Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 35: Ngồi lên đây



Cuối cùng cũng ngoi lên đăng chương mới được. Ra trường khởi nghiệp bù đầu quá đi thôi. muốn để chút thời gian edit truyện mà cũng khó nữa:((

*******************

Ra khỏi nhà ăn Liễu Nhất vẫn nhớ trước khi ăn cơm Hạ Nghị đã mời mình đến nhà hắn, tầm mắt mơ hồ bất định đảo qua đầu cầu thang dẫn đến thư viện, trong lòng lại nghĩ: Hạ Nghị sao còn chưa mở miệng mời mình?

Cậu chỉ là có chút tò mò nơi Hạ Nghị ở trông như thế nào mà thôi, huống hồ Hạ Nghị cũng đã tới nhà mình vài lần, giờ mình đến nhà hắn cũng không tính là vô lễ đi......

Diễn xuất của Liễu Nhất thật sự không tốt lắm, cách kính mắt cũng nhận thấy ánh mắt cậu chuyển động, trên mặt rõ ràng là biểu tình thúc giục lại cố gắng làm bộ như không có việc gì, một bộ muốn đi thư viện, Hạ Nghị thích thú thưởng thức dáng vẻ "Khẩu thị tâm phi" của cậu.

Dáng vẻ mất tự nhiên cũng đáng yêu như vậy, cho dù cậu để tóc mái thật dày còn đeo cặp kính đen hoàn toàn không phù hợp thẩm mỹ, hắn cũng nhịn không được muốn ôm chầm mà hung hăng hôn một cái.

- Tôi đi

Liễu Nhất rối loạn, cậu nghĩ thầm rằng Hạ Nghị nói mời mình đến nhà trọ của hắn khẳng định chỉ là thuận miệng mà thôi, tự mình đa tình thật xấu hổ, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói đi thư viện đã bị người đánh gãy.

- Ngồi lên đây

Liễu Nhất trong lòng mừng thầm, lại sợ đáp ứng quá nhanh có vẻ mình quá mức vội vàng. Lời vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, sợ Hạ Nghị nói "Quên đi", mình rõ ràng là muốn đến nhà hắn, sao không thể nói ra chứ? Thật vô dụng!

Cũng may Hạ Nghị cũng không nói "Quên đi", còn sớm có chuẩn bị lấy ra hai tờ giấy chứng nhận ở ngoại trú quơ quơ trước mặt cậu: "Cùng anh đi thôi."

Thành phố A là một thành phố vừa phát triển vừa cổ xưa.

Lấy Nhất Trung làm ranh giới, phía Tây-Bắc là Tứ hợp viện kiểu cũ, hiện nay tùy tiện xách ra một người trong Tứ hợp viện tra về trước, cơ bản tổ tiên ba đời cũng đã là cư dân A thành.

Hai phía Đông, Nam còn lại là tiểu khu hiện đại, chất lượng giáo dục cùng tài nguyên tốt hấp dẫn không ít người chịu bỏ tiền để đăng ký hộ khẩu tại đây, phòng ở nhiều năm cung không đủ cầu. Bởi vậy, xung quanh Nhất Trung giá phòng luôn tăng không giảm, người thường căn bản không đủ sức mua.

Nơi Hạ Nghị ở phía Đông, cách trường học rất gần, đi xe điện mất khoảng 3 phút, tiểu khu không cao, 20 tầng, mỗi tầng một hộ, bất động sản như vậy gần Nhất Trung căn bản thuộc loại số ít, giá cả cũng rất đắt.

Liễu Nhất theo Hạ Nghị vào thang máy, trong lòng không tự giác nghĩ, nguyên lai nơi Hạ Nghị ở cách nhà cậu gần như vậy.

Thang máy dừng lại ở tầng 11.

Ra khỏi thang máy là cửa lớn màu đen tráng lệ, thoạt nhìn giống như nạm vàng, lạnh lẽo không có hơi thở cuộc sống, Liễu Nhất cảm giác thời điểm anh trai không ở nhà, cái nhà kia đã rất không có hơi thở cuộc sống, không nghĩ tới nơi Hạ Nghị ở còn có thể lạnh hơn.

Hạ Nghị dùng vân tay mở khóa, giữ cửa mở ra tiếp đón người phía sau: "Vào."

Liễu Nhất ở Tứ Hợp Viện đã quen, đối với phòng ở trang trí nguy nga lộng lẫy có chút xa lạ, tràn đầy đích cảm giác lạnh lẽo, đèn cửa cũng là sắc lạnh, nhìn không giống nơi người ở, nhất thời không dám đi vào trong.

