Ngày đại hôn tới gần.
Đến chiều tối, thợ may đến đo thân cho Tần Hoài Phong để làm y phục tân lang. Lúc này còn cách hai ngày là đến ngày thành thân. Nhìn đối phương rất cẩn thận mà đo chỗ này đo chỗ kia, Tần Hoài Phong lúc này mới lần đầu tiên có cảm giác thực tế là mình sắp thành thân, không khỏi bắt đầu có chút bất an.
“Thực ra làm xong quần áo trong hai ngày có phải là hơi vội vàng không? Không bằng lùi lại một khoảng thời gian đi.”
Tần Hoài Phong chu đáo mà đề nghị.
Nhưng thợ may vẫn sang sảng mà vỗ ngực.
“Cẩm Tú phường của chúng ta làm y phục luôn vừa nhanh vừa tốt, xin công tử yên tâm.”
Tần Hoài Phong yếu ớt nhìn qua.
“Ngươi nói như vậy kêu ta yên tâm kiểu gì?”
Thợ may nghiêng đầu khó hiểu.
Tần Hoài Phong hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thất đứng một bên đi lên giúp đỡ.
“Ta thấy ngày mốt cũng không phải ngày lành để thành thân đâu.”
Tiểu Thất nghiêm trang đĩnh đạc mà trả lời nói:
“Chúng ta đã tìm người tính rồi, ngày mốt đúng là ngày tốt để cưới xin.”
“Nhưng phạm hướng với ta, không tốt không tốt.”
“Giáo chủ cho rằng đó là ngày tốt.”
Một câu nói này so với câu trước đó có sức nặng hơn nhiều lắm. Tần Hoài Phong lập tức nghẹn lời.
Tiểu Thất càng nhấn mạnh thêm:
“Nếu như đổi ngày khác, sẽ càng hao phí nhiều ngân lượng hơn. Tả hộ pháp tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Tần Hoài Phong hoàn toàn bại trận.
“Thực ra nếu thực sự muốn tiết kiệm tiền thì, dứt khoát cho ta một cái bao tải màu đỏ đi. Như vậy ta cũng không ngại đâu.”
Tần Hoài Phong hết hy vọng liền cam chịu.
Tay của thợ may dừng lại một chút.
“Công tử, tốt xấu gì đây cũng là xiêm y đại hôn mà.”
“Còn không phải là mặc một ngày rồi không mặc nữa sao?”
“Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà…”
Tần Hoài Phong kinh ngạc.
“Chẳng lẽ còn muốn mặc hai lần?”
Thợ may im lặng không nói gì.
Lúc này Tiểu Thất mới mở miệng.
“Thi công tử, lời này thật sự không thể nói.”
Tần Hoài Phong nhún vai, không đồng ý.
“Có đôi khi không thể quản được miệng mình.”
“Nhưng lời này nếu như truyền đến chỗ của Tả hộ pháp, hắn sẽ thực sự nghĩ phải làm như thế.”
“…”
Tả hộ pháp là một tên tính toán danh xứng với thực.
Thôi thôi, dù sao chuyện nên tới vẫn sẽ tới, hơn nữa hắn bái đường giúp Thi Lương Ngọc, chuyện sau này vẫn là để bản thân đương sự đến xử lý.
Vì thế Tần Hoài Phong tiếp tục để thợ may đo cho mình.
Mũ đỏ áo đỏ quần đỏ, một mảnh đỏ thẫm đoạt ánh mắt người khác này như thế nào cũng không sánh được với bạch y thắng tuyết. Ngày kia chính là ngày đại hôn của hắn, nhưng cho đến hôm nay, hắn vẫn không thể nhìn thấy người kia một lần.
Ngay lúc Tần Hoài Phong đang buồn bã thất vọng mà thở dài một hơi, một đệ tử Ma giáo đột nhiên đi đến trước cửa.
“Thi công tử, Giáo chủ cho mời.”
Tần Hoài Phong phải mất một lúc mới tiêu hóa được hết những lời này.
“Giáo chủ…. Bảo ta đến chỗ ngài ấy?”
Đệ tử Ma giáo gật đầu xác nhận.
