Trong nháy mắt cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, hắn cảm thấy tim mình dừng lại rồi lại nhảy lên.
“Giáo chủ?”
Lo lắng mà khẽ gọi Hạ Thiển Ly, lại hoàn toàn không được đáp lại.
Gương mặt tuấn mỹ như đao khắc lên kia hoàn toàn không nhìn thấy một chút khác thường, nhưng mi mắt lại gắt gao nhắm chặt.
Tần Hoài Phong thấy vậy mà trong lòng như đao cắt.
Không dám chậm trễ, hắn vội vàng ôm lấy Hạ Thiển Ly phi thân lao đi. Cho dù cuối cùng chỉ có thể tận lực mà thi triển khinh công, ở bên người xem ra lại chỉ cảm thấy tiếng gió thổi qua, không thấy bóng người, nhưng trong lòng hắn nóng như lửa đốt, vẫn cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm chạp, có những lúc gần như là dừng lại.
Đợi đến khi đặt Hạ Thiển Ly lên giường trong sương phòng, Tần Hoài Phong lập tức gọi tiểu nhị mời toàn bộ đại phu đến. Bản thân mình thì ở lại vận chân khí chữa thương cho Hạ Thiển Ly.
Nhưng mạch tượng của Hạ Thiển Ly lại rất vững vàng, chân khí trong cơ thể ổn định. Ngoại trừ trước sau không thể tỉnh lại ra, thật sự khiến người khác khó có thể nhìn ra là có gì khác thường.
“Không thoải mái, cho nên cảm thấy bất an.”
Trong đầu vì lo lắng mà trở nên trống rỗng đột nhiên vang lên những lời mà Hạ Thiển Ly từng nói qua lúc ở trong mật đạo. Hắn lần đầu tiên sâu sắc mà cảm nhận được tư vị của sự hối hận.
Móng tay bởi vì dùng sức quá mức mà bấm thật sâu vào trong lòng bàn tay. Tơ máu dần dần chảy ra, cảm nhận sâu sắc lại bị cảm xúc chua sót chặn lại.
Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ trên trán Hạ Thiển Ly, dùng giọng nói mềm nhẹ giống như lông chim phất qua mà lẩm bẩm nói:
“Ta nhất định sẽ khiến ngươi tỉnh lại.”
Đợi đến khi Trung Đường chủ và Quái y Vô Ngôn giục ngựa chạy đến thì, liền nhìn thấy trấn nhỏ vùng sông nước yên bình này bị bầu không khí âm trầm khác thường bao trùm. Tâm điểm là một khách *** bình thường không có gì khác lạ trong trấn.
Đi vào khách ***, chỉ thấy lầu một trống không, ngoại trừ chưởng quầy cùng tiểu nhị, chính là vài vị đại phu lưng đeo hòm thuốc, mà thần sắc trên mặt mỗi người đều rất tối tăm.
Khi nhìn thấy Vô Ngôn cũng lưng đeo hòm thuốc cùng Trung Đường chủ đi vào, chưởng quầy và tiểu nhị cũng không tiếp đón, một người vẫn đang thở dài lại thở dài ngồi nhìn sổ sách, một người thì ỉu xìu đờ ra lau lau bàn.
Hai người liếc nhìn nhau, đi lên tầng hai.
Toàn bộ sương phòng của tầng hai đều đóng chặt, nhưng cũng không thấy có người ở bên trong, ngoại trừ một gian sương phòng cuối cùng. Bên trong ẩn ẩn truyển đến tiếng nói chuyện của mọi người. Đẩy cửa ra liền thấy các đại phu lưng đeo hòm thuốc đứng đầy ở trong phòng.
Trung Đường chủ vội vàng đi đến bên giường.
Hạ Thiển Ly hai mắt nhắm nghiềm nằm ngủ trên giường. Tần Hoài Phong ngồi trên ghế bên giường, tay trái nắm chặt lấy tay Hạ Thiển Ly.
“Giáo chủ sao rồi?”
Trung Đường chủ lo lắng hỏi.
Tần Hoài Phong im lặng không nói gì.
Vô Ngôn tiến lên. Lúc này Tần Hoài Phong mới hơi buông lỏng tay Hạ Thiển Ly ra, để cho Vô Ngôn bắt mạch.
“Mạch tượng vững vàng, không có gì khác lạ.”
“… Ta đã nghe đủ những lời này rồi.”
Vô Ngôn quay đầu nhìn đại phu đứng đầy trong phòng.
“Các ngươi đi ra ngoài.”
