Phía dưới lá quân kì khổng lồ màu đen thêu một chữ “Long” cực lớn, một lão tướng quân da dẻ đen thui ngồi yên trên lưng ngựa, đôi mắt thâm trầm bình thản quan sát tất thảy những gì trước mặt. Lão không cử động nhưng mọi người có mặt tại đó đều cảm nhận được một luồng áp lực vô hình. Tiết Bối Nhĩ không tự chủ được buông Hổ Bí cung xuống đất, viên nguyệt loan đao của long kị binh dường như lạc mất ánh sáng chói mắt của nó, cả chiến mã cũng cúi đầu.
Dương Cơ Duệ len lén thở hổn hển, thì thào: “Ôi trời! Người đó là Long Lân!”
Dương Túc Phong vội vàng nhìn xuống, muốn trông thấy nhân vật trong truyền thuyết. Bất đồ một trận gió ào tới, quân kì của biên phòng quân Long gia hứng gió lắc lư làm hắn không thấy rõ, chỉ có đất trời trở nên đìu hiu lạnh lẽo.
Lăng Thanh Tư tức giận mắng: “Long Tường, ta muốn tróc nã Dương Túc Phong, nếu ngươi muốn can thiệp, có giỏi thì lên đây!”
Long Tường cười gian giảo: “Lăng tiểu thư, cô cứ việc lên đó mà bắt! Mục tiêu của ta không phải cô mà là Tiết Bối Nhĩ! Tiết Bối Nhĩ, ngươi nói có phải không? Nếu quân của ngươi lơ đễnh, vượt qua cấm chỉ tuyến, bọn ta sẽ dùng cung tiễn chào hỏi các ngươi. Đến chừng đó, không chỉ bộ đội của ngươi tổn thất, hiệp nghị của chúng ta với triều đình cũng bị phá vỡ, e rằng ngươi đảm đương không nổi đâu! Triều đình chỉ phái ngươi đến đây đóng quân, không kêu ngươi gây hấn với chúng ta, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi!"
Gương mặt Tiết Bối Nhĩ lúc trắng lúc xanh, cuối cùng hậm hực phất tay ra sau, long kị binh chậm chạp triệt thoái về quân doanh.
Long Tường cười ha hả, cao giọng: "Vậy mới phải chứ! Chúng ta không ai muốn phá vỡ tình trạng hiện thời, làm vậy đâu có lợi gì cho đôi bên, đúng không? Tiết đại tướng quân quả nhiên thông minh tài trí hơn người!"
Sắc mặt Tiết Bối Nhĩ xám xanh, không nói một lời, chỉ lẳng lặng lui về. Long Tường cũng cười hì hì, đi bộ trở về quân doanh của mình.
Nắng chiều rơi rớt, chiếu lên cái bóng lẻ loi của Lăng Thanh Tư dưới chân thành. Cô ta bướng bỉnh đứng nhìn Dương Túc Phong đang nghênh ngang đắc ý bên trên, hai mặt cơ hồ tóe lửa.
Dương Túc Phong dựa lưng vào lỗ châu mai phía sau, xác định hoàn toàn không còn nguy hiểm nữa mới thò đầu ra, mặt lạnh tanh nhìn xuống dưới, nói: "Lăng Thanh Tư tiểu thư, không phải cô khư khư muốn bắt ta sao? Nếu có can đảm thì tự mình lên đây đi, ta tình nguyện để cho cô bắt!"
Lăng Thanh Tư nhảy xuống ngựa, quả nhiên leo lên cầu thang.
Tang Cách giương cung lên, Dương Túc Phong vội giữ tay hắn lại, nói khẽ: “Không được, ngàn vạn lần không được làm tổn hại cô ta!”
Lăng Thanh Tư bước lên cầu thang, từng bậc từng bậc, hoàn toàn không sợ hơn trăm mũi tên Ưng Giác trường cung đang uy hiếp trên lâu thành. Bọn Xạ Nhan nhìn nhau, chăm chú dòm mặt Dương Túc Phong nhưng không phát giác hắn có biểu hiện gì lạ lùng. Do dự đôi chút, Xạ Nhan vung kiếm chặn lối đi của Lăng Thanh Tư, bị cô ta phớt lờ hất ra. Xạ Nhan nghiến răng, định dùng lực chém xuống thì tiếng Dương Túc Phong vang lên: "Để cô ta qua!"
Tang Cách khẩn thiết: "Tướng quân đại nhân, ngài…"
Dương Túc Phong bình tĩnh nhìn Lăng Thanh Tư, thản nhiên nói: "Lăng pháp quan, cô không xử tử ta thì không cam tâm sao?"
Lăng Thanh Tư lạnh lùng: “Những tên bại hoại như ngươi, chết một tên thì đỡ một tên. Xin lỗi, trách nhiệm của ta, yêu cầu ngươi hợp tác!"
Dương Túc Phong ngẩng mặt nhìn trời, thở dài: "Lăng tiểu thư, ta đã làm nhiều chuyện xấu nhưng mà đều có nguyên nhân cả. Ta chưa chắc đã làm ác đến nỗi không thể khoan dung, cô không thể nghe ta giải thích hay sao?"
Lăng Thanh Tư lãnh đạm: "Chứng cứ xác thực, thiết nghĩ ta không cần phải nghe nữa!"
Dương Túc Phong cúi đầu, cười khổ, im lặng không đáp.
Lăng Thanh Tư lạnh lùng lên tiếng: "Ta đã lên tới rồi, ngươi đi theo ta!"
Dương Túc Phong lắc đầu, giọng hơi thê lương: "Lăng tiểu thư, cô sai rồi! Ta đã từng cảnh báo cô, ta quyết định làm người xấu. Thế nên ta tuyệt đối không bó tay chịu trói lần nữa. Người xấu thì không được tin, lẽ ra cô không nên lên đây! Người đâu, trói cô ta lại, dẫn về Mĩ Ni Tư!"
Xạ Nhan chưa kịp phản ứng, Tang Đốn đã bẻ ngược hai tay Lăng Thanh Tư ra sau lưng trói lại. Quân Thanh Nhan Phi Ưng phía dưới thành ùn ùn xông lên. Dương Túc Phong vỗ tay, cất giọng cực kì uy nghiêm: "Bắn!"
Hơn trăm cây cung Ưng Giác đồng loạt phát tên, tức thì hai ba chục Thanh Nhan Phi Ưng ngã gục trong vũng máu. Dương Túc Phong vẫy tay lần nữa, bọn Xạ Nhan huy động trường kiếm lao xuống, chém các Thanh Nhan Phi Ưng đang quằn quại trong vũng máu, không chừa một tên. Máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ bậc thềm, tràn ra hai bên cầu thang, rơi xuống đất tí tách. Mùi máu tanh nồng bao trùm cả thành lâu Sơn Hải quan.
Mặt Lăng Thanh Tư tái xanh, mắt trợn trừng tóe lửa, gào lên: "Dương Túc Phong, ngươi… ngươi không phải con người!"
Dương Túc Phong từ tốn đáp, giọng lạnh băng: "Giờ cô mới biết ta không phải người à? Theo ta về Mĩ Ni Tư!"
Lăng Thanh Tư nghiến răng chửi: “Cái thứ không từ chuyện xấu xa kia, rút cuộc ngươi muốn gì ?"
Dương Túc Phong hờ hững: “Cô yên tâm, ta không làm hại cô đâu. Ta chỉ muốn dẫn cô về Mĩ Ni Tư!"
Lăng Thanh Tư run rẩy kêu lên: “Ngươi dám bắt ta? Ngươi có biết hậu quả hay không?"
Dương Túc Phong cười cười phớt tỉnh, lạnh lùng nhìn cô ta rồi quay lưng bỏ đi.
Lăng Thanh Tư rên rỉ: "Dương Túc Phong, Điệp Phong Vũ sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Hai mắt Dương Túc Phong từ từ đỏ rực, nghiến răng nói: "Không có ả, ta cũng bắt giữ cô! Ta muốn cho ả biết, chọc giận ta thì sẽ có hậu quả gì! Không phải cô ả thích cô sao? Được thôi, ả có bản lĩnh thì cứ tới Mĩ Ni Tư tìm!"
Lăng Thanh Tư hung hăng phun nước bọt vào mặt hắn. Trái lại Dương Túc Phong chẳng phản ứng gì, tiện tay quệt đi. Hắn điềm tĩnh nhìn quân doanh phía tây nam, nghiêm nghị nói: "Lăng pháp quan, hiện giờ người duy nhất cứu được cô là Tiết Bối Nhĩ, cô có thể phát tín hiệu cầu cứu y. Nếu y điều động đại quân tấn công, ta chắc chắn phải chết. Nhưng mà cô nên nghĩ tới hậu quả của nó đã. Hiện giờ đế quốc thù trong giặc ngoài. Hành lang Á Sâm ở tây bắc đang dầu sôi lửa bỏng, lạc Na ở biên giới phía nam tình thế căng như dây đàn, đôi bên đã quy tụ gần cả trăm vạn đại quân, bây giờ còn thêm Xích Luyện giáo làm mưa làm gió. Cô có cần gây sức ép với Phong, Hỏa, Vân, Long, đẩy đông bắc gia nhập vào vòng chiến không…"
Lăng Thanh Tư nghiến răng, gằn từng tiếng một: "Dương Túc Phong, ngươi là tên tiểu nhân xấu xa vô sỉ nhất! Lúc đầu lẽ ra ta không nên chừa cho ngươi một con đường sống. Ngươi làm ô uế sự tôn nghiêm của pháp luật! Ngươi đáng chết ngàn lần vạn lần, lẽ ra không nên sống trên đời này!"
Dương Túc Phong thản nhiên như không: "Cám ơn đề nghị của cô! Ta làm người xấu nhưng thấy cũng dễ chịu lắm! Người tốt không đền mạng, di họa ngàn năm đó!"
Lăng Thanh Tư hầm hầm quay mặt đi, không đáp.
Dương Cơ Duệ dè dặt bước tới, lo lắng hỏi: "Phong, bắt cô ta không phải chuyện nhỏ đâu…"
Dương Túc Phong lạnh tanh: “Thế có nghiêm trọng hơn giết chết Mục Thuấn Anh không?”
Dương Cơ Duệ lập tức tắc tị.
Dương Túc Phong dẫn lão lại chỗ vắng người, lúc này mới nhỏ nhẹ lên tiếng: "Con bắt cô ta không phải vì nhất thời nông nổi mà đã có mưu tính từ sớm. Con không những muốn báo thù Điệp Phong Vũ, còn muốn tăng thêm một quân pháp quan cho Lam Vũ quân trong tương lai. Lúc ở phủ Bảo Ứng con đã nhìn trúng cô ta. Chỉ là dọc dường không có cơ hội động thủ. Giờ cô ta lại chủ động lên đây, tội gì bỏ qua cơ hội chứ ?"
Dương Cơ Duệ vừa bực vừa buồn cười: "Phong, sao ngươi nghĩ đơn giản vậy hả? Dắt ả về Mĩ Ni Tư, ả cũng không dốc sức vì ngươi đâu. Không hận ngươi thấu xương đã là phước đức rồi, ngươi còn mơ tưởng ả đảm nhiệm chức quân pháp quan của Lam Vũ quân nữa!"
Dương Túc Phong dường như không tập trung, thờ ơ nói: "Về Mĩ Ni Tư rồi, có dốc sức cho chúng ta hay không không đến phiên ả lên tiếng. Con tự có biện pháp bắt ả toàn tâm toàn ý phục vụ chúng ta. Nếu không được, một đao giết chết đi cho khỏi phiền là xong!"
Dương Cơ Duệ không khỏi sững người.
Tô Lăng Tuyết đột nhiên bước qua, đối diện Dương Túc Phong, nước mắt lưng tròng, buồn rầu hỏi: "Thiếu tướng Dương Túc Phong, ngài gây tội còn chưa đủ sao? Còn muốn dắt thêm cô ấy xuống địa ngục sao?"
Dương Túc Phong dửng dưng hỏi lại: "Tô cô nương, cô nói thế là thế nào?"
Tô Lăng Tuyết yếu ớt nói: "Dương Túc Phong, ta biết ngươi oán hận Điệp Phong Vũ. Cho nên ngươi muốn báo thù, nên ngươi mới bắt Lăng Thanh Tư, dùng cô ấy uy hiếp Điệp Phong Vũ, chọc cho cô ta nổi khùng lên. Thế nhưng ngươi có từng nghĩ đến, hành vi tồi tệ đó ngày sau sẽ đem lại cho ngươi bao nhiêu phiền toái không? Còn ai tin ngươi được nữa?"
Dương Túc Phong trơ mặt ra: “Theo cô thì phải làm sao? Thả cô ta ra à? Mắc cười!"
Tô Lăng Tuyết nói: "Chí ít trước khi đến Mĩ Ni Tư ngươi hãy thả cô ấy ra, nếu như định dùng cô ấy làm bùa hộ thân!"
Dương Túc Phong lạnh lùng trả lời: "Đa tạ cô đã quan tâm! Có điều tiếng xấu đằng nào cũng để xấu ngàn năm, ta sẽ không buông tay để đổi lại mấy lời khen tốt đẹp gì đó đâu! Chuyện ngày sau thì để ngày sau nói!" Nói xong, không thèm ngó tới Tô Lăng Tuyết, sải chân đi mất.
Hai mắt Tô Lăng Tuyết đỏ hoe, nước mắt tuôn trào.
Tài Băng Tiêu nhỏ nhẹ an ủi: "Biểu tẩu, đừng đau lòng nữa! Dương tướng quân tuyệt đối không giết Lăng tỷ tỷ đâu. Ngài ấy thực sự muốn trọng dụng tài năng của tỷ ấy mà thôi!"
Dương Túc Phong phiền não thở hắt ra, ngước lên thấy Xạ Nhan rón rén lại gần, thấp giọng: "Phong lĩnh, ngài vừa mới bộc lộ nhân phẩm đúng không, lại có nữ nhân tìm ngài kìa!"
Dương Túc Phong không vui, mắng: "Bộc lộ con bà ngươi! Nữ nhân thì nhiều nhưng có ả nào không đối đầu với ta đâu, không muốn lấy mạng ta là may rồi! Ai đến nữa vậy?"
Xạ Nhan hạ giọng: "Là Tử Duyệt cô nương của Thiện Hành đường!"
Dương Túc Phong ngớ ra, hối hắn: "Là cô ấy? Mau mời!"
Mấy phút sau, Tử Duyệt cô nương ăn vận nữ trang đứng trước mặt hắn, trên người còn đeo một cái túi nhỏ, bộ dạng như sắp sửa đi xa. Tuy cô nương này ăn mặc đơn giản nhưng dung mạo xinh đẹp, cử chỉ nho nhã dịu dàng, mới nhìn có cảm giác rất gần gũi bình dị, hơi giống cô con gái rượu mang lại cảm giác ấm áp yên bình. Dáng điệu ngoan ngoãn, hoàn toàn không còn ánh mắt căm ghét khinh bỉ khi nhìn Dương Túc Phong làm hắn cũng không hiểu vì sao Tử Duyệt lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Đám thợ săn tộc Thiếu Lâm và Cung Đô chiến sĩ rõ ràng rất có cảm tình với Tử Duyệt, mau chóng nhường lối cho cô ta.
Ráng khống chế cơn khát tình đang lâng lâng trong đầu, Dương Túc Phong làm bộ ngạc nhiên hỏi: "Tử Duyệt cô nương, cô muốn đi đâu à?"
Tử Duyệt khẽ nghiêng người hành lễ, bình tĩnh đáp: "Xin ngài dẫn tôi đến Mĩ Ni Tư!"
Dương Túc Phong ngẩn ra lần nữa, sửng sốt: "Tử Duyệt cô nương, cô đến Mĩ Ni Tư làm gì?"
Tử Duyệt chậm rãi quay đầu nhìn Tô Lăng Tuyết, rồi lại quay lại, cúi đầu khẽ đáp: "Kì thực từ lâu tôi đã muốn được đi đây đó, học hỏi những tri thức y học mới nhất. Chỉ là không đành bỏ lại tất thảy đồ đạc ở Thiện Hành đường. Hiện giờ Xích Luyện giáo nổi dậy, cả Thiện Hành đường đã bị phá hủy hết, vừa vặn giúp tôi tháo dỡ gánh nặng. Tôi muốn đến vương quốc Cách La Mĩ ở liên bang La Ni Tây Á, nghe nói kỹ thuật y học ở đó phát triển, tôi muốn đến đó học hỏi một thời gian. Đồng thời, Tô cô nương còn chưa khỏe hẳn, tôi không yên tâm, trên đường đi có thể chiếu cố cho cô ấy luôn!"
Dương Túc Phong ngờ vực nhìn tới nhìn lui, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Tử Duyệt cô nương, cô nói thật chứ? Bây giờ Mĩ Ni Tư nguy hiểm vạn phần, một mình cô đơn độc lên đường, lỡ đâu…"
Tử Duyệt bình thản: "Cho nên tôi mới nhờ ngài giúp, chẳng phải ngài nắm quyền quản lý Mĩ Ni Tư?"
Dương Túc Phong cười cười tự nhạo báng mình: "Tử Duyệt cô nương, cô hiểu lầm rồi! Không sai, trên danh nghĩa, ta có quyền lực xử trí toàn bộ quân chính ở Mĩ Ni Tư, nhưng thời buổi loạn lạc này danh nghĩa chẳng có tác dụng gì đâu, nắm đấm mới là đạo lí. Ai có nắm đấm mạnh hơn người đó mới nắm quyền chân chính."
Tử Duyệt khẽ gật đầu, thản nhiên nói tiếp: "Dương công tử, hiện giờ không phải công tử đang tôi luyện nắm đấm của mình sao?"
Dương Túc Phong ngẩn ra, kế đó nói: "Tử Duyệt cô nương, nếu cô quyết ý ta cũng không nói gì được. Có điều, thật ngại quá, lí do cô muốn đến Mĩ Ni Tư thực sự là để học hỏi ư?"
Tử Duyệt cười nhạt, hờ hững đáp: "Vậy ngài nói tôi đến Mĩ Ni Tư làm gì?"
Dương Túc Phong gãi gãi đầu, lại nhìn mọi người. Hình như cảm thấy có gì không ổn nhưng lại không biết xử lí sao cho thỏa đáng. Để cho an toàn, bọn Xạ Nhan từ đầu đã kiểm tra toàn bộ hành lí vật dụng của Tử Duyệt, quả thực không có gì đáng nghi.
Dương Túc Phong chỉ đành cười trừ: "Hoan nghênh cô, Tử Duyệt cô nương. Ta nghĩ trên đường đi chúng ta sẽ rất vui đó… Úi, nếu cô không để tâm, xin cô đến đây, vết thương trên lưng ta hình như chưa có lành hẳn đó!"