Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 280: Chiến Hạm



Đêm khuya của cảng Ni Tư làm người ta cảm thấy cô độc, mặc dù ban ngày nó phồn hoa nhiệt náo là vậy, buối tối cửa càng cũng hết sức bận rộn, nhưng ở trên cứ điểm pháo đại Ni Tư, trừ có thể cảm nhận gió biển thổi tới ra, đã không còn một thứ nào có sinh mệnh. Trên bầu trời đen ngòm không có ánh sao, cũng chẳng có ánh trăng, âm thanh của sóng biển chỉ nghe thấy loáng thoáng, ánh đèn trên bến cảng cũng rất leo lét, trong ban đêm mông lung tràn ngập ý thơ này, nếu như có thể cùng Khắc Lệ Tô Na uống rượu chuyện trò, thủ thỉ tâm sự, thật là một chuyện lãng mạn.

Đáng tiếc Dương Túc Phong hiện giờ lại không có cái tâm tình đó.

Báo chí xuất bản gần đây của đế quốc đều được Tài Miểu Miểu đặt trước mặt Dương Túc Phong, tất cả trang nhất và trang hai của báo chí đăng tải toàn bộ là tin tức có liên quan tới quân Lam Vũ, giống như bị kìm nén quá lâu rồi, lần này tập thể đại bạo phát. Từ sự kiến lập của quân Lam Vũ tới gần đây khống chế liên bang La Ni Tây Á, tất cả các cuộc chiến đều không bị bỏ sót. Từ quan chỉ huy tối cao Dương Túc Phong tới đám Phượng Thái Y, Lam Sở Yến, Phong Phi Vũ đều được miêu tả sống động. Trong đó hình ảnh ở trên một số tờ báo chiếm cứ cả trang nhất, điều này tựa hồ trừ hoàng đế bệ hạ ra trước nay chưa từng có một ai được hưởng thụ vinh dự này.

Mặc dù trong bài báo có mấy cái sai lầm rất rõ ràng, nhưng Dương Túc Phong vẫn có thể nhận thấy rõ chuyện có chỗ đáng nghi, tư liệu tỉ mỉ như vậy tuyệt đối không phải đám ký giả của báo chí đế quốc có thể biết được, mà là có kẻ khác ở sau lưng giật dây, mà người giật dây này, khẳng định là cao tầng của đế quốc, tất cả tư liệu cũng tới từ ngành tình báo của đế quốc. Nếu không, mấy chục tờ báo chủ yếu của đế quốc đồng thời đem quân Lam Vũ thổi lên thần đàn, nào có chuyện xảo hợp như vậy? Huống chi trước nay chưa từng có ký giả của báo chí đế quốc tự mình tới địa khu Mỹ Ni Tư tìm hiểu tình hình.

Bất quá, trong báo chí Dương Túc Phong cũng nhạy cảm phát hiện, chiến tích của quân Lam Vũ mà báo chí đế quốc nhắc tới chủ yếu đều là chiến sự trên lục địa, từ Tử Xuyên đạo tới tận La Ni Tây Á, đích xác không hề bỏ xót chút nào. Nhưng đối với hải quân của quân Lam Vũ, thì cơ hồ không đề cập tới, cho dù có tỉnh thoảng nhìn thấy vài bài, cũng là hàng trăm chỗ sai, bọn họ thậm chí ngay cả tên của Phất Lai Triệt cũng viết nhầm, có khả năng ngành tình báo của đế quốc còn không hiểu tình hình của quân Lam Vũ, chỉ có rất ít những tin tức nghe nói đồn thổi không chính xác.

Trong lòng Dương Túc Phong đoán đây là trò quỷ của Minh Sơn Quế, bất quá cũng không dám khẳng định trăm phần trăm, nhưng trong quan viên của chính phủ đế quốc hiện giờ, cũng chỉ có ông ta chú ý tới sự tồn tại của mình. Minh Sơn Quế quả nhiên là anh tài một đời, thoáng một cái liền thay đổi chính sách trước đây của đế quốc, đưa mình từ trong bóng râm đẩy ra dưới ánh mặt trời, đem quân Lam Vũ bại lộ trước tầm mắt của tất cả mọi người, trở thành tiêu điểm mọi người chú ý, quân Lam Vũ muốn yên tĩnh tích trữ lực lượng, xem ra là không thể rồi.

“Hải quân thượng tướng, Lệ Xuyên hầu, lợi thế không ít, ừm, còn hết sức mập mờ nhắc tới thập tứ công chúa, tựa hồ đã được định rõ nha!” Tài Miểu Miểu lạnh lùng trào phúng, đối với tâm tư của Minh Sơn Quế tất nhiên là hiểu hết sức rõ ràng, những mánh khóe trên mặt chính trị này có lẽ có thể lừa được Dương Túc Phong còn chưa hoàn toàn thành thục về mặt chính trị, nhưng nếu muốn qua được con mắt của nàng thì lại rất khó. Minh Sơn Quế có thể đem tất cả lý do nói thật đường hoàng chính đáng, nhưng bản chất tá đao sát nhân lại vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Dương Túc Phong im lặng đặt báo xuống, day day huyệt thái dương phát nhức, khẽ thở dài một tiếng, cái gọi là cây muốn lặng nhưng gió chẳng muốn dừng đại khái chính là cái dạng này. Bên này chuyện liên bang La Ni Tây Á vừa mới định xong, đang muốn tìm cơ hội thở một hơi, không ngờ đế quốc lại tìm phiền toái tới cho mình.

Dương Túc Phong đương nhiên biết Minh Sơn Quế không có lòng tốt, nhưng không thể không thừa nhận, lão gia hỏa gian manh xỏa quyệt này tương đối khó ứng phó, ông ta đem quân Lam Vũ thổi phồng lên, đặt trước mặt người dân đế quốc, đích xác làm quân Lam Vũ có chút tiến thoái lưỡng nan, đó gọi là đưa tay không đánh người đang cười, hiện giờ Minh Sơn Quế công khai khen ngợi công Lam Vũ, mình đúng là không tiện nổi giận với ông ta.

Trong truyền thông của đế quốc xem ra còn có chút nhân tài, một số văn chương tỏ ra hết sức lay động, có thể tranh thủ được không ít nước mắt và sự đồng tình, nhất là văn chương của ả Điệp Tư Thi kia, trong những câu chữ mang theo ý trào phúng khó diễn tả, làm Dương Túc Phong cảm thấy nếu như mình cự tuyệt xuất binh giải cứu đế quốc, trong lòng sẽ có cảm giác day dứt sâu sắc, có một số câu quả thực đâm sâu vào trong tim của y. Nhưng nếu như quân Lam Vũ thực sự vì thế mà xuất binh, sợ rằng bản thân mình cũng chịu không thấu, y chẳng ngốc như thế.

Vốn cho rằng chiến sự của liên bang La Ni Tây Á kết thúc rồi, quân Lam Vũ có thể có thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn thật tốt, nắm vững thời gian hợp lý hóa quan hệ, kiện toàn cơ cấu tổ chức, bồi huấn nhân tài. Không ngờ rằng Thái Dương thần giáo đột nhiên hoạt động mạnh lên, cắt đứt kể hoạch nghỉ ngơi của quân Lam Vũ, hiện giờ đế quốc cũng mang thêm loạn cho mình, thông qua truyền thông phơi bày quân Lam Vũ, để dân chúng gia tăng áp lực với quân Lam Vũ, xem ra con đường sau này không đễ đi.

“Ông ta chẳng phải bỏ ra cái gì, nhưng chúng ta lại phải chảy máu chảy mồ hôi, chúng ta chẳng mắc lừa! Ông ta muốn chúng ta xuất binh, không sao cả, phụ trách chi tiêu quân phí đi!” Khắc Lệ Tô Na hiển nhiên rất nhanh thích ứng với vai trò mới, dạng từ ngữ như “chúng ta” luôn vô tình thoát khỏi miệng, tỏ ra hết sức tự nhiên, chẳng chút để ý sự cảnh giác của Tài Miểu Miểu đối với mình.

Tài Miểu Miểu lạnh lùng nhìn nàng một cái, tựa hồ miệt thị sự ngây thơ của nàng, không chút khách khí nói: “Cô biết rõ chúng ta không thể trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của đế quốc, nếu như chúng ta làm như vậy, vừa khéo mắc lừa Minh Quế Sơn, dân chúng đế quốc cũng sẽ chửi mắng chúng ta.”

Khắc Lệ Tô Na chẳng thèm để ý lạnh lùng nói: “Trách mắng chúng ta thì sao? Chẳng lẽ đế quốc còn tinh lực đến đối phó với chúng ta?”

Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài, Khắc Lệ Tô Na hiển nhiên còn chưa biết chí hướng của mình, cũng không biết mục đích chân chính mình trọng kiến quân Lam Vũ, khoát tay ý báo nàng không cần nói nhiều, chậm rãi nói: Miểu

Miểu, nàng thấy chúng ta phải đối diện thế nào?”

Tài Miểu Miểu không chút do dự nói: “Kéo dài!”

Dương Túc Phong kỳ vọng nhìn nàng.

Tài Miểu Miểu không cần suy nghĩ nói: “Chúng ta đương nhiên phải nghe hiệu lệnh của đế quốc, trên báo chí chẳng phải nói rất rõ ràng sao, quân Lam Vũ chúng ta chính là quân biên phòng đế quốc phái tới đóng ở dịa khu Mỹ Ni Tư, là nghe chỉ huy củ bộ quân vụ đế quốc, đại nhân Dương Túc Phong ngài cũng là thiếu niên nhân tài do chính hoàng đế bệ hạ tôn kính tuyển chọn đề bạt tới địa khu Mỹ Ni Tư, ngài đối với đế quốc một dạ trung thành, sánh cùng nhật nguyệt, hiện giờ đế quốc có nạn, chúng ta sao có thể thấy chết không cứu? Chúng ta đương nhiên phải nghĩa bất dung từ chia sẻ nguy hiểm với đế quốc…”

Giọng Tài Miểu Miểu càng ngày càng kích động, bộ dạng nghĩa chính từ nghiêm cơ hồ làm Dương Túc Phong sinh ra ảo giác, nhưng Tài Miểu Miểu đột nhiên sắc mặt trầm xuống, ngữ khí cũng chuyển sang âm lãnh: “Nhưng xuất binh không phải là một chuyện có thể khinh suất, rất nhiều vấn đề cần phải hiệp thương, ví như, quân Lam Vũ phái tới nội địa đế quốc rốt cuộc do bản thân quân Lam Vũ chỉ huy hay là bộ quân vụ đế quốc chỉ huy? Cung ứng lương thực và vũ khí trang bị do ai phụ trách? Đổ bộ lên bờ ở địa phương nào? Do ai phục trách bảo vệ hải vận? Những điều này đều phải cùng bộ quân vụ hiệp thương giải quyết, trước khi hiệp thương xong, quân Lam Vũ không xuất động được.”

Dừng lại một chút, Tài Miểu Miểu lộ ra một nụ cười giảo hoạt, thong dong nói: “Trên báo chí đưa tin rất ít về hải quân của quân Lam Vũ chúng ta, xem ra bọn chúng đối với hải quân của chúng ta hiểu không được nhiều, chúng ta vừa vặn giả ngốc, chúng ta liền nói thẳng với Minh Sơn Quế, hải quân của quân Lam Vũ chúng ta hiện giờ còn rất bé nhỏ, năng lực cung ứng hậu cần không đủ, mà chúng ta xuất binh nội địa đế quốc, phải vượt qua hải dương rộng lớn, đế quốc phải xuất động hải quân có sức mạnh tới phụ trách an toàn cho chúng ta, chúng ta mới có thể đổ bộ, chúng ta đương nhiên không thể để những chiến sĩ anh dũng tổn thất vô ích trong đại dương sâu thẳm chứ!”

Khắc Lệ Tô Na nhíu mày nói: “Nhưng hiện giờ hải quân đế quốc có năng lực đó sao?”

Tài Miểu Miểu cười giảo hoạt, lạnh lùng nói: “Nếu như không đảm bảo được an toàn trên biển cho chúng ta, sao chúng ta xuất binh được?”

Dương Túc Phong gật đầu, vấn đề khó khăn này cứ vứt lại cho Minh Sơn Quế, tin rằng ông ta cũng giải quyết không nổi, hải quân đế quốc hiện giờ mặc dù còn có hai ba chục chiến đấu hạm cỡ lớn, nhưng trước mặt hải quân nước Mã Toa chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, căn bản không dám chủ động xuất chiến, chỉ có thể ở địa phương gần tuyến bở biển làm cho có vẻ, muốn bọn họ phụ trách hải vận an toàn của quân Lam Vũ, đó là tuyệt đối không thể.

Tài Miểu Miểu tiếp tục lạnh lùng nói: “Báo chí đế quốc biết đưa tin có mục đích, chẳng lẽ chúng ta không biết sao? Ông ta có thể kêu khổ, chúng ta đương nhiên có thể kêu khổ, phía đông của chúng ta còn không phải có vương quốc Lỗ Ni Lợi Á tạo nên liên minh chống quân Lam Vũ sao? Chúng ta không phải còn có Thái Dương thần giáo còn chưa bị tiêu diệt sao? Chúng ta không phải còn có đế quốc Quang Minh, Ma Ni giáo, còn có dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc quấy nhiễu sao? Trước khi những kẻ địch này không được tiêu diệt, chúng ta ngay cả an toàn của bản thân cũng không thể đảm bảo, chúng ta viễn chính như thế nào? Đế quốc Quang Minh nói là có trăm vạn đại quân, dân tộc du mục cũng nói có trăm vạn thiết kỵ…”

Dương Túc Phong nhịn không được bật cười, Tải Miểu Miểu một hơi đem kẻ địch thổi phồng gấp bội, đích xác là có cớ kéo dài thời gian xuất binh cho của quân Lam Vũ. Bất quá, Tài Miểu Miểu mặc dù có chút khoa trương quá đáng, nhưng cũng chỉ ra khốn cảnh hiện giờ của quân Lam Vũ, đó chính là phía đông và phía bắc còn có rất nhiều kẻ địch, trước khi hoàn toàn diệt trừ sự uy hiếp của những kẻ địch này, cho dù mình có muốn xuất quân cũng không thể.”

Tài Miểu Miểu tiếp tục nói: “Về phần chuyện thượng tướng hải quân, Lệ Xuyên hầu, chúng ta có thể uyển chuyển cự tuyệt! Những danh hiệu này đối với chúng ta mà nói không có tác dụng gì, cứ gửi ở phía đế quốc là được rồi, cũng tỏ ra Phong lĩnh ngài khiêm tốn cẩn thận, tránh cho người ta có cảm giác tiểu nhân đắc chí. Minh Sơn Quế liền lên mặt với chúng ta. Chúng ta cứ làm cho càng khiêm tốn, tỏ ra chúng ta rất có chừng mực.”

Khắc Lệ Tô Na nói: “Nhưng làm không được tốt, dân chúng đế quốc Đường Xuyên còn thực sự cho là chúng ta thấy chết không cứu đấy!”

Tài Miểu Miểu cười khinh thường, không cho là đúng nói: “Nếu như Phong lĩnh ngài tin tưởng, có thể giao cho chúng tôi an bài, chúng tôi có thể đăng báo, đưa tin tức cho dân chúng trong đế quốc, quân Lam Vũ chúng ta cho dù tạm thời không thể bước lên lục địa đế quốc, giải cứu khốn cảnh của đế quốc. Nhưng, chúng ta vẫn sẽ nghĩ phương pháp giải cứu người dân bị uy hiếp tính mạng, chúng ta hoan nghênh dân chúng đế quốc tới địa khu Mỹ Ni Tư sinh sống, quân Lam Vũ có thể đám bảo an toàn cho tính mạng và tài sản của họ ở địa khu Mỹ Ni Tư, bất kể bọn họ thông qua phương thức nào tới Mỹ Ni Tư, chúng ta đều biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh.”

Khắc Lệ Tô Na kinh ngạc nói: “Vậy cũng được sao? Khẳng định sẽ tạo ra làn sóng nạn dân…”

Tải Miểu Miểu thờ ơ nhún vai, lãnh đạm nói: “Cái chúng ta cần chính là làn sóng nạn dân, địa khu Mỹ Ni Tư đã trải qua chiến loạn thời gian dài, nhân khẩu quá thiếu hụt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới phát triển kinh tế, chúng ta cần lượng lớn sức lao động tới bổ sung, con số phía Băng Tiêu muội báo cáo lại, chúng ta ít nhất còn cần một ngàn vạn sức lao động, thêm vào người nhà của bọn họ, di dân hai ba nghìn vạn tới địa khu Mỹ Ni Tư là không có vấn đề. Đương nhiên, nếu như có thể càng nhiều hơn càng tốt, như vậy người Đường tộc ở địa khu Mỹ Ni Tư triệt để chiếm cứ thượng phong.”

Dương Túc Phong gật đầu, vui mừng nói: “Minh Sơn Quế lần này khẳng định dùng đá đập chân mình rồi.”

Tài Miểu Miểu nói: “Ông ta muốn chúng ta xuất binh, chúng ta muốn người của đế quốc, xem mọi người đấu trí đấu dũng. Được rồi, thiếp đi tìm Tiêm Tiêm nghiên cứu một chút nội dung báo chí đăng tải vào ngày mai, Điệp Tư Thi không phải viết văn châm chích chúng ta sao, Tiêm Tiêm khẳng định sẽ cho ả ta biết mặt.”

Bỏ được khối đá lớn trong lòng xuống, đêm đó Dương Túc Phong ngủ rất say. Sáng sớm ngày hôm sau, y lại bí mật tới xưởng tạo thuyền của Đường Kiệt Lạp Đức. Thực địa quan sát chuyện liên quan chế tạo chiến hạm bằng thép, xưởng tạo thuyền này của Đường Kiệt Lạp Đức kiến lập ở trong một cái vịnh rộng lớn ở phía bắc cảng Ni Tư, bốn phía đều là bộ đội tinh nhuệ của lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ phụ trách cảnh vệ, nó chuyên môn phụ trách kiến tạo chiến hạm bằng thép kiểu mới, trong xưởng tạo thuyền tập kết phần tử tinh anh của nghề tạo thuyền quân Lam Vũ, chuyên môn giải quyết các loại vấn đề kỹ thuật và thiết kế, xác thực là cái nôi của chiến hạm quân Lam Vũ trong tương lai.

Dương Túc Phong tự mình tới đây, chủ yếu là giải quyết vấn đề cỡ khung to lớn và phạm vi sử dụng của chiến đấu hạm kiểu mới, đồng thời đề xuất kiện nghị chó một số vấn đề mấu chốt. Mặc dù y hiểu không nhiều về kỹ thuật tạo thuyền, nhưng dù sao y cũng biết phương hướng phát triển của chiến hạm hiện đại và một số kỹ thuật quan trọng, điều này đối với nhân viên nghiên cứu kỹ thuật quân Lam Vũ mà nói đều là rất quan trọng.

Đường Kiệt Lạp Đức đã dốc lòng bán mạng cho Dương Túc Phong, vì thể hiện mình, ông ta hết sức sự nhiệt tình với việc nghiên cứu chiến đấu hạm kiểu mới. Trên thực tế cũng đã bỏ ra nỗ lực cực lớn, trừ hoạt động xa giao bắt buộc, ông ta cơ hồi đã biến mất trong mắt dân chúng Cách Lai Mỹ rồi.

Đầu tiên Đường Kiệt Lạp Đức báo cáo tình báo về động thái phát triển chiến hạm của một số quốc gia khác thu thập được.

Nước Mã Toa mới nhất hạ thùy một loại chiến đấu hạm, được Vũ Văn Chấn Thiên tự mình đặt tên cho chiến đấu hạm là “Vô Úy”. Chiếc chiến đấu hạm hạ thủy đầu tiên được gọi là “Vô Úy”, loại chiến đấu hạm này là dựa trên cơ sở chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn của đế quốc Đường Xuyên cải thiện mà thành, điều này cũng chứng thực ngày trước tư liệu bí mật của chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn của đế quốc Đường Xuyên bị lộ, nước Mã Toa mới là kẻ khởi xướng, mà kẻ trộm tư liệu tự nhiên là thượng tướng Viên Đường Tân nguyên phó tư lệnh hải quân đế quốc Đường Xuyên đã phản bội chạy tới nước Mã Toa.

Trên cơ sở chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn, người nước Mã Toa đã làm không ít cải thiện, ví như lắp thêm thiết giáp vào vị trí yếu hại, cải thiện tính năng của pháo thanh trượt, cải tạo tính năng của cánh buồm, đề cao năng lực chịu đòn và tốc độ của thuyền. Khiến cho kỹ thuật chế tạo chiến hạm của nước Mã Toa vốn lạc hậu hơn đế quốc Đường Xuyên có được bước đề cao nhảy vọt. Do nước Mã Toa quốc lực hùng hậu, cho nên loại chiến đấu hạm kiểu mới cấp “Vô Úy” trong kế hoạch kiến tạo nhóm đầu tiên số lượng lên tới hơn một trăm ba mươi chiếc. Hiện giờ đã có hơn hai mươi chiếc hoàn công hạ thủy rồi, bọn chúng sẽ trong thời gian một hai tháng tương lai gia nhập hải quân nước Mã Toa, chính thực vào đội ngũ phục dịch, hơn nữa hải quân nước Mã Toa vốn có hơn một trăm chiến đấu hạm cỡ lớn, hải quân nước Mã Toa đã có năng lực thực hiện mộng tưởng xưng bá hải dương.

Dương Túc Phong một bên nghe báo cáo, một bên lật xem số liệu liên quan tới chiến đấu hạm cấp “Vô Úy”. Văn tự trên tư liệu cho thấy, loại chiến đấu hạm cấp “Vô Úy” này độ dài một trăm bốn mươi mét, rộng chừng sáu mươi mét, tiêu chuẩn trọng tải hai nghìn chí trăm tấn, có ba tầng boong tàu, mang pháo thanh trượt cỡ nòng từ sáu inch cho tới mười sáu inch, tổng số có tới một trăm hai mươi khẩu. Nhìn từ số liệu, đây là chiến đấu hạm chưa từng có, bất kể là trọng tải và hỏa pháo, đều là số một. Nếu như một trăm ba mươi chiếc chiến đấu hạm cấp “Vô Úy” toàn bộ hoàn công hạ thủy, thì đó đích xác là lực lượng khiến người ta phải chấn động.

Trừ nước Mã Toa ra, nước Y Lan và nước Nhược Lam cũng đang kiến tạo chiến đấu hạm mới, mặc dù kỹ thuật của bọn họ không được tiên tiến như nước Mã Toa, quy mô kiến tạo cũng không lớn như vậy, cũng chỉ là nhắm vào nhau, không có chí hướng xưng bá hải dương. Nhưng chiến đấu hạm của bọn họ phát triển theo hướng tinh phẩm hóa, chú trọng tới hỏa lực và số lượng, nếu như có số lượng nhất định mà nói, sức chiến đấu cũng rất khả quan.

