*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hải Anh không thèm chờ nữa mà bước ra khỏi phòng, mặc kệ mẹ chồng sững sờ ngồi ở bên trong. "Công chúa già" à, tôi nhịn bà hơi bị nhiều rồi đấy, nếu bà không giữ vai trò làm bà nội của con tôi thì bà đừng mơ yên ổn được như vậy. Hừ, cũng vì cô có một cái mác giảng viên trói buộc mà không thể hành xử quá mức. Nếu không.. aizzz ~
"Cô Hải Anh!" Ngọc Hà thấy cô đi ra lập tức đón lõng, chặn cô lại. Vẻ mặt thuần khiết giả tạo bị mấy dấu đỏ lấm chấm trên cổ phá vỡ. Hải Anh nhìn nó một cách nghiền ngẫm, Ngọc Hà thấy vậy lập tức giật mình hốt hoảng vội vã kéo cổ áo lên. Thái độ này của cô ta làm Hải Anh phát hiện ra nhiều điều hay ho lắm nè! "Phòng em nhiều muỗi quá, nó đốt chi chít hết người cô ạ, đã dùng thuốc rồi mà vẫn chưa hết nữa!"
Mẹ kiếp! Đã dùng phấn phủ rồi mà sao vẫn còn lộ ra vậy? Chả lẽ Hải Anh này có hỏa nhãn kim tinh? Hay.. cô nhiều kinh nghiệm trong chuyện đó nên liếc mắt một cái lập tức nhận ra ngay? Nếu thế thì nguy rồi, Ngọc Hà chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc s.e.x cả, nhỡ Đức thích kiểu người thuần thục thì sao? Cô ta phải trau dồi, học hỏi thêm mới được. Nhưng trước khi học mấy cái đó, Ngọc Hà cần phải làm vài việc khác trước đã.
"Ừ!" Hải Anh lạnh nhạt gật đầu, né sang một bên "Nên cẩn thận một chút!"
"Cô Hải Anh.." Ngọc Hà không để cô đi, níu cô lại. Cô ta vừa chớp mắt nhìn quanh hành lang vắng vừa nhỏ giọng hỏi. Nhìn thái độ cúi đầu điềm đạm này Hải Anh giận thực sự, làm như cô bắt nạt cô ta không bằng! "Cô đang giận gì em đúng không?"
"(ง ͡ʘ ͜ʖ ͡ʘ)ง" Úi dà, bị phát hiện rồi! Nhưng cô không thể nói thẳng nha, cô vẫn là giảng viên điềm đạm đáng yêu hiền lành lương thiện đó! "Em nói gì lạ vậy? Vì sao cô phải giận em? Vì em.. giúp cô chăm sóc chồng tốt quá à?"
"Quả nhiên.." Ngọc Hà hốt hoảng nức nở, nước mắt vừa nhắc đã chảy dài xuống được rồi. Ôi trời, đừng tỏ ra như thế với tôi, tôi còn chưa chính thức bắt nạt cô đâu nha! "Em đâu có cố ý, lúc đó cô bận nên em mới.. Cũng chỉ là đút thức ăn, em không hề có ý gì.."
"Em nghĩ nhiều rồi!" Hải Anh bị mấy người đi xung quanh nhìn đến phát gai người. Chỗ này tuy khá vắng nhưng bệnh viện mà, làm gì vắng tới mức không có một ai chứ? Họ đang nhìn kìa, thậm chí có người sắp sửa lấy máy quay ra quay đến nơi. Định đưa cô vào thế khó, biến cô trở thành giảng viên chuyên chèn ép học sinh đó hả? Ô cê, thích thì Hải Anh chiều! Hải Anh hắng giọng, sau đó lập tức lớn tiếng: "Cô biết em chỉ đút thức ăn cho chồng cô, không hề thích chồng cô, không có ý gì với chồng cô càng không liếc mắt đưa tình với anh ấy!"
"Cô.. Cô.."
