...Đại Nguyệt, năm Tôn Đức thứ mười bảy....
Tại hoàng cung.
- Không hay rồi, không hay rồi. Hoàng thượng băng hà rồi. Mau kêu người đến. Mau lên. - Vị thái giám Đại Nội hét toán.
- Ta..ta đi kêu người. - Một binh lính cấp thấp.
- Nhanh cái chân lên.
...
...----------------...
...Lại kết thúc một thời kì Hoàng đế....
...Hoàng thái tử Lý Duệ Vũ con trai Thánh đế - Lý Tôn được truyền ngôi. Lấy niên hiệu là Ninh Thái, xưng là Minh đế. Năm ấy thái tử chỉ vừa tròn bảy tuổi. Khó đảm đương trách nhiệm, Thục Dương hoàng hậu lúc bấy giờ được Thái sư cùng quần thần ủng hộ buông rèm nhiếp chính....
...Khởi đầu một thời kì Hoàng đế mới....
...----------------...
...Đại Nguyệt, năm Ninh Thái thứ mười lăm. Nhà vua tự trị quốc, Thục Dương thái hậu lui về hậu cung....
Tại vùng núi biên giới Đại Nguyệt và Đại Xuyên, có một nhóm ngươi hơn trăm nhân khẩu " đóng đô " ở đấy. Nghe nói họ khá nổi tiếng, nổi danh giang hồ từ hơn chục năm trước, đứng đầu là một nữ tử thường mặc y phục màu đỏ, gọi là Ly Nương - Ly Hà Y.
Bọn họ có nhiều quy định về ăn mặc. Dù là nhóm tổ chức chuyên giết người, nhưng uy tín trên bản đồ giang hồ của họ rất cao. Y Sát, chính là tên của tổ chức ấy.
Tại địa bàn của Y Sát - một phức hợp nằm trên sườn núi, trên cổng chính ghi rằng " Y Sát Chi Địa " - nơi của Y Sát.
Một người nam nhân bình thản đi qua cổng chính, thân mặc hắc phục hoà lẫn vào đám người canh cổng. Hắn đi thẳng một mạch đế gần chính điện vẫn không ai ngăn cản.
- Ly Nương à, ra đây tiếp khách được rồi đấy. - Hắn dõng dạc nói.
Trong chính điện lúc ấy là nữ tử đứng đầu cả tổ chức sát thủ - Ly Hà Y. Khuôn mặt nàng tựa thiên thần, nhìn mong manh nhưng lại có cảm giác gì đó rất quyến rũ, thân lại mặc hồng y càng thêm vẻ nổi bật, tăng thêm sắc sảo. Cô ta ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đặt giữa điện, tay thì cầm quạt phất phất mấy cái, bên cạnh thì có kẻ hầu thân cận không khác gì là "vương".
Nàng ta nghe thấy tiếng nói vang vọng của người đàn ông. Khuôn mặt chẳng hề biến sắc, mà vẫn rất thản nhiên. Ly Hà Y nhẹ nhàng đứng dậy.
- Hàm Nhi, ngươi đi ra ngoài đấy, kêu cái tên chó đó cút vào đây nói chuyện tử tế cho ta. - Cô ta gấp lại chiếc quạt, cầm nó đánh đánh vào tay kêu thành tiếng.
- Vâng, Ly Nương.
- Ấy ấy, ta tự vô rồi, khỏi kêu ha. - Nam nhân ban nãy tự thân vận động, đi vô, hắn còn vừa đi vừa nói, miệng lại nở nụ cười. - Có gì từ từ nói làm gì nóng tính thế.
Ly Hà Y như chẳng thèm mà quan tâm đến hắn ta, mắt liếc " nhẹ " như thay cho lời muốn nói. Nàng ta ngồi lại vào ghế, quạt lại mở ra, lại nhẹ nhàng phất phất cái quạt.
- Đổng Lương à, người bị rảnh à? - Khẩu khí cô ta có vẻ không ưa gì tên nam nhân này.
- Ấy, dù thế nào cũng là chung một " mẹ " sau lại đá nhau. - Giọng còn đểu hơn cả tra nam.
- Được. Vậy ngươi đến đây làm gì?
- Thì có nhiệm vụ nên đến thôi.
- Nhiệm vụ? Ha, nhiệm vụ nào quan trọng đến mức đích thân họ Đổng nhà ngươi đến tận Hải Vũ Nhật Lạc* tìm ta?
- À..thì cũng chẳng có gì..
Đổng Lương không vội nói mà liếc mắt tìm một chỗ ngồi ưng ý, rồi hắn ngồi xuống.
Ly Hà Y nhìn hắn dần mất kiên nhẫn.
- ĐỔNG LƯƠNG! Bây giờ một là ngươi nói nhanh không thì hai là ta chặt xác ngươi đem về tổng bộ, ngươi thấy phương án nào tốt nhất hả? - Khuôn mặt như thiên thần của Ly Nương, quả nhiên một trời một vực với lời nói, nàng cười nhẹ nhàng, thân thiện.