Bây giờ ta sẽ phổ biến sơ lược cho Điệp cũng như tất cả mọi người về quy củ một khi lên Sát Đài.
Ly Nương đứng dậy dõng dạc nói.
- Đầu tiên, về vũ khí, như mọi người đều biết sát thủ của Y Sát được dùng tất cả các loại vũ khí hay thứ có thể giết người được ngoại trừ độc dược, phi tiêu... thì không được đem lên Sát Đài, và các loại vũ khí từ đao, kiếm, thương, kích, gậy,... đều được để ở bốn phía của đài đấu võ, khi hai người xác nhận khiêu chiến thì lúc ấy sẽ được chọn.
Sau câu nói, lập tức từa phía của Sát Đài được người đặt thêm bốn cái bàn dài, đặt nhiều loại vũ khí. Quả thật, từ đao kiếm đến kích, các loại vũ khí ít người sử dụng cũng có như chùy, rìu, liềm hay cả phất trần cũng được tính là một loại vũ khí mà được bày lên.
Hồ Điệp nhìn thấy có chút bất ngờ. Các vũ khí tưởng chừng không thể vậy mà lại có thể bày lên bàn. Cô thoáng chốc kinh ngạc.
- Thứ hai, khi giao đấu người khiêu chiến, ở đây chính là Hồ Điệp, không được tự động rời khỏi Sát Đài khi chưa kết thúc trận đấu, và nếu người khiêu chiến thắng thì người cùng đẳng, tức cùng cấp bậc với người vừa thua người khiêu chiến, có thể không phục mà lên thách đấu. Nếu người khiêu chiến thua thì lập tức rời khỏi Sát Đài, trở thành bậc Hắc, về sau sẽ có thể thăng cấp. Nhưng nếu người khiêu chiến thắng thì tiếp tục khiêu chiến ở đẳng tiếp theo, người thua vẫn sẽ giữ nguyên thứ bậc. Hồ Điệp ngươi rõ chưa?
Hồ Điệp không nói, chỉ gật đầu ngầm ý đã hiểu.
- Cuối cùng, người khiêu chiến bắt buộc phải khiêu chiến từ đẳng thấp nhất cho đến cao nhất, và đương nhiên sẽ không tính Hồng Y ta. Được rồi, cũng đã nói hết. Hàm Nhi à. - Cô nhìn phía Hàm, nháy mắt ra hiệu.
Một tiếng động lớn phát ra. Tiếng động ấy kì lạ, nó phát ra từ một chiếc kèn được Hàm Nhi thổi. Thanh âm lại có chút không giống các loại kèn bình thường. Nó hùng hổ kèm theo quái dị, nhưng kỳ thực mang lại cảm giác phóng khoáng mà nghiêm nghị.
Hồ Điệp ngạc nhiên trước âm thanh lạ lẫm. Trên đời vậy mà lại có loại kèn phát được thanh âm thế này, hiếm có vô cùng.
Kết thúc một hồi kèn, tiếng chiêng vang lên. Các đệ tử Y Sát lập tức phân chia thành các cấp bậc, Hắc với Hắc, Lục Sắc với Lục Sắc. Nhưng lạ rằng chẳng có một bóng Lam Sắc ở dưới kia.
Ly Nương ra hiệu kêu Điệp đi lấy vũ khí, cô liên làm theo. Quả nhiên là vẫn lấy đao. Xong xuôi cô đi lên Sát Đài.
- À Điệp, ta quên nói cho ngươi biết, Lam Sắc hiện tại chỉ có một mình Hàm Nhi thôi. Và cô ấy cũng đang là chỉ huy sứ của Y Sát. - Y liếc nhìn Hàm, khoé môi cười tự hào.
Hồ Điệp cũng chỉ gật đầu, không đáp.
Ly Nương dùng khinh công đi đến chỗ chính gần giữa Sát Đài. Cô tựa phượng hoàng sải cánh, hồng y kết hợp khinh công đẹp mắt, mỹ cảnh nhân gian bất quá chỉ vậy.
Cô đứng gần Hồ Điệp. Nhìn khắp đám Hắc.
- Ngươi. - Ly Nương chỉ tay vào một tên y phục đen đứng bên dưới. - Họ Triệu tên Cảnh Lâm đúng không? Mau lên đây.
- Vâng, Ly Nương.
Hắc kia đi lên Sát Đài, hắn có vẽ là dùng song kiếm dắt ở sau lưng. Ly Nương bước xuống đài võ, không về ghế mà đứng gần đó quan sát, như vậy có lẽ cho rõ hơn. Triệu Cảnh Lâm kia hành lễ chào hỏi Hồ Điệp, cô cũng đáp lễ.
Cô vẫy tay. Hàm Nhi lập tức hiểu ý.
- Luận võ sinh tử, trận thứ nhất, Hắc đẳng nghênh chiến. - Giọng Hàm Nhi như vang vọng cả sườn núi.
Vừa dứt câu, tên kia đã nhanh chóng lao vào dù chưa rút kiếm. Hắn nhanh tựa sóc, cứ như muốn vồ lấy Hồ Điệp. Nhưng cô cũng không kém cạnh, không hổ tên Hồ Điệp, cô nhẹ nhàng như bay mà né những đòn đánh của hắn. Hai bên không ai vội rút đao, kiếm. Cứ thế vờn nhau. Rồi trong lúc bất cẩn, Hồ Điệp lộ sơ hở làm hắn nắm lấy thời cơ, rút một thanh kiếm sau lưng ra. Ngay lập tức, thanh kiếm ấy đã ở phía trước cổ cô, hắn thì đứng song song hơi lệch về phía tay phải của Hồ Điệp. Tưởng chừng đã trận đấu đã kết thúc, nào ngờ Điệp nhẹ nhàng lùi về sau một bước, nhanh trí nhảy lên đạp thành của đài võ để sử dụng khinh công, cô lộn một vòng đẹp mắt trên không trung. Tận dụng lúc ấy, Hồ Điệp trong lúc đó cũng vừa làm những hành động trên vừa rút đao, nhẹ nhàng đáp đất, cô đứng sau ngay lưng tên Hắc kia, đao kề thẳng cổ hắn.
Loạt thao tác vừa rồi khiến người trong cuộc ngơ đi chẳng hiểu chuyện gì. Người ngoài lại càng ngạc nhiên trước khả năng võ công và sự nhanh nhạy của Điệp. Tứ Tử cũng chẳng ngồi yên được, trong lòng như có nước đang sôi, sùng sục sùng sục, bất an.
Ly Nương nhìn Hồ Điệp, ánh mắt thấy rõ rất tự tin với tiểu cô nương đây. Dù có mắc lỗi nhưng xử lí rất tốt.
Nhưng đáng tiếc, trên thực tế sẽ chẳng có ai đợi Điệp chịu thua để Điệp suy nghĩ được loạt hành động ấy. Một sơ suất bất cẩn ấy cũng đã có thể khiến cô rời khỏi trần đời.
Nhìn thấy ở Ly Hà Y có vẻ nhưng rất mãn ý với biểu hiện vừa rồi của Điệp. Nhưng trong lòng chưa thực sự thấy thuyết phục bản thân. Có lẽ vì Hà Y có ấn tượng, đánh giá Điệp quá cao rồi? Trong lòng y hình như hơi hụt hẫng với sự bất cẩn ban nãy của Điệp.