Các đại phu vừa nghe, liền giống như trút được gánh nặng mà tranh nhau rời đi trước. Không đến một lát sau, căn phòng vốn chật chội lập tức trống trải hơn không ít. Chỉ là vẫn còn một nam tử trung niên sắc mặt tiều tụy nằm ở trong góc phòng.
Vô Ngôn nghi hoặc mà nhướng mày.
“Hắn là…”
“Người mà ta và Giáo chủ muốn tìm.”
Tần Hoài Phong thậm chí không hề quay đầy. Mắt từ đầu đến cuối vẫn tập trung dừng ở trên gương mặt tuấn tú hai mắt nhắm nghiền kia.
Vô Ngôn hơi hơi nheo lại hai mắt.
“Nguyện nghe rõ ràng.”
Tần Hoài Phong há miệng thở dốc, cuối cùng trầm giọng nói:
“Ta hiện tại không có lòng dạ nào mà nói.”
Hắn thậm chí nói liên tục một câu cũng cảm thấy khó chịu.
Vô Ngôn cúi đầu nhìn Tần Hoài Phong chằm chằm, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
“Về Giáo chủ, ta có một việc muốn nói.”
Tần Hoài Phong lúc này mới lần đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn về phía người khác.
“Ngươi có biết chuyện Giáo chủ không có vị giác đi.”
Trong lòng ẩn ẩn có một chút bất an xẹt qua.
“Ta tự nhận là y thuật cao minh. Loại bệnh nhỏ này vốn không thể làm khó ta được, hơn nữa cho dù Giáo chủ bởi vì là thân trúng độc lạ mà mất đi vị giác, ta cũng có thể tận hết khả năng, nghĩ cách giải độc. Chính là nếu như Giáo chủ không phải là bị bệnh, ta liền không có cách nào khác.”
Tần Hoài Phong giận tái mặt.
“Không phải bệnh, vậy thì là cái gì?”
Vô Ngôn dùng khóe mắt liếc nhìn nam tử trung niên một cái.
“Chỉ sợ là thuật.”
Tần Hoài Phong cùng Trung Đường chủ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Có điều Tần Hoài Phong nhanh chóng khôi phục lại *** thần, bởi vì trong lòng hắn từ sớm đã ẩn ẩn dự liệu được, chỉ là sợ hãi không dám thừa nhận thôi.
“Ai thi?”
Vô Ngôn cũng không trả lời trực tiếp.
“Ta cũng không xác định được, nhưng thông qua mấy lời nói chuyện của Chung Trưởng lão cũng đoán được một phần.”
Tay buông bên người chậm rãi nắm chặt lại.
“… Phu thê lão Giáo chủ?”
Vô Ngôn không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu.
Trung Đường chủ kinh ngạc mà kêu lên:
“Lão Giáo chủ thi thuật cho Giáo chủ? Sao có thể?”
Vô Ngôn nhíu mày.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn tin tưởng sao?”
Trung Đường chủ mấp máy môi, cả giận nói:
“Cái đồ lang băm nhà ngươi, đừng có vì y thuật không tốt, lại đổ mọi chuyện lên việc quái lực loạn thần!”
Nếp nhăn giữa chân mày Vô Ngôn càng sâu.
“Con khỉ ở chỗ nào đang kêu la vậy?”
Tầm mắt liền phiêu đãng lên phía trên.
Trung Đường chủ thấp hơn Vô Ngôn nửa cái đầu chán nản.
“Dáng vóc cao quá có ích lợi gì, hại ta nhìn ngươi còn phải trợn mắt.”
“…”
Tần Hoài Phong phất tay chặn ngang màn cãi cọ của bọn họ nói:
“Gọi Chung Trưởng lão đến.”
Trung Đường chủ lên tiếng nhận lệnh.
Vì thế hai ngày sau, lúc mặt trời chiều ngả về tây là lúc, Chung Trưởng lão hoàn toàn không thua người trẻ tuổi mà một đường giục ngựa chạy như bay đến.
Lúc này đại phu ở trong khách *** đã đổi thành đạo sĩ tăng lữ. Vẻ tối tăm trên mặt càng lúc càng sâu.
Không thể chữa khỏi cho người bệnh chứng tỏ học nghề không sâu, nhưng cho dù vậy cũng chỉ vài kẻ là bản thân có chút tài cán, còn lại bình thường làm mấy việc giao tiếp huyền huyễn này đều là kẻ lừa đảo. Không hề nắm chắc, lại bị uy hiếp, bị giam lỏng, sao có thể không khiến bọn họ lo đến mức tóc rụng từng đám chứ?
Chung Trưởng lão đi vào sương phòng.
Tần Hoài Phong vẫn ngồi ở bên giường, thân thể không hề nhúc nhích, giống như đang dần dần hòa nhập vào trong sắc trời dần dần trở nên âm trầm.
Trung Đường chủ để đám đạo sĩ tăng lữ đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ.
“Ta đã nghe chuyện.”
Chung Trưởng lão đi đến trước giường, nhìn lướt qua Tần Hoài Phong từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
“Ngươi không cần tự trách.”
Tần Hoài Phong vẫn không hề lên tiếng.
Hắn hối hận lúc trước không có nhất quyết để Hạ Thiển Ly đi ra. Hối hận giống như một con thú dữ xâu xé đáy lòng hắn. Bất kể người khác nói bao nhiêu lời an ủi, đều không thể khiến cho sự hối hận trong lòng hắn giảm bớt được chút nào.
Chung Trưởng lão nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tần Hoài Phong thở dài.
“Giáo chủ vốn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Sự kiện kia chỉ có tác dụng làm chất xúc tác thôi.”
Trên gương mặt luôn không có chút thay đổi nào của Tần Hoài Phong hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó lại chuyển thành âm trầm.
“… Bởi vì lão Giáo chủ thi thuật?”
Chung Trưởng lão gật đầu.
“… Vì sao?”
“Giáo chủ vốn là nhi tử của kẻ thù.”
Tần Hoài Phong ngẩng đầu nhìn về phía Chung Trưởng lão. Ánh mắt sắc bén như kiếm.
“Nhưng là lão Giáo chủ đối xử với Giáo chủ tốt lắm.”
Rõ ràng là nhi tử của kẻ thủ, lại dạy văn tập võ, để cho người này kế thừa vị trí Giáo chủ. Như vậy căn bản là coi Hạ Thiển Ly như là con của mình. Có điều việc ‘trở thành con của mình’ này, chỉ sợ… là có thâm ý.
Đón nhận đôi mắt mang theo tơ máu lại càng hiện lên vẻ lợi hại của Tần Hoài Phong, Chung Trưởng lão cười khổ.
“Muốn cho người kia sống lại, cũng không phải chỉ có mẫu thân ngươi là được.”
Nắm tay siết chặt lại.
“Bọn họ biến giáo chủ thành bình chứa?”
Từ tình huống của Xà quản gia có thể nhìn ra được, thuật hoàn hồn của mẫu thân hắn chính là chuyển hồn phách của người đã chết vào trong một thân thể đầy đủ khác.
Lúc đầu khi nghe Hạ Thiển Ly nói về quá trình trưởng thành của mình thì, hắn liền ẩn ẩn cảm thấy không đúng. Cho dù mất con đau đớn nát lòng như thế nào, bắt buộc một người khác hoàn toàn bắt chước con mình, cũng không tránh khỏi quá không bình thường.
Đáp án chính là bọn họ đang muốn khiến Hạ Thiển Ly hoàn toàn biến thành nhi tử của mình.
Hạ Thiển Ly đối với bọn họ mà nói, chỉ là bình chứa, một bình chứa không cần có linh hồn của chính mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Hoài Phong không hiểu sao lại dâng lên sát khí mãnh liệt.
Ánh mắt Chung Trưởng lão âm trầm mà nhìn Tần Hoài Phong.
“Ích kỷ là bản tính của con người. Bọn họ là người thân.”
“… Nếu ta vì người yêu mà san bằng Ma giáo, cũng là nhân chi thường tình đi.”
Tần Hoài Phong lạnh lùng nhìn Chung Trưởng lão chằm chằm.
Chung Trưởng lão ầm thở dài.
“Lúc lão Giáo chủ sắp chết, từng dặn dò lão hủ ngày sau tiếp tục thi thuật cho Giáo chủ, để cho nhi tử sống lại, nhưng lão hủ không làm như vậy.”
Tần Hoài Phong cười lạnh.
“Ta nên cảm tạ ngài?”
Chung Trưởng lão lắc đầu.
“Lão hủ chỉ là muốn nói, trong Ma giáo vẫn là có rất nhiều người thật lòng đối đãi Giáo chủ.”
Trung Đường chủ và Vô Ngôn ở bên cạnh nghe đối thoại của hai người không nói gì, lặng yên liếc nhìn nhau một cái.
Tia lạnh trong mắt Tần Hoài Phong vẫn không hề giảm chút nào.
“Các người đã sớm biết Giáo chủ sẽ ngã xuống?”
“Nguy hại của loại dị thuật vi phạm ý trời này vốn dã rất lớn.”
