Kiều Đào tự phác họa tương lai tươi sáng trong lòng mình, không để ý thì đã tới khuê phòng của Tô Tô. . ngôn tình hoàn
Ả xung phong nhận việc: “Nô tỳ đi xem đại tiểu thư như thế nào.”
Nói xong liền vươn tay đẩy cửa, để cho Tô Trung Chính và Y Thánh thấy cảnh tượng khó coi ở bên trong.
Nhưng không ngờ rằng, ngay khi tay ả vừa chạm vào cánh cửa trạm trổ hoa thì cửa đã bị đẩy ra với tiếng cọt kẹt.
Nam Bình ăn mặc chỉnh tề, đứng ở trước cửa, trịch thượng nhìn ả như thể nhìn xuống một con kiến.
Trong lòng Kiều Đào khẽ run. Ngươi, ngươi sao vẫn còn mặc y phục.... Tại sao diễn biến câu chuyện lại không như ta tưởng tượng?
Nam Bình nhìn về phía Tô Trung Chính, nghiêm nghị nói: “Tô đại nhân, ta có việc muốn nói với ngài. Mời vào.”
Tô Trung Chính thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, giống như là có chuyện gì quan trọng, liền bước chân vào trong phòng.
Kiều Đào chậm rãi đi sau lưng ông, muốn cùng vào trong nhưng cửa phòng đóng sầm lại ngay trước mũi ả, gần như khiến mũi ả bẹp dí.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong lòng ả có dự cảm không lành, nhưng lại không ngừng tự an ủi mình.
Không có việc gì, sao có thể xảy ra chuyện gì được? Ta ẩn nấp kỹ như vậy, Tô Tô chắc chắn sẽ không phát hiện ra được.
Nói không chừng phiến hương kia là đồ giả, nếu không bọn chúng sẽ không có dáng vẻ bình an vô sự thế kia....
Cho dù có bị phát hiện cũng không sao hết. Lão gia yêu thương ta như vậy, Tô Tô tin tưởng ta như thế. Chỉ cần ta quỳ trên đất khóc vài tiếng, nói rằng trong lúc mình chọn hương liệu không cẩn thận chọn nhầm thì bọn họ sẽ không làm khó ta đâu....
Kiều Đào suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi cửa mở ra, thì thấy sắc mặt Tô Trung Chính đen như than, không nói một lời liền ra lệnh cho hạ nhân: “Lôi tiện nhân này ra ngoài, đánh hai mươi trượng trước cho ta!”
“Lão gia!” Kiều Đào lập tức quỳ xuống, khóc rống lên: “Kiều Đào xương cốt mềm yếu, nếu ngài đánh ta hai mươi trượng thì ta sẽ chết mất!”
Ả lại gân cổ gào vào trong phòng: “Tiểu thư! Tiểu thư! Cầu xin người cứu ta! Nể tình tỷ muội bao nhiêu năm của hai chúng ta, người mau cứu ta với!”
Bóng dáng Tô Tô xuất hiện ở trước cửa, nàng trịch thượng nhìn Kiều Đào khóc không ra hình người, ném lư hương trong tay trước mặt ả ta, nhàn nhạt nói: “Ta không có loại tỷ muội sẽ đi hạ thuốc người khác như ngươi.”
Lư hương lăn vài vòng rồi lăn đến trước mặt Kiều Đào, vụn hương và tro hương trào ra ngoài.
Y Thánh lạnh nhạt nhìn cảnh trước mắt này, không nói gì. Mà tiểu dược đồng bên cạnh lại khịt mũi, ghé vào lỗ tai hắn, cười khúc khích: “Sư phụ, đó là hợp hoan hương do Tiền Lai Các bán đó....”
Y thánh liếc hắn một cái: “Ngừng.”
Tiểu dược đồng lập tức ngậm miệng, tiếp tục hăng hái nhìn cảnh tượng hay ho này.
Kiều Đào vẫn còn đang khóc, ả ta lau nước mắt và nói: “Thứ đó là do người bảo ta mua về mà. Nô tỳ cũng chỉ làm theo lệnh thôi, sao có thể nói đó là lỗi của ta được?!”
“Ta hỏi ngươi, ta là một đại tiểu thư khuê các, sao lại muốn mua thứ này?” Tô Tô quay đầu nhìn Tô Trung Chính, “Cha, ngài phái nữ nhân này đến làm nha đầu hầu hạ con. Nhưng ngài có biết nàng ta đã làm những gì với con không, đã dạy con những gì không?”
Tô Trung Chính cảm giác có điều gì đó không ổn, ông lạnh lùng nhìn Kiều Đào, hét lên: “Nói!”
Kiều Đào đâu dám nói ra sự thật, chỉ có thể tuyệt vọng khóc.
“Lúc ta bắt đầu học viết chữ, ngươi liền mang các loại xuân cung đồ đến dạy ta. Lúc ta bắt đầu học phép tắc, ngươi nói với ta rằng, ta là đại tiểu thư, đại tiểu thư chỉ cần ăn, cần uống, cần ăn chơi vui vẻ là được. Phép tắc đều là thứ hạ nhân mới phải học.” Tô Tô nhàn nhạt nói, “Năm ta sinh nhật 11 tuổi, người còn tặng một “lễ vật” cho ta. Biết đó là gì không? Là một nam nhân. Về sau mỗi lần đến ngày hội, ngươi đều xúi giục ta ra ngoài tìm nam nhân, giống như nếu không tìm nam nhân ta sẽ sống không nổi vậy!”
Lưng Kiều Đào ướt đẫm mồ hôi, ả vội vã chữa cháy: “Ta cũng là, cũng là theo lệnh chủ tử mà làm việc thôi....”
“Câm miệng!” Tô Trung Chính hét lên, “Ngươi nghĩ bọn ta đều là kẻ ngốc cả sao?”
Ông lại quay đầu nhìn Tô Tô, càng nhìn càng thấy thương cho con gái, đau lòng nói: “Sao con không nói cho cha biết sớm một chút?”
Sớm một chút.... Lúc đó, ta có biết Kiều Đào là ai đâu? Chỉ là một nhân vật nhỏ, ta viết văn đều trực tiếp bỏ qua cả, bút mực đặt trên người nàng ta cũng không quá mười chữ. Ai biết một nhân vật nhỏ như thế cư nhiên ẩn chứa dã tâm lớn như vậy. Nếu không phải hôm nay Nam Bình chỉ ra được, mình chắc chắn còn bị hãm hại một thời gian nữa.....
Nhưng mà cũng chỉ là một thời gian ngắn mà thôi.
Ta cũng không phải là Tô Tô thật sự, trước đây nguyên chủ Tô Tô tín nhiệm nữ nhân này, thích nữ nhân này, chưa từng nghi ngờ nữ nhân này, còn thật tâm xem nàng ta là tỷ muội tốt mà đối đãi.
Nhưng rất tiếc, Tô Tô thật đã không còn trên thế gian này, hiện giờ người đứng ở đây lại là ta! Một nguyên tác giả có thù tất báo! Đừng nói Kiều Đào chỉ là rơi nước mắt, cho dù chảy huyết lệ, ta cũng không bỏ qua cho nàng ta!
“Cha!” Tô Tô cố nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, ôm chầm lấy ông mà khóc, “Con tuổi trẻ không hiểu chuyện, còn tưởng rằng nàng ta thật sự đối tốt với con. Cho dù nàng ta có làm sai chuyện gì, con cũng không đành lòng trách cứ nàng ta. Bởi con luôn nghĩ, sau này nàng ta sẽ thay đổi.... Nhưng nào biết rằng, nào biết rằng.... Hu hu hu hu......”
Tô Trung Chính lòng đau như cắt, trước kia ta cứ nghĩ con gái trời sinh là bùn nhão, nhưng giờ xem ra, rõ ràng là do người ta cố ý chát bùn lên người con gái mới đúng!