Năm ấy đích thân An Quốc Tể tướng đến Hoắc Mộc gia hành hình, phụ nữ, trẻ em hay bất kể là ai cũng đều không bỏ qua. Nhưng nghe nói rằng cũng vào năm đó Tể tướng bị khiển trách nặng nề vì dám tự ý cho người thiêu rụi toàn bộ Hoắc Mộc phủ khiến ngỗ tác không biết được danh tính người mất, gây khó khăn cho việc nghiệm thi. Người dân cũng bàn tán xôn xao ngày hôm ấy đã thấy một nha hoàn nhỏ tuổi chạy ra từ Hoắc Mộc phủ, Tể tướng càng bị triều đình gièm pha...!
- Ly Hà Y! Tới đó được rồi. Đừng nói nữa.
Ly Nương đang nói thì bị Điệp cắt ngang. Hồ Điệp có vẻ đang kích động.
- Sao đấy. - Ly Nương hỏi han nhưng ngữ điệu có chút đắc ý. - Không nghe được nữa rồi à?
...
Hồ Điệp không đáp. Ly Nương nhếch mép cười, nụ cười như chất chứa nhiều thứ khó lòng tả được.
- Vậy thì ta có vẻ nắm chắc được mười phần rồi.
Ly Hà Y đứng dậy, phủi bụi trên y phục.
Hồ Điệp nhíu mài không hiểu.
- Mười phần? Cái gì mười phần? - Cô hỏi.
- Thân phận của ngươi. - Ly Hà Y cúi đầu nhìn thẳng vào mắt của Hồ Điệp.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau cả nửa ngày, không ai lên tiếng.
- Điệp Nhi, ngươi dám cược với ta không? - Ly Nương phá tan bầu không khí.
Hà Y đưa tay đỡ Hồ Điệp đứng dậy, cô cũng đưa tay nắm lấy rồi đứng dậy, rồi cũng phủi nhẹ bụi trên thân.
- Cược gì?
- Cược cô một chút cũng không biết gì về ta. - Ly Nương hất tay của Hồ Điệp đi.
- Được, ta cược ta biết cô là ai. Nếu cược thua rồi thì sao? - Điệp vừa nói vừa phủi tay, như ghét bỏ thứ gì.
Khoé môi của Ly Hà Y cong lên. Như đạt được ý đồ.
- Cược thua thì sẽ được sống, cược thắng rồi thì sẽ được chết. Ngươi xem thế nào?
Hồ Điệp bất ngờ trước câu nói. Tại sao? Tại sao lại cược như vậy? Trái với lẽ thường, không phải ai thua thì phải chết sao? Hàng vạn câu hỏi như thế bất chợt xuất hiện trong đầu của Điệp.
- Tại sao? Tại sao lại cược như vậy?
- Được sống ấy mà, ta lười để sống nên như vậy là tốt nhất. Còn về phần ngươi không phải cũng muốn sớm ngày trả thù rồi đi chầu ông bà sao?
...
Hồ Điệp không đáp gì.
- Vậy cứ thế mà chốt đấy nhá. Ta đi trước, ngươi tự về phòng đi.
Ly Nương quay gót đi khuất, Hồ Điệp vẫn đứng đấy thẫn thờ một mình.
- Tại sao? Cô ta như biết tất cả về mình nhưng vẫn cược như vậy. Thật sự muốn chết tới vậy sao? Chỉ thiếu một lý do thôi sao? - Điệp lẩm bẩm với bản thân.
Lúc này, ở kinh thành kia tại Tây Vu vương phủ, hai vị vương gia kia vẫn còn ngồi đó như hàn huyên.
- Vậy.. Tôn Hách, Ly Hà Y này cô ta không lẽ là chủ mưu à? - Giản Khuyết hỏi.
- Ta không chắc chắn lắm, dù gì đi nữa nơi đó cũng chỉ là nhận tiền làm việc, có thể còn có người đứng sau. - Thích Tôn Hách cầm tách trà nóng thổi thổi mấy cái.
- Nếu như vậy thật thì vụ này có hơi khó. - Dáng bộ chàng như suy nghĩ thứ gì.
- Ừm. - Tôn Hách vẫn thổi tách trà ấy, miệng hớp mấy ngụm.
- Vậy cái rương ấy thì sao, huynh không quan tâm à? Cái đấy là..!
Thích Tôn Hách đặt mạnh ly trà xuống bàn, nước trà văng ra xung quanh.
- Quan tâm thì có ích gì. Ta bây giờ cũng không trèo ra được cái lồng này.
- Haizz, tội cho công thần Đại Nguyệt à. - Giản Khuyết thở dài.
Thích Tôn Hách dùng ánh mắt thân thương nhìn Lý Giản Khuyết. Chàng như cảm nhận được gì đó mà im phăng phắc không dám nói nữa.
- Cái rương ấy cũng chưa chắc bị đem về phía của cái tổ chức đó, có khi lại bị đem về cái thành nào trên đường đi không chừng.
- Thành trên đường đi? - Giản Khuyết ngẫm nghĩ. - Trên hướng Tây Nam sao..?
- Ừm. - Hách lạnh nhạt đáp.
- Vậy thì chỉ có hai thành thôi.
- Ồ, vậy hả. - Tôn Hách lại nhâm nhi tách trà.
Giản Khuyết thấy được vẻ không nghiêm túc ấy thì cũng chề môi như khinh rồi cũng nói tiếp.
- Ò, là Dương thành với cả Lộc Hi thành ấy nhỉ?