Cha con Bùi gia. thật ra đều là người tài hoa hơn người.
Bùi Cù có thể nhẹ nhàng trở thành trọng thần hai đời cùa Đại Tùy, tung hoành Đại Tùy, không bị người nghi kỵ, thậm chí có thể được quân vương hai đời tín nhiệm, không phải ai cũng có thể làm được! Hổ phụ vô khuyển nữ. Bùi Củ chia rẽ, ngạo khiếu thiên hạ, mặc đù không có dạy bảo gi, nhưng Bùi Minh Thúy dù sao cũng xuất thân môn phiệt, kiến thức bất phàm, tuổi còn trẻ mà đã có thể khống chế đại cuộc, kinh lược thiên hạ.
Cha con Bùi gia chẳng những đều có tài hoa, hiển nhiên cũng đều là dạng người chấp nhất, Bùi Củ có thể vi lý tường trong lòng, không từ thù đoạn, Bùi Minh Thúy cũng có thể vì lý tường trong lòng, không oán không hối.
Nhưng Bùi Củ trong sự chấp nhất lại nhiều hơn phần thoải mái, Bùi Minh Thúy trong sự chấp nhất lại nhiều hơn phần bắt đắc dĩ!
Kết quả của hai loại khác nhau này chính là, đã nhiều năm qua, Bùi Củ vẫn phong độ tiêu sái như trước, Bùi Minh Thúy thì lại ngày càng u buồn, tâm lực tiều tụy.
Giữa hai cha con có nhiều điều tương tự, nhưng nhìn lại thi lại có quá nhiều sự khác nhau!
Bùi Cù nhìn qua hai bức họa ở trên bàn, nghe được nghi ván cùa con gái, vẫn không chút lay chuyển nói: "Cha vẫn cho là... đã trải qua nhiều khúc chiết như vậy... con đã buông tha. Thật không ngờ... con lại chấp nhất như vậy".
"Cái này chỉ có thể nói rõ, phụ thân không hiểu con gái, con gái cũng khôngrõ phụ thân" Bùi Minh Thúy một lần nữa roi lệ.
Nàng vốn là một người kiên cường, để cho người khác nhìn thấy đều là sự không kiêng nể của nàng, để cho người khác nghe thấy đều là tiếng cười cỏi mở cùa nàng. Nhưng từ sau khi gặp được Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y một bước lên trời, con đường của nàng dần dần lại gập ghềnh, người yêu cùa nàng, chỗ dựa, thù vệ đều đã ra đi. nàng còn lại duy nhất cũng chỉ là tìm kiếm đáp án cùa mình. Nhưng đáp án lại roi vào trên người phụ thân nàng, dù nàng dị thường kiên cường, nhưng thực sự không khòi roi vào mê võng.
Nàng khổ sờ tìm ra đáp án này. đến tột cùng có ý nghĩa gì hay không?
Bùi Củ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thẳng vào con gái, "Minh Thúy, con đã thay đổi..
"Cha... người vẫn không thay đổi".
"Ta còn nhớ khi con còn bé. rất đáng yêu, vô ưu vỏ tư... ta vẫn hy vọng con vô ưu vô tư" Bùi Cù rốt cuộc không vẽ nùa, đi tới trước cửa sổ. đẩy cùa sồ nhìn ra ngoài.
Giang Đô đang mùa đông, đương nhiên không có rét lạnh như Đông Đô. nhung gió lạnh lướt qua, cũng có chút rét lạnh thấu xương.
Bùi Cù sau khi đấy cừa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi đến. Bùi Cù như nghĩ tới cái gì. lại đem cừa sổ khép lại một ít. Vộ công cùa hắn cái thế, thể chất rất tốt, tất nhiên sẽ không sợ chút rét lạnh này.
Nhưng động tác lơ đàng cùa hắn đã roi vào trong mắt Bùi Minh Thúy, lại làm cho Bùi Minh Thúy nhịn không được chua xót trong lòng.