Hạ Nghị thấy vậy đột nhiên mỉm cười, hắn ác ý tiến đến sát mặt cậu, giọng nói trầm thấp mê hoặc: "Sao vậy, sợ tôi?"

Liễu Nhất vốn chỉ có chút khẩn trương mà thôi, kết quả bị Hạ Nghị hỏi như vậy trong lòng đột nhiên lại sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi, thật giống như người trước mắt này sẽ biến thành sinh vật đáng sợ đem mình bắt vào phòng sau đó ăn luôn.

Cậu nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, âm thầm ảo não mình suy nghĩ hấp tấp, tại sao lại thật sự đi theo Hạ Nghị đến đây chứ?

Hạ Nghị thấy cậu biểu tình khiếp đảm, thầm nghĩ tâm phòng bị của con thỏ nhỏ này đúng là khi có khi không, lúc trước bất quá chỉ nhẹ nhàng hôn cậu một cái đã bỏ chạy nhanh như vậy, giờ mới qua vài ngày lại không hề cảnh giác đi theo một tên "Lưu manh" như hắn về nhà.

Lo lắng thật sự đem người dọa chạy, Hạ Nghị thu hồi vui đùa, khôi phục ngữ khí đứng đắn: "Sợ cái gì, tạm thời sẽ không ăn cậu, vào đi."

Liễu Nhất theo ánh đèn trắng trên cửa nhìn vào trong, trống rỗng và tối tăm, cảm giác nguy cơ khiến cậu rốt cục nhớ tới lời anh trai nhắc nhở bên tai từ nhỏ đến lớn: Không được tùy tiện cùng một nam sinh cao hơn em đơn độc về nhà.

"Tôi đột nhiên nhớ đến bài tập buổi chiều hình như còn chưa xong, tôi vẫn nên đi về trước."

Nói xong, cậu xoay người đi về phía cửa thang máy, Hạ Nghị nhàn nhã ôm cánh tay nhìn cậu xoay người cũng không ngăn cản, Liễu Nhất khẩn trương đưa tay ấn nút đóng mở thang máy, mặc kệ ấn như nào cửa thang máy cũng không hề phản ứng.

"Đây không phải là thang máy riêng sao?"

Cậu vừa muốn xoay người hỏi có phải thang máy bị hỏng rồi không, đúng lúc này đèn đột nhiên tắt, một mảnh tối tăm u ám, Liễu Nhất sợ tới mức thét chói tai, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.

"Aaaaaaaa, cố tình hỏng lúc này."

Hạ Nghị nguyên bản chỉ muốn đùa cậu, tất nhiên cũng không dự đoán được sẽ phát sinh tình huống này, thấp giọng chửi một tiếng sau đó bước nhanh đến cửa thang máy, cúi xuống đem người ôm lên, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, nơi người ở, không phải nhà ma.

"Ô? Hạ Nghị, thang máy tại sao đột nhiên bị hỏng, đèn cũng đột nhiên bị hỏng, có phải hay không có cái gì"

Liễu Nhất duy trì tư thế nửa ngồi bị người ôm vào trong ngực, tối đen cùng có chuyện xảy ra làm cho cậu mất đi lý trí, hoài nghi dâng lên, "Cậu là Hạ Nghị sao?"

Người này cũng sợ tới mức xuất hiện ảo giác.

Trải qua sự kiện nhà ma lần trước, Hạ Nghị cũng coi như đã nhìn ra, Liễu Nhất thật sự tin tưởng trên thế giới có ma, không nỡ lại dọa người này lần thứ hai.

Vì thế ôm người kiên nhẫn giải thích, "Tôi là Hạ Nghị. Thang máy không hỏng, cần vân tay của tôi mới có thể mở, sau khi ghi lên mới có thể mở."

Hắn nói xong ôm người vào phòng, sau khi vào cửa đem người thả xuống sô pha rồi chuẩn bị đứng dậy tránh ra. *bặp*

Hạ Nghị vỗ vỗ bờ vai cậu, kiên nhẫn nhẹ giọng trấn an: "Ngoan, Tôi đi kéo rèm cửa".

Liễu Nhất nghe vậy ngượng ngùng nới lỏng tay, lúc này mới phát hiện trong phòng có đèn cảm ứng thật to, sắc lạnh tản đi, bài trí bên trong hiện ra rõ ràng.

Tường cùng sàn nhà đều là gỗ màu xám, trừ điều này đại bộ phận đồ dùng trong nhà đều là màu đen. Nhìn kỹ, trước sô pha màu đen có bàn đá cẩm thạch hình vuông, trần nhà màu đen, ngay cả rèm cửa cũng là màu đen.

Căn bản vật dụng trong nhà cái gì cũng màu đen.

