Đánh bại cuộc tiến công của quân Lỗ Ni, Tử Xuyên Đạo cuối cùng cũng chào đón cục diện hòa bình ổn định chờ đợi đã lâu.
Lam Vũ quân sau khi bình định Tử Xuyên Đạo quản lý các cấp chính phủ, tích cực triển khai sản xuất, hồi phục công việc.Hai khu vực phủ Đan Phượng và phủ Phù Phong vốn dưới sự thống trị của sư đoàn Tần Tiêu Đình và sư đoàn Mai Cáp Đức, phải gánh chịu số lượng lớn quân phí và quân lương, đã không chịu nổi gánh nặng, hiện nay gánh nặng cuối cùng đã biến mất, cư dân địa phương mừng rỡ vô cùng, còn Lam Vũ quân tiếp tục phổ biến chính sách miễn trừ thuế nông nghiệp, khiến cho cư dân nơi này trước tiên đưa hai tay nhiệt tình với quân Lam Vũ.
Lúc Chu Đức Uy tiến vào Phù Phong phủ dã nhận được sự chào đón nhiệt liệt, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chân thành của cư dân địa phương, khát vọng trong lòng về cuộc sống hòa bình, giàu có biểu lộ ra, Trong lòng Chu Đức Uy không tránh khỏi một trận rung động trước nay chưa từng có, điều này tronhg lịch sử đế quốc đã rất lâu không nhìn thấy cảnh tượng cảm động lòng người như vậy, vì vậy ông ta lần đầu tiên bắt đầu dùng ánh mắt mình quan sát suy nghĩ và hành động của Dương Túc Phong, có lẽ ông ta không chỉ là một kẻ bại gia mà thôi.
Là chiến lược yếu địa, phủ Phù Phong trong nhiều lần chiến đấu đã chịu sự tổn thất nghiêm trọng, Chu Đức Uy đương nhiên cũng không hy vọng khi kẻ địch tấn công lần nữa phải gánh chịu tổn thất to lớn, ông ta muốn thế cục hòa bình yên tĩnh để phát triển kinh tế, vì vậy đề nghị Dương Túc Phong xây dựng pháo đài quân sự ở Tiểu Thang Sơn cách phủ Phù Phong một trăm bốn mươi km, đóng quân một số đội quân mạnh, như vậy sẽ không xảy ra kết quả nhiễu dân, Dương Túc Phong rất nhanh đáp ứng.
Tiểu Thang Sơn chỉ là tên gọi chung của một giải đất gò đồi cao ba bốn trăm mét so với mực nước biển. Nó là thành quách đầu tiên ngăn cản kỵ binh của dân tộc du mục tiến công, nhưng trong thời đại binh khí lạnh, cung tên của thủ vệ cơ bản không có cách nào ngăn cản kẻ địch một cách hữu hiệu ở Tiểu Thang Sơn, chỉ giết chết một số lượng nhất định của kẻ địch, sau đó phải rút về Phù Phong phủ, nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm bị địch tiêu diệt toàn bộ. Cùng với sự ra đời của quân Lam Vũ, tình trạng này sắp thay đổi hoàn toàn, Dương Túc Phong hạ lệnh Xạ Nhan dẫn binh lực ba đại đội tại Tiểu Thang sơn bắt đầu xây dựng công sự phòng ngự, coi nó là điểm phòng ngự chống đỡ quan trọng nhất trong khu vực đông bắc Tử Xuyên Đạo, và ở đó trang bị súng hạng nặng và pháo Dã chiến, kịp thời nghênh đốn trận công kích của địch.
Cùng với việc chiếm lại sau cùng pháo đài Tích Lôi Sơn, cùng với sự thảm bại của quân Lỗ ni, ở phía đông pháo đài Tích Lôi Sơn không còn một sự uy hiếp nào nữa, vì vậy sự an toàn xung quanh Đan Phượng Phủ và Bích Giang Phủ được đảm bảo hoàn toàn, cư dân địa phương cuối cùng có thể hoàn toàn yên tâm lao vào sản xuất kinh tế, đồng thời sự yên tĩnh của Tử Xuyên Đạo bắt đầu thu hút dân chạy nạn, họ chủ yếu đến từ Tình Xuyên Đạo và Hổ Xuyên Đạo.
Quân Lam Vũ điều chỉnh lại biên chế bộ đội, làm phong phú bộ đội, đề bạt một nhóm quan quân có những biểu hiện nổi bật trên chiến trường, Hàn Nam Phi, Ngạo Linh, Ma Lạc Sa cùng với toàn bộ quân biên phòng của hai sư đoàn cũng được sắp xếp đến Lam Vũ quân, bắt đầu quen thuộc với vũ khí và phương pháp tác chiến của quân Lam Vũ, Mông Bác lại làm bộ tham mưu, trên thực tế bản thân ông ấy cũng thích công việc tham mưu hơn, ông ấy giỏi đưa ra kiến nghị mà không giỏi phán đoán.
Việc điều chỉnh biên chế của phủ Lam Vũ chủ yếu là nhắm vào bộ đội của Lam Sở Yến, bởi vì bộ đội của Lam Sở Yến mở rộng quá nhanh, Dương Túc Phong đành phải khiến cho nàng hành động theo quy hoạch. Thông qua sự nghiên cứu của bộ tham mưu, Dương Túc Phong tuyên bố bổ nhiệm Lam Sở Yến làm quan chỉ huy cao nhất của 103 sư đoàn của quân Lam Vũ với biên chế thuộc hạ sơ ngạch hai nghìn sáu trăm người. Mệnh lệnh này được Lam Sở Yến vui vẻ tiếp nhận, bởi vì Dương Túc Phong tuy đưa ra những hạn chế cho nàng nhưng thực ra cũng công khai thừa nhận thân phận quan chỉ huy của nàng và sự tồn tại của bộ đội, còn về ngoài hai nghìn sáu trăm người biên chế chính quy, nàng còn có rất nhiều đội du kích, rất nhiều đội quân phó tòng, Dương Túc Phong cũng không có tâm trí đi nghiên cứu kỹ.
Trước khi hấp thu kinh nghiệm và giáo huấn trong chiến đấu, Quân Lam Vũ cũng nhằm vào triển khai huấn luyện, chủ yếu là các hạng chiến. Trong hạng chiến của phủ Phù Phong, quân Lam Vũ chiếm ưu thế hỏa lực tuyệt đối, thương vong vẫn rất lớn, với lý do chủ yếu vẫn là sự hiểu biết của đại đa số chiến sĩ về hỏa khí hiện đại vẫn chưa đạt được trình độ cao như mong muốn, vẫn không thể lợi dụng hết ưu thế của nó, có nhiều lúc súng còn đạn lại cùng địch nhân giáp lá cà, hình như chỉ có làm như vậy mới thể hiện rõ sự anh dũng của mình. Dương Túc Phong nghiêm khắc phê bình hành vi lỗ mãng này, ra lệnh các đội quân nghiêm túc triển khai giáo dục tư tưởng, triển khai công tác tự kiểm tra, đồng thời chú ý bắt đầu kéo dài huấn luyện.
Theo kiến nghị của Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu, Dương Túc Phong hạ lệnh điều động các chiến sĩ có tố chất tốt, ý thức tốt, tài bắn tốt, hợp thành đội đặc chiến lục quân một trăm hai mươi người, chuyên môn trang bị cho họ ngựa, di chuyển thuận tiện nhanh chóng, mỗi chiến sĩ còn được trang bị súng Mễ Kỳ Nhĩ độ chính xác cao, đã trải qua kiểm nghiệm chuyên môn, chuyên môn phụ trách xử lý một số chiến đấu cường độ cao, quy mô nhỏ, ví dụ như giải cứu con tin, bắt cóc con tin, phá hủy mục tiêu đặc biệt,..v..v., đây thực ra đã là quan điểm tác chiến bộ đội dặc chủng hiện đại, rất nhanh trong tương lai không xa, nó sẽ phát huy sức mạnh rất lớn.
Công trình trọng điểm sau khi chiến đấu vẫn còn một thứ chính là vấn đề thông tin vô tuyến điện. Sự xuất hiện của vô tuyến điện cải thiện rất lớn thông tin của quân Lam Vũ, mở ra thời đại thông tin kịp thời, song, vô tuyến điện lúc này vẫn chưa hoàn thiện lắm, chủ yếu biểu hiện ở máy thu phát vô tuyến điện quá cồng kềnh, không thuận tiện mang theo, hơn nữa dễ xảy ra sự hỏng hóc, còn nữa, chính là công xuất không đủ lớn, khoảng cách phát sóng nhỏ, ví dụ điện báo từ Ni Tư cảng ở Cách Lai Mỹ phát ra, Phù Phong phủ không nhận được, phải thông qua pháo đài Đông Nhật trung chuyển mới có thể.
Thi Mễ Đặc của gia tộc Tây Môn Tử một ngày hai tư giờ đều làm việc, vì việc thông tin vô tuyến điện này, hắn ta thực sự hao phí rất nhiều tâm huyết, dưới sự nỗ lực hợp tác của Dương túc Phong, đến đầu tháng năm, thông tin vô tuyến điện cuối cùng cũng có được sự nâng cao tương đối lớn, đài vô tuyến điện càng nhỏ, càng linh hoạt, càng thêm chắc chắn và bắt đầu đưa vào thực tế sử dụng với công xuất, tính tin cậy có bước tiến bộ tương đối lớn. Song , hải quan thành lập tầm thánh năm cần truyền đi đái vô tuyến điện khoảng cách xa hơn, nếu không trên mịt mờ biển rộng, khoảng cách mầy nghìn km, giữa các hạm đội cơ bản không có cách nào liên lạc, mà Dương Túc Phong lại hi vọng cho dù ở chân trời góc biển, giữa các hạm đội có thể thông qua thông tin vô tuyến điện hợp tác tác chiến. Hải quân Lam Vũ sơ sài, quân hạm còn chưa đủ nhiều, lực lượng còn chưa đủ lớn, chỉ có giữa các hạm đội phối hợp chặt chẽ mới có khả năng thắng được kẻ địch cường đại.
Về phương diện phát triển kinh tế, chủ yếu là cổ vũ công nghiệp hóa học phát triển, khoa học kỹ thuật cách tân. Công việc hóa học lần đầu tiên được Dương Túc
Phong đưa ra rõ ràng, các loại sản phẩm hóa học cũng được Dương Túc Phong trọng điểm quan tâm và nghiên cứu. Hắn ta tuy xuất thân từ vật lý học, nhưng cũng hiểu biết một số kiến thức hóa học cơ bản, rất nhiều người làm việc khoa học của Cách Lai Mỹ thực ra cũng đang nghiên cứu công ngiệp hóa học. Dương Túc Phong đưa ra các loại lý luận cơ sở không nghi ngờ gì đã đẩy nhanh bước nghiên cứu của họ. Kinh tế của vương quốc Cách Lai Mỹ dựa vào công nghiệp hóa học để phát triển, lại bắt đầu tạo ra tốc độ phát triển mới, dùng câu “ngày đi nghìn dặm” để hình dung cũng không quá đáng, chỉ trong tháng năm thu nhập tài chính của Các Lai Mỹ đã tăng trên tám mươi phần trăm, đương nhiên chỗ tốt đó là đến từ Tài Băng Tiêu, hiển nhiên rất hài lòng về điều này.
Việc phát minh ra xe đạp là kết tinh trí ruệ của người làm khoa học ở Cách Lai Mỹ, theo Dương Túc Phong, loại xe đạp này thực sự đơn sơ, thập chí là đáng cười, nhưng không thể nghi ngờ gì, cùng với sự tiến bộ của kỹ thuật, loại xe đạp đơn sơ này sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn, càng ngày càng hoàn thiện hơn, cuối cùng trở thành phương tiện giao thông thường ngày của con người, có điều tạm thời mà nói nó vẫn chỉ là hàng xa xỉ của số ít người.
