Ngày mùng 1 tháng 7 năm 1728 thiên nguyên, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chính thức tuyên bố rút toàn bộ quân khỏi Tô Khắc La, đồng thời trong ngày hôm đó rút quân khỏi thành Duy Nạp Tư -thủ đô Tô Khắc La bị y chiếm lĩnh dài tới sáu mươi sáu ngày, trở lại sào huyệt của y địa khu Ca Tư Lạp
Đối với toàn thể nhân dân Tô Khắc La mà nói, ngày 17 tháng 4 năm 1728 thiên nguyên hai tháng trước. Tuyệt đối là là một ngày nhục nhã, bọn họ bị Ai Đức Tư Đặc La Mỗ suất lĩnh hai mươi vạn quân đội vương quốc Tháp Lâm điên cuồng tiến công, mặc dù bọn họ đã tắm máu chiến đấu, người trước gục xuống người sau tiến lên nhưng cuối cùng vẫn ít không địch nổi nhiều, bị ép toàn diện rút lui. Thủ đô thành Duy Nạp Tư cũng cũng bị chiếm đóng sau một tuần chiến tranh bùng phát, Tô Khắc La từ đó chìm vào trạng thái nửa mất nước, tài phú của bọn họ bị cướp đoạn, nữ nhân của bọn họ bị gian ô, nhà cửa của bọn họ bị thiêu hủy, bọn họ từ đó rơi vào trong bóng đêm và khổ nạn, hơn nữa còn không nhìn thấy hi vọng tồn tại.
Có lẽ rất nhiều người Tô Khắc La kiên cường bất khuất tiếp tục kiên trì chiến đấu, mặc dù xem ra hi vọng càng lúc càng mịt mù, bởi kẻ địch quá mạnh, mạnh tới mức cho dù bọn họ chỉ chạm vào một cái cũng sẽ tan xương nát thịt. Nhưng mà, cùng với việc quân Lam Vũ can thiệp vào, thế cục Tô Khắc La có chuyển biết tốt như kỳ tích, hai tháng sau vào ngày mùng 1 tháng 7 năm 1728 thiên nguyên, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bị quân Lam Vũ đả kích nghiêm trọng, không thể không tuyên bố tiếp thủ kiến nghị của quốc vương An Lai, rút hết quân khỏi địa khu Tô Khắc La.
Tô Khắc La lại lần nữa được sống lại.
Trong cái ngày khắp chốn vui mừng đó, nhân dân Tô Khắc La giải phóng sự hưng phấn và nhiệt tình trước nay họ chưa từng có. Người Tô Khắc La coi quân Lam Vũ thành anh hùng của mình, trong cả tòa thành Nhật Chiếu, chiến sĩ quân Lam Vũ đều trở thành dũng sĩ trời cao phái xuống để giải cứu Tô Khắc La. Người dân tự phát chuẩn bị lượng lớn lễ vật, để biểu thị tình yêu của mình với quân Lam Vũ. Làm quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong không nghi ngờ gì nữa đã thành đại biểu trong số anh hùng đó, toàn thân đều được bao trùm trong vòng hào quang của thần thánh kỵ sĩ.
Hai cái tên Tô Phỉ Thải Vi và Dương Túc Phong được liên hệ lại với nhau.
Những ông chủ vườn trồng bông lớn trong thành Nhật Chiếu đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội bợ đỡ quân Lam Vũ, cho nên bọn họ sớm đã chuẩn bị đủ các loại lễ vật trân quý, từ sáng tinh mơ ngày ngày 1 tháng 7 đã tự mình đưa tới nơi trú đóng của quân Lam Vũ, bọn họ hi vọng có thể tận tay đưa lễ vật cho Dương Túc Phong, hi vọng lễ vật của mình đủ quý trọng đủ đặc biệt, để tiện cấp cho Dương Túc Phong ấn tượng đầu tiên khó quên, từ đó chiếu cố cho mình. Đương nhiên, cho dù không chiếu cố cho mình, ít nhất cũng không làm khó mình, nếu như hắn có thể đem đám người Áng Tư nhân hung thần ác sát kia rút đi vậy là tốt nhất.
Nhưng bọn họ không có cơ hội nhìn thấy Dương Túc Phong, Tang Cách hồi đáp cho bọn họ là Dương Túc Phong đang nghỉ ngơi, bảo bọn họ buổi chiều hãy tới. Những ông chủ này cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể bị Tang Cách nói hai ba câu đã dễ dàng bị đuổi đi, bọn họ đều mượn cớ ở lại, yên lặng đợi Dương Túc Phong xuất hiện, Tang Cách cũng chẳng lý gì tới bọn họ, mặc kệ họ thích làm gì thì làm.
Mễ Nặc Tư Lương Cách đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế cùng quân Lam Vũ liên kết cảm tình, lão quả thực là như phản xạ điều kiện không cần suy nghĩ đã chuẩn bị lễ vật sau đó tự mình đưa tới. Tại chỗ Tang Cách phụ trách trị an, lão cũng được trả lời giống như vậy, bất quá Mễ NặcTư Lương Cách chẳng phải ở trình độ mà các ông chủ vườn bông kia có thể so sánh, lão chỉ hơi thi triển chút thủ đoạn thân thiết, liền nghe ngóng được Dương Túc Phong rốt cuộc ở đâu, vì thế lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới tòa biệt thử nhỏ yên tĩnh nằm ở ngoại ô.
Nhưng tòa biệt thử nhỏ đó đã sớm bị lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ thủ vệ nghiêm mật phong tỏa, bọn họ chẳng thèm biết ai trước kia là chính vụ đại thần, không có giấy tờ chứng nhận hữu hiệu, thì dù là một con ruồi cũng không bay qua được, ngay cả Dương Túc Phong cũng phải kiểm tra giấy tờ, huống chí Mễ Nặc Tư Lương Cách chẳng có? Lão chỉ đành để xe ngựa dừng ở gần tòa biệt thự nhỏ, sau đó ngồi trên xe ngựa ngủ gật, đợi Dương Túc Phong từ trong biệt thự đi ra, mặt trời bắt đầu thiêu đốt, đem nhiệt lượng của mình tận tình phát ra, cả trời đất dần dần biến thành một cái lồng hấp khổng lồ, nhưng Mễ Nặc Tư Lương Cách vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mặc dù trên người mồ hôi sớm đã ướt đẫm cả y phục của lão.
Cho dù có khổ có mệt hơn nữa, lão cũng phải đợi, có lẽ mệt nhọc nhất thời, đổi lại chính là vận mệnh cả đời của mình.
Dương Túc Phong đúng là chưa rời khỏi giường, mặc dù y biết mặt trời đã chiếu tới tận mông rồi, mặc dù y biết thế này cũng không phải là thói quen tốt, nhưng eo lưng nhức mỏi, đúng là có chút mất hết cả sức lực, thậm chí tới một ngón tay cũng chẳng muốn cử động, nếu chẳng phải có sức mạnh thần bí của Tinh mộng thạch chống đỡ, sợ là y đã sớm phải giơ tay đầu hàng dưới màn xa luân chiến của bầy kiểu thê mỹ thiếp rồi. Khó khăn lắm y mới đưa tay kéo tấm chăn mỏng đắp lên người, quay đầu nhìn bốn phía, trong căn phòng tinh mỹ sớm đã không còn ai khác nữa.
Y thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn chỗ cửa, không nhìn thấy ai, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, vì thế lại nắm xuống. Nhớ tới trận hoang đường đêm qua, không khỏi vừa thẹn lại vừa hoài niệm, khi đó bạn thân chỉ muốn đánh một trận lớn, muốn chinh phục toàn bộ các nàng, nào ngờ kết cục cuối cùng lại là đồng quy vu tận, mấy người các nàng đương nhiên không ổn, nhưng chính bản thân mình gần như cũng chỉ còn thoi thóp. Phượng Thái Y thì cũng thôi đi, nàng sớm đã đầu hàng xin tha rồi ngủ mê mệt rồi, nhưng Đan Nhã Huyến, Tiết Tư Khỉ và Sương Nguyệt Hoa, bọn họ đều là người tu luyện qua nội công, cho nên đặc biệt bền bỉ, điên đảo loan phượng tới mấy lần, bọn họ mới rên rỉ xin tha, nhất là Sương Nguyệt Hoa, tựa hồ trên loại chuyện nam nữ này cũng không chịu khuất phục y, bức y phải không thể không lấy ra chút khí lực bình sinh cuối cùng để hạ gục nàng.
Tiết Tư Khỉ rón rén đi tới, xem xét qua bộ dạng của Dương Túc Phong, rồi lại rón rén đi ra, trận kịch chiến đêm qua tựa hồ còn lưu lại chút dấu vết trên người nàng, mi mục hàm xuân, phát ra loại mỵ lực nữ nhân thành thục. Hôm nay nàng thay một bộ váy tím thẩm, càng lộ vẻ yêu kiều duyên dáng, nàng cũng đã từ bên trong ám ảnh cái chết của ca ca Tiết Phức dần dần giải thoát ra, trở thành trụ cột của Tiết gia. Trong số đông tỷ muội, trừ con Na Tháp Lỵ giả dạng Cát Phổ Tái ra, tuổi của nàng là nhỏ nhất, nhưng trong trận chiến đêm qua, nàng cũng là người điên cuồng nhất.
Dương Túc Phong mở mắt ra, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm mơ hồ.
Tiết Tư Khỉ quay người lại, lấy quân trang của y từ trên mắc áo xuống, đặt ở bên gối của Dương Túc Phong, từ sau lưng ôn nhu đỡ y dậy, vừa giúp y chỉnh trang y phục vừa nhỏ giọng nói: “Chàng dậy rồi, sắp ăn trưa đó, Đại Phượng tỷ tỷ đợi chàng rất lâu rồi, bên ngoài còn có một người tên là Mễ Nặc Tư Lương Cách đã đợi dưới ánh mặt trời rất lâu, chàng nếu còn ngủ thêm một lát nữa, ông ta có thể sẽ bị thiêu chết đó.
Dương Túc Phong lúc lắc cái đầu còn chưa tỉnh táo, mơ hồ hỏi: “Lão ấy đợi ta làm cái gì?”
Tiết Tư Khỉ nói: “Chàng gặp Đại Phượng tỷ tỷ là biết hết rồi, nghe nói Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã rút hết quân ra khỏi thành Duy Nạp Tư, hiện giờ tất cả người dân Tô Khắc La đều coi chàng thành anh hùng đó! Bọn họ đều đang truyền Tai nhau khi nào thì chàng sẽ cưới Tô Phỉ Thái Vi nữa.
Dương Túc Phong cười gượng gạo, lắc đầu nói: “Là rất nhiều người Tô Khắc La, không phải tất cả người Tô Khắc La, ít nhất Tô Phỉ Thái Vi không phải.”
Tiết Tư Khỉ đối với điều này chẳng hứng thú gì, không nói tiếp nữa, chỉ yên lặng giúp y mặc xong y phục.
Dương Túc Phong đột nhiên hơi lấy làm lạ hỏi: “Các nàng có hòa hợp với Sương Nguyệt Hoa không? Đêm qua các nàng đoàn kết như tỷ muội ruột thịt vậy…”
Tiết Tử Khỉ má phấn ửng hồng, cúi đầu xuống nói nhỏ như muỗi kêu: “Sao lại không hòa hợp chứ? Người cô ấy thù hận là chàng chẳng phải là bọn thiếp, chàng chơi đùa người ta xong sao lại còn đem người ta giam vào trong địa lao, một chút lòng thông cảm cũng chẳng có.”
Dương Túc Phong tức thì nghẹn lời.
Vội vã thức dậy quả nhiên đã tới giờ ăn trưa, đám Phượng Thái Y đã đợi rất lâu rồi, nhìn thấy Dương Túc Phong ra, liền sai dọn cơm.
Dương Túc Phong đặc biệt chú ý nhìn sắc mặt Sương Nguyệt Hoa, quả nhiên phát hiện sắc mặt nàng có chút quái dị, đỏ bừng bừng như xoa phấn vậy, lộ vẻ xinh đẹp vô cùng. Sương Nguyệt Hoa không dám tiếp xúc với ánh mắt của y, chỉ cúi đầu ăn cơm, Đan Nhã Huyến và Tiết Tư Khỉ thì thầm cười trộm. Nhìn thấy Dương Túc Phong chú ý một mình Sương Nguyệt Hoa, không tránh khỏi có chút ghen tỵ, bất quá nghĩ nàng là cây củ cải non, tự nhiên ăn có ngon một chút, vậy cũng đành thôi. Bề ngoài không lộ chút tình cảm nào, ngược lại Phượng Thải Y rất rộng rãi, đối với sự háo sắc của Dương Túc Phong không phật lòng chút nào, nàng vốn xuất thân từ vương thất, đối với việc nam nhân phong lưu sớm thành thói quen rồi, nếu đột nhiên nam nhân nào đó lại không háo sắc, thì đó mới là kỳ quái.
Phượng Thải Y từ tốn nói: “Mễ Nặc Tư Lương Cách lần này tới vỗ mông ngựa khẳng định muốn vỗ lên đùi ngựa rồi… Ồ, thiếp chỉ ví dụ thôi, chàng đừng lấy làm lạ, thiếp không có nói chân chàng là chân ngựa, cho dù chân chàng là chân ngựa thì đó cũng là một cái chân ngựa đầy hấp dẫn. Ở sảnh chính có hai ba chục ông chủ lớn tiền ngàn bạc vạn đang đợi chàng, bên ngoài còn có người cam lòng bị thiêu chết, cũng muốn đợi chàng xuất hiện, ha, một cái chân ngựa hấp dẫn nhường nào…
Đám Sương Nguyệt Hoa đều bật cười ra tiếng.
Đan Nhã Huyến cười nói: “Nhìn mặt trời bên ngoài kìa, ông ta sắp bị sấy khô rồi.”
Tiết Tư Khỉ tưởng tượng hình dạng người bị sấy khô, cũng cảm thấy buồn cười, bất giác cười rúc rích.
Chỉ có Sương Nguyệt Hoa chớp mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, chỉ cần trong trường hợp có mặt Dương Túc Phòng, nàng cơ bản không hề cười.
Phượng Thái Y nhàn nhã nói: “Chàng cứ đi gặp ông ta đi, thiếp muốn xem ông ta trừ vỗ mông ngựa chàng ra, có thể còn có chuyện rất quan trọng, ví như bốn nước liên mình gì đó. Tô Phỉ Thái Vi xem ra không muốn tiến vào cửa Dương gia chúng ta lắm, đang nghĩ cách thoát khỏi lời hứa của cô ta đấy.
Dương Túc Phong gật đầu, Mễ Nặc Tư Lương Các tới đương nhiên có quan hệ rất lớn với Tô Phỉ Thái Vi.
Hai giờ mười phút chiều, Mễ Nặc Tư Lương Cách cuối cùng cũng kết thúc màn dày vò dưới ánh mặt trời, tới trước mặt Dương Túc Phong, Ngả Toa Lệ Nặc bưng nước trà lên, bị lão uống ực một ngụm hết sạch, cô cung nữ xinh đẹp hiểu lòng người lập tức bê lên cho lão thêm nước trà, tới tận khi uống tới cốc thứ tư, sắc mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách mới dần khôi phục vẻ bình thường.
Dương Túc Phòng lòng thấy buồn cười, bất quá không biểu lộ ra ngoài, vào thẳng ngay vấn đề, hỏi: “Mễ Nặc Tư đại nhân, ta nghĩ tới thảo luận với ta chuyện bốn nước liên minh à?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách chẳng hề bất ngờ với việc Dương Túc Phong trực tiếp vào đề, nhưng thận trọng gật đầu, cẩn thận nói:” Đúng là như thế, tin rằng tướng quân đại nhân cũng có hiểu biết về việc bốn nước liên minh rồi chứ?”
Dương Túc Phong gật đầu.
Bốn nước liên mình là một ước định rất cổ xưa.
Trên lịch sử của liên bang La Ni Tây Á, cũng giống như thời kỳ ngũ đại thập quốc của Trung Quốc, giữa các nước phân phân hợp hợp, hợp rồi lại phân, chiến tranh và hòa bình xen kẽ lân nhau, căn bản không cách nào làm rõ. Mặc dù giữa các nước đều có quan hệ nhân thân mật thiết, nhưng trước lợi ích của quốc gia, quan hệ nhân thân mật thiết hơn nữa cũng chẳng duy trì được, quan hệ thân thích chỉ là một tấm màn che, khi cần thiết lúc nào cũng có thể bỏ ra. Cho nên chuyện người thân trở mặt, thậm chí biểu huynh đệ trở mặt xuất hiện không ngớt, trong chiến tranh liên miên phức tạp, kết minh đối địch là chuyện hoàn toàn tự nhiên.
Cội nguồn lịch sử của liên bang La Ni Tây Á còn có liên quan địa thế quân sự, trên cơ bản địa vị vương quốc Tháp Lâm và vương quốc Cách Lai Mỹ là tương đối độc lập, hơn nữa thực lực hai nước này đều ở mức khá mạnh, trừ phi bọn họ xung đột với nhau, nếu không cơ bản không cần kết minh. Nhưng bốn nước Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, Tô Khắc La, An Lai thì lại khác, bọn họ là nước nhỏ đúng ý nghĩa của nó, thực lực so với Tháp Lâm và Cách Lai Mỹ đều yếu hơn rất nhiều, hơn nữa ông hàng xóm vương quốc Tháp Lâm của họ hiển nhiên là đất nước không chịu an phận. Con mắt người Tháp Lâm luôn nhìn chằm chằm vào thứ của người khác, nếu mà người ta không cho, liền động thủ cướp lấy, đối diện với uy hiếp của vương quốc Tháp Lâm, bọn họ chỉ có thể kết minh tự giữ mình, cùng đối khang với sự tham lam của người Tham Lâm, vì thế liền sinh ra bốn nước liên minh. Từ lúc sinh ra tới nay, bốn nước liên minh đã có lịch sử tồn tại gần trăm năm.
Từ sau khi cuồng nhân quân sự Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phát động chính biến giành lấy chính quyền vương quốc Tháp Lâm, bốn nước liên mình càng cảm thấy mối nguy hiểm chưa từng có, Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ chính là một con soi ăn không biết no, không có thứ gì có thể thỏa mãn y. vì thế bọn họ lần đầu tiên tiến hành hành động quân sự quy mô lớn từ khi liên minh tới nay, ý đồ chính là tiêu diệt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, khôi phục quyền thống trị của vương thất vương quốc Tháp Lâm. Chỉ tiếc là kế hoạch lần này lại không thành công, nhưng điều này chắn chắn đã khai sáng ra một phương thức mới cùng tiến cùng lui của bốn nước liên minh.
Còn bây giờ, rất rõ ràng là mục tiêu đối phó của bốn nước liên minh đã không phải là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nữa, mà là quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong sắc mặt dần trở nên âm trầm, bình tĩnh mân mê chén trà bằng gốm trong tay, đây đều là đồ gốm do Bích Giang phủ sảng xuất ra, đã xâm nhập tới địa khu Tô Khắc La, một hồi lâu sau y mới chậm rãi nói: “Ông có được tin tức gì?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách có chút khẩn trương nói: “Tô Phỉ Thải Vi đã phải người bí mật tới ba nước Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, An Lai cầu viện, hi vọng bọn họ ủng hộ mạnh mẽ Tô Khắc La tiếp tục địa vị độc lập, khôi phục sự vinh diệu trước đây. Sứ giả của cô ta đã xuất phát hai ngày trước, tin rằng sứ giả của ba nước sẽ tới thành Duy Nạp Tư vào trung tuần tháng bảy, trong hội nghị liên hợp gia tăng áp lực với chúng ta.”
Dương Túc Phong mẫn cảm nghe ra đối phương sử dụng hai chữ “chúng ta”, hơi cảm thấy có chút chướng tai, bất quá không đặc biệt vạch trần, chỉ hờ hững nói: “Như vậy bọn họ sẽ phái bao nhiêu quân đội tới đây?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không có quân đội tham dự, ngay cả quân đội Tháp Lâm cũng bị đánh cho tan tác, bọn họ có quân đội nào có thể chống lại được sự tấn công của quân Lam Vũ.”
Dương Túc Phong nói với vẻ không hết sức xem thường:” Nếu như không có quân đội, bọn chúng lấy gì ra mà trợ giúp cho Tô Phỉ Thải Vi?”
Sặc mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách càng thêm nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Tướng quân không nên lơ là, đấu tranh quân sự chỉ là một loại phương thức giải quyết vấn đề, không phải là phương thức duy nhất. Bọn họ sẽ không chọn phương thức đấu tranh quân sự, nhưng còn có rất nhiều phương pháp sẽ tạo thành bất lợi cho tướng quân.”
Dương Túc Phong vẫn gật đầu xem thường, chậm rãi nói: “Ba nước sẽ có những kẻ nào tới?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách nói: “Vương quốc Mễ Á Lôi phái tới hẳn là đại thần ngoại giao Áo Mã Đặc Nhĩ, kẻ này cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa rất có nhãn quan. Lần này chủ động rút quân từ vương quốc Tháp Lâm chính là kiến nghị của hắn, nghe nói hắn chính là con riêng của Cổ Tư Tháp Phu. Vương quốc Mai Lý phái tới có lẽ là Mai Nạp Thiết Mỗ, đệ đệ của quốc vương, nắm giữ thực quyền là người khá bá đạo, thường nói lời ngông cuồng, hắn buông lời ngông cuồng đã từng chọc giận người Tô Khắc La…”
Dương Túc Phong hiếu kỳ hỏi: “Hắn chọc giận người Tô Khắc La như thế nào vậy?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách nuốt nước bọt kể: “Hắn từng có một lần ở trên hội nghị ngoại giao công khai miệt thị Tô Khắc La nữ vương, nói cô ta đã sớm chẳng phải là xử nữ nữa. Kết quả bị người Tô Khắc La phẫn nộ đuổi khỏi hội trường lập tức, gây ra một trường phong ba không nhỏ. Nhưng sau đó, người Tô Khắc La mới biết, hắn bất quá là say đắm mỹ sắc của Tô Phỉ Thải Vi, mới cố ý chọc giận Tô Phỉ Thải Vi, ý đồ cô ta giữ lại chút ấn tượng của mình.”
Dương Tức Phong bật cười, chẳng ngờ là còn có dạng nam nhân như vậy, có điều là cách làm trái ngược lẽ thường cũng là biện pháp tán gái không tệ!
Mễ Nặc Tư Lương Cách ngó Dương Túc Phong, thấy y không có phản ứng gì vì vậy tiếp tục nói: “Có tin tức ngoài luồng nói là vương quốc An Lai phái tới công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na, bất quá tôi chưa xác minh, nhưng sắc xuất rất lớn, bởi vì cô ta và Tô Phỉ Thải Vi quan hệ rất tốt, cô ta khẳng định sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Cô ta là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, đồng thời cũng giảo hoạt dị thường, hết sức khó đối phó…
Dương Túc Phong hơi cau mày, nói: “Lại có một nữ nhân nữa tới à?”
Mê Nặc Tư Lương Cách nghĩ lại vẫn còn sợ nói: “Đó chẳng phải là một nữ nhân, chỉ có thể nói là một nam nhân có bề ngoài là nữ nhân mà thôi, tài hoa của cô ta so với nam nhân còn xuất sắc hơn, tâm địa của cô ta so với nam nhân còn kiên cường hơn. Luận thủ đoạn, luận tâm ngoan thủ lạt, trong cả liên bang La Ni Tây Á cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của cô ta. Nữ nhân biến thái này trong nước đem cả đám thần tử chơi đùa trong lòng bàn tay, cô ta ta tuyệt đối là một mỹ nữ xà, ai cũng phải sợ, tướng quân nhớ kỹ, đừng khinh thường, nhất là…. ngàn vạn lần không được bị mỹ sắc của cô ta hấp dẫn, đó là rơi vào địa ngục đấy…”
Dương Túc Phong ánh mắt thâm trầm, sắc mặt biến đổi không ngừng, không biết là đang nghĩ gì, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Theo lời ông nói, thành Duy Nạp Tư đại khải sắp diễn ra trò hay rồi?”
Giọng Mễ Nặc Tư Lương Cách có chút gượng gạo:” Đúng thế, rất có khả năng là trò hay dùng sinh mệnh và máu tươi biên soạn thành.”