“Nhưng các người vẫn làm như vậy với y.”
“… Lão hủ đã từng khuyên can.”
“Cũng không khuyên dừng được.”
“Người chết như đèn tắt, chuyện xưa như khói trần. Tần công tử cần gì phải khăng khăng truy cứu những chuyện mà người chết đã làm chứ?”
“Bởi vì nó ảnh hưởng đến hiện tại.”
Đối mặt với Tần Hoài Phong ngữ khí lạnh lùng gây sự, Chung Trưởng lão biết vậy nên nghẹn lời, cúi đầu.
Không khí nặng nền bao trùm lên tất cả mọi người.
Một lúc lâu sau, Tần Hoài Phong trầm giọng mở miệng.
“Có cách nào có thể giúp cho Giáo chủ tỉnh lại hay không?”
“… Lão hủ vẫn đang đi tìm.”
Đang tìm, tức là còn chưa có tìm được.
Chung Trưởng lão đã đến, cũng chỉ là cho hắn bết loại chuyện khiến hắn vừa tức giận vừa đau lòng sao!
Tần Hoài Phong cắn răng:
“Vương phủ có một lão bộc cũng từng thử qua loại tà thuật hại người này. Đi tìm lão đến.”
Mặc dù không giận dữ kêu to, nhưng trong giọng nói tràn ngập uy nghiêm, càng khiến người ta khó có thể cãi lời.
Ban người yên lặng rời khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Chung Trưởng lão mở mịt nhìn cửa phòng đóng chặt, thật lâu sau mới nói:
“Có nguyên nhân sẽ có kết quả, loại chuyện này cuối cùng vẫn là xảy ra.”
Tuy rằng đối phương là Trưởng lão đức cao vọng trọng trong giáo, nhưng Trung Đường chủ trong lòng vẫn tràn đầy oán giận khó yên nhịn không được mở miệng lạnh lùng trào phúng nói:
“Loại nguyên nhân bừa bãi ác độc, chịu hậu quả xấu cũng là người vô tội. Trên đời này còn có công bằng sao?”
Chung Trưởng lão thu hồi tầm mắt, có vẻ vừa xấu hổ lại bất đắc dĩ.
“Nhân duyên quấn quít. Người chìm sâu trong đó thường khó phân biệt đúng sai, quên mất bản tâm.”
“Chung Trưởng lão đồng ý trợ giúp Vu Trưởng lão là bởi vì biết Giáo chủ lúc nào cũng có thể hôn mê rồi ngã xuống sao?”
Một câu chợt bật ra của Vô Ngôn khiến Chung Trưởng lão ngẩn người, sau đó cười khổ nói:
“Một nửa là vì để Vu Trưởng lão đừng có la hét ầm ĩ cả ngày nữa, một nửa đúng là hy vọng nếu như chuyện thành công, Ma giáo cũng không đến mức vì Giáo chủ không còn mà loạn thành một đống.”
Vô Ngôn nghiêm mặt nói:
“Chung Trưởng lão quá lo lắng rồi. Chúng ta có thể giúp Giáo chủ xử lý tốt chuyện của Ma giáo.”
Trung Đường chủ trợn mắt liếc hắn một cái.
“Ngươi chỉ biết bắt mạch khai dược thì có thể giúp được cái gì?”
Sau đó hắn quay về phía Chung Trưởng lão.
“Nhưng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, kiên trì cho đến khi Giáo chủ tỉnh lại.”
Vô Ngôn vỗ tay.
“Đúng vậy đúng vậy, Trung Đường chủ rất lợi hại, ngoại trừ hai chuyện khác ra, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Thế nhưng lại được người luôn chỉ biết nói móc mình khen ngợi, Trung Đường chủ hoài nghi mà nheo hai mắt lại.
“Hai chuyện khác?”
“Cái này sẽ không, cái kia cũng sẽ không.”
Vô Ngôn đáp rất thành khẩn.
“…”
Trước mặt Trung Chưởng lão, Trung Đường chủ ngượng ngùng mà niệm Tam Tự kinh.
Chung Trưởng lão cũng ngượng ngùng, ho khan hai tiếng.
“Các ngươi có thể đừng không cần coi ai ra gì, cộng tác vì nghĩa quên mình, không chút tự chủ, hoàn toàn không có chút ái tình ham muốn mà liếc mắt đưa tình như thế không?”
Vô Ngôn cười đáp:
“Chung Trưởng lão nói như vậy thật sự là buồn lo vô cớ, giận người oán thán, nghe người nói ngắn than dài mà đa tâm rồi.”
Trung Đường chủ:
“…”