Nói đến sự phát triển nhảy vọt của giao thông không thể không nhắc đến đường sắt. Sự thất bại của Ô mạn Nặc Tư, sự phổ biến của bộ luật quân Lam Vũ khiến cho chính sách kinh tế của Cách Lai Mỹ hoàn toàn mở cửa, giai cấp tư sản mới có thể tùy theo ý mình tìm kiếm tất cả điểm tăng trưởng thích hợp với lợi nhuận của mình, trong đó đường sắt thực sự là một thứ được họ hoan nghênh sâu sắc. bởi vậy trong thời gian một tháng ngắn ngủi trong quá khứ, chính phủ lâm thời Cách Lai Mỹ đã nhận được thỉnh cầu xây dựng đường sắt, liền vượt qua mười một đường với tổng chiều dài hơn năm nghìn km, cuối cùng phê chuẩn chín đường với tổng chiều dài bốn nghìn tám trăm chín mươi km, việc xây dựng đường sắt của Các Lai Mỹ từ đó mà nâng lên một cao trào mới, trong đó có lợi nhất cho hành động của quân Lam Vũ, đường sắt từ cảng Ni Tư đến Nạp Tư Lôi Đặc cũng bắt đầu thi công, theo dự tính, nó sẽ hoàn thành vào sau tháng chín, đến lúc đó quân Lam Vũ từ cảng Ni Tư điều động đến Nạp Tư Lôi Đặc sẽ có thể trực tiếp sử dụng vận tải xe lửa.
Chỉ đáng tiếc, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tựa hồ vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm của điều này, họ vẫn tiếp tục nỗ lực để chinh phục vương quốc Tô Khắc La.
Dương Túc Phong luôn dành thời gian đi thăm đường sắt do Đông Hải Đường bỏ vốn thi công, Đàn Mạn Ái đi đến nội địa giúp Dương Túc Phong tìm nhân tài làm “ Lái buôn nhân tài” rồi, nhưng việc xây dựng đường sắt từ cảng Bà Châu đến Gia Lạp Tháp Sa Lôi cũng không vì thế mà dừng lại, trải qua thời gian mấy tháng, công tác thổ kiến đã cơ bản hoàn thành, phần còn lại chính là đặt nền đường và quỹ đạo, cũng còn khoảng mấy tháng nữa là hoàn thành, có lẽ đến cuối năm, khu vực Mĩ Ni Tư sẽ vang lên tiếng còi xe lửa đầu tiên.
Còn về việc xây dựng đường sắt, Dương Túc Phong cũng nhân tiện đưa ra rất nhiều kiến nghị và yếu điểm kỹ thuật, làm cho những chuyên gia xây dựng đường sắt từ nội địa Cao Tân được mời đến phải nhìn bằng con mắt khác, Dương Túc Phong lần đầu tiên miêu tả bản thiết kế phát triển đường sắt rõ ràng và khiến cho người ta tin phục, chiếm được sự kính nể tận đáy lòng từ bọn họ, cũng bởi vậy mà dẫn đến sự khuấy động lớn trong giới đường sắt, rất nhiều công nhân và chuyên gia đường sắt tại đế quốc nội địa đang do dự không quyết sau khi biết được thông tin này cũng không quay lưng lại bước lên thuyền đi đến Mỹ Ni Tư.
Lúc này có một nguồn tài nguyên mới gây chú ý cho Dương Túc Phong, đó chính là cao su. Bởi vì từ việc phát triển của công nghiệp hóa học, tầm quan trọng của cao su bắt đầu dần dần biểu hiện ra, mà theo như sự miêu tả của tất cả mọi người, trong cả Y Vân đại lục, chỉ có liên minh Nhã Ca - nơi xa nhất phía nam mới trồng cao su, mà trên Nam đại dương lại bao gồm rất nhiều đảo như Lữ Tống đảo và Sùng Minh đảo, đều sản xuất ra cao su.
Ánh mắt Dương Túc Phong lần đầu tiên bức thiết hướng về phía đảo nhỏ trên Nam Đại dương, đặc biệt là Sùng Minh đảo.
Sùng Minh đảo nằm ở giữa bản đảo Hỏa Long và Lữ Tống đảo, cách bờ biển phía đông đế quốc Đường Xuyên khoảng hai nghìn ba trăm hải lí, là hòn đảo ở trung bộ Nam Đại dương gần nhất với bờ biển đế quốc Đường Xuyên. Nếu quân Lam Vũ muốn từ biển đi vào đế quốc Đường Xuyên, đây chính là ván cầu tốt nhất. Khắc Ô Địch Mã trong kiến nghị trước đã sâu sắc chỉ rõ ra điểm này.
Song , tiến công trên hải dương cần sự phối hợp rất lớn của hải quân, hải quân Lam Vũ hiện nay vẫn chưa xông ra biển Ni Tư, mà sự trù kiến của hải quân lục chiến cũng đang trong chuẩn bị, bởi vì phải điều động rất nhiều nòng cốt của lục quân, vì vậy các đội quân của lục quân có chút không tình nguyện, bao gồm cả Phượng Thải Y trong đó, tướng lĩnh cao cấp hải quân vì điều này mà phê bình, cho rằng Dương Túc Phong quá thiên vị hải quân, bây giờ lại thêm một đội hải quân lục chiến, tự nhiên làm họ càng không vui. Trung gian cần có chút thời gian để làm công tác tử tưởng.
Có lẽ đội quân Lỗ Ni đã bị đánh cho sợ rồi,có lẽ là Đề Lan Qua Lai sau khi về nước sẽ bức thiết yêu cầu củng cố lại quyền lực của mình, vì vậy vương Quốc Lỗ Ni vẫn không có động tĩnh gì. Căn cứ vào tình báo, Đề Lan Qua Lai sau khi về nước phải chịu sự trách cứ nghiêm khắc của quốc vương Tô lai Mạn, Tô lai Mạn thậm chí không tiếp kiến Đề Lan Qua Lai trở về, nhưng Đề Lan Qua Lai đã quỳ ba ngày ba đêm bên ngoài hoàng cung, Tô lai Mạn cuối cùng cũng tha thứ cho hắn ta, hai người lại gắn bó như keo sơn, ở trong hoàng cung chơi những trò chơi mà người ta không biết.
Âm mưu của Viên Ánh Lạc bày ra quả nhiên có hiệu quả, mặc dù tuyệt đại đa số mọi người tin rằng Khắc Lai Mỗ sẽ không cấu kết với quân Lam Vũ, nhưng không ai dám đứng ra nói thẳng chứng minh cho sự trong sạch của khắc Lai Mỗ, bởi vì sự mâu thuân giữa Đề Lan Qua Lai và Khắc Lai Mỗ mọi người đều biết, mà lòng người khó dò, ai có thể biết tâm tư của đối phương rốt cuộc như thế nào? Nhìn vẻ bề ngoài, địa vị của Khắc Lai Mỗ vẫn không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào, Tô Lai Mạn còn công khai hung hăng bác bỏ lời đồn này, nhưng đằng sau hiệu quả của lời đồn vẫn biểu lộ ra, đầu tiên là Tô lai Mạn tước giảm binh lực của Khắc Lai Mỗ, sớm định viện binh điều khiển cho hắn trở thành một đội quân không chịu sự chỉ huy của hắn, Tô Lai Mạn gọi đó là “Giảm bớt gánh nặng cho hắn”, đồng thời, Tô Lai Mạn còn trang bị cho Khắc Lai Mỗ một vị phó thủ, lý do hình như cũng vậy, song, rất kỳ lạ là đối với cách làm không tín nhiệm của Tô Lai Mạn, Khắc Lai Mỗ lại có vẻ yên tâm và thoải mái hơn, không hề có một hành động không bình thường nào, khiến cho Dương Túc Phong có chút buồn bực.
Tháng tư này Tử Xuyên Đạo vẫn bình an vô sự, nhưng Trinh xuyên đạo lại nổi lên sóng gió. Hổ Xuyên Đạo cũng tràn ngập khói lửa chiến tranh.
Trong khi Chu Phảng lãnh đạo đội tuần du thứ tư của quân Ma Ni Giáo, Hồng Cân quân tấn công Phù Phong phủ, quân đoàn đế quốc Quang Minh do Bộ Thủ lãnh đạo lần nữa phát cuộc công kích mãnh liệt với Ma Ni giáo, kỵ binh người Ngõa Lạp và kỵ binh người Mông Nhân dưới trướng hắn khí thế hung hăng đột nhập Hổ Xuyên đạo, chia thành hai đường phát khởi tấn công hướng về phía Qua Nhĩ Ba Tát và Đặc Mạt Khắc do Ma Ni giáo chiếm cứ, giáo chủ Ma Ni giáo Tuyền Tu Hoằng và thánh nữ Phương Phỉ Thanh Sương chia nhau suất quân nghênh kích. Bộ thủ tuy chiếm hữu ưu thế rõ ràng, nhưng phương pháp tác chiến của bộ hạ lại cách biệt rất lớn, hơn nữa lại tranh công, không phối hợp với nhau, các tự đánh. Kết quả bị quân Hồng Cân của Ma ni giáo đánh lui, nhưng Bộ Thủ không cam lòng thất bại, tiếp túc điều động số quân đội còn lại, cùng Ma Ni giáo hỗn chiến không ngớt, bởi vậy trong cả tháng tư và tháng năm, Ma Ni giáo không còn đủ tinh lực và lực lượng để báo thù rửa nhục cho Chu Phảng nữa.
Viên Vân Uyên cuối cùng không chịu được dục vọng trong lòng mình, thử đem móng vuốt của mình chính thức bước lên mảnh đất của Trinh Xuyên đạo, hắn sắp xếp nhân mã ở phủ Mưu Hùng và phủ Lam Điền của Trinh Xuyên đạo chia ra phát động phản loạn, đánh ra đại kỳ của Thái Dương thần giáo. Song, trong lúc binh lực của Viên Vân Uyên tiếp ứng chưa tới hai khu vực này, phản loạn mà hắn phát động đã gặp phải sự trấn áp gay gắt của Lam Sở Yến.
Lam Sở yến không chút che dấu mà lộ ra bản sắc ma quỷ, nàng ra lệnh tàn sát tất cả giáo đồ của Thái Dương thần giáo, và đem nòng cốt của chúng toàn bộ treo trên đống lửa thiêu sống, mùi khét do thiêu cháy ấy ngoài mấy chục km vẫn có thể ngửi thấy. Nàng đến Đương Hùng phủ một chuyến, kết quả ở đó còn lưu lại hơn ba nghìn khối thi thể, phàm là tất cả những người có liên quan đến Thái Dương thần giáo, bất luận tình tiết nặng nhẹ, tất cả đều bị xử tử hình, khiến cho cư dân địa phương không còn dám nhắc đến bốn chữ “Thái Dương thần giáo”, sự máu tanh và tàn khốc đó khiến cho Dương Túc
Phong không thể không mở to mắt mà nhìn.
Viên Vân Uyên trong khi nổi giận đã hạ lệnh phái bộ đội tấn công phủ Đương Hùng, kết quả bị Lam Sở Yến bao vây, hơn ba nghìn hộ quốc quân của Thái Dương thần giáo đến xâm chiếm, hơn một nghìn người bị giết chết, còn lại toàn bộ bị bắt làm tù binh, người bị thương nặng nhẹ trong số tù binh đều bị Lam Sở Yến hạ lệnh bắn chết, còn tù binh khỏe mạnh được nàng phái người áp giải đến Tử Xuyên đạo, trở thành lực lượng lao động xây dựng đường sắt miễn phí của Đông Hải Đường. Tử Xuyên đạo đang đau khổ vì lực lượng lao động không đủ, hành động của Lam Sở Yến thực sự chiếm được thiện cảm của không ít người, mặc dù rất nhiều báo chí miêu tả nàng là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng cũng không có chính thức xử phạt gì.
Đối với việc tàn sát của Lam Sở Yến, Dương Túc Phong lẽ ra muốn công khai ngăn lại, nhưng Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều chủ trương loạn thế phải sử dụng thủ đoạn sét đánh, tuy Lam Sở Yến thực sự có chút quá tay nhưng không thể nghi ngờ gì, sự tàn khốc của nàng lại có được hiệu quả lớn, lãnh thổ của Trinh Xuyên đạo trong khoảng thời gian ngắn, không còn có người nào dám công khai xuất ra cờ hiệu của Thái Dương thần giáo, cùng với việc bộ luật của quân Lam vũ từng bước phổ biến ở Trinh Xuyên đạo, cơ sở tồn tại của Thái Dương thần giáo cũng đã dần dần biến mất. Không hỏi quá trình, chỉ hỏi kết quả, đó chính là tác phong hành sự của Lam Sở Yến.
Thái Dương thần giáo hiểu được rằng mình đã gặp phải đối thủ mạnh, cho nên bọn họ cần phải đem hết tinh lực của mình lao vào đối kháng với Lam Sở Yến. Nhưng Lam Sở Yến lại không có ý cho bọn họ cơ hội, nàng không chút dè dặt phân phối súng lục, chỉ cần là không hòa thuận với thái Dương thần giáo, bất luận ngươi là người nào, đều có khả năng có được viện trợ từ phía nàng. Trong nhất thời, lãnh thổ Dương Xuyên đạo và Cam Xuyên đạo xuất hiện dày đặc vũ trang phản đối Thái Dương thần giáo. Nhiều có mấy trăm người, ít cũng có vài người, những người này hoặc là đã từng bị Thái Dương thần giáo trấn áp, hoặc là những người thù hận Thái Dương thần giáo, còn có một số là phản đồ trong Thái Dương thần giáo, tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp, nhưng Lam Sở Yến không hề quan tâm, yêu cầu của nàng rất đơn giản, chỉ cần nổ súng với Thái Dương thần giáo là được.
Viên Vân Uyên cảm thấy đầu mình to như cái đấu, hắn bây giờ cũng không rõ rốt cuộc là mình đang bao vây Lam Sở Yến hay Lam Sở Yến đang bao vây mình, hình như nơi nào cũng có hình bóng của Lam Sở Yến tồn tại, người có võ công càng cao, một khi bất cẩn sẽ bị một tiếng súng “ Phanh” và kết thúc cuộc đời. Vài đệ tử kiệt xuất của hắn đều chết như vậy dưới súng lục trong tay kẻ địch.
Tại Lai Ni TâyÁ liên bang, quân đội vương quốc Tháp Lâm do Ai Đức Tư Đặc La Mỗ suất lĩnh đuổi thẳng vào, quả nhiên rất nhanh đã công hãm thủ đô Duy Nạp Tư thành của vương quốc Tô Khắc La. Giống như miêu tả của Vân Thiên Tầm trước đây, thủ đô của Tô Khắc La tuy sụp đổ nhưng người Tô Khắc La không chịu khuất phục. Mà dưới sự lãnh đạo của nữ vương Tô Phỉ Thải Vi đã di chuyển đến vùng núi phía bắc tiếp tục chiến đấu. Sau khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phá được thành Duy Nạp Tư, quả nhiên bị chận lại thế tiến công, hắn phái bộ hạ tiếp tục tiến công, mình lại dẫn người đi lục soát ở thành Duy Nạp Tư, mang đi tất cả nguồn tài nguyên và vật tư có thể tận dụng được. Những người Tô Khắc La phản kháng bị giết chết không chút nương tay, không đến nửa tháng, vàng bạc châu báu của thành Duy Nạp Tư đã bị cướp sạch, trở thành thành phố địa ngục lưu lại ở nhân gian.
Sứ giả của Tô Khắc La, Tô Phỉ Mã Cát lại một lần nữa đi đến trước mặt Phượng Thải Y, lần này hắn hứa sẽ cắt đứt toàn bộ quan hệ với Thái Dương thần giáo nhưng Phượng Thải Y lại không trả lời trước mặt, chỉ nói muốn hỏi ý kiến Dương Túc Phong, sau đó cũng không cho ý kiến gì.
Tại đại lục Y Lan xa xôi, trận đánh giữa Đường Xuyên và Mã Toa quốc vẫn đang tiến hành, hai bên vây quanh pháo đài Minh Na Tư Đặc Lai và Võ Thắng Quan triển khai huyết chiến, thế tiến công của Mã Toa quốc tạm thời bị chặn lại. Nhưng sức chiến đấu của kỵ binh áo giáp vẫn mạnh mẽ vô cùng, mà năng lực chỉ huy chiến đấu của Vũ Văn Phân Phương hiển nhiên không phải khoe khoang, trong rất nhiều trận dã chiến quy mô lớn, quân Đường Xuyên đều thất bại thảm hại, cuối cùng chỉ có thể dựa vào thành trì kiên cố mà phòng thủ đợi chi viện, nhưng trung ương đế quốc Đường Xuyên không có cách nào điều động quá nhiều quân tiếp viện, tình thế tương đối nguy cấp, theo dự đoán của Phượng Phi Phi, Đường Xuyên tại chiến tuyến Nam bộ nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được bốn tháng.
Lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo có vẻ hết sức tích cực, khiến cho Điệp Phong Vũ Và những người khác vô cùng đau đầu. Chỉ trong tháng tư, Điệp Phong Vũ tiếp nhận mệnh lệnh của bộ đế quốc quân vụ, phụng mệnh bỏ Ngân Xuyên đạo, tập kết binh lực về phía Võ Thắng quan, chẩn bị hội chiến với bộ đội chủ lực của Mã Toa quốc ở đó. Không có sư đoàn chủ lực của Điệp Phong vũ, Xích Luyện Giáo càng có vẻ tích cực hơn, họ liên tiếp điều động quân đội, muốn phối hợp với Vũ Văn Phân Phương đánh thông đường giữa hai pháo đài Minh Na Tư Đặc Lai và Võ Thắng quan.
Nhưng khó khăn lớn nhất trước mắt của đế quốc không phải ở nam tuyến mà là ở bắc tuyến.
Họa vô đơn chí, quân thần Tiêu Nam của Y Lan quốc cuối cùng một lần nữa xuất hiện ở vị trí chỉ huy quân đoàn Bạch Lộ của Y Lan quốc, hắn tiếp nhận bộ đội không tới ba ngày, pháo đài Xạ Nguyệt đã bị công phá, đại quân y Lan quốc thế như chẻ tre, trong hơn hai mươi ngày quét sạch Á Sâm Hồi Lang, quân đội đế quốc Đường Xuyên thất bại thảm hại, hơn mười vạn quân biên phòng bị ép hạ vũ khí xuống, ngay cả đại hoàng tử Đường Hộc cũng đành phải đem người đầu hàng Tiêu Nam.
Thiên Nguyên ngày 24 tháng 4 năm 1728, Đế quốc Đường xuyên tuyên bố phế trừ thân phận hoàng tử của Đường Hộc, biến thành thứ dân, lấy quyết tâm đế quốc huyết chiến đến cùng, quyết không thỏa hiệp, đồng thời gia phái bộ đội trấn thủ các yếu địa chiến lược như Ngọc Môn quan và Gia Dục quan.
Dường như bị kích thích bởi tiến công của quân đội Y Lan Quốc, quân đội Mã Toa quốc cũng bắt đầu trở nên hung mãnh dị thường. Nhày 28 tháng 4, Vũ Văn Phân Phương lãnh quân cuối cùng phá được phòng tuyến giữa pháo đài Minh Na Tư Đặc Lai và Võ Thắng quan, tiến thẳng vào Ngân Xuyên đạo, phối hợp với quân đội Xích Luyện giáo, điều này có nghĩa là Minh Na Tư Đặc Lai và cả Lạc Na đều đã rơi vào bao vây, sau khi đánh sâu vào địch, lập tức có khả năng sa sút, Điệp Phong Vũ đối mặt với thế tiến công sắc bén của Vũ Văn Phân Phương, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, cuối cùng đành phải lui về Minh Xuyên Đạo, Việt Xuyên Đạo và Ngân Xuyên đạo hoàn toàn tiêu vong.
Đến Thiên Nguyên ngày 30 tháng 4 năm 1728 Đường xuyên đế quốc đã đánh mất một hơn phần ba đất liền, cục diện chính trị tối tăm. Hoàng đế Đường Minh sau khi biết được tin tức Đường Hộc gia nhập Y Lan quốc, vô cùng tức giận, té xỉu ngay trên triều, từ đó bệnh nặng không dậy nổi, làm cho tiền đồ đế quốc Đường Xuyên càng thêm thảm đạm.
Song lúc này Mỹ Ni Tư lại đang là lúc rực rỡ.