"Xoát ——"

Rèm cửa màu đen được kéo ra, ánh nắng ấm áp theo cửa sổ sát đất hoàn toàn chiếu vào, đèn cảm ứng tự động tắt, có ánh mặt trời Liễu Nhất mới tìm về cảm giác an toàn.

Hạ Nghị thấy biểu tình cậu thả lỏng liền biết cậu đã hoàn hồn, đứng bên cửa sổ trêu chọc nói: "Chút can đảm ấy còn dám theo tôi về nhà, không sợ tôi thật sự ăn cậu?"

Liễu Nhất nghe vậy ngẩng đầu quan sát vẻ mặt hắn một phen, phát hiện ý vui đùa vì thế nghiêm trang có kết luận: "Cậu sẽ không ăn người."

Hai người "Ăn" hiển nhiên không phải cùng một cái ý tứ.

Hạ Nghị bật cười một tiếng, nói câu "Đứa ngốc" sau đó từ cửa sổ bước tới trước sô pha, hai tay hai bên chống đỡ thân thể cậu trên sô pha, đem người cậu áp sát vào sô pha, sau đó chậm rãi cúi người.

Không gian trước người bị chiếm cứ, Liễu Nhất theo bản năng ngửa người, không cẩn thận ngã nằm xuống sô pha, sau lưng gắt gao dán vào sô pha, Hạ Nghị lại vẫn tiếp tục cúi người hướng tới gần cậu, nguy hiểm mở miệng dụ dỗ: "Tôi biết có một phương pháp ăn đặc biệt, không cần mạng cậu, muốn mạng tôi, muốn thử không?"

"Không, không muốn, cậu cách tôi gần quá."

Đối phương càng ngày càng áp sát, khuôn mặt tuấn tú kia từng chút phóng đại, hơi thở cả hai cơ hồ giao hòa cùng một chỗ, Liễu Nhất khẩn trương đưa hai tay muốn đẩy hắn lại bởi vì quá khẩn trương mà không dùng được lực.

"Nhưng tôi muốn thử với cậu."

Hạ Nghị nghe vậy không sao cả bạt cười một tiếng, đưa tay lấy đi kính đen trên mũi cậu, vừa ác liệt vừa dịu dàng nhìn cặp mắt hạnh thủy nhuận kia mở miệng, nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cậu.

Cảm xúc lạnh lạnh, mềm mềm, ẩm ướt quen thuộc.

Cùng trước kia bất đồng chính là, nụ hôn này không phải đơn giản môi chạm môi, Liễu Nhất bị hôn có chút choáng, chỉ cảm thấy bên hông bị cái gì dùng sức quấn chặt, Liễu Nhất bừng tỉnh sợ hãi cự tuyệt: "Hạ Nghị, đừng như vậy."

"Đây là điều tôi muốn làm với cậu, sợ?"

Hạ Nghị ngẩng đầu, giữa con ngươi đen xinh đẹp là dục vọng trước kia cậu chưa bao giờ thấy qua, vẫn là cặp mắt kia, lại như có một đoàn lửa nóng dâng lên.

"Tôi sợ, Hạ Nghị, đừng như vậy."

Liễu Nhất là thật sự sợ hãi, giờ khắc này rốt cậu cục cũng hiểu được nguy hiểm anh trai luôn nhắc nhở là cái gì.

Còn tưởng rằng vật nhỏ này tại phương diện này cái gì cũng đều không hiểu, Hạ Nghị nghe vậy không khỏi hơi hơi kinh ngạc nhìn Liễu Nhất: "Biết tôi muốn làm gì sao?"

"Biết, không biết."

Chính xác mà nói, Liễu Nhất biết Hạ Nghị sẽ đối với mình làm cái gì, nhưng lại không biết nói loại sự tình này cụ thể phải làm như thế nào, cho nên vừa gật đầu vừa lắc đầu.

"Rốt cuộc có biết hay không."

Hạ Nghị bị cậu làm bật cười, cánh tay đặt ở đỉnh đầu cậu, lấy một loại tư thế giam giữ nhìn xuống người dưới thân, còn thật sự cam đoan:

"Yên tâm, tạm thời sẽ không thật sự ăn cậu."

"Vậy cậu để tôi đứng lên."

Liễu Nhất vừa mới bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, thấy trong mắt đối phương đoàn "Lửa" kia đã mất, lúc này mới đánh bạo yêu cầu.

Hạ Nghị dứt khoát đứng dậy, thuận đường đưa tay kéo cậu đứng lên, Liễu Nhất đứng lên cũng không dám lại ngồi xuống, nhìn hắn với ánh mắt mang theo phòng bị.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv