Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Chương 33



“Ngươi khát nước sao?” An Tả Gian ngồi ở trên mã xa hỏi Lâm Lĩnh, ngồi đối diện với hắn trên xe chính là Lâm Lĩnh, đúng vậy, bọn họ đang ở trên đường đến Trà Quốc.

“Hả? Không khát.” Lâm Lĩnh thực thân mật, hắn cùng An Tả Gian ngồi cùng một chiếc xe ngựa. Lúc đầu hắn vốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với An Quốc phu nhân, nhưng khi ra khỏi cửa thành liền gặp phải một vũng bùn lớn cho nên không thể điều khiển tiếp được, Lâm Lĩnh không thể làm gì khác hơn là ngồi cùng xe ngựa với An Tả Gian, còn An Quốc phu nhân cùng Tiêu Nghệ Kỳ thì đi cùng một xe.

Nhưng mà Lâm Lĩnh trên suốt đường đi không hề nói một lời nào, làm cho An Tả Gian cảm thấy rất kì quái. An Tả Gian không phủ nhận nam tử trước mắt quả là một người rất đẹp, nhưng mà hắn luôn làm cho người ta cảm giác được hắn rất u buồn.

“Ngươi ít nói chuyện thật, không thích nói chuyện sao?” An Tả Gian cười, nhìn Lâm Lĩnh.

“Không phải, chỉ là…” Lâm Lĩnh nhìn An Tả Gian cười, nói: “Chỉ là, không biết nên nói cái gì.” Lâm Lĩnh như trước cười, mở ra sa liêm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cây xanh liên tục, gió mùa hè có chút ôn hòa thổi qua mặt tạo nên một cảm giác rất thoải mái.

“Đúng vậy, ha hả, hay là ngươi thử nói cảm giác hiện tại của mình đi, ta sẽ nghe.” An Tả Gian cười, Lâm Lĩnh quay đầu lại, gió ngoài cửa sổ không ngừng thổi tràn vào trong xe ngựa, nhẹ nhàng lướt trên mặt An Tả Gian, ánh mặt trời tiến vào, cảm giác xe ngựa có chút u ám lúc này đột nhiên nhè nhẹ mà sáng rỡ.

“Cảm giác sao? Rất thoải mái, cũng cảm thấy được có chút kì quái, ta chưa từng bước ra khỏi cửa cung, cảm giác được, ngẫu nhiên ra đi như vậy cũng không sai ha hả.” Lâm Lĩnh ảm đạm cười nhìn An Tả Gian.

“Phải không? Ta cũng vậy, ngẫu nhiên đi ra ngoài một chút, cũng không sai.” An Tả Gian tựa hồ như đang cảm thán cái gì, hắn cười, hai người hồi lâu cứ như vậy mà nhìn đối phương, không nói gì, bởi vì cũng không có đề tài.

Thẳng đến khi tới dịch trạm của quan phủ, bởi vì phòng không đủ, cho nên An Tả Gian bị an bài đến ở cùng phòng với Tiêu Nghệ Kỳ.

Lâm Lĩnh thì một người một phòng, Liễu Nhất Linh cũng là một người một phòng.

Vì vậy, Tiêu Nghệ Kỳ vừa vào cửa liền oán giận: “Làm cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ được một người một phòng, còn ta… Còn ta…” Tiêu Nghệ Kỳ chỉ vào An Tả Gian lại không có ý tứ mà nói: “Còn ta lại cùng một nam nhân ngủ chung một phòng…”. lời nói có chút lộn xộn.

“Vương gia, ngài có cái gì bất mãn sao?” An Tả Gian hỏi riêng hắn.

Tiêu Nghệ Kỳ nhìn An Tả Gian, một chữ cũng không nói nên lời, tại dịch trạm này chỉ có ba phòng cho khách, Lâm Lĩnh nói như thế nào cũng là phi tử của Hoàng Thượng cho nên không thể cùng người khác ở chung, mà Liễu Nhất Linh lại là An Quốc phu nhân, còn là một nữ tử, thì lại càng không thể cùng bọn họ là nam nhân ở chung, An Tả Gian là sư gia cho nên không thể cùng bọn hạ nhân ở chung, bởi vậy chỉ có thể ở phòng hai người, mà Tiêu Nghệ Kỳ cũng chỉ có thể ở chung với An Tả Gian.

“Không có, ta không có gì bất mãn, nghỉ nghơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên đường.” Tiêu Nghệ Kỳ rửa mặt một chút, sau đó liền nằm vào trên giường, vốn tưởng rằng cái giường này chỉ có một mình hắn hưởng thụ, ai ngờ…

“Này! Ngươi nằm ở trên này làm gì?” Tiêu Nghệ Kỳ đột nhiên gọi vào, nhìn thấy An Tả Gian mặc áo ngủ đã nằm ở trên giường, trái tim của chính mình lúc này đập có chút lợi hại, liền lập tức nhảy dựng lên.

“Ha? Nơi này, chỉ có một giường ngủ, không lẽ Vương Gia muốn ngủ dưới sàn nhà?” An Tả Gian vô tội mà nhìn Tiêu Nghệ Kỳ, kỳ thật, trong lòng thì đang cười trộm.

“Cái… Cái gì một…” Tiêu Nghệ Kỳ ngừng lại, nhìn quanh bốn phía, đúng thật là chỉ có một cái giường, nhưng mà không phải hắn sẽ cùng một hạ nhân ngủ chung một giường đi? Hắn nói thêm: “Ngươi… Ngươi cầm chăn mền, ngủ… trên mặt đất đi!” Tiêu Nghệ Kỳ dùng khẩu khí ra lệnh nói với An Tả Gian.

“Oh.” Lấy đi tất cả chăn mền, An Tả Gian bước xuống dưới giường.

“Này! Ngươi… Làm gì?” Tiêu Nghệ Kỳ đều muốn bùng nổ rồi, không có chăn mền thì hắn ngủ như thế nào đây?

“Ngủ, Vương Gia không phải nói ta cầm chăn mền ngủ trên mặt đất sao?” An Tả Gian vô tội nói. Hắn là cố ý, cố ý lấy đi tất cả chăn mền.

“Ngươi đem tất cả chăn mền đi, bảo ta ngủ như thế nào?”

“Vương gia, hiện tại đang là mùa hè, không có chăn mền đều có thể ngủ, nô tài là bởi vì phải ngủ trên mặt đất, còn có nền đất ẩm ướt, cho nên mới phải dùng biện pháp này.” An Tả Gian vì chính mình mà đưa ra một cái lý do hợp tình hợp lý.

“Cái gì? Ngươi… Trở về ngủ! thật phiền toái.” Tiêu Nghệ Kỳ oán giận.

An Tả Gian liền đi trở về, đem chăn mền đắp lên người Tiêu Nghệ Kỳ, chính mình cũng chui vào chăn, sau đó đi ngủ.

Nửa đêm…

“Này… Ngươi…” Tiêu Nghệ Kỳ nhìn An Tả Gian nằm ở trong lòng của mình, có chút không thoải mái, nhưng mà nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, đột nhiên hắn cảm thấy được An Tả Gian chính là nam tử đêm đó.

Trái tim mãnh liệt rung lên, nhưng mà nhìn nam tử trước mặt ngủ say đến an tường, hắn cũng không có đi quấy rầy người kia, Tiêu Nghệ Kỳ biết rõ, lúc đầu vốn là chính mình không đúng, bất quá, vào giờ phút này, hắn thế nhưng lại quên đi mất một chuyện rất là trọng yếu, đó chính là An Tả Gian là gia sư của chính mình, nhưng lại đối với chính mình có cừu hận, bản thân chỉ lo áy náy mà quên mất chuyện trọng yếu như vậy.

“ưm…” An Tả Gian tiến sâu vào trong lòng Tiêu Nghệ Kỳ mà tiếp tục ngủ.

Vỗ về lưng An Tả Gian, Tiêu Nghệ Kỳ hiện tại đã thành thục rồi, đúng vậy, hắn không còn là Tam Hoàng tử trẻ tuổi khí thịnh như lúc trước, hắn bây giờ đã là Kỳ vương rồi. Nhìn An Tả Gian, hắn đột nhiên cảm thấy, kỳ thật nếu như lúc đầu cứ như vậy cùng với người này chung một chỗ, có lẽ cũng không có gì sai biệt, đến hôm nay, có thể An Tả Gian đã quên mất chính mình rồi, nhưng mà Tiêu Nghệ Kỳ cũng không có ý định làm cho An Tả Gian biết chính mình đã nhận ra hắn, chỉ là cứ an tĩnh như vậy mà nhìn An Tả Gian.

Vén lên vài sợi tóc trên trán của người trong ngực, nói: “Xin lỗi, lúc đầu là ta không đúng, bất quá, chúng ta đều là nam tử, như vậy lại càng không đúng, không phải sao?” Tiêu Nghệ Kỳ cũng không hề cho rằng chính mình làm như vậy là sai, chỉ là cảm thấy, cứ như vậy đạp hư một người nam tử, vốn là lỗi của chính mình, nhưng chính mình đã cự tuyệt hắn, Tiêu Nghệ Kỳ cũng không hề hối hận.

“Đừng…” An Tả Gian đang ngủ, trong miệng khẽ thì thầm một tiếng.

“Ngủ đi.” Tiêu Nghệ Kỳ cũng đi ngủ, hắn cũng không hề biết kỳ thật An Tả Gian không có ngủ, An Tả Gian xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Nghệ Kỳ.

“Đồ ngốc, là nam tử thì sao, chẳng lẽ ta yêu ngươi như vậy còn chưa có đủ sao?” Trong lòng An Tả Gian thầm mắng Tiêu Nghệ Kỳ. Nước mắt? Hắn, An Tả Gian, lần đầu tiên chảy nước mắt, vì một người nam nhân, hắn khóc, hắn vẫn tưởng rằng chính mình cũng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhưng lại vì một người nam tử khác mà khóc…

Trời đã sáng, qua đêm đó hai người lại khôi phục thân phận chủ tớ, cùng nhau, rồi lại sẽ phát sinh biến hóa gì nữa đây?

An Tả Gian nói cho Tiêu Nghệ Kỳ bước tiếp theo nên làm như thế nào, cũng đã sớm gọi Liễu Nhất Linh đến trong phòng để mật đàm, ba người đều tính toán tốt cho bước tiếp theo. Liễu Nhất Linh là tự nhiên nhận thức An Tả Gian, nàng vốn tưởng rằng An Tả Gian là giúp đỡ chính mình, ai biết được, hắn lại bởi vì chuyện tình cảm mà bán đứng bọn họ.

“Cứ như vậy mà làm đi, dù sao, chỉ cần Lân nhi chịu nghe ta nói là tốt rồi.” Liễu Nhất Linh lo lắng cho con của mình, nàng sợ, con mình bởi vì Tiêu Nghệ Hàn mà cãi lời chính mình.

“Cái này dễ làm thôi, chỉ cần đến lúc đó, làm cho Hoàng thượng nghe được một ít lời đồn đãi nhảm nhí thì tốt rồi, cam đoan sẽ làm cho Lý công tử đối với Hoàng thượng mất đi tin tưởng.” An Tả Gian chọn mi, hắn hiểu rất rõ Tiêu Nghệ Hàn.

“Nói như thế nào?” Liễu Nhất Linh dường như đã nhìn thấy chút hy vọng.

“Chỉ cần, truyền ra tin tức Lý công tử cùng Trà Lí Hàn cùng một chỗ, khi tin này vừa đến tai Hoàng Thượng, thì nhất định…” An Tả Gian cười, cái cười này tràn ngập thâm ý, không ai có thể nhìn thấu nội tâm của hắn.

“Có đạo lý, được, đến lúc đó… cái này để nói sau, ta phải đi chuẩn bị một chút hành lí trước.” Liễu nhất Linh đứng dậy đi ra ngoài.

“Như vậy, được không? Ngươi xác định ta có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế?” Tiêu Nghệ Kỳ nhíu mày, chung quy cảm giác được cái kế hoạch này có điểm cẩu thả.

“Vương gia yên tâm, đến lúc đó, Vương gia nhất định sẽ hiểu rõ.” An Tả Gian cười, hắn rất thích cười, nhưng mà mỗi lần như vậy đều khiến cho Tiêu Nghệ Kỳ cảm thấy nụ cười của An Tả Gian mang theo chua sót, nhưng Tiêu Nghệ Kỳ cũng không có truy cứu, đến tột cùng cái tươi cười này mang ý tứ gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv