Dương Túc Phong vẫn còn đờ đẫn, toàn thân lả đi chao đảo, một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Ta không có gì để nói. Ta từng là một kẻ xấu, ta làm rất nhiều chuyện xấu xa, giết rất nhiều người. Kết quả ta bị pháp luật phán xử, bị trừng phạt. Ông trời đã khoan dung, cho ta cơ hội làm lại từ đầu, vì thế ta mới muốn làm một người tốt. Nhưng mà, các người đã giúp ta minh bạch một điều, làm người tốt không dễ, người tốt rút cuộc cũng bị hiểu lầm, bị người ta khinh rẻ, làm người tốt không có cơ hội ngẩng cao đầu với thiên hạ. Cho nên, ta thề, từ rày về sau ta không làm người tốt nữa, ta phải làm một kẻ thực sự, thực sự xấu xa!”
Mọi người có mặt đương trường đều cảm giác Dương Túc Phong đang rất tuyệt vọng. Không ai chú ý đến việc hắn vừa nói vừa từ từ ngồi xổm xuống, đặt tay lên trên miệng ủng mình. Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đột nhiên vọt tới, áp sát bên cạnh Điệp Tư Thi, lưỡi dao trong tay phải hắn lóe lên, Dương Túc Phong đã ôm chặt Điệp Tư Thi.
“Vút!” tiếng cung tên nặng nề vang lên. Một tên Thanh Nhan Phi Ưng phản ứng cực mau, trường cung Ưng Giác bật ra bắn vào lưng Dương Túc Phong. Song mũi tên ấy phát ra từ mặt bên, chỉ chạm nhẹ vào lưng hắn, tuy máu chảy đầm đìa nhưng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng.
Những Thanh Nhan Phi Ưng khác lật đật lắp tên giương cung, Lăng Thanh Tư thét lên: “Không được!”
Dương Túc Phong đã kéo thân hình nhỏ nhắn của Điệp Tư Thi chắn trước đầu mũi tên đen ngòm.
Điệp Phong Vũ thở hổn hển, gấp gáp la lớn: “Không được vọng động!”
Hành động này của Dương Túc Phong mau lẹ, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, vả lại trước đó không hề có dấu hiệu gì. Đợi đến khi mọi người có phản ứng, Dương Túc Phong đã chộp lấy cổ Điệp Tư Thi, tay phải cầm chủy thủ kề vào ngực cô ta, dán sát vào cái khe sâu giữa hai ngọn đồi. Mọi người chỉ cảm nhận được gương mặt Điệp Tư Thi đang run rẩy vì lưỡi chủy thủ bén ngót sắc lạnh, chứ không thấy rõ bàn tay Dương Túc Phong. Thế nhưng, bất luận thế nào, mọi người đều thấy rõ một điều, chủy thủ của Dương Túc Phong nằm giữa song nhũ của Điệp Tư Thi. Bất kể di chuyển qua bên nào, nhũ phòng mềm mại kia đều không cản lại được, dù là chỉ nhích khẽ.
“Dương Túc Phong! Ngươi lập tức thả muội muội ta ra! Bằng không ngươi sẽ chết không có đất chôn!” Điệp Phong Vũ đùng đùng nổi giận, không kềm lòng được bước lên trước hai bước. Đột nhiên trông thấy trước áo ngực màu xám nhạt của Điệp Tư Thi rịn ra một chút máu liền đứng khựng lại.
Cơn đau làm Điệp Tư Thi không tự chủ được rên lên, vết máu trước ngực lan ra từ từ.
Gương mặt Điệp Phong Vũ vặn vẹo, giận dữ rít lên: “Dương Túc Phong, tên cầm thú ngươi! Ngươi đúng là không phải người, mau buông muội muội của ta ra, bằng không, ta bắt ngươi, ta bắt ngươi... hối hận cả đời!”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Điệp Phong Vũ, ngươi đừng có kích động! Hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay ta! Ta cũng không có ý đả thương cô ta, nếu ngươi không hợp tác, ta cũng sẽ không tổn hại ả, cùng lắm chỉ để lại một vết sẹo trên ngực ả thôi! Ai da, thật xấu hổ quá, ta cũng không biết lai lịch của thanh chủy thủ này, bén quá chừng, ta cũng không khống chế được! Có điều, từ góc độ sinh lý học mà nói, trên nhũ phòng của nữ nhân chỉ có mỡ và các mô mềm, có cắt đi cũng không nguy hiểm đến tính mạng,.. ờ ha... ngại quá, ta không nên nói...”
Điệp Phong Vũ nghiến răng, ngọn roi trong tay duỗi ra thẳng đuột: “Dương Túc Phong, tóm lại ngươi muốn gì?”
Dương Túc Phong hờ hững: “Yêu cầu của ta rất thấp, trước tiên giao trả Đột Kỵ Thi cho ta, sau đó thả nhị thúc ta Dương Cơ Duệ ra!”
Điệp Phong Vũ sa sầm mặt không nói, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Dương Túc Phong cũng không nói, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ có máu trước ngực Điệp Tư Thi là chảy càng lúc càng nhanh. Chiếc áo ngực màu xám nhạt giờ toàn là máu, sắc mặt Điệp Tư Thi cũng trắng bệch từ từ, dường như mỗi một giọt máu chảy ra là mỗi lần sinh mệnh của cô ta trôi theo một ít.
Khóe mắt Điệp Phong Vũ ngấn nước rất khó phát hiện, trầm giọng nói: “Dương Túc Phong, ta sẽ không để ngươi uy hiếp đâu!”
Dương Túc Phong không đáp.
Từng giây từng phút trôi qua, chỉ có hơi thở của mọi người phát ra, mùi máu tanh dần dần nồng lên trong không khí.
Điệp Tư Thi bất ngờ rên lên, toàn thân co rút, khuỵu xuống làm Dương Túc Phong cũng gập người theo. Thế nhưng, chủy thủ trong tay hắn không hề mất quyền kiếm soát, trái lại còn ấn sâu vào thân người mềm mại của Điệp Tư Thi. Máu trước ngực tức thì tuôn như suối, thấm đẫm áo lót, nhỏ giọt xuống đất.
Điệp Phong Vũ rít qua kẽ răng: “Dương Túc Phong!”
Dương Túc Phong lôi Điệp Tư Thi dậy, tay phải và chủy thủ đều đẫm máu nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có ý buông tay ra. Máu sau lưng hắn cũng chảy đầm đìa, rơi tí tách trên đất, trộn lẫn với máu của Điệp Tư Thi. Sắc mặt hắn cũng càng lúc càng tái xanh nhưng thần tình kiên nghị vô cùng.
Mắt Lăng Thanh Tư ứa lệ, đau xót nói: “Dương Túc Phong, sao ngươi có thể dùng tính mạng một nữ tử yếu ớt để uy hiếp bọn ta? Ngươi có còn chút khí phách nam nhi không?”
Dương Túc Phong cười lạnh, đáp lại chả ăn nhập gì: “Từ trước tới nay, nền giáo dục ta tiếp thụ đều dạy ta phải làm một công dân tốt, không được làm chuyện xấu. Khổ nỗi hiện thực như vậy ta cũng đành chịu, buộc ta phải xấu xa, bằng không ta không thể tồn tại. Kiếp trước của ta như vậy, đời này cũng vậy. Là các người bức bách ta đặt chân lên con đường tà ác, ta không có lựa chọn khác. Một khi đã đặt chân lên con đường này, chỉ có thể đi đến cùng. Mạng ta hèn hạ, không bằng Điệp nhị tiểu thư cao quý đây. Các ngươi cứ từ từ thương lượng, ta đủ thời gian và kiên nhẫn chờ các ngươi quyết định. Đương nhiên, các ngươi có thể chờ đến khi cả hai ta chảy tới giọt máu cuối cùng.”
Mặt Lăng Thanh Tư ướt đẫm nước mắt, đăm đăm nhìn Điệp Phong Vũ, muốn nói nhưng đến cuối cùng vẫn nhẫn nại không lên tiếng.
Máu trước ngực Điệp Tư Thi rơi tí tách xuống đất, mỗi giọt máu chạm đất liền tạo thành một đóa hoa máu.
Đường Tư thở dài, chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, bọn ta đều xem thường ngươi rồi! Bất quá chung quanh đây đều là người của chúng ta, ngươi đừng mơ tưởng chúng ta sẽ khuất phục. Dù ngươi tổn thương Điệp nhị tiểu thư, ngươi cũng bị vạn tiễn xuyên tâm!”
Dương Túc Phong bình tĩnh đáp: “Đường Tư đại nhân, không cần ngươi nhắc nhở ta, ta biết tất cả hậu quả. Hiện giờ toàn bộ ý niệm của ta đều tập trung nơi cây chủy thủ này. Một khi ta cảm thấy không vừa ý, có thể sẽ hành động theo bản năng. Ta nghĩ dù ta có chết rồi thì một dao trước lúc chết cũng có hiệu quả chút đỉnh đó!”
Đường Tư cười lạnh: “Có thật là có hiệu quả không? Tử Duyệt cô nương đang ở đây, có thể lập tức giúp Điệp nhị tiểu thư xử lý vết thương!”
Dương Túc Phong thản nhiên: “Ta biết, ta không làm hại được tính mệnh của Điệp nhị tiểu thư, bất quá một dao rạch xuống, chỉ sợ vết sẹo trên bộ ngực xinh đẹp này năm, mười năm sau cũng chưa liền lại được. Đương nhiên, nói không chừng y thuật của Tử Duyệt cô nương cao minh, chừng ba năm là lành sẹo. Ây, ta quên mất, biết đâu trên đời lại có một nam nhân tài giỏi, anh tuấn yêu thích bộ ngực có vết sẹo kinh khủng thì sao...”
Đường Tư lạnh lùng cười: “Có sẹo thì đã sao? Một vết sẹo đổi lại được một mạng của ngươi!”
Dương Túc Phong thờ ơ như không: “Ta chờ quyết định của các ngươi!”
Đường Tư phất tay, quát: “Cung tiễn chuẩn bị!”
Thanh Nhan Phi Ưng lập tức cất tay, nhắm chuẩn toàn thân Dương Túc Phong.
Bất thình lình, Lăng Thanh Tư vung tay tát vào mặt Đường Tư làm y muốn ngã khuỵu, trên mặt hằn rõ năm ngón tay mảnh khảnh. Lăng Thanh Tư quát lên: “Ngươi muốn làm cái gì? Lập tức cút ngay cho ta!”
Đường Tư ngẩn ra, vội vàng nói: “Lăng phán quan, chúng ta không thể để Dương Túc Phong uy hiếp được!”
Lăng Thanh Tư nhướng mày, run giọng: “Ở đây không có chỗ cho ngươi nhiều lời! Người đâu, lôi Đường Tư đại nhân ra ngoài!”
Hai tên Thanh Nhan Phi Ưng do dự mấy giây, thấy Điệp Phong Vũ mặt mày thất sắc, không có phản ứng liền tiến lên lôi Đường Tư ra.
Đường Tư vội vã kêu lớn: “Lăng Thanh Tư, cô không được để Dương Túc Phong đạt được âm mưu của hắn!”
Dương Túc Phong mỉm cười, thản nhiên nói: “Đường Tư đại nhân, đừng có bức bách ta quá. Nếu không, chó cùng dứt giậu, chuyện gì ta cũng có thể làm đó! Lăng Thanh Tư tiểu thư đây quả nhiên biết nghĩ đến đại cục, ta thật tình rất hứng thú!”
Lăng Thanh Tư không đếm xỉa gì, tiếp tục hạ lệnh: “Trả Đột Kỵ Thi cho hắn! Đưa Dương Cơ Duệ đến đây!”
Dương Túc Phong đột nhiên nghiêm giọng: “Không, ngươi giao Đột Kỵ Thi cho nhị thúc ta, ông ấy sẽ đưa lại cho ta. Ta biết trong quân các ngươi cao thủ như mây, ta không muốn giữa đường lật thuyền!”
Lăng Thanh Tư lạnh lùng hừ mũi, y theo lời hắn.
Mấy phút sau, Dương Túc Phong run rẩy cầm Đột Kỵ Thi từ tay Dương Cơ Duệ. Hắn không buồn nhìn, ngẩng đầu bắn một phát, tên Thanh Nhan Phi Ưng mới rồi bắn hắn một mũi tên tức thì ngã từ trên tường xuống, óc vỡ toang. Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Ngươi bắn ta một tên, ta trả lại ngươi một viên đạn! Không ai nợ ai! Máu trả bằng máu, ta mới không bị thiệt! Đó là chuyện tốt mà kẻ xấu làm!”