Dương Túc Phong khẽ gật đầu, tựa hồ có chút hồn vía lơ lửng đâu đâu nói: “Thế à? Ta thích vậy.”
Cảnh vệ tiến vào báo cáo, nói là Đồ Đấu Châu và Đao Vô Phong đã trở lại, đang đợi tiếp kiến ở ngoài cửa.
Mễ Nặc Tư Lương Cách thức thời cáo lui, nhanh chóng rời đi. Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu liền tiến vào, mặc dù trải qua thời gian dài đi đường bộ dạng phong trần, nhưng hai người tinh thần phấn chấn, đấu chí dâng trào.
Bọn họ vốn hộ tống Tô Phỉ Thải Vi trở về thành Duy Nạp Tư, nhưng sau khi biết được tin tức Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã rút khỏi thành Duy Nạp Tư, Tô Phỉ Thải Vi liền kiếm cớ tách khỏi Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu, nói bọn họ cả đường vất vả, thật áy náy, hiện giờ tình hình đã ổn định, không cần bọn họ vất vả nữa, mời bọn họ trở về thành Nhật Chiếu nghỉ ngơi thật tốt. Mặc dù bề ngoài nói đường đường chính chính, quan tâm vô cùng, nhưng rốt cuộc vẫn là không muốn quân Lam Vũ lưu lại bên người nàng. Dương Túc Phong tất nhiên hiểu rõ tâm tư của nàng, vì thế hạ lệnh triệu hồi lục quân đặc chiến đội về thành Nhật Chiếu nghỉ ngơi, chuẩn bị giai đoạn công tác tiếp theo.
“Các ngươi vất vả rồi! Ta cho các ngươi thời gian một tháng, nghỉ ngơi cho tốt, huấn luyện cho tốt, các ngươi còn có rất nhiều việc phải làm đấy.” Dương Túc Phong thân thiết cổ vũ bọn họ, sau khi nghe tin Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu báo cáo, Dương Túc Phong còn tự mình đi thăm các đội viên lục quân đặc chiến, bọn họ vượt qua núi cao non thẳm của phía bắc vương quốc Tháp Lâm, phiêu lưu tới Đức Lôi Đạt Ngõa, lại dẫn đầu tiến vào Thập Vạn Đại Sơn trước tiên, bảo vệ an toàn cho Tô Phi Thái Vi, hành trình vạn dặm, trận lớn trận nhỏ vô số, nhưng bản thân lại không chút tổn thất, chỉ có hai chiến sĩ bị sái chân, có thể nói là một mũi đao nhọn trong tay quân Lam Vũ, chém sắt như chém bùn, đao chỉ tới đâu, không ai cản nổi.
Đao Vô Phong thử thăm dò: “Phong lĩnh, hay là chúng tôi hộ tống ngài tới thành Duy Nạp Tư?”
Dương Túc Phong lắc đầu: “Không cần, các ngươi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.”
Đây chẳng phải là lời nói khách khí, lục quân đặc chiến đội không thích hợp chấp hành nhiệm vụ cảnh vệ, y không muốn lãng phí đội ngũ tốt như thế.
Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đều có chút thất vọng, hiển nhiên hai người còn muốn nhìn thấy phong tư rạng ngời của Tô Phỉ Thải Vi lần nữa. Dương Túc Phong đương nhiên cũng biết tâm tư của bọn họ, bất quá cũng không vạch trần ra, có người nào trẻ tuổi khỏe mạnh nào lại không háo sắc? Huống chi còn là nhân vật liệt danh trên giang sơn tuyệt sắc bảng như Tô Phỉ Thải Vi.
Dương Túc Phong an bài cho lục quân đặc chiến đội nhiệm vụ bí mật khẩn cấp, chính là tiếp tục thông qua tổng kết kinh nghiệm học hỏi, tăng cường huấn luyện có phương hướng, đồng thời, xét theo tính cánh lánh khốc khát máu, kiên cường trầm mặc của người Áng Cách Tư Nhân, y kiến nghị Đao Vô Phong và Mao Lợi Bá Cách thương lượng qua, từ trong đám người Áng Cách Tư tuyển bốn mươi người tăng cường sức mạnh của lục quân đặc chiến đội, để chấp hành nhiệm vụ tác chiến nặng nề hơn.
Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu tức thì cảm thấy áp lực cực lớn, muốn thật nhanh đem người Áng Cách Tư thích sử dụng lang nha bổng thành súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, đây chẳng phải là công tác dễ dàng, bọn họ rất mau đã quên đi sự tồn tại của Tô Phỉ Thải Vi.
Chập tối ngày mùng 2 tháng 7, Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư vượt qua đường xá xa xăm, cuối cùng cũng tới được thành Nhật Chiếu, còn mang theo hai liên đội kỵ binh do Phong Phi Vũ và Liệt Mông suất lĩnh. Thành Nhật Chiếu một lần nữa vang lên tiếng vó ngựa, Phong Phi Vũ và Liệt Mông thấy ở địa khu Mỹ Ni Tư chẳng có việc gì làm, ngày nào ngày nấy chỉ huấn luyện buồn bực phát ngán, gần như ngày nào cũng đòi Dương Túc Phong gọi bọn họ lên chiến trường. Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, thấy duyên hải phía nam liên bang La Ni Tây Á địa thế bằng phẳng, có thể phát huy tác dụng xuất kỳ bất ý của kỵ binh, vì thế đồng ý cho họ tới Tô Khắc La.
Kỵ binh quân Lam Vũ tới không nghi ngờ gì đã cấp cho những kẻ có dụng tâm khác một đả kích cực lớn, bởi vì điều này với bọn chúng mà nói, cũng là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm. Kỵ binh trước nay là chúa tể của chiến trường, sự xuất hiện của bọn họ tựa hồ là dấu hiệu cho thấy chiến tranh trên vùng đất La Ni Tây Á còn lâu mới có kết thúc.
Có hai tham mưu gian ngoan giảo hoạt ở đây, Dương Túc Phong tức thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thậm chí có thể rút thời gian ra cùng hai người thưởng thức danh trà Tô San Mao Phong của Tô Khắc La. Bất quá, hai tham mưu lão luyện thần tình không hề lạc quan được như Dương Túc Phong, bọn họ chăm chú vào bản đồ quân sự, đều lộ ra một bộ dạng lo âu.
Khắc Lao Tắc Duy Tư lạnh lùng nói: “Tô Phỉ Thải Vi đã đối đãi với chúng ta như kẻ địch rồi, mặc dù ngoài miệng cô ta nói ngọt ngào, minh hữu cái gì, thánh kỵ sĩ trời cao phái xuống cái gì, vứt hết cả đi!
Dương Túc Phong đương nhiên lòng hiểu rõ là chuyện gì, bất quá vẫn làm dáng vẻ ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Vân Thiên Tầm âm trầm nói: “Ngài xem xem cô ta phân bố đóng quân, toàn bộ là xung quanh thành Nhật Chiếu, đó toàn là bộ đội cô ta mới tổ chức lên. Cô ta không đi phòng bị Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phất cờ trở lại, mà ngược lại bố trí trước mặt chúng ta, đây là ý tứ gì? Phong lĩnh, ngài không ngây thơ cho rằng bọn họ trông nhà giữ cửa cho chúng ta chứ?
Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Ta chẳng ngốc tới như vậy! Điều Ca Thư Lam làm còn chẳng lừa được ta, bất quá người Tô Khắc La chẳng lẽ thực sự muốn trở mặt với chúng ta? Bọn họ có lực lượng gì để trở mặt với chúng ta? Những binh lực bố trí kia ta đã kiểm tra qua rồi, đều chỉ có một hai nghìn người, đại bộ phận là tuyển từ bộ lạc nguyên thủy trong Thập Vạn Đại Sơn, không hề tiếp thụ huấn luyện chính quy, chẳng thành được việc lớn, nhân số của bọn họ có đông hơn chục lần, cũng không thể nào công chiếm được thành Nhật Chiếu.
Khắc Lao Tắc Duy Tư lạnh lùng nói: “Phong! Ngài sai rồi, mục tiêu của bọn chúng không phải là thành Nhật Chiếu, mà là ngài!”
Dương Túc Phong ngạc nhiên: “Nhắm vào ta?”
Vân Thiên Tầm âm trầm nói: “Tô Phỉ Thải Vi muốn ám sát ngài! Bọn chúng an bài binh lực chỉ là để cản trở chúng ta xuất thành, làm trễ thời gian chúng ta xuất thành, mà không phải là đánh hạ thành Nhật Chiếu, mà mục đích của việc làm này chỉ có một, chính là bọn chúng muốn gây bất lợi đối với ngài. Ngài khẳng định phải tự mình đi, nhưng khẳng định lại chẳng thể mang theo quá nhiều người, tối đa là một liên đội, binh lực còn lại phải đóng trong thành Nhật Chiếu. Kỳ thực nói rõ ra là thế này, nếu như Tô Phỉ Thải Vi muốn ám sát ngài, sẽ xuất động lực lượng không lồ, tiến hành công kích ngài mạnh mẽ, còn những bộ đội an bài xung quanh thành Nhật Chiếu, chính là tác dụng kìm chân chúng ta, chỉ cần tranh thủ được thời gian ba bốn ngày, cái mạng nhỏ của ngài sẽ hết sức nguy hiểm.
Sắc mặt Dương Túc Phong dần trở nên âm lãnh, còn ngươi co rút lại, chậm rãi nói: “Ngươi khẳng định cô ta sẽ làm như vậy? Ta biết cô ta không muốn thần phục chúng ta, nhưng…”
Chẳng lẽ Tô Phỉ Thải Vi thực sự sẽ hạ độc thủ với mình sao?
