Những chú chim tụm lại thành tốp năm tốp ba hót vang trên cây trong sân tập, thanh âm cũng không quá lớn, đã là cuối hè, ánh mặt trời tháng chín cũng không được gọi là quá gắt gao.
Biển trường Thất Trung to lớn dưới ánh mặt trời khiến người ta không thể mở to mắt, học sinh mới kéo hành lý, đi thẳng vào trong. Cũng có một vài phụ huynh đi theo con của mình, dũng mãnh đi vào, người đến người đi, rất náo nhiệt. Sau khi sắp xếp hành lý, mọi người đều nhất trí đi đến sân thể dục.
Trong sân tập toàn là học sinh diện đồng phục xanh trắng trắng xanh, từng người từng người đứng chung một chỗ, trên mặt đám trẻ tràn đầy dáng vẻ thanh xuân.
Mở đầu luôn là lãnh đạo nhà trường nói một tràng dài khiến người nghe muốn tê liệt não bộ.
Tiếp theo là đàn chị lớp mười hai phát biểu, đơn giản là hoan nghênh mọi người gia nhập tập thể Thất Trung.
Giá trị nhan sắc cao và dáng vẻ phấn chấn của đàn chị không thể nghi ngờ là một liều thuốc kích thích rất tốt cho bạn học ở dưới.
Kế tiếp là đại diện học sinh mới lên phát biểu, dưới đài bắt đầu có người nhỏ giọng nghị luận, đa số là giọng của nữ sinh, cái gì mà "dùng điểm số cao nhất tỉnh thi vào Thất Trung", "học bá lớn lên đẹp trai nhất", "gia cảnh giàu có" bàn tán.
Tóm lại, lúc đại diện học sinh mới lên đài phát biểu, học sinh phía dưới vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn kèm theo tiếng hò hét chói tai của một vài nữ sinh.
Lúc đó, Nhĩ Trì Lâm đang ngậm một điếu thuốc, đánh bài cùng các anh em trên sân thượng, thỉnh thoảng còn liếc mắt xuống dưới, miệng nhả vài vòng khói.
Nhìn phản ứng to lớn của học sinh phía dưới, Nhĩ Trì Lâm dập thuốc, nhìn thoáng qua người ở dưới, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh mặc đồng phục trường, ngay cả thân hình còn không thấy rõ, chứ nói chi là khuôn mặt, lông mày Nhĩ Trì Lâm hơi cau lại.
"Ế! Người anh em này được hoan nghênh quá nhỉ!" Đại Vĩ đánh đôi heo, xoa xoa lá bài, hơi suy tư nói.
"Dư Hoài à! Đúng là cậu ta toàn được con gái thích!"
Nhĩ Trì Lâm híp mắt, trong đầu nhảy ra hai chữ.
"Dư Hoài!"
Vừa dứt lời, âm thanh đã truyền đến từ microphone dưới sân thể dục.
"Ba năm sau này, mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau, xin cảm ơn!"
Ngữ điệu lãnh lãnh đạm đạm, câu từ minh bạch rõ ràng, quả nhiên là cùng một giọng với người trong điện thoại ngày hôm đó, thật đúng là khiến cho người khác khó chịu mà!
Thấy Nhĩ Trì Lâm có chút hứng thú, Đại Vĩ bèn tiếp tục chủ đề.
"Thành tích của người anh em này vô cùng tốt, gương mặt cũng không còn gì để nói, hồi đó tao học chung trường cấp hai với nó, gần một nửa nữ sinh trong trường thích nó, nhưng mà người ta lạnh lùng lắm, bình thường chỉ nói chuyện với mày được cỡ ba câu thôi!"
Lại nhìn vẻ mặt hơi khó chịu của Nhĩ Trì Lâm, Đại Vĩ mở miệng hỏi.
"Sao thế, anh Lâm, nó trêu gì mày à?"
Khoé miệng Nhĩ Trì Lâm xẹt qua một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh phía dưới, chậm rãi mở miệng.
"Hừ! Nó nào có trêu gì tao, con mẹ nó là trêu chị dâu mày đấy!"
Diệp Tử Huyền bên cạnh đánh bài trong tay xuống, ngữ khí mang theo sự trêu chọc nói.
"Ha ha ha! Lâm Tử, xem ra góc tường của mày không được che chặt rồi!"
*Góc tường không được che chặt có nghĩa là trêu NTL không giữ được người yêu.
Ngô Ngạn chép chép miệng, có chỗ không thể tưởng tượng được.
"Không thể nào, không phải trước kia Lâm Dĩnh thích mày lắm à? Đi đâu cũng bám theo mày."
Lâm Dĩnh đúng là bạn gái hiện tại của Nhĩ Trì Lâm, cũng là mỹ nữ hàng top ở Thất Trung. Trước kia hai người nhất kiến chung tình ở thư viện, sau đó nhanh chóng ở bên nhau.
Mà cái tên Nhĩ Trì Lâm này á! Hỗn tạp vô cùng, đặc biệt là đánh nhau, không muốn sống cũng không sợ phạm pháp, chính là cho cậu một đao cậu cũng phải nhịn đau để cho lại hắn hai đao, thế nên bất kể là trong trường hay ngoài xã hội thì cũng phải sợ cậu ba phần.
Người này hết lần này đến lần khác đều vô cùng nghĩa khí, chỉ cần là chuyện của bạn bè, cậu nhất định sẽ không từ chối, thế nên cũng có vài người anh em cùng làm chuyện xấu.
Học ở Thất Trung lâu như vậy, nhưng Nhĩ Trì Lâm chỉ mới đến thư viện có hai ba lần, vô tình bắt gặp Lâm Dĩnh khi đến thư viện tìm Ngô Ngạn, đúng lúc thấy cô đang mượn sách.
Đại khái là ánh mắt trời nhẹ nhàng chiếu trên người cô, Lâm Dĩnh chậm rãi đi đến chỗ cậu, mang theo hơi thở tri thức đã ghìm chặt vào trong thân thể, váy hoa màu trắng cũng phá lệ đẹp đẽ.
Dù sao thì chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Nhĩ Trì Lâm đã quyết định tiến lên phía trước, đụng phải cô nữ sinh đang ôm cả chồng sách, tóm lại là một kịch bản lần đầu gặp nhau vô cùng tục tĩu.
Nhưng cái tên Nhĩ Trì Lâm này, lớn lên đúng là không tệ tí nào, đôi mắt đào hoa diễm lệ trên khuôn mặt lưu manh, đặc biệt mê người, khoé môi hơi nhếch, kèm theo ba phần tình ý, dù sao chỉ trong một khắc như thế, đã thành công thu phục Lâm Dĩnh về tay.
Sau khi hai người bên nhau cũng rất tốt, đi đâu cũng đi chung.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tuần trước khi Lâm Dĩnh bắt đầu chơi điện thoại nhiều hơn, lúc đó Nhĩ Trì Lâm đã cảm thấy không đúng, sự quan tâm đặc biệt của Lâm Dĩnh vậy mà lại không nằm trên người mình, mà là một tên Dư Hoài nào đó.
Buổi chiều trong giờ nghỉ giải lao, Nhĩ Trì Lâm qua lớp của Lâm Dĩnh lại vô tình bắt gặp cô đang cầm một tờ giấy, tay còn lại cầm điện thoại, bộ dạng thấp thỏm mong chờ, vẻ mặt như thể đang hồi xuân.
Nhĩ Trì Lâm cảm thấy hôm đó đầu mình hơi xanh, thế nên đi đến đoạt lấy tờ giấy, trên đó ghi số điện thoại của cái người tên Dư Hoài gì đó.
Nhĩ Trì Lâm cảm thấy vấn đề này hơi nghiêm trọng, tưởng anh Lâm cậu không cần mặt mũi sao? Lá gan của cái tên này lớn thật, đào góc tường của cậu hơi sâu rồi.
Vì thế nên Nhĩ Trì Lâm gọi cho số điện thoại đó, một là cậu vẫn còn yêu Lâm Dĩnh, đây cũng không tính là chân chính ngoại tình, hai người vẫn còn cơ hội quay lại, hai là Nhĩ Trì Lâm ở Thất Trung lâu như vậy, dám đào góc tường của cậu, thằng nhóc này là người đầu tiên.
Đối phương sau khi bắt máy còn chưa kịp mở miệng, Nhĩ Trì Lâm đã gấp đến không chờ nổi mắng.
"Ê, con mẹ nó mày là Dư Hoài đúng không! Lá gan không nhỏ, mày mẹ nó biết Lâm Dĩnh là ai không? Mà dám đụng vào."
Sau đó đơn giản chính là lời khuyên của đại ca, cách xa Lâm Dĩnh một chút! Bằng không hậu quả sẽ như thế nào vân vân, thấy đối phương chậm chạp không trả lời, nghĩ chắc là cũng sợ rồi, cuối cùng Nhĩ Trì Lâm cũng bớt giận lại.
"Về sau mở con mắt cho to, không phải ai cũng có thể đụng vào."
Vừa dứt lời, bên kia đầu dây như truyền đến tiếng cười khinh miệt, theo sau là giọng nói lãnh đạm.
"Ha ha! Chỉ trách tôi lớn lên quá đẹp trai!"
Lời này là tự tin vào nhan sắc của bản thân!
Tiếp theo là tiếng "Tít! Tít! Tít!" Truyền đến từ điện thoại.
Nhĩ Trì Lâm cảm thấy đau hết cả ruột gan, những lời này, thật con mẹ nó làm người ta nổi giận quá đi.
Nhĩ Trì Lâm khôi phục tinh thần, tò mò hỏi Đại Vĩ.
"Thằng nhóc này lớn lên thế nào?" Quả nhiên, câu lớn lên vô cùng đẹp trai khiến thâm tâm đại lão càng thêm đau đớn xót xa.
Đại Vĩ hồi tưởng ký ức, như đang cố gắng nhớ lại hình dáng của người nọ.
"Mày khoan hãy nói anh Lâm, thằng nhóc này lớn lên cũng chỉ là một tên nhân mô cẩu dạng*, vừa rồi nữ sinh trường chúng ta đứng trước cổng đón nó mà quy mô đồ sộ không khác gì đón minh tinh về trường."
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Ngô Ngạn trêu chọc hai câu.
"Xem ra, Lâm Dĩnh người ta cũng có thể được tha thứ hay sao."
Nói chưa dứt lời đã bị Nhĩ Trì Lâm bắn cho ánh mắt hình viên đạn.
Diệp Tử Huyền nhìn thấy vẻ mặt của Nhĩ Trì Lâm, ngữ khí nửa nghiêm túc nhìn Nhĩ Trì Lâm nói.
"Lâm Tử, chúng ta tìm thời gian thích hợp để tâm sự tình cảm với cậu em học bá này nhé!"
Đại Vĩ cũng ở một bên phụ hoạ.
"Đúng đó, hồi cấp hai tao chưa được tiếp xúc với nó lần nào, dù sao cũng chỉ là một thằng học bá mà thôi! Giáo viên bảo vệ nó dữ lắm, nhưng mà giờ lên Thất Trung, chúng ta có thể gặp nó rồi!"
Nhĩ Trì Lâm cười lạnh một tiếng.
"Mày cảm thấy tao sợ giáo viên à?"
Ngô Ngạn vứt bài trong tay xuống, hơi mất hứng nói.
"Tụi mày đi đi! Tao về nhà ngủ bù!"
Đại Vĩ bên cạnh không hài lòng phàn nàn.
"Hế, tao nói này Ngô Ngạn, mày có phải anh em với tụi tao không?"
Ngô Ngạn lạnh lùng nhìn Đại Vĩ, nhàn nhạt trả lời.
"Éo!" Nói xong lập tức rời đi!
Đại Vĩ còn ở bên cạnh oán trách.
"Ai! Cái thằng này!"
Diệp Tử Huyền ở một bên nói giúp.
"Nó không đi thì thôi, mấy đứa tụi mình đi."
Nhĩ Trì Lâm đặt bài sang một bên, mất hứng nói.