"Đúng không em?" Hải Anh hòa nhã mỉm cười, còn đưa khăn giấy ra cho cô ta nữa "Em nhạy cảm quá đó, cô lo cho em ăn, cho em mặc, nhân phẩm em tốt thế nào cô còn không biết hay sao? Nếu em là loại con gái chuyên rình cướp chồng cô thì cô còn để em le ve bên cạnh cô làm gì? Đúng là ngốc.."
"Em.." Ngọc Hà há hốc miệng, không ngờ Hải Anh bình thường luôn kín kẽ nay lại bạo mồm thế. Cô nói những cái gì thế kia? Trắng trợn quá rồi đấy, thiếu tinh tế quá rồi đấy! "Cô à, cô nói đúng, em không bao giờ là loại con gái như vậy!"
"Thế thì làm sao em phải khóc?" Hải Anh tỏ ra tò mò "Hay mấy vết trên cổ em không phải muỗi đốt? Ngọc Hà, cô là người lớn, cô có thể giúp em, nếu em bị ai đó làm.. chuyện kia, nhất định phải bảo cô, cô sẽ giúp em đòi lại công đạo!"
"Không.. Không có.."
"Ngọc Hà, nói chuyện dông dài gì với cô ta thế?" Mẹ chồng hậm hực bước ra từ phòng bác sĩ, cũng không thèm chờ nữa vì bụng đói quá rồi. Bà ta vừa bước ra đã thấy con dâu bắt nạt cô bé, chả lẽ cô con dâu này điên rồi, thấy chồng thích người khác lập tức sửng cồ lên trong khi chính bản thân cũng theo thằng khác? "Mau lên, bác đói rồi!"
"A.. Dạ!" Ngọc Hà thấy cứu tinh lập tức mừng húm, chạy vội qua "Con đây ạ!"
"Mau đi thôi, cùng bác ăn sáng rồi đi mua sắm!" Bà ta khoác tay Ngọc Hà thân mật, sau đó quay lại liếc xéo Hải Anh một cái "Cô liệu hồn mà lo cho Đức, con trai tôi có mệnh hệ gì cô đừng có trách!"
"Mẹ cứ yên tâm!" Hải Anh mỉm cười nhìn sự lảng tránh của bà ta. Con giun xéo lắm cũng quằn, nếu không ưa Hải Anh ngoan ngoãn thì cứ để cô chống đối ngầm đi. Dù sao cũng là nơi kín đáo, bà ta nói không bằng chứng ai tin? "Mẹ và em.. Đi thong thả!"
Một già một trẻ khoác tay nhau rời đi, trong lòng mỗi người một nỗi niềm tâm sự ngổn ngang. Nhưng bọn họ có chung một "kẻ thù" lúc này - chính là Hải Anh! Ngọc Hà lén nhìn lại phía sau, Hải Anh vẫn đứng đó, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm bắt được cái nhìn của cô ta. Nụ cười nhợt nhạt trên môi Hải Anh tràn đầy sự thấu hiểu. Sự thấu hiểu đó làm Ngọc Hà cảm thấy lạnh hết cả gáy..
Đi với mẹ Đức một lúc Ngọc Hà liền tìm cớ thoái thác để ra về. Cô ta hưởng thụ cảm giác được bà ta nâng như nâng trứng, còn ra sức o bế và vun vào thứ tình cảm sai trái của Ngọc Hà và con trai bà ta - Đức. Nhưng cuộc sống của cô ta còn nhiều thứ đáng phải lo nghĩ lắm, thế nên cô ta không thể lưu lại đó lâu được. Ôm một đống quần áo giày dép được mẹ Đức mua cho, Ngọc Hà lên taxi đi tới một phòng khám tư ở ngoại thành. Bản thân cô ta cũng muốn tới bệnh viện lớn vừa đáng tin vừa đỡ tốn chi phí nhưng chuyện thầm kín này không thể để người biết nên cũng chỉ đành làm cách này. Ngọc Hà xem kĩ không có người quen nào mới đăng kí khám, xét nghiệm máu các loại. Cô ta nhận được sự tư vấn của bác sĩ nên nhanh chóng dùng thuốc tránh thai khẩn cấp. Ngọc Hà không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, hôm đó Hòa Bình súng thật đạn thật cứ lên nòng liền bắn chẳng phòng hộ gì nên khả năng dính bầu cao ngất. May mắn cô ta gặp bác sĩ tốt nếu không nhỡ mang thai còn khổ sở gấp bội phần. Sau khi lấy mẫu xong xuôi, bác sĩ hẹn ngày đến nhận kết quả xét nghiệm. Lúc này cô ta mới bày tỏ ý nguyện muốn vá lại màng trinh của mình. Bác sĩ hướng mắt nhìn cô ta một cái sau đó đưa giá. Ngọc Hà thầm ghi nhớ con số, tính toán mấy hôm nữa tới nhận kết quả rồi làm tiểu phẫu luôn. Hôm nay làm xét nghiệm đã tiêu tốn hết số tiền cô ta mang theo rồi, mấy nữa phải kiếm cớ bảo Đức "tài trợ" cho cô ta một ít mới được..
Bước chân ra khỏi phòng khám tư, Ngọc Hà không hề hay biết một người khác vừa tiến vào căn phòng cô ta đi ra. Người đó vui vẻ vung tiền mua chuộc bác sĩ, tất cả những thông tin liên quan đến việc khám chữa bệnh gì gì đó của cô ta đều bị phơi bày sạch sẽ.
Thường thì chính là vậy, không biết gì chính là hạnh phúc nhất. Ngọc Hà gọi một chiếc taxi ngoài cổng phòng khám, tiếp tục ôm đống đồ lỉnh kỉnh của mình lên xe ra về khu phòng trọ. Trước đây khi mới lên thành phố chỗ cô ta thuê thật tệ, tệ gấp mấy lần kí túc xá trường. Nhưng vận đổi sao dời, sau khi gặp vợ chồng Hải Anh cô ta một bước lên tiên. Không phải ngày ngày chạy ăn, khỏi lo công việc bấp bênh bất ổn, cũng chẳng sợ thiếu tiền thuê nhà bị người đuổi ra. Với số tiền trợ cấp của Hải Anh và khoản "nho nhỏ" Đức tuồn cho cô ta hàng tháng, Ngọc Hà hoàn toàn có thể thoải mái mà sống, cũng thuê được phòng trọ khá hơn xưa bội phần. Căn phòng này là một trong những nơi cô ta ưng ý nhất, thế nhưng kể từ tối hôm kia.. mọi thứ đã thay đổi. Sự xuất hiện của gã và những hành động gã làm với Ngọc Hà khiến cô ta cảm thấy nơi này thật ghê tởm, muốn chuyển đi ngay lập tức! Có điều hạn thuê chưa hết, tiền cũng đã trả.. Ngọc Hà nghèo khó cơ cực từ nhỏ không bỏ xuống được điều này. Có những thứ thuộc về thói quen vĩnh viễn không thể thay đổi được, ví như bản tính bần tiện, ích kỉ này của cô ta chẳng hạn.
Không sao, không vấn đề gì hết.
Ngọc Hà thầm an ủi chính mình khi nhìn từng túi, từng túi đồ đắt tiền bên cạnh. Rồi cô ta sẽ thoát được khỏi lồng giam này thôi, hóa thành phượng hoàng rồi muốn gì mà không được chứ? Cuộc sống nghèo khổ quá đáng sợ, Ngọc Hà vĩnh viễn không muốn ngửi lại thứ hương vị đó nữa. Cô ta sẽ bứt ra, sẽ thoát khỏi nơi này, dù có là ai đi chăng nữa cũng không thể ngăn nổi cô ta làm điều đó đâu!