Gót chân Tần Hoài Phong khẽ chuyển, đi cũng không đi giống như bay ra ngoài, nhưng vừa mới đi ra giữa đình viện, đã bị một tiếng gọi to dồn dập của thợ may gọi lại.
“Thi công tử!”
Tần Hoài Phong quay đầu không kiên nhẫn nhìn về phía thợ may.
“Lễ phục tân lang ngươi tùy tiện làm được rồi.”
“Không phải, ta…”
“Có vấn đề gì thì ta chịu trách nhiệm.”
“Không phải, ta…”
Tần Hoài Phong gấp đến độ có chút tức giận.
“Nếu không ta dứt khoát trùm một cái bao tải đến là được.”
“Thước đo của ta bị y phục của ngài quấn lấy.”
Thợ may cuối cùng cũng chạy đến nơi tức giận kéo mạnh thước dây quấn trên người Tần Hoài Phong lại.
Tần Hoài Phong lẩm bẩm một câu ‘Ngươi nói sớm là được rồi’, liền phi thân đến chỗ ở của Hạ Thiển Ly.
Khi đi đến trước cửa, Tần Hoài Phong ngược lại khẩn trương đến mức có chút không biết làm sao để đi vào.
Từ sau cuộc nói chuyện lần trước, hắn vẫn chưa gặp Hạ Thiển Ly lấy một lần. Hạ Thiển Ly là đang tránh hắn. Chuyện này dù là người mù cũng có thể nhìn ra. Mà hiện tại Hạ Thiển Ly lại cho gọi hắn đến, là có dụng ý gì chứ?
Gạt đi bất an tràn đầy trong lòng, Tần Hoài Phong thấp giọng kêu lên một tiếng ‘Giáo chủ’, nhưng cũng không được đáp lại. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn chậm rãi đẩy cửa phòng ra, sau đó nhìn thấy bóng dáng bạch y phóng khoáng kia.
Trong lòng bỗng dưng căng thẳng.
“Giáo chủ.”
Hắn thật cẩn thận mà kêu một tiếng.
Vẫn không đáp lại. Bóng bạch y kia vẫn như cũ không hề động đậy dù chỉ một chút.
“Chắc không phải là đang đứng ngủ đi.”
Tần Hoài Phong nghi hoặc mà than thở một câu.
Khóe miệng Hạ Thiển Ly co rút, quay đầu, tức giận mà trừng mắt liếc nhìn Tần Hoài Phong một cái.
“Lại đây.”
Tần Hoài Phong vô cùng cao hứng mà đi qua, nhưng khi hắn vừa đi đến trước mặt, gót chân đối phương đã khẽ chuyển, đi đến thư án ở một bên. Tần Hoài Phong vẻ mặt nghi hoặc mà theo sát phía sau.
“Ngày kia chính là ngày ngươi thành thân.”
Vừa mới đứng thẳng bên cạnh bàn, Hạ Thiển Ly lại đột nhiên mở miệng.
Trong lòng Tần Hoài Phong lập tức căng thẳng, cười khổ nói:
“Đến lúc đó có thể ăn một bữa thịnh soạn.”
Hạ Thiển Ly cười nhạt.
“Còn có kiều thê làm bạn.”
Tần Hoài Phong không nói gì, cúi đầu.
Hạ Thiển Ly hơi nghiêng qua, liếc mắt nhìn Tần Hoài Phong một cái, sau đó đưa tay mở cuộn tranh trên bàn ra. Một bức trang long phượng rất sống động hiện ra trước mắt.
“Đây là bức tranh bản Giáo chủ vẽ cho ngươi để chúc mừng.”
Tần Hoài Phong nhìn về phía bức tranh long phượng, chỉ cảm thấy miệng phát đắng.
“Giáo chủ vẽ tranh thật đẹp.”
Hạ Thiển Ly hạ mắt, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve long phượng phía trên bức tranh, ‘Long phượng đồng minh, hỉ khánh cát tường’.
Tâm Tần Hoài Phong bỗng nhiên quặn lại. Hắn than nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm mà đi đến phía sau Hạ Thiển Ly. Hai người gần như dính vào nhau. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở cùng nhịp tim của Hạ Thiển Ly một cách rõ ràng.