Hai mắt Điệp Phong Vũ tóe lửa, muốn phát tác, Lăng Thanh Tư đã tranh nói trước: “Các ngươi lui mau!”
Bọn Thanh Nhan Phi Ưng không nhúc nhích.
Lăng Thanh Tư nhìn Điệp Phong Vũ, khẩn thiết: “Phượng Vũ tướng quân, tôi nhận thấy đồng quy vu tận không phải là cách!”
Lông mày Điệp Phong Vũ giựt nhẹ, cuối cùng cũng ra hiệu cho Thanh Nhan Phi Ưng lùi lại.
Dương Túc Phong từ từ hạ nòng súng xuống.
Lăng Thanh Tư hỏi: “Dương Túc Phong, ngươi còn muốn gì nữa?”
Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Tử Duyệt cô nương, cô qua đây, giúp cô ta cầm máu!”
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp. Trong lòng Dương Túc Phong căng thẳng, hất tay về phía Tử Duyệt, quát lên: “Đứng lại!”
Chỉ thấy một tên lính truyền tin phi ngựa tới, là một giáo úy ngự lâm quân. Y dừng ngựa ngoài cửa, hô lớn: “Sư đoàn trung ương quân số 13 nghe lệnh! Bộ Quân Vụ mệnh lệnh các người lập tức xuôi nam truy đuổi phản quân, phải bao vây, tiêu diệt chúng trong phạm vi Nguyên Xuyên đạo!”
Điệp Phong Vũ vội vàng bước ra, chỉ thấy viên giáo úy thở hồng hộc, nói tiếp: “Phượng Vũ tướng quân, bệ hạ đã ra lệnh cho thượng tướng Bạch Ngọc Lâu thống lĩnh bốn sư đoàn cấm vệ quân số 1, 4, 6, 8 ngày đêm kiêm trình xuống Nguyên Xuyên và Ngân Xuyên, tiến hành công kích mặt bên và chặn đường địch nhân. Thượng tướng Bạch Ngọc Lâu hi vọng bộ đội sở tại của sư đoàn 13 có thể truy đuổi mặt sau địch nhân, cắt đứt đường lùi của chúng. Sau đó, tướng quân Thượng Quan Tích Huyết sẽ dẫn sư đoàn 12 nối gót các người nam hạ. Quân tình khẩn cấp, xin lập tức hành động!”
Điệp Phong Vũ quấn roi thành một vòng, trầm giọng: “Ta biết rồi, chúng ta lập tức xuất phát! Thanh tư, mọi chuyện ở đây giao lại cho cô!” không quay đầu lại, phất tay, đại đội Thanh Nhan Phi Ưng lập tức dàn thành đội ngũ, nhắm hướng nam xuất phát. Điệp Phong Vũ tự mình nhảy lên một con chiến mã lông trắng toát, giựt dây cương, vó ngựa vang lên, nháy mắt đã mất hút ở lối vào phủ Bảo Ứng.
Dương Túc Phong ngó bốn phía, xác thực không còn Thanh Nhan Phi Ưng nào lưu lại ngoại trừ một số ít cảnh vệ của quân pháp xứ, lúc này mới thở phào trong bụng. Từ từ buông chủy thủ giữa ngực Điệp Tư Thi xuống, Tử Duyệt vội vã tiến lên, không kiêng kị Dương Túc Phong là nam nhân, cắt đứt áo lót đầy máu của Điệp Tư Thi. Chỉ thấy vết cắt Dương Túc Phong gây ra cực kỳ khéo léo, vạch một đường rất mảnh trên da, tuy máu chảy nhiều, rất đau nhưng không tổn thương nghiêm trọng. Chỉ có Điệp Tư Thi vì quá sợ đã ngất đi.
Dương Túc Phong nắm chắc Đột Kỵ Thi trong tay, thong thả nói: “Pháp quan đại nhân, lại làm phiền cô. Yêu cầu cô đem tất cả những gì thuộc về ta trả lại cho ta, bao gồm người, tiền và nữ nhân của ta.”
Lăng Thanh Tư hơi sững ra, hỏi: “Nữ nhân của ngươi?”
Dương Túc Phong bình tĩnh đáp: “Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu, Tài Tiêm Tiêm, Tài Miểu Miểu và Na Tháp Lị!”
Tô Lăng Tuyết bốn người đứng bật dậy, thần thái mỗi người mỗi vẻ. Tô Lăng Tuyết phẫn nộ mắng: “Tên ác ma, ai là nữ nhân của ngươi?”
Dương Túc Phong trầm giọng: “Ta đã làm hại các cô, phải có trách nhiệm bù đắp lỗi lầm của ta. Ta muốn đưa các cô bình an trở về Mĩ Ni Tư. Chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không có một nam nhân nào dám có ý đồ với các cô. Nếu các cô muốn làm người, chỉ còn cách gả cho ta!”
Tô Lăng Tuyết gào lên thảm thiết: “Dương Túc Phong, tên cầm thú! Ta sẽ không gả cho ngươi!”
Dương Túc Phong cười lạnh, không nói.
Mấy phút sau, Xạ Nhan dẫn đầu nhóm chiến sĩ Cung Đô đến, bọn họ đều không bị thương, chỉ có vũ khí là bị tịch thu. Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ cũng dẫn bộ hạ đến sau đó. Đan Nhã Huyến và Mễ Kì Nhĩ cũng mau chóng được thả, chỉ không thấy Ngu Mạn Viện. Cứ như lời Lăng Thanh Tư giải thích thì Ngu Mạn Viện vốn không bị bắt. Lăng Thanh Tư hạ lệnh giao trả toàn bộ vũ khí và tài sản cho Dương Túc Phong, bao gồm cả cái rương sắt và toàn bộ đồ đạc trong đó.
Dương Túc Phong sắp xếp ổn thỏa cả rồi mới ung dung đáp: “Lăng Thanh Tư tiểu thư, ta biết chung quanh đây đều thuộc phạm vi thế lực của các ngươi. Trên đường tất có rất nhiều cách giải cứu muội muội của Điệp Phong Vũ. Nhưng mà, ta nhắc cô biết, đừng có bức ta đến chỗ cá chết lưới rách. Thuật bắn của ta cô cũng thấy rồi, trong vòng năm mươi mét ta muốn bắn ai là bắn. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý liệu, ta sẽ không giết ả, chỉ cần ngắm chuẩn khoeo chân cô ta bắn một phát!”
Lăng Thanh Tư nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Dương Túc Phong hờ hững: “Có lẽ Tử Duyệt cô nương có thể giải thích!”
Lăng Thanh Tư buột miệng: “Tử Duyệt!”
Tử Duyệt căm ghét nhìn Dương Túc Phong, giọng điệu khinh bỉ cùng cực: “Khoeo chân là bộ phận yếu nhất trên cơ thể, mạch máu bên trong vừa ít vừa mảnh, một khi bị thương, rất khó phục hồi...”
Lăng Thanh Tư cau mày: “Nếu bị thì hậu quả thế nào?”
Tử Duyệt đáp: “Suốt đời tàn phế, chân không cách nào duỗi thẳng được!’
Lăng Thanh Tư hít sâu một hơi, nhìn Dương Túc Phong chằm chằm, hậm hực hỏi: “Cũng tức là trở thành người què?”
Tử Duyệt gật đầu: “Đúng thế!”
Lăng Thanh Tư cười lạnh: “Dương Túc Phong, ngươi độc ác lắm, có thể đối xử với nữ nhân như vậy mà không chớp mắt!”
Dương Túc Phong cười ha hả, dửng dưng nói: “Như nhau cả thôi! Vừa rồi ả khăng khăng đòi dùng hỏa hình, ngũ xa gì đó giết chết ta. Ả muốn lấy mạng ta, ta chỉ muốn ả cả đời ngồi trên xe lăn, huống chi ả có tỷ tỷ chiếu cố, đâu có đau khổ gì nhiều.”
Lăng Thanh Tư tức giận nói: “Ngươi,... Dương Túc Phong, chúng ta hứa trên đường sẽ không có bất cứ hành động nào. Đổi lại, ngươi phải bảo đảm an toàn và mạng sống của Điệp nhị tiểu thư. Nếu ngươi có ý đồ gì khác, ta sẽ chọn cục diện ngọc thạch câu phần. Ta thiết tưởng ngươi đã nghĩ đến rồi!”
Dương Túc Phong cười cười đáp: “Tuân lệnh Lăng tiểu thư! Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống bàn chi tiết chứ hả?”