Khắc Lao Tắc Duy Tư lạnh lùng nói: “Khẳng định tuyệt đối, cô ta chắc chắn sẽ làm thế, chỉ cần diệt được ngài rồi, quân Lam Vũ sẽ không đánh mà lui, lời hứa của cô ta cũng không cần phải thực hiện nữa, Tô Khắc La cũng có thể trở lại như trước đây. Đây là chuyện có mạo hiểm cả tính mạng cũng đáng làm, cho dù thua cũng chẳng thể tệ hơn hiện tại, cùng lắm cũng là chết, nhưng ngài có nỡ giết cô ta hay không vẫn còn khó nói. Bởi vì chúng ta không thể từ người giải phóng Tô Khắc La thoáng cái biến thành kẻ đồ sát, như vậy sẽ dẫn tới sự phản kháng của cả liên bang La Ni Tây Á, trừ phi chúng ta giết sạch người của liên bang La Ni Tây Á, nếu không chúng ta phải hao phi rất nhiều thời gian và tài nguyên ở cái vùng đất này.”
Dương Túc Phong gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng ngờ rằng cô ta đối xử với ta như thế.. Ài… cô ta bất nhân thì ta bất nghĩa, chúng ta cũng phải có hành động rồi.”
Ngày 4 tháng 7 năm 1728 thiên nguyên, Dương Túc Phong đại biểu cho quân Lam Vũ chính thức phát ra điều lệnh, tuyên bố phế bỏ chế độ nô lệ trên toàn Tô Khắc La, ban cho tất cả nô lệ thân phận tự do, có tất cả quyền lợi và nghĩa vụ của người tự do. Điều này gây ra chấn động chưa từng có ở thành Nhật Chiếu, những người mới ba ngày trước vội vàng đi bợ đỡ Dương Túc Phong đột nhiên phát hiện ra, lễ vật mình đem tặng còn chẳng bằng quẳng thẳng xuống biển, ít nhất ném xuống biển còn nghe thấy bõm một tiếng. Nhưng tặng cho Dương Túc Phong, lại bị y lật mặt như chớp, ngửa tay làm mây úp tay làm mưa.
Ngày hôm đó thành Nhật Chiếu bùng phát hỗn loạn kịch liệt, rất nhiều chủ nô cùng kích động, bộ hạ của mình phát động bạo loạn, nhưng Dương Túc Phong đã có chuẩn bị từ trước, phản loạn lớn lớn nhỏ nhỏ đều bị người Áng Cách Tư vô tình trấn áp, bị lang nha bổng đập nát đầu treo trên cửa thành Nhật Chiếu để răn đe. Dương Túc Phong bất giác phát hiện ra, Mao Lợi Bá Cách thực sự cực thích đóng vai đao phủ, thích kết liễu sinh mạng của người khác, chẳng trách mà năm xưa Ai Đức Tư Đặc La Mỗ muốn hạ độc thủ với bọn họ, nhân phẩm đạo đức của bọn chúng cũng chẳng cao thượng gì cho cam, chém giết tựa hộ thành đặc tính mang theo sinh mệnh của bọn họ.
Một đạo mệnh lệnh của Dương Túc Phong liền tạo thành hỗn loạn trong thành Nhật Chiếu, những nô lệ có được tự do bắt đâu chạy dưới ánh mặt trời tự do, nhưng lại quên mất mình phải tiếp tục làm việc, đó chính là sản xuất bông, mà những chủ nô kia thì không hẹn mà cùng chọn dẫn con cái chạy tới thành Duy Nạp Tư, bọn họ muốn tố cáo với Tô Phỉ Thải Vi tất cả tội lỗi của Dương Túc Phong, đồng thời muốn nữ vương bệ hạ tiến hành biện pháp giáo huấn Dương Túc Phong. Những khu vườn bông của bọn họ trồn nên rất nhanh liền bị đám thương nhân Cách Lai Mỹ vì lợi nhuận mạo hiểm chạy tới nhận thầu, bọn họ phát tiền công cho những nô lệ được tự do, mời bọn họ tiếp tục làm việc, thế cục rất mau liền bình yên trở lại, cây bông sống trong đất vẫn làm người ta hài lòng, nhưng chủ nhân của bọn chúng đã thay đổi rồi.
Cùng ngày hôm đó, Dương Túc Phong ủy nhiệm Mễ Nặc Tư Lương Cách làm tổng đốc thành Nhật Chiếu, chính thức tiếp quản quyền lực địa phương của thành Nhật Chiếu. Đây chắc chắn lại là một trận phong ba lớn thổi qua chính cục Tô Khắc La vốn đong đưa, mà đây quả thực là cái tát tai với Tô Phỉ Thải Vi, bởi vì kết cấu chính quyền của Tô Khắc La là hết sức đơn giản. Tô Khắc La chỉ có ba thành thị lớn nhất, lần lượt là thành Duy Nạp Tư, thành Nhật Chiếu và thành Bạch Thạch, các địa khu khác đầu thuộc về quản lý của ba thành này, cũng chính là nói tổng đốc của ba thành thị cơ bản đều quả lý một phần ba lãnh thổ Tô Khắc La, mà dựa theo quy định, tổng đốc mỗi thành thị đều phải được nữ vương bệ hạ tự mình bổ nhiệm.