Rất hiển nhiên, Bùi Củ vì sợ lạnh đến con gái trong phòng, phụ thân này đối với nàng quan tâm vẫn rất là cẩn thận, nhưng phụ thân này đả kích đối với nàng cũng vô cùng đau đớn!
Cha con trầm mặc thật lâu, Bùi Cù rốt cuộc lại nói: "Nhưng con truyền thùa sự thòng minh cùa ta, cũng tuyệt đối sẽ không tầm thường vô vi. Con đi một con đường hoàn toàn cho mình lựa chọn, vi phụ thật ra cũng không tán thành, nhưng vi phụ thậm chí lời dư thừa cũng không nói một câu. Trong mắt của ta, người sống một đời, cò số một thu. đi con đường của mình là tốt rồi. Nhưng ta hiểu rõ, con quá nừa sẽ... hối hận... có lẽ sẽ không hối hận, nếu có thể lại một lẩnnữa, con vẫn có thể sẽ lựa chọnnhưvậy..."
Bùi Cù nói đến đây, vẻ mặt mang theo sự bất đắc dĩ, "Ta hiểu rõ, con rất mệt mỗi... mệt mòi vì kiên trì, vi phụ rất kiên trì... nhưng mà vi phụ cũng không mệt mòi. Nguyên nhân ở đâu? Nguyên nhân là con nhìn không rộng mờ! Nguyên nhân là con kiên trì với vấn đề của bàn thân! Con nhìn không rộng mờ tình cảm, nhìn không rộng mở ân tình, nhìn không rộng mờ thân tình. Thật ra vô luận Lý Huyền Bá sống chết, con có đoạn tinh cảm này cũng đã đù rồi, si mê dây đưa cũng chỉ làm cho chính mình lâm vào khổ. hắn nếu là một nam nhân chân chính, cũng sẽ hy vọng con vì hắn mà kiên cường, mà không hy vọng sau khi chết con lại vì hắn mà gút mắc cả đời. Hắn nếu không phải là nam nhân chân chính, con trả giá như vậy ờ trong mắt người khác xem ra, chỉ có thể dùng từ không đáng để hình dung".
Bùi Minh Thúy si ngốc mà nghe, "Đạo lý ai cũng rõ ràng, nhung không ờ trong cuộc, làm sao biết trong đó khó có thể dứt bò đến cỡ nào. Cha, người không phải vẫn một mực không bò xuống được người trong bức tranh sao?"
Nàng khi nói đến người trong bức tranh, thì nhìn về phía hai bức họa ờ trên bàn, cô gái kia gương mặt vốn hoàn toàn xa lạ. nhưng nàng nhìn càng lâu thì lại càng thấy quen thuộc.
Một khắc khi nhìn thấy người trong bức họa, Bùi Minh Thúy mũi cay cay. trong lúc nhất thòi kinh ngạc nói không ra lòi.
Nàng vẫn cho rằng bản thân rất thông minh, vẫn cảm thấy trong tranh của phụ thân chính là cô gái mà hắn nhớ mài không quên kia, nhưng khi nàng nhìn tới bức họa, mới phát hiện mình đã sai rồi, hai bức họa đều vẽ cùng một người, một là đứa nhò linh hoạt khờ dại, một cái khác là thiểu nữ đầy vẻ u buồn. Nhưng vô luận là đứa nhỗ. hay là thiếu nữ. đều trông rất sống động, vui vẻ hay u buồn đều như thấy từ trong xương tùy. Người trong bức tranh lại chi là nàng. Bùi Minh Thúy!
Nhìn thấy hai bức họa, Bùi Minh Thúy đã không lời nào để nói.
Nhìn thấy hai bức họa này, Bùi Minh Thúy đã hiểu rõ, vô luận như thế nào. nàng ỡ trong suy nghĩ cùa phụ thân, đều không kém hơn cô gái mà hắn vẫn tường nhớ kia. Máu mù tinh thâm, Bùi Minh TỊúy nàng dù sao cũng là đứa con gái duy nhất của hắn, có một phụ thân như vậy, là nàng mày, mắn hay bất hạnh?
"Dương Quảng đích xác đối với con rất tín nhiệm, nhung đây cũng chỉ bời vì Trần Tuyên Hoa mà thôi, có lẽ hắn thật si tình, nhưng chi là si tình đổi với người chết mà thôi, khi mắt đi mới biết quý trọng, hắn không phải như thế sao? Trần Tuyên Hoa nếu thật sự biến thành bà lão tám mưoi, con xem hắn còn có thể si mê đổi với Trần Tuyên Hoa như trước hay không? Tình cảm cùa Dương Quảng đối với Tĩần Tuyên Hoa, đã ký thác quá nhiều tình yêu, con những năm này đối với hắn cạn kiệt tâm lực, còn có chỗ nào áy náy? về phần Trần Tuyên Hoa, hắc hắc... nàng là cô gái tốt, nhưng liên lụy đến cả đời con gái ta, trong mắt ta, cũng coi như không tính là cái gì?"
"Chẳng lẽ người gây sóng gió đã lâu như vậy, là khồ chúng sinh trong thiên hạ. lại không chút nào áy náy sao?" Bùi Minh Thúy thanh âm buồn bã nói.
Bùi Cù xoay người lại, đột nhiên nở nụ cười, "Không có ta, thiẻn hạ chúng sinh vẫn khổ, có ta, thiên hạ chúng sinh có lẽ có thể được chứng đại đạo, con nếu là ta, phải làm như thế nào? Con kiên trì về bản chất không chính xác, cho nên sẽ mệt mỏi. nhung Thái Binh đạo đã bốn tiăm năm, người trước ngà xuống, người sau tiến lên, chấp nhất không buông là bời vì sao? Đơn giản là chúng ta hiểu rằng, thiên hạ này đại đạo cuối cùng cũng sẽ có một ngày được thực hiện. Có lẽ ta không thể thắng, có lẽ sử sách không thể lưu danh, có lẽ Bùi Củ ta chi là một khối gạch lót chuồng, nhưng như vậy thi đã sao. ta chết cũng không uồng! Thái Binh đạo, cuối cùng cũng sẽ được thực hiện, ta đối với điểm ấy, kiên định tin tưởng không nghi ngờ!"
Bùi Minh Thúy trầm mặc thật lâu, "Nói như vậy con đoán tất cả đều chính xác sao?"
"Có cái đúng, có cái sai. Nhưng đúng đúng sai sai cần gì phải chấp nhất?" Bùi Củ lắc đằu nói: "Minh Thúy, đến bây giờ con vẫn không rõ, kết cuộc đã định, quá trinh ờ giữa cũng đã không còn quan trọng nữa rồi!"
"Nhưng kết cuộc thật sự đã định rồi sao?" Bùi Minh Thúy bén nhọn trả lời: "ít nhất Tiêu Bố Y còn đang ở Đông Đô, ít nhất Tiêu Bố Y cung đã làm rối loạn kế hoạch của cha. Con không rõ chính là, các người mới đầu vì sao lại bồi dường Tiêu Bố Y, nếu như Thiên thư đã định, các người hiện tại phải thúc đẩy hắn, chứ không phải biến tướng thành bác bỏ lời tiên đoán của Thiên thư?"
Bùi Cù không đáp, nhưng lại xoay người sang chỗ khác, "Minh Thúy, con thông minh như vậy ắt hẳn có thể đoán ra được".
Bùi Minh Thúy như đã có suy nghĩ liền nói: "Nếu như theo con suy đoán, trong Thiên thư căn bản không có Tiêu Bố Y, tất cả dự đoán chỉ là chung chung!"
Bùi Cù tay áo phiêu động, nhung không xoay người lại, Bùi Minh Thúy lại chằm chằm vào phụ thân. Trên thực tế, tất cả mọi chuyện nàng đều đã trải qua nhiều lần kiểm chứng, bằng vào vắt óc suy nghĩ mà tiến hành suy đoán. Bùi Củ nếu phù nhận, nàng cũng không thể làm gì được, nhưng Bùi Củ đa phần chi bảo trì sự trầm mặc.
"Cái gọi là Thiên thư. lời tiên đoán, văn tự cổ quái, thật ra đều là do tự thân Thái Bình đạo cố lộng huyền hư, che dấu ánh mắt. Thái Bình đạo cằn chính là loạn lạc. từ trong loạn mà cướp lấy lợi ích lớn nhất. Nhưng Thái Bình đạo sáng lập đạo mấy trăm năm qua, khẳng định là tốt xấu lẫn lộn, ý kiến cũng không đồng nhất, có lẽ nâng đờ Tiêu Bố Y lẽn căn bản không phải là chủ ý của cha, kế hoạch của cha vốn là phá vỡ giang sơn Đại Tùy. khiến cho Thánh Thượng xuôi nam, tạo nên nguy cơ, sau đó cướp lấy binh ở Giang Đô mà quay về Đông Đô! Trong lồng ngực của cha có hùng tài vĩ lược, kế hoạch noi theo cồ nhân cùng thiên tử hiệu lệnh thiên hạ" Bùi Minh Thúy than nhẹ một tiếng, "Cho nên nói sự xuất hiện của Tiêu Bố Y đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của cha, cha nhắt định phải loại bỗ hắn. Nhưng người cha hận nhắt hẳn là con, bời vì nếu không phải con đưa Tiêu Bố Y tới Đông Đỏ. Hắn cũng sẽ không nhanh như vậy khống chế đại quyền ờ Đông Đô. Phụ thân không ngừng đả kích con gái, con gái lại phá hủy đại kế của phụ thân. Ngầm lại cũng cảm thấy buồn cười".
Nàng tuy nói buồn cười, nhưng trên mặt một chút tươi cười cũng không có, có thì chỉ là sự thê thảm.
Bùi Củ xoay người nghiêm mặt nhìn qua Bùi Minh Thúy. "Minh Thúy, vi phụ không có nừa phẳn ý trách con, muốn trách chỉ có thể trách thiên ý trài người mà thôi. Nhưng hiện tại vô luận như thế nào, quân của Giang Đô đã đến trong tay ta, chuyện còn lại đến tột cùng sẽ như thể nào, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc được".
"Hiện tại chỉ sợ còn chưa tới tay người?" Bùi Minh Thúy trẳm giọng nói.
Bùi Củ mỉm cười nói: "ĩvíặc dù chưa đến, nhưng cũng không còn xa".
"Nói như vậy hoàng hậu cùng Tiêu Đại Bằng đều là bị cha giam lòng, dùng để áp chế Tiêu Bố Y?" Bùi Minh Thúy đột nhiên hòi.
Bùi Cù lạnh nhạt nói: "Vắn đề này con không nên hồi".
"Vì sao?" Bùi Minh Thúy có chút khó hiểu, Bùi Cù nhìn về phía cừa sổ, "Con tuy cùng Tiêu Bố Y ờ cùng một chỗ không làu, nhung con cũng rất hiểu Tiêu Bố Y. Hắn hiện tại tuyệt không phải là Tiêu Bố Y cùa bốn năm trước nữa, bốn năm trước có thể áp chế hắn, nhung hiện tại... đã chậm rồi".
Bùi Minh Thúy im lặng. Bùi Củ đã đóng cừa sổ lại, lạnh nhạt nói: "Được rồi, chuyện xưa đã nói xong, vi phụ có việc phải đi làm. Lai Hộ Nhi già nua, Trằn Lăng chỉ có cái dũng của thát phu, Dương Mục là hạng người vô năng, muốn cho bọn chúng thoái vị, cũng không phải là việc khó".
"Bọn họ nếu không lùi?" Bùi Minh Thúy cắn răng hòi.
Bùi Cù gương mặt tràn đầy vẻ mỉa mai nói: "Vậy bọn chúng ngoại trừ chết, còn có con đường nào khác sao?" Hắn sau khi nói xong, đã phiêu nhiên mà đi ra ngoài, Bùi Minh Thúy lại chậm rãi ngồi xuống, cảm giác máu toàn thân đều muốn chảy ra ngoài, không còn chút
Nàng cho tới hôm nay, vốn vẫn mang một bụng buồn bực, nàng đã mọi chuyện cần thiết nói ra rõ ràng, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có kết cuộc như hôm nay!
Đáp án mà nàng khổ sờ truy tìm rốt cuộc đã có định luận, nhung một khắc này, nàng lại không có nừa phần thoải mái, có cũng chỉ là sự trống rỗng cô đơn. Loại đáp án này, nàng truy tìm thì có ý nghĩa gì?
Tuyết đã ngừng roi, ánh mặt trời chói lọi, chiếu lên trên tuyết trắng lại hơi chút có vẻ chói mắt.
Tiêu Bố Y đối với loại thời tiết này có chút thưởng thức, tuyết ngùng roi, có ý nghĩa hắn rốt cuộc cũng đã phải bắt đầu phát động tổng tiến công. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Loại tổng tiến công này không chỉ đối vợi Ngõa Cương, mà còn phát động tổng công kích với tất cả những căp mắt trong ngoải đang nhìn ngó Đông Đô!
Hoàng Hà, Lạc Thủy, Thạch Từ Hà nước đã bị đóng băng cứng lại, trời giá rét đối với xuất binh cũng không phải là chuyện tốt, bời vì bảo đảm cung cấp những thứ cằn thiết càng thêm nhiều, nhưng Tiêu Bố Y cũng không ngại, hiện tại Đông Đô khí thế đang lên. nhất định cầu một tiếng trống tăng cao sĩ khí mà đánh tan Ngõa Cương, nếu như đợi băng tuyết tan ra, ở phía Giang Đô sẽ còn có càng nhiều chuyện xấu xảy ra.
Hắn muốn trước khi chuyện xấu tại Giang Đô xảy ra mà khống chế đại cuộc trước, hiện tại đương nhiên là thời cơ tốt nhất.
Tuyết lớn lấp đường, trời đông giá rét, đây là bất lợi cho hắn xuất binh, nhung đối vói người khác chẳng phải cũng như thế sao, tuyết lớn lần này khiến cho càng nhiều các thế lực âm thẳm bị ngăn trở một cách ngoải ý muốn, nghĩ tới đây khóe miệng của Tiêu Bố Y lại xuất hiện nụ cười, tuyết lớn mang đến sự bất tiện, nhung mà tuyết lớn cũng có thể hóa giải một ít nguy cơ. Loại chuyện này rất khó mà nói cho rò được.
"Hôm nay Đông Đô mới định, Ngõa Cương còn chưa bình, không biết các vị đại nhân có thượng sách gi?" Tiêu Bố Y ngồi trên cao vị, mỉm cười nói.
Văn võ bá quan phân sang hai bên, đám người Trương Trấn Chu, Lô Sở. Nguyên Văn Đô đều ở đây. Vô luận như thế nào, ngoại hoạn Ngõa Cương vẫn còn đó, bức thiết cần giải quyết.
Trương Trấn Chu sau khi phá được Lạc Khẩu, phái Thư Triển Uy dẫn tinh binh trển thù, Ngõa Cương vẫn một mực trầm mặc. trời đông giá rét càng ít có dấu hiệu xuất binh. Tiêu Bố
Y đã phái binh tiệp viện Yển Sư, sau đó tạm thời cho Lạc Khẩu cùng Yển Sư dùng khói lừa làm hiệu, hô ứng lẫn nhau, những ngày này ngược lại binh an vô sự.