"Nghĩ đến Dư Hoài là mất hứng, phá hủy tâm trạng của lão tử. Nghỉ chơi!"
Đại Vĩ dọn dẹp bài trên mặt đất, bỏ vào trong túi quần.
"Được thôi! Vậy về lớp đi!"
Nhĩ Trì Lâm dập tàn thuốc lá, nghe Đại Vĩ nói thế thì gật đầu đáp lại.
Diệp Tử Huyền cũng ở bên cạnh bổ sung.
"Cũng được, lão Lý vừa về rồi, những giáo viên khác sẽ không nói gì đâu."
Lão Lý chính là giáo viên chủ nhiệm của đám Nhĩ Trì Lâm, vì bình thường nói chuyện toàn phun nước miếng, còn hay giảng đạo lý, nên Nhĩ Trì Lâm rất sợ bị ông bắt đến văn phòng làm công tác giáo dục.
Ba người chậm rì rì về lớp, bạn học cùng lớp trước giờ vẫn có chút không dám thân cận với tên đại lão Nhĩ Trì Lâm này.
Vừa mới khai giảng, thời khoá biểu còn chưa có. Lúc đám Nhĩ Trì Lâm về lớp thì tình cảnh khá hỗn loạn.
Lớp trưởnh các lớp đang mang sách đến phòng học, các bạn học đều thành thật ngồi tại chỗ, tất nhiên, kỳ nghỉ hè vừa kết thúc, mọi người đều đang náo nhiệt thảo luận những chuyện thú vị trong hè.
Giáo viên dạy thay cũng không có cách nào quản bọn họ, lúc đám Nhĩ Trì Lâm vào lớp giáo viên chỉ nói "Lần sau chú ý giờ giấc!" Rồi thôi.
Tiết này gần như là tiết tự học, mọi người được phát sách đầy đủ lập tức bắt đầu viết tên lên sách.
Nhĩ Trì Lâm nằm trên mặt bàn không chút sức sống, cậu không có thói quen khi tên mình lên sách, dù gì cũng không có ai dám cầm sách của cậu. Những cuốn sách chất thành đống trên bàn.
Diệp Tử Huyết là người có thành tích tương đối tốt trong đám bọn họ, cầm sách trên tay rất nghiêm túc đọc thử, mà Đại Vĩ bình thường nhiều chuyện, đi sang bàn khác nói chuyện phiếm.
Điện thoại của Nhĩ Trì Lâm reo lên hai tiếng, nhìn xem, toàn là tin nhắn của Lâm Dĩnh, tất cả đều là những lời giải thích dài như cả bài văn.
Ý đại khái chính là, cô và bạn thân vô tình phát hiện một cậu học bá, lớn lên rất tuấn tú, mấy cô gái bắt đầu như hâm mộ ngôi sao, không phải là thích kiểu đó, mà chỉ là thưởng thức mà thôi.
Nhĩ Trì Lâm ném điện thoại lên bàn, không quan tâm đến tiếng thông báo liên hồi, vùi đầu ngủ một lát.
Tình báo của Đại Vĩ đến rất nhanh, vừa mới hết tiết, hắn lập tức đi tới, nói tình báo mình vừa nhận được cho Nhĩ Trì Lâm.
"Anh Lâm, thám thính được rồi, tên Dư Hoài đó học lớp ba năm nhất."
Đôi mắt tà ác của Nhĩ Trì Lâm liếc nhìn hắn một cái.
"Tên nhóc mày, tin tức nhanh thật!"
Đại Vĩ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.
"Mày không biết đám nữ sinh lớp mình chẳng khác gì sói đói à, lấy được tin tức của Dư Hoài dễ như trở bàn tay."
Đại Vĩ tiếp tục nói.
"Ha! Nếu tao mà ở đó đủ lâu, ngay cả cái tên họ Dư đó mặc quần lót màu gì cũng bị nữ sinh lớp mình soi ra hết!"
Quyển sách trên tay Nhĩ Trì Lâm bị gập lại cái bịch, sau đó bị vứt trên bàn học. Cậu đứng lên, tay đút túi quần.
"Đi thôi, đi gặp học bá mới tới của chúng ta!"