Ngọc Hà chính thức mất ngủ.
Cô ta cũng không dám ý kiến ý cò vì sợ Đức biết cô ta nhìn thấy sẽ điên lên mà đánh cho cô ta một trận hoặc hủy thi diệt tích luôn.
Trái tim cô ta nảy lên từng hồi, Ngọc Hà lê lết về phòng mà chẳng hề hay biết một người trong phòng đang nhìn ra cửa, âm thầm cười nhạo cô ta. Chẳng ai trong số hai người nào-đó nhận ra lí do thật sự của việc cánh cửa để hé. Nếu như nó đóng lại, chẳng ai biết được, nghe thấy được chuyện đã xảy ra bên trong cả.
Ba người, duy nhất một người nở nụ cười.
Cô ta nằm dài trên giường, cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau đớn muốn chết. Không ngờ Đức lại là loại đàn ông ăn thông nam nữ, đã thế còn nằm dưới nữa chứ. Cô ta thấy hơi ghê tởm, sự sợ hãi và buồn nôn dâng đầy cổ họng làm cô ta phát ớn.
Có lẽ cô ta không nên ở đây nữa. Hình như ngay từ đầu cô ta đã sai rồi. Nếu như lúc đó cô ta không lỡ thích Đức, vẫn cứ nhận lấy sự giúp đỡ của Hải Anh rồi tiếp tục phát triển thì hiện tại cô ta cũng không cần khổ sở như thế này. Vẫn có thể ngày ngày đi học vui vẻ, chẳng bao giờ bị bạn bè xa lánh, không cần nghĩ cách lấy lòng người này người kia..
Không, cô ta không sai!
Tất cả đều là bọn họ sai!
Đúng vậy, Ngọc Hà không sai! Cô ta và con cô ta là những người vô tội nhất. Kẻ sai lớn nhất là Hải Anh - chính Hải Anh khiến cô ta thân bại danh liệt, phải bảo lưu kết quả học tập và không biết bao giờ mới được quay trở lại. Sau đó là bố mẹ Đức, đang yên đang lành lăn ra ngã bệnh khiến tiền nong cạn kiệt. Sau đó là Hộ Sĩ, nhất định anh ta đã nắm thóp và ép buộc Đức quan hệ. Nhưng nói thật, nhìn gương mặt thỏa mãn của Đức lúc đó cô ta không tài nào liên hệ được với hai chữ "ép buộc". Thậm chí hắn ta còn chủ động hơn Hộ Sĩ mấy lần, tựa như thích thú và mong chờ lắm vậy.
Có điều, tự lừa dối bản thân rất dễ, Ngọc Hà tự thôi miên mình rằng Đức vẫn yêu cô ta, vẫn coi trọng cô ta. Toàn bộ những chuyện này đều chỉ là thử thách, giống như một cơn ác mộng qua đi sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa.
Chỉ cần loại trừ những kẻ ngáng đường..
Ánh mắt Ngọc Hà sáng lên, cô ta căm phẫn nhìn về phía cánh cửa vẫn đang khép hờ kia, cần mẫn chờ đợi.
*
Thể lực của Hộ Sĩ đúng là kinh người, anh ta cùng Đức vật vã thật lâu cũng không thấy dừng lại. Mãi tới khi Đức kiệt sức ngất đi anh ta mới miễn cưỡng nghỉ ngơi, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Nghe tiếng nước tràn ra, Ngọc Hà cảm thấy trong người hơi nóng.
Tuy rằng cô ta bài xích gay, nhất là gay giành chồng của cô ta nhưng khi tận mắt chứng kiến khả năng khủng khiếp của Hộ Sĩ trong lòng cô ta lại nảy sinh chút tà tâm. Cơ mà tà tâm này phải nén cho chặt, nếu để 'tình địch' biết mình thèm muốn người ta thì còn gì là khí thế nữa?
"Nhìn chán chưa?" Hộ Sĩ mở cửa phòng, anh ta bước ra ngoài với tư thái đây là nhà bố. Quần áo không mặc, cả người quấn mỗi cái khăn mỏng để lộ hoàn toàn thân thể hoàn mỹ. Nước vẫn còn đọng lại trên người anh ta, chảy quanh xuống dưới, thấm sâu vào chiếc khăn và ẩn dưới nơi bí mật đó như một sự khiêu khích.
Ngọc Hà đứng ngoài cửa phòng mình, dự tính sáng mai mới sang nói rõ ràng, ai ngờ người này đã tự tìm tới tận nơi rồi. Định đánh phủ đầu cô ta hay gì? Nếu vậy, cô ta nhất định không để anh ta đạt được mục đích đâu!
"Rình coi người khác là tật xấu lắm đó, nhất là coi lúc người ta đang làm chuyện.. bí mật!"
"Anh muốn gì?" Ngọc Hà run giọng, cô ta cố gắng đứng thẳng dậy quát. Nhưng sau đó sợ Đức tỉnh giấc phá vỡ trận chiến này nên đành thôi, tự giác vặn volume nhỏ lại "Anh đã biết chúng tôi sắp cưới mà vẫn làm vậy? Anh có liêm sỉ không?"
"Cô đoán xem." Hộ Sĩ cười nửa miệng, anh ta từ từ đi về phía phòng Ngọc Hà, mặc kệ cô ta phòng thủ lui lại. Rất nhanh, người này đã có mặt trong phòng cô ta và đứng đối diện cô ta rồi.
Cảm giác cao lớn áp bách làm Ngọc Hà có chút hoảng. Nhỡ Hộ Sĩ điên lên đá một cái khéo khi cô ta ngã mất đứa bé thì chết. Thôi, không nên chất vấn lúc này, không nên..
"Hải Anh và Đức cưới rồi cô còn chen chân được, nói gì hiện tại hai người thậm chí còn chưa làm lễ đính hôn!"
"Anh.. Anh.." Ngọc Hà cứng họng, càng lúc càng bị dồn sâu vào phía trong. Cô ta hoảng hốt gào lên hòng dẫn sự chú ý của Đức nhưng ngay lập tức bị Hộ Sĩ nhào qua bịt miệng. Ngọc Hà chỉ còn những tiếng ú ớ, không bật thêm được bất kì từ nào nữa.
Cô ta cố gắng vùng vẫy, Hộ Sĩ dùng cái khăn quấn bóp cằm, nhét thẳng vào miệng làm cô ta câm hẳn. Chỗ nào đó của Hộ Sĩ lủng lẳng đập thẳng vào người Ngọc Hà mỗi khi anh ta di chuyển. Ngay khi điều đó xảy ra, một viễn cảnh không mấy tốt đẹp hiển hiện làm Ngọc Hà cứng người ngay lập tức. Cô ta càng đạp càng mạnh, nhưng khả năng của một phụ nữ có thai làm sao chống nổi một người đàn ông tráng niên cao lớn. Hộ Sĩ đè nghiến cô ta, một bên xé rách chăn tạo thành những sợi dài trói tay Ngọc Hà vào thành giường. Anh ta cười hài lòng, vui vẻ xé toạc bộ đồ ngủ mỏng manh của Ngọc Hà.
Đầu óc cô ta chính thức hoảng loạn, người này cũng giống Đức à? Cũng ăn được cả nam cả nữ? Nhưng không phải anh ta vừa mới cùng Đức mấy tiếng hay gì, giờ vẫn còn có thể với cô ta?
Không.. Cô ta không muốn! Nếu cô ta lại bị vấy bẩn lần nữa, nếu Đức tỉnh dậy lại thấy lần nữa cô ta phải làm gì?
Cảm giác hoảng hốt, sợ hãi kèm lẫn ghê tởm làm cô ta muốn nôn nhưng nôn không nổi. Hộ Sĩ cúi đầu, chuyên nghiệp cắn mút làm trí não vốn đình trệ của cô ta hoạt động trở lại. Mọi sự giãy giụa đều là vô ích khi Hộ Sĩ đưa hai ngón tay vào nơi nào đó một cách dễ dàng: "Xem bọn này làm mà cũng vậy được, hư đốn thế bảo sao Đức thích mê!"
"Ngoan đi, rồi tôi sẽ làm cô lên mây!"
"Chồng cô phục vụ tôi chưa đủ, thêm cô nữa xem có khiến tôi ra được không nào?"
"Ha ha ha.."
Tiếng rên rỉ lại tiếp tục vang vọng, tiếng va chạm, tiếng giường cọt kẹt.. Mọi thứ đâm vào đầu óc phiêu dạt của Ngọc Hà làm cô ta chẳng nghĩ được bất kì điều gì hết. Cửa vẫn mở toang, ai cũng có thể xuất hiện và bắt gặp cô ta cùng Hộ Sĩ làm chuyện cẩu thả. Không hiểu sao khi bị ý nghĩ này kích thích, cô ta lại ào ào ác liệt hơn, cao trào cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Hộ Sĩ thấy cô ta ngoan ngoãn hợp tác thì chậm rãi cởi trói, cũng bỏ khăn trong miệng cô ta ra. Hai người lăn lộn rất lâu, mãi tới khi Ngọc Hà tưởng như mình ngất xỉu anh ta mới dừng hẳn lại.
CẠCH một tiếng thật lớn, Ngọc Hà đang khép không nổi chân hoảng hốt kéo chăn che người lại. Cô ta nhìn về phía cửa, chỉ thấy mẹ Đức đang đứng trân trối nhìn chằm chằm cô ta. Sự ngạc nhiên, sợ hãi, ghê tởm.. in hằn trong đôi mắt già nua của bà ta làm Ngọc Hà giật mình. Cô ta mặc kệ Hộ Sĩ đang thong dong vào phòng tắm tẩy rửa, dùng hết sức bình sinh mà lao ra ngoài. Mấy bước chân đầu loạng choạng suýt ngã, nhưng những bước sau ổn định hơn nhiều, cô ta cứ thế bám tường mà đi.
Mẹ Đức không ngờ Ngọc Hà sẽ quấn chăn đuổi theo mình, bà ta cuống cuồng bước nhanh thật nhanh, im lặng mà chạy.
"Đứng lại!" Ngọc Hà gằn lên "Nếu không tôi giết con trai bà!"
"..." Bà ta khựng chân, đứng ở hành lang phân vân một lúc sau đó lại cắm đầu đi tiếp.
"Đứng lại!" Ngọc Hà gấp gáp chạy tới, trong lúc mẹ Đức phân vân cô ta đã nhanh chóng bắt kịp rồi. "Bà nhìn thấy gì? Bà nhìn thấy cái gì rồi? Nếu bà dám nói ra xem, tôi sẽ cắt lưỡi bà, sẽ thuê người đánh con bà tàn phế luôn!"
"Mày.." Mẹ Đức lâu lắm không nói chuyện, cổ họng khàn đặc "Mày dám.."
"Có gì không dám? Chẳng phải đã làm rồi đó sao?" Ngọc Hà khoanh tay khiêu khích "Nghe lời tôi biết chưa? Giờ bà như người điên rồi, có nói ra Đức cũng không tin bà đâu!"
"Con khốn!" Mẹ Đức vùng lên bằng tất cả sức mạnh của mình, bà ta lao vào Ngọc Hà, hai mắt đỏ ngầu mà chửi bới "Mày dám hại con tao? Mày là cái thá gì? Mày.."
Tiếng chửi, tiếng cào xé, tiếng gào thét vang vọng khắp nhà đánh thức chàng hoàng tử ngủ say dậy. Trong lúc Đức vẫn đang định thần, ngoài này, cuộc chiến suýt mẹ chồng và suýt con dâu đã đến hồi cao trào. Chăn trên người Ngọc Hà tuột xuống, cô ta tái mặt muốn chạy trốn nhưng không được vì mẹ Đức mạnh hơn hẳn người vừa bị Hộ Sĩ vắt kiệt sinh lực như cô ta. Cuối cùng, trong một phát giằng co quyết liệt, Ngọc Hà đẩy mạnh một cái, thoát được khỏi ma trảo của mẹ Đức.
Nhưng trái với những gì cô ta tưởng tượng, ngay khi cô ta hất tay ra, một loạt những tiếng va chạm ầm ầm mạnh mẽ vang lên. Ngọc Hà trợn mắt nhìn, Đức và Hộ Sĩ cũng lần lượt từ trong phòng nhào ra nhìn.
Mẹ Đức đã lăn xuống từ trên cầu thang cao vút, bà ta nằm yên dưới sàn, máu từ từ chảy..