Hạ Thiển Ly không trách cứ sự quá phận của hắn.
Tần Hoài Phong nhẹ nhàng đưa tay đặt lên tay Hạ Thiển Ly, trầm ngâm nói:
“Song long hí châu, không phải cũng là một bức tranh hỉ khánh cát tường sao?”
Hạ Thiển Ly lại rũ mi xuống, thản nhiên nói:
“Song long hí châu, thực chất là song long tranh châu. Hai con rồng nếu cùng một chỗ, tất có một bên bị thương. Nếu chỉ có thể nhận được kết cục bi thảm, không bằng nhanh chóng rời đi, để long phượng cùng vui?”
Bàn tay đặt lên tay Hạ Thiển Ly đột nhiên chấn động.
Hắn từng nghĩ đến Hạ Thiển Ly chỉ để ý một Cố Tích Nhược, nhưng những lời nói lần này lại khiến cho hắn mê mang, đoán không ra tâm ý của Hạ Thiển Ly. Đối với việc đoạn tụ, mặc dù luôn luôn không bận tâm đến tình yêu, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ là người như thế, nói không chần chừ do dự chính là lừa người, nhưng mấy ngày nay sự tránh né không gặp của Hạ Thiển Ly khiến cho sự chần chừ trong lòng hắn tan thành mây khói.
Tình ý trong lòng sâu đậm đến mức khiến hắn không còn lòng dạ nào để ý đến lễ giáo thế tục, một lòng thầm nghĩ muốn ở cùng đối phương, nhưng lúc này Hạ Thiển Ly lại nói long phượng mới xứng đôi.
Tần Hoài Phong chợt cảm thấy buồn bã mất mát, rồi lại lo lắng không thôi, vội vàng nói:
“Cho dù bị thương hay vất vả, Thi mỗ cùng nguyện làm bạn với rồng.”
Lông mi Hạ Thiển Ly rung lên, nhưng lập tức lại khôi phục sự bình tĩnh lạnh nhạt từ trước đến giờ, con ngươi cụp xuống lóe lên một tia sáng lạnh.
“Cho dù là bỏ thê bỏ tử?”
“Nếu kia đều không phải là thê nhi của Thi mỗ?”
“Bản Giáo chủ đã phái người điều tra.”
Bàn tay buông xuống bên cạnh thoáng nắm chặt.
Tần Hoài Phong than nhẹ.
“Thế sự có khi không hề đơn giản giống như khi nhìn thoáng qua bề ngoài.”
Nếu không phải tự thân trải nghiệm, hắn cũng sẽ không tin loại chuyện hoang đường giống như linh hồn rời thể này. Trong bụng của Cố Tích Nhược là cốt nhục của Thi Lương Ngọc, không hề có quan hệ với Tần Hoài Phong hắn, nhưng hắn có thể giải thích như thế nào đâu? Đột nhiên nói ra lời như thế, chỉ sợ sẽ khiến cho Hạ Thiển Ly cảm thấy bị mình lừa gạt, căm tức hơn mà thôi.
“Thi Lương Ngọc, ngươi cũng không phải là người lương thiện gì.”
Sau khi trầm mặc thật lâu, Hạ Thiển Ly đột nhiên lạnh giọng nói.
Tần Hoài Phong sửng sốt.
Thi Lương Ngọc xưa nay chỉ biết tầm hoa vấn liễu, cậy mạnh hiếp yếu quả thực cũng không phải là kẻ lương thiện gì, nhưng Hạ Thiển Ly chưa từng gặp mặt Thi Lương Ngọc chân chính, mà chỉ ở chung mấy tháng với hắn tạm trú trên thân thể của kẻ khác.
Hắn không biết ‘cũng không phải người lương thiện gì’ trong miệng Hạ Thiển Ly là nhằm vào phản đồ bạch đạo Thi Lương Ngọc kia, hay là nhằm vào Chưởng môn Thí Kiếm Môn hắn đây mà nói.
Tần Hoài Phong đoán không ra tâm tư của Hạ Thiển Ly đành cười khổ.
“Thi mỗ tuy không phải người lương thiện gì, nhưng đối với Giáo chủ quả thực là một mảnh trung tâm.”
“Một mảnh trung tâm?”