“Cứ đi xem xem Tử Xuyên hạm của chúng ta đã!” Dương Túc Phong chậm rãi nói.

Tử Xuyên hạm chính là danh xưng của chiến đấu hạm bằng thép đời đầu của quân Lam Vũ đang bí mật nghiên cứu chế tạo.

Từ góc độ kỹ thuật mà nói, hiện giờ quân Lam Vũ bí mật nghiên cứu chế tạo đã không phải là chiến đấu hạm phổ thông nữa, mà là khu trục hạm cận đại, bởi vì nó đã không còn chỗ tương đồng với chiến đấu hạm bằng gỗ nữa. Thân thuyền của nó là toàn bằng thép, hệ thống động lực cũng không phải là cánh buồm, mà là máy hơi nước đốt than, đại pháo của nó cũng không còn sắp đặt hai bên mạn thuyền, mà là đặt trên boong thuyền. Trong đầu Dương Túc Phong, nó chính dựa theo mô hình và con số của khu trục hạm trước đại chiến thứ nhất miêu tả cho nhân viên kỹ thuật, mới ban đầu y còn gọi nó là chiến đấu hạm, nhưng nhìn con mắt nhân viên kỹ thuật ngày càng nghi hoặc, Dương Túc Phong cuối cùng vẫn đem nó gọi là khu trục hạm.

Tiêu chuẩn thủy trọng thiết kế của khu trục hạm cấp Tử Xuyên chừng ba nghìn tấn, lắp đặt hai máy hơi được cỡ lớn, sử dụng lò than làm động lực, tốc độ cao nhất có thể đạt tới chừng hai mươi tiết, thân thuyền dài một trăm ba mươi mét, rộng bốn mươi mét, mực ngập nước lớn nhất ước chừng bốn mét, vì để gia tăng năng lực di chuyển, trên thuyền sử dụng số lượng tương đối không gian làm kho chứa than đá, đảm bảo nó có năng lực liên tục di chuyển hơn ba nghìn hải lý.

Đương nhiên, so với khu trục hạm hiện đại, các hạng hệ thống của khu trục hạm cấp Tử Xuyên đều rất lạc hậu, hệ thống động lực của nó rất lớn, rất nặng nề, sự cố cũng rất nhiều, mã lực không đủ lớn, thậm chí còn phát sinh sự cố nhân mạng. Nó cũng không có quá nhiều trang thiết bị hiện đại, trừ điện đài vô hạn, phòng chứa làm lạnh, dụng cụ đo khoảng cách của pháo binh còn khá tiên tiến ra, chỉ có thân thuyền và bốn khẩu pháo hạm 100 ly là khá thu hút chú ý thôi. Đương nhiên, còn có một hạng vũ khí bí mật chính là ngư lôi.

Sự phát triển khu trục hạm cấp Tử Xuyên không tách rời sự phát triển ngư lôi.

“Vị này chính là Hoài Đặc Hải Đức đại nhân” Đường Kiệt Lạp Đức đem người phát minh ngư lôi giới thiệu cho Dương Túc Phong.

“Ông là một vị thiên tài, Dương Túc Phong chân thành nắm bàn tay đầy vết chai của Hoài Đặc Hải Đức, trong lòng hết sức vui mừng vị thiên tài này không chết dưới sự tàn bạo của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, từ đó có thể vì hải quân quân Lam Vũ khai sáng ra thời đại mới.

