại, kinh hãi nói: “Ta không qua, các hạ… cẩn thận một chút, đừng làm nàng bị thương, có chuyện gì cứ từ từ rồi nói.”
Nam tử đó híp mắt, rút lại đao, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi là ai? Tới đây để chuộc người sao?”
“Ta…” Tiêu Lê ngẩn người, ưỡn ngực nói: “Ta là phu quân của nàng, đúng vậy, ta tới để chuộc người. Các người muốn cái gì, ta đều có thể đưa cho các ngươi, chỉ cần các người tha cho nàng.”
Hai mắt nam tử kia sáng lên: “Chúng ta muốn cái gì ngươi cũng đưa sao?”
Tiêu Lê hít một hơi, nhìn ánh đao sáng chói, trong đầu hiện lên cảnh cha mẹ bị thương. Nhưng mà, vì sự an toàn của Lê Tiểu Mạch, hắn không được phép run sợ! Hắn đặt hồi ức sang một bên, đứng thẳng lưng, nhìn vào bọn họ: “Đúng.”
“Được.”
Bảy,
Tiêu Lê nhìn người già, phụ nữ và trẻ em trước mặt, kinh ngạc đến ngây người.
Vừa rồi, nam tử kia đưa ra yêu cầu, muốn Tiêu Lê ở lại sơn trại chữa trị cho người bệnh.
Tiêu Lê ngẩn ngơ nhìn những người này, có rất nhiều người nhiễm phong hàn, có người bị thương nhưng không được trị liệu, thậm chí có người vì quá đói bụng nên ăn nhầm cỏ độc.
Thì ra bởi vì bộ dáng bọn họ hung ác nên khi dẫn người bệnh xuống trấn của Tiêu Lê xem bệnh, các đại phu đều đóng cửa không tiếp, về sau không còn cách nào khác, bọn họ đành phải mang người bệnh đến thành lớn cách đây mới chục dặm để chữa trị. Nhưng đường xá xa xôi, hơn nữa người bệnh lại quá nhiều bọn họ không đủ tiền, lâu ngày, những người bệnh này cũng không muốn chữa trị nữa, một mực ở lại trong núi chờ chết.
Bây giờ Tiêu Lê mới biết, những sơn tặc này phần lớn đều là dân bị nạn nghèo đói, bởi vì triều đình không phái người đến cứu giúp thiên tai, nên bọn họ không có cơm ăn, liền biến thành kẻ cướp, nghĩ đến tiểu trấn của Tiêu Lê cũng rất nghèo khổ, cho nên chưa từng đả động, nhưng hôm nay thật sự rất đói, đành phải xuống núi đánh cướp.
Nhìn bộ dáng khổ sở của đám sơn tặc, cho dù hắn ghét sơn tặc thế nào, nhưng cũng thương hại cho bọn họ.
“Thư ngốc, Thư ngốc! Tới đây giúp ta.” Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Tiêu Lê ngẩn ra, đi tới bên cạnh Lê Tiểu Mạch, giúp nàng xử lý vết thương cho một vị đại hán.
“Này, Thư ngốc.” Lê Tiểu Mạch liếc mắt nhìn Tiêu Lê làm việc, cúi đầu gọi hắn một tiếng.
Tiêu Lê nhẹ đáp nàng một câu: “Ừ.”
Lê Tiểu Mạch không nhìn rõ cảm xúc của Tiêu Lê, dò hỏi thêm: “Thư ngốc, thật ra huynh cảm thấy những sơn tặc này rất đáng thương phải không?”
Bàn tay Tiêu Lê ngừng một chút, sau đó đáp: “Ừ.”
Lê Tiểu Mạch kéo góc áo của chính mình, xấu hổ nói: “Nếu… nếu như ta nói cho huynh biết, thật ra ta…”
“Ai ôi, đau quá a—” Một giọng nói ngắt lời nàng, hai người nhìn sang hướng phát ra giọng nói, thấy đại hán kia la lên, Tiêu Lê ngẩn ra, cúi thấp đầu, không nói gì cả chỉ tập trung băng bó cho người đó.
Lê Tiểu Mạch nhíu mắt lại, đứng sau lưng Tiêu Lê, bắn cho đại hán kia một ánh mắt sắc bén như đao, đại hán kia sợ đến mức cả người run lẩy bẩy.
Lê Tiểu Mạch nhìn thoáng qua bộ dáng chuyên tâm của Tiêu Lê, không mở miệng quấy rầy hắn nữa.
Trong sơn trại rất nhiều người bệnh, mà chỉ có một mình Tiêu Lê, nên hắn ở lại hơn mười ngày trời. Mỗi ngày, Lê Tiểu Mạch đều đi theo giúp đỡ hắn, thường xuyên nói với hắn những sơn tặc này đáng thương biết chừng nào, không phải sơn tặc nào cũng xấu, còn Tiêu Lê thì không nói được lời nào, không biết có nghe hay không nghe.
Mãi đến khi hắn khám xong bệnh nhân cuối cùng, sau khi kê thuốc, hắn liền kéo Lê Tiểu Mạch cứ nói chuyện không ngừng bên tai hắn đi sang một góc yên tĩnh.
“Thư ngốc?” Lê Tiểu Mạch nghiêng đầu thắc mắc hỏi.
Tiêu Lê mấp máy môi, do dự một hồi, rốt cuộc hỏi: “Tiểu Mạch, vì sao cô nương luôn nói với ta sơn tặc không xấu, chẳng lẽ…”
Cả người Lê Tiểu Mạch căng thẳng, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì rồi sao, nàng đảo mắt một vòng, nhìn sau lưng Tiêu Lê, thấy mấy người lớn tuổi trong sơn trại đang núp bên tường nghe lén, ra sức nháy mắt ra hiệu với nàng.
Nàng sửng sốt, vội mở miệng ngắt lời: “Chẳng lẽ cái gì?”
“Chẳng lẽ cô nương…”
“Ta…” Trái tim Lê Tiểu Mạch đập thình thịch.
“Cô nương thích cuộc sống trong sơn trại?”
“…”
“Phù—” Nghe tới đó, mấy người nghe lén nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Hửm? Tiếng gì vậy?” Tiêu Lê ngạc nhiên, liền quay đầu lại.
“Ai nha!” Lê Tiểu Mạch trừng mắt với những người đó, ý bảo bọn họ đi mau, sau đó giơ tay, xoay đầu Tiêu Lê lại, không chút nghĩ ngợi hôn lên môi hắn.
Khi tiếp xúc với đôi môi mềm mại kia, Tiêu Lê cảm thấy tim hắn đập càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hết sức mãnh liệt. Hai mắt hắn mở lớn, hoàn toàn ngu ngơ, chết đứng tại chỗ.
Dường như Lê Tiểu Mạch cũng ngượng ngùng, cho nên động tác không lưu loát lám, nàng chỉ có thể dán môi mình lên môi hắn, sau đó, nhìn hai mắt trợn tròn của Tiêu Lê. Vì vậy, nói cho cùng, nụ hôn của hai người, biến thành tình cảnh, môi kề môi, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Sau đó, cảm thấy Tiêu Lê không có ý muốn tiến thêm bước nữa, Lê Tiểu Mạch buồn bực, đẩy Tiêu Lê ra, chạy đi: “Thư ngốc, huynh là đồ khốn!”
Tiêu Lê quýnh lên, chạy tới cản Lê Tiểu Mạch lại: “Tiểu Mạch, ta…”
“Thư ngốc?” Lê Tiểu Mạch vui vẻ, xoay người, chờ Tiêu Lê trả lời.
“Tiểu Mạch, ta…” Tiêu Lê cụp mắt, có chút do dự.
“Huynh đúng là đồ ngốc!” Lê Tiểu Mạch tức đến giậm chân, lại ôm mặt Tiêu Lê, hôn thêm cái nữa, “Thư ngốc, ta thích huynh!”
“Hả?” Tiêu Lê sửng sốt, lập tức thất thần, khi nhìn sang bộ dạng tức giận của Lê Tiểu Mạch, dường như có ý định xoay người chạy, hắn vội vàng giơ tay bao vây, ôm Lê Tiểu Mạch vào lòng, trên mặt đỏ ửng, “Tiểu Mạch, thật ra, ta cũng thích muội.”
“Thật sao!” Hai mắt Lê Tiểu Mạch sáng lên, lườm đằng sau hắn một cái, sau đó nhắm mắt, ngước mặt nhìn Tiêu Lê, “Vậy huynh hôn ta đi.”
Hai má Tiêu Lê cực kì đỏ, hắn nuốt nước bọt, nhìn lông mi Lê Tiểu Mạch vì căng thẳng mà run nhè nhẹ, tâm của hắn đã say rồi. Hắn siết chặt vòng tay, chậm rãi đem môi tới gần, nhẹ nhàng liếm láp, dịu dàng đưa lưỡi dò xét, lấp đầy hơi thở của hắn trong nàng.
Nụ hôn này rất dài rất triền miên, khi Tiêu Lê thả Lê Tiểu Mạch ra, mặt nàng đỏ đến mức sắp hôn mê bất tỉnh, nàng xụi lơ trong ngực Tiêu Lê, vòng tay qua người Tiêu Lê: “Thư ngốc, Thư ngốc.”
Tiêu Lê nắm tay Lê Tiểu Mạch, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm.”
“Thư ngốc, ta muốn ở chung một chỗ với huynh.”
Tiêu Lê ngẩn ra, khẽ cười nói: “Được.”
“Thư ngốc,” Lê Tiểu Mạch do dự một hồi, rũ mắt xuống, “Thật ra sơn…”
“Thật ra không phải sơn tặc nào cũng xấu.” Tiêu Lê nói, giống như tự mình lẩm bẩm, “Trước đây, bởi vì ta gặp chuyện không may, vì vậy luôn cho rằng sơn tặc là kẻ độc ác, hiện tại, xem ra bọn họ cũng không xấu đến mức đó, có thể thông cảm.”
Hai mắt Lê Tiểu Mạch bừng sáng, “Thư ngốc, huynh…”
“Tiểu Mạch,” Tiêu Lê nắm chặt bàn tay Lê Tiểu Mạch, nói: “Mấy ngày nay sống trong sơn trại, vất vả cho muội rồi. Nhưng ta cảm thấy, thật ra muội rất thích sống ở đây đúng không? Nếu như muội thích, ta… ta sẽ ở với muội, cùng nhau sống trong sơn trại.”
“Thật ư?”
“Ừm. Ta cũng có thể thu hồi thành kiến với họ.” Tiêu Lê gật đầu cười nói.
Lê Tiểu Mạch vui vẻ nhảy lên, hôn lên mặt Tiêu Lê một cái, sau đó kéo tay hắn chạy ra ngoài: “Thư ngốc, huynh nói rồi đó, không được phép bỏ chạy đâu…, hôm nay chúng ta bái đường thành thân đi!”
“Hả?”
Tám,
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Đưa vào động phòng.”
Ánh trăng thê lương, trong hỉ phòng từ từ yên lặng, mà bên ngoài hỉ phòng, mấy người đại hán đang tụ tập ngồi một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện.
“Ta nói, rốt cuộc lão đại cũng có thể lừa được thư sinh mà nàng yêu mến từ lâu.”
“Tất nhiên rồi, lão đại chúng ta tốn nhiều tâm tư như vậy, giả bộ mất trí nhớ, rồi bắt huynh đệ trong sòng bạc diễn trò cùng nàng, sau lại bảo chúng ta đi cướp của nàng, con mọt sách này còn không thông nữa, chúng ta đành phải trói hắn lên giường lão đại thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, lão đại yêu thích hắn lâu như vậy, mỗi lần xuống núi đều đi nhìn trộm hắn mấy lần mới về, rất không dễ dàng gì mới được ở bên cạnh con mọt sách kia, nếu không trói hắn lên giường, thì lão đại cũng hiền lành quá rồi.”
“Không biết vì sao nàng lại thích Thư ngốc vậy?”
“Ài, này chẳng phải do lúc nàng xuống núi chơi, vừa hay gặp tên thư sinh ngốc lên núi hái thuốc, mới gặp liền nhất kiến chung tình. Cho nên… ơ, ai vừa hỏi đấy?”
Hô hấp của mọi người lập tức cứng lại, khó khăn quay đầu, nhìn thấy Tiêu Lê mặc hỉ phục, sắc mặt đen thui nhìn bọn họ.
“Ha ha ha ha, lão đại phu, người khỏe a.”
“Lão đại phu?” Tiêu Lê nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
“À, người là phu quân của lão đại, cho nên gọi lão đại phu là đúng rồi.”
“Ha ha,” Tiêu Lê cười một tiếng âm trầm, sau đó hét một tiếng, “Lê Tiểu Mạch, nàng lừa ta thật thảm!”
“Oa—” Nữ tử áo đỏ, y phục không chỉnh tề chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy nam nhân kia chạy đi, vội vàng đuổi theo, “Thư ngốc, chàng đừng chạy, ta không cố ý, Thư ngốc, Thư ngốc—"