Hạ Thiển Ly thấp giọng hỏi.
Bàn tay đặt lên tay Hạ Thiển Ly đột nhiên nắm chặt lấy.
“Một mảnh thật tình.”
Sau khi nói rõ ra, tâm của Tần Hoài Phong càng thêm nhộn nhạo, khó có thể bình ổn, khi đang muốn ôm chặt đối phương thì, lại bị bất chợt đẩy ra.
“Nhưng bản Giáo chủ không thể đánh cuộc.”
“Không thể đánh cuộc?”
Tần Hoài Phong mờ mịt hỏi lại.
Hạ Thiển Ly lại chỉ cười nhạt, sau khi đẩy hắn ra, khoanh tay đi vài bước về phía cửa.
“Ngắm trăng đi.”
Tần Hoài Phong xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Nhưng mà Giáo chủ, đêm nay không nhìn thấy trăng.”
“Vậy thì đếm sao.”
Hạ Thiển Ly nhẹ giọng nói rồi quay đầu lại cười, hai mắt xinh đẹp dưới ánh nến mờ ảo càng lộ rõ vẻ mị hoặc.
“Bản Giáo chủ nhớ rõ ngươi còn chưa đếm xong sao.”
“… Giáo chủ, đếm không xong nổi.”
“Vậy đếm cả đời.”
“Nếu có thể đứng bên cạnh Giáo chủ cả đời, Thi mỗ nguyện ý.”
Tần Hoài Phong nói xong ngữ khí càng trở nên nhu hòa.
Hạ Thiển Ly chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, cũng không trả lời.
Bởi vì chưa dùng bữa tối, cho nên Hạ Thiển Ly cho mang đồ ăn thức uống lên, mà địa điểm, là ở trên mái nhà.
Tần Hoài Phong cũng thích ngồi trên mái nhà uống rượu ngắm trăng, nhưng ngay cả một bàn thức ăn cũng mang theo lên lại chưa từng thử qua. Nhìn từng đĩa đồ ăn ngon ở trên mái nhà, vẻ mặt Tần Hoài Phong có chút bất ngờ.
“Giáo chủ, vẫn là đi xuống đi. Như vậy đĩa rất dễ bị đổ.”
“Bản Giáo chủ sẽ không làm đổ.”
Hạ Thiển Ly nói xong liền dùng đũa gắp một miếng thịt nhỏ bỏ và miệng, tư thế tao nhã giống như bản thân đang ở trong một căn phòng xa hoa.
Tần Hoài Phong bất đắc dĩ mà thở dài.
“Ta là chỉ ta sẽ làm đổ.”
Hạ Thiển Ly nhướng mày.
“Đây là đang ám chỉ bản Giáo chủ ném ngươi xuống?”
Biểu tình trên mặt Tần Hoài Phong cứng đờ.
“Giáo chủ quả nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ngay cả năng lực lí giải cũng khác hẳn người thường.”
“Ít ba hoa cho ta.”
Hạ Thiển Ly lạnh lùng nói.
Tần Hoài Phong thu hồi nụ cười mỉa trên mặt, cũng nhanh chóng cầm đũa ăn.
Bóng đêm sâu dần. Sao trên bầu trời cũng sáng hơn.
Mà tiếp đó chỉ có tiếng chén đũa va chạm gần như không thể nghe thấy.
Lúc này thần sắc trên mặt Tần Hoài Phong tuy rằng lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại loạn như ma, căn bản không thể nếm ra hương vị của món ngon trong miệng.
Hắn nói với Hạ Thiển Ly ‘một mảnh thật tình’, Hạ Thiển Ly đáp lại hắn một câu ‘không thể đánh cuộc’. Đây là từ chối, hay là thử thách?
Đến lúc này, Tần Hoài Phong nhịn không được nghiêng đầu nhìn Hạ Thiển Ly ở bên cạnh. Trong bóng tối, chỉ nhìn thấy bóng dáng bạch y thắng tuyết, cùng với gương mặt trắng nõn.
Trong lòng lập tức căng thẳng.
“Giáo chủ…”
Hạ Thiển Ly cười nhạt. Gương mặt tuấn mỹ như ngọc càng hiện vẻ tươi đẹp, nhưng không hề nhìn thẳng lại.
“Thi Lương Ngọc, ngày kia là ngày đại hôn của ngươi.”
Tần Hoài Phong thở dài.
“Giáo chủ, ngài đã nói rồi.”
“Bản Giáo chủ là đang nói với chính mình.”
Hạ Thiển Ly nói xong, nâng chén rượu lên.
Rượu ngon trong suốt lóng lánh trong chén, mùi rượu xông vào mũi.
“Đêm động phòng hoa chúc tất phải uống rượu hợp cẩn. Không biết sẽ có tư vị gì đâu?”
Hạ Thiển Ly mỉm cười dựa sát vào bên cạnh Tần Hoài Phong, ánh mắt sâu hơn, khiến người say mê.
“Thi Lương Ngọc, uống rượu với bản Giáo chủ đi.”
Tần Hoài Phong sau khi ngây người một hồi lâu, mới đột nhiên phục hồi *** thần lại, cuống quít cúi đầu lấy chén rượu, cổ tay lại bị nhẹ nhàng nắm lấy.
“Dùng một ly để uống là được rồi.”
Hạ Thiển Ly thản nhiên nói.
Tần Hoài Phong ngạc nhiên, chỉ cảm thấy tim đập như nổi trống.
“Một ly sao có thể đối ẩm?”
Hạ Thiển Ly cười mà không nói, ngửa đầu uống cạn thứ trong chén, sau đó nghiêng qua. Đôi môi hai người chặt chẽ dán lại với nhau, rượu ngon từ trong miệng đối phương chậm rãi rót qua.
Tần Hoài Phong ngạc nhiên.
Hạ Thiển Ly mỉm cười xinh đẹp như trăng, ngữ khí mềm nhẹ nói:
“Uống ngon không?”
“… Uống ngon.”
Ý cười bên miệng Hạ Thiển Ly càng sâu.
“Còn muốn uống nữa không?”
Sợi dây lý trí trong nháy mắt đứt phựt. Tần Hoài Phong một phén kéo Hạ Thiển Ly một thân bạch y qua. Hạ Thiển Ly cũng không hề chống cự, mà thuận theo để hắn cho kéo vào trong lòng.
Hắn cúi đầu, mê muội mà phủ lên hai cánh môi mềm mại kia. Mùi rượu thoang thoảng từ trong miệng đối phương truyền đến, nhưng hắn hiểu được khiến mình say mê cũng không phải là rượu ngon.
Thân thể thuận theo mà liếm hôn đôi môi của đối phương, tiếng thở dốc nhỏ vụn vang lên bên tai, càng khiến hắn cảm thấy bụng dưới nóng lên khó chịu. Tần Hoài Phong khó kìm nổi lòng mà đưa tay luồn vào trong bạch y thắng tuyết kia. Xúc cảm nhẵn nhụi so với trong tưởng tượng càng khiến người ta mê say hơn.
“Thiển Ly…”
Hắn thấp giọng gọi tên của đối phương.
Thân thể trong lòng khẽ run lên. Trong mắt nhiễm lên một mạt thâm ý. Đôi mắt xinh đẹp tăng thêm vài phần quyến rũ thẳng tắp nhìn lại hắn.
“Đáng tiếc bản Giáo chủ không thể gọi ngươi là ‘Lương Ngọc ca ca’.”
Hạ Thiển Ly bỡn cợt nói.
Tần Hoài Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương, đặt lên ngực của mình.
“Ta chỉ muốn ngươi.”
Hạ Thiển Ly hạ mắt.
“Bản Giáo chủ nhìn không ra thật tình của ngươi.”
Tâm đau đớn giống như bị mũi tên nhọn hoắt xuyên qua.
“Muốn ta đào tim ra sao?”
“Không cần.”
Giọng nói vốn ôn nhu chuyển thành lạnh lùng trong trẻo như trước.
Hạ Thiển Ly đẩy hắn ra. Hai mắt khôi phục vẻ lạnh nhạt bình tĩnh lúc đầu thẳng tắp nhìn về phía hắn.
“Ngươi chỉ cần nói cho bản Giáo chủ biết Lôi Hổ của tiêu cục Trấn Viễn là ai là được.”