Sớm từ chừng năm 1720 thiên nguyên, Hoài Đặc Hải Đức công trình sư Cách Lai Mỹ công tác ở vương quốc Tháp Lâm đã thí nghiệm thành công địa lôi nguyên thủy của ông ta, nó được hơi nén đẩy lên, ở dưới nước có thể lấy tốc độ lục tiết có thể đi được hơn ba trăm mét, ở đầu chứa chừng 9kg thuốc nổ. Năm 1722 thiên nguyên, ngư lôi do Hoài Đặc Hải Đức chế tạo tiến hành biểu diễn ở bên bờ biển vương quốc Tháp Lâm, theo một tiếng nổ khủng khiếp, bia hạm bị đánh chìm, lần thí nghiệm này chứng minh sức nổ của ngư lôi không khém đầu đạn của hỏa pháo cỡ nòng lớn, nhưng hành động công kích của nó lại càng bí mật hơn hỏa pháo, hơn nữa ngư lôi công kích là đáy hạm địch, vì thế đối với hạm địch mà nói, hậu quả gặp phải công kích càng thêm trí mạng.

Nhưng, loại vũ khí kiểu mới này của Hoài Đặc Hải Đức chẳng để lại ấn tượng sâu sắc cho hải quân Tháp Lâm, bởi vì khi đó hải quân Tháp Lâm căn bản là chư hầu của lục quân, hoàn toàn không có quyền phát ngôn, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đối với ngư lôi càng chẳng thấy hứng thú. Sau này, Hoài Đặc Hải Đức bởi vì chuyện khác mà chọc giận cao tầng của vương quốc Tháp Lâm, bị hạ lệnh giam vào ngục, bất quá ông ta còn xem như may mắn, trong phòng giam đợi được tới lúc quân Lam Vũ giải cứu. Khi Dương Túc Phong biết được nhà phát minh ra ngư lôi còn sống, y lập tức chỉ thị Vũ Phi Phàm tự thân đem ông ta đến xưởng tạo thuyền bí mật này, triển khai công tác nghiên cứu liên quan tới ngư lôi.

Bất quá khách quan mà nói, vào thời đại này, còn không có quá nhiều người nhận thức được tầm quan trọng của ngư lôi, mặc dù đã có một số người biết nó có sức phá hoại cường đại, nhưng một số người cho rằng hỏa pháo so với ngư lôi càng hữu dụng hơn, bởi vì rất nhiều kỹ thuật ngư lôi còn chưa qua được kiểm tra, tỉ lệ trúng mục tiêu còn quá thấp. Năm đó khi Hoài Đặc Hải Đức biểu diễn dùng bốn quả ngư lôi, kết quả chỉ có một quả trúng đích, hơn nữa thiết bị phóng ngư lôi chiếm dụng không gian quá lớn, đối với chiến đấu hạm bằng gỗ mà nói, kỹ thuật phòng kín để phóng nó cũng không dễ ứng dụng.

Nhưng mà tất cả những điều này đối với khu trục hạm cấp Tử Xuyên toàn bằng thép mà nói, đều không phải là vấn đề.

“Chúng tôi đã sơ bộ lắp đặt, trên khu trục hạm cấp Tử Xuyên lắp ống phóng ngư lôi 555 ly, mỗi chiếc khu trục hạm đều trang bị mười quả ngư lôi.” Hoài Đặc Hải Đức cung kính báo cáo với Dương Túc Phong, lần đầu tiên ông ta cảm thấy được có người coi trọng phát minh của mình như thế, đó thực sự là chuyện không thể may mắn hơn.

Dương Túc Phong cảm thấy mình cũng rất là may mắn, y thực sự rất mong chờ khu trục hạm cấp Tử Xuyên chân chính xuất hiện, đáng tiếc, nó sinh ra còn cần rất nhiều thời gian, mà trước đó, còn cần dựa vào những chiến hạm Long Nha bằng gỗ trọng tải chỉ có sáu trăm tấn chống đỡ cho hải quân của quân Lam Vũ, đây đương nhiên không phải là một chuyện làm người ta thoải mái. Bất quá, bóng tối trước buổi bình minh thủy chung không thể ngăn cản bình minh tới, Dương Túc Phong tràn đầy tự tin với điều này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv