Tuyên Đức Điện, buổi lâm triều.
Ngay từ khi vừa mới bắt đầu cho đến hiện tại, tính ra Chúc Vân Tuyên đã nghe được gần nửa canh giờ về cuộc tranh luận như không có điểm dừng về việc chọn ra ứng cử viên cho vị trí tân tổng nguyên soái Quỳnh Quan giữa Lương Trinh và Tăng Hoài, hai người lúc bấy giờ vẫn kiên trì giữ vững quan niệm hôm qua mà không có ý định rút lui chịu thua. Tăng Hoài mặt đỏ tía tai càng nói càng kích động, còn Lương Trinh thì cứ dửng dưng nhẹ như mây gió, đối phương nói những ba câu hắn mới đáp trả lại một câu, mà những câu của hắn sặc mùi chua ngoa như không có ý định giữ lại chút mặt mũi cho vị Tăng các lão này. Nghiêm Sĩ Học đứng sau thấy vậy cũng lên tiếng ủng hộ Tăng Hoài, nhưng có điều hai vị đại thần nội các này có đồng tâm hiệp lực ra sao cũng không so bì nổi cái người Lương Trinh da mặt dày ăn nói sắc bén kia, khiến cho cả hai chỉ biết tức giận đến độ muốn té ngửa.
Những người khác không liên quan lúc này đều đang khoanh tay đứng nhìn, không một ai tình nguyện lên nói ngắt ngang. Chúc Vân thấy vậy, đôi lông mày thoáng chốc nhíu càng chặt hơn, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, sau đó dừng lại trên người Lương Trinh một lúc, cuối cùng mới cất tiếng kết thúc cuộc tranh luận không ngơi nghỉ này: “Nếu đã không thể chọn, vậy cứ để cho binh bộ cùng lại bộ bàn bạc chọn ra ứng cử viên đi, sau khi thỏa thuận xong xuôi thì cứ dâng danh sách cho trẫm rồi quyết định tiếp!”
Binh bộ thượng thư cũng lại bộ thượng thư nghe thấy bệ hạ điểm tên mình liền mau chóng bước ra khỏi hàng, cung cung kính kính nhận lấy mệnh lệnh.
Lương Trinh ngước mắt nhìn về phía Chúc Vân Tuyên, song bên môi cũng nhếch lên một độ cong. Chúc Vân Tuyên thấy hắn nhìn sang mình cũng nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, thôi không nhìn hắn nữa.
Hai ngày sau, danh sách tiến cử do hai bộ hợp nghị đã được dâng đến ngự tiền, danh sách tổng cộng có ba người, bọn họ đều tướng lĩnh của hai đại doanh trong kinh, mà trùng hợp là cái tên phó soái kinh nam Từ Sâm do Lương Trinh dùng toàn lực nâng đỡ cũng là một trong số đó.
Binh bộ thượng thư mặt mày tái mét cúi đầu bẩm báo: “Đinh phó soái Quỳnh Quan vốn là một người bảo thủ, đã vậy còn thường xuyên làm việc quá mức liều lĩnh, vì thế cho nên hắn thật sự không thích hợp thăng nhiệm lên làm chủ soái, còn về phó tổng Khương Diễn quá non kinh nghiệm, thành ra chúng thần đều cho rằng chúng ta nên điều một người từ trong kinh qua, ba vị trong danh sách đều là những người cẩn trọng biết tính toán, lại có kinh nghiệm nhiều năm trong việc lĩnh binh, ắt sẽ có thể gánh được trọng trách này, kính xin bệ hạ định đoạt.”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nhìn đám quan chức đang bẩm tấu chuyện trước mặt mình, ai nấy đều cúi thấp đầu, bày ra bộ dạng hết sức cẩn trọng khiêm tốn lễ độ, chỉ có điều trong đám người đó rốt cuộc được mấy người chân chính đứng về phía hắn, thì e là cũng chỉ có trong lòng bọn họ là rõ ràng nhất.
“Mấy người này là do chính các ngươi chọn sao?”
Binh bộ thượng thư trả lời: “Là chúng thần bàn bạc xong quyết định ra.”
Sau khi im lặng mất một lúc, Chúc Vân Tuyên cố kiềm nén cơn tức giận mà nói: “Cho trẫm chút thời gian suy nghĩ thêm, các ngươi lui xuống trước đi.”
Sau khi mọi người lui đi, Chúc Vân Tuyên lúc bấy giờ mới giận dữ phất tay một cái, quét hết toàn bộ những thứ trên bàn như ống đựng bút, nghiên mực, chặn giấy xuống đất, khiến cho cung nhân trong điện kinh hoảng mà lập tức quỳ xuống, Cao An cũng khổ tâm khuyên nhủ: “Bệ hạ bớt giận…”
“Bớt giận?” Chúc Vân Tuyên giận dữ cười lên: “Bộ có người để tâm đến chuyện trẫm giận hay không giận sao? Bọn họ kẻ nào kẻ nấy đều bằng mặt không bàng lòng vốn chả coi trẫm ra cái đinh gì, bọn họ còn nhớ trẫm mới chính là hoàng đế hay sao?”
Dứt lời, Lương Trinh đã bước chân vào cửa, khi hắn nhìn thấy tình cảnh này khẽ nhướng mày thắc mắc: “Là kẻ nào không có mắt chọc bệ hạ, khiến ngài tức giận như vậy?”
Chúc Vân Tuyên nghe âm thanh liền ngước nhìn lên về phía Lương Trinh, trong ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng nghiêm nghị, bộ dạng phẫn nộ đến độ cắn chặt răng hận không thể nhai nát xương kẻ trước mặt này: “Chiêu vương quả nhiên là người tài tình, không biết quan chức cả triều này còn được bao nhiêu người không bị ngươi lôi kéo đây nhỉ?”
Lương Trinh cười khẽ: “Thần không rõ những lời này của bệ hạ là có ý gì?”
“Ngươi bớt giả vờ giả vịt diễn trò trước mặt trẫm đi! Trẫm để binh bộ, lại bộ đề cử ứng cử viên cho vị trí tân tổng nguyên soái Quỳnh Quan, vì sao bọn họ cuối cùng lại ngồi chung thuyền với ngươi mà đều đề cử hai thân tín trong hai đại doanh của ngươi?”
Lương Trinh khẽ lắc đầu: “Bệ hạ, thần đã nói, trong chuyện này thần tuyệt đối không có bất cứ tư tâm gì, thần đã nói Đinh Dương không thích hợp là không thích hợp, tính cách của hắn không thể nào gánh được chức trách to lớn là tổng nguyên soái Quỳnh Quan, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?!”
“Chẳng lẽ bệ hạ phải để thần nói dứt khoát hết ra người mới hiểu sao?” Lương Trinh nhìn thẳng Chúc Vân Tuyên rồi trầm giọng nói tiếp, “Hơn nữa, hắn và một vị phó soái Quỳnh Quan khác tức Khương Diễn cũng là thân tín thuộc hạ của Định Viễn hầu, cả hai từng vào sinh ra tử thề sống chết cho hầu gia, hiện tại ngài không những điều Định Viễn hầu sang phía nam,còn để cho một tâm phúc của hắn trấn giữ cửa khẩu vùng Tây Bắc, vậy suy cho cùng trong tay hắn đã nắm giữ hết tất cả những khu quan trọng. Bệ hạ, ngài đừng quên bên cạnh hắn còn có một thái tử được hắn cứu sống, nay ngài làm như vậy, bộ không cảm thấy lo lắng chút nào hay sao?”
Chúc Vân Tuyên nghe đến ngây người, sắc mặt càng trở nên khó coi, đôi mắt cũng bị sự giận dữ che phủ đen kịt: “Chiêu vương không cần ở đây gây xích mích ly gián, trẫm cho dù có không tin ai cũng tuyệt đối tin tưởng Định Viễn hầu, không cần ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Lương Trinh mỉm cười: “Định Viễn hầu là quân tử, vậy thần là gì đây? Bệ hạ ắt hẳn cũng nghe đến câu lòng người dễ thay đổi? Năm đó thái tử bị người ta vu oan bị ban chết, sau phải giả chết mà trốn đi, ngài thật sự cảm thấy trong lòng người kia thật sự không có chút gì cam lòng hay sao? Vị trí hiện tại của ngài vốn nên là của hắn, bây giờ hắn lại có Định Viễn hầu giúp đỡ, nếu lỡ như một ngày nào đó nổi lên tâm tư, thì ngại định làm sao bây giờ?”
Chúc Vân Tuyên nghiêm nghị nói: “Ngươi câm miệng cho trẫm! Huynh trưởng của trẫm là người thế nào trẫm là người rõ ràng nhất, há cho ngươi ở đây tùy tiện nói xấu đặt điều!”
Lương Trinh chẳng những không chịu căm miệng mà còn bước về trước một bước, ngôn từ nói ra cũng hùng hổ dọa người to gan lớn mất hơn: “Thần biết bệ hạ cùng thái tử phế truất vốn là huynh đệ tình thâm, thế nhưng những thứ tình thân này một khi đem nó đặt ở trước ngôi vị hoàng đế quyền thế thì xứng đáng nặng bao nhiêu cân? Nếu hôm nay người ngồi trên ngôi vị là vị thái tử phế truất kia, bệ hạ ngài xem ra còn có thể làm một hiền vương phụ tá quân thượng, khi đó hắn chắc chắn cũng sẽ đối xử tử tế với ngài, thế nhưng hiện tại người làm hoàng đế là ngài, còn hắn thì từ một hoàng thái tử ngã xuống trở thành một kẻ liều lĩnh tham sống sợ chết phải thay tên đổi họ sống chui rúc trong bóng tối, địa phận huynh đệ nay đã chênh lệnh đến vậy, chẳng lẽ hắn thật sự không để tâm gì mà coi như không có gì hay sao? Ngài cứ tin tưởng hắn cùng Định Viễn hầu không chút e dè như vậy, nếu lỡ như đối phương nhân cơ hội tốt, thì ngài có chắc là mình sẽ không bị vị huynh trưởng kia cắn ngược lại sinh ra mưu đồ xấu với ngài hay sao?”
“Ngươi câm miệng cho trẫm! Câm miệng!” Chúc Vân Tuyên giận dữ đến độ lảo đảo thân thể như sắp ngã khụy, phải chống tay trên bàn để trụ vững người lại. Hắn dùng cặp mắt đỏ ngầu trừng Lương Trinh, sau đó cắn chặt hàm răng gằn từng chữ một: “Ngươi nghe rõ ràng cho trẫm, trẫm vốn là vì huynh trưởng cho nên mới bắt buộc không thể không cần ngôi vị hoàng đế này, nếu như hiện tại huynh trưởng của trẫm muốn lấy về, thì trẫm trả lại huynh ấy là được, không cho phép ngươi xen vào!”
Ngay khi từ ngữ cuối cùng bật ra, Chúc Vân Tuyên cũng nhắm mặt lại ngã oặt về sau ngất đi. Lương Trinh lúc này không kịp suy nghĩ gì thêm, mà nhanh chân xông lên, dang hai tay đỡ lấy hắn.
Can An thoáng chốc cũng bị làm cho hoảng hồn, hắn luống cuống tay chân dặn dò người đi truyền thái y đến, còn mình thì trưng bản mặt như đưa đám nhìn Lương Trinh ôm Chúc Vân Tuyên vào trong lòng, lúc sau còn nghẹn ngào nói cho Lương Trinh nghe: “Sau khi đăng cơ mỗi ngày bệ hạ ngủ chưa tới hai canh giờ, ngài vì quốc sự mà phải lao tâm lao lực, hai ngày trước còn bị phong hàn, thế nhưng lại không cho truyền thái y, ngài nói chỉ là chút bệnh không phải chuyện lớn gì, miễn cho kinh động lòng người mà chuyện bé xé ra to, nô tài thật sự khuyên không nổi…”
Đôi mắt Lương Trinh chợt trở nên lạnh rét như băng, hắn nghe xong, liền ôm người đi vào tẩm điện phía sau.
Thái y được truyền cũng hối hả chạy tới, sau khi bắt mạch xong nói là do chịu lạnh, uống vài thang thuốc là được. Lương Trinh đang ngồi ở bên giường chợt nhíu chặt đôi mày hỏi: “Vì sao bệ hạ còn chưa tỉnh?”
Thái y cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở quá mạnh, sau một hồi mới tỏ ra cẩn trọng trả lời lại: “Bệ hạ mới ban nãy là vì tức giận đến mức không hô hấp nổi mà ngất đi, cộng thêm việc thân thể mấy ngày nay không khỏe lại mệt nhọc nên chịu không nổi kích tích, chờ thêm một lúc nữa sẽ tỉnh lại.”
“Thật sự không có gì sao?”
“Bệ hạ tuổi còn trẻ nên có thể chịu đựng được, thế nhưng không thể tiếp tục cứ như vậy, long thể quan trọng, thành ra vẫn nên bảo trọng thân thể. Lão thần sẽ kê một phương thuốc, chỉ cần bệ hạ nghỉ ngơi nhiều, rồi kết hợp với phương thuốc thì sau một khoảng thời gian là có thể khỏe lại.”
Lương Trinh gật đầu: “Ngươi lui xuống kê phương thuốc đi.”
Chúc Vân Tuyên nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, thế nhưng ngay cả bộ dạng trong lúc ngủ thiếp đi cũng không có chút nào được yên ổn. Lương Trinh giúp đối phương đắp chăn, sau cứ ngồi bên canh giữ như vậy mà nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết thế này nên giữ lại gã khốn kiếp Phùng Sinh kia là được rồi, ít ra lão ta có thể giúp chính mình theo dõi được chút ít động thái của Chúc Vân Tuyên.
Can An qua loa lau đi nước mắt tèm nhem trên mặt đang định lui ra, thì bị Lương Trinh gọi lại: “”Bản vương hỏi ngươi, có phải bệ hạ thật sự đang đau đầu vì chuyện ứng cử viên chức vị tổng nguyên soái Quỳnh Quan hay không?”
“Vâng.. Đúng là vậy…”
“Cái vị Tăng các lão kia từng nói gì với hắn?”
Thấy Cao An cứ chần chừ không chịu nói, Lương Trinh bèn liếc mắt ngó sang: “Sao vậy, có gì không thể nói sao?”
“..Nô tài không dám cả gan nghị luận những chuyện này, kính xin vương gia thứ tội.” Sau một hồi nhắm mắt do do dự dự, Cao An cuối cùng quyết định không nói thêm gì nữa, mà cúi đầu khom người lui xuống.
Lương Trinh khẽ buông tiếng cười giễu, không nói hắn cũng đoán được, chắc chắn là lão già kia từng nhiều lần nhắc nhở qua Chúc Vân Tuyên nói rằng lòng dạ hắn khó lường, tâm tư bên trong là đang muốn khống chế binh quyền Quỳnh Quan nên mới cố ý đòi điều người từ trong kinh qua. Ngay từ đầu Chúc Vân Tuyên căn bản đã luôn có sự đề phòng với hắn, nay lại có một ông lão cổ hủ kế bên phụ tá, sợ là sau này có khi tránh xa hắn ngoài mấy ngàn dặm.
Sau một hồi lâu, Lương Trinh chợt cúi đầu in một nụ hôn lên môi Chúc Vân Tuyên, rồi khẽ thở dài, thôi đi, lần này không đối nghịch với ngươi nữa là được chứ gì.
Khi Chúc Vân Tuyên tỉnh lại thì trời đã gần đến hoàng hôn, hắn mở mắt ra trông thấy Lương Trinh đang ngồi bên giường, biểu hiện trên mặt lập tức lạnh đi ba phần, lúc này mới khàn giọng ra hiệu Cao An đang đứng một bên chờ đợi: “Đỡ trẫm lên.”
Cao An đỡ hắn ngồi dậy xong, liền dâng chén thuốc đã sắc xong đưa đến trước mặt, Chúc Vân Tuyên giơ tay nhận lấy, sau đó không chút do dự nào mà ngửa đầu trút hết một hơi vào bụng. Lương Trinh ngồi bên cạnh dõi theo chằm chằm từng động tác của đối phương, đợi đến khi Chúc Vân Tuyên uống xuống mới khẽ cong cong khóe môi nói: “Bệ hạ mới đăng cơ chưa được bao lâu đã ngã bệnh, khoan nói đến người khác làm gì, nhưng ngài yếu ớt mong manh như vậy, liệu có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế này trong bao lâu đây?”
Chúc Vân Tuyên âm u nhìn người kia: “Ngươi nói đủ chưa?”
Lương Trinh lắc đầu: “Bệ hạ, thần cũng không phải là muốn chọc cho ngài không vui, ngài cần gì phải như vậy?”
Chúc Vân Tuyên mỏi mệt nhắm mắt lại: “Vậy ngươi mau chóng lui ra đi.”
“Sau này mỗi ngày bệ hạ nhất định phải nghỉ ngơi trước giờ hợi*, thần sẽ thường xuyên lật xem sổ ghi chép sinh hoạt của ngài.”
—từ chín giờ đến mười một giờ tối.
“Ngươi!”
“Thái y nói hiện tại bệ hạ không nên tức giận, mong bệ hạ bảo trọng long thể.”
“Vậy ngươi cũng đừng làm cho trẫm giận!”
Chúc Vân Tuyên trừng mắt nhìn Lương Trinh, đôi mắt kia giờ đây đỏ au ngấn lệ, khiến cho Lương Trinh trông thấy chỉ muốn cười. Lúc trước hắn từng nghe lão nhân trong cung tán gẫu qua nói rằng vị ngũ điện hạ này là một chàng trai hoạt bát sáng sủa, nhưng cũng khá mỏng manh yếu ớt, bây giờ lên làm hoàng đế rồi, lúc nào cũng trưng ra bản mặt uy nghiêm, thế nhưng bản tính chịu không nổi uất ức kia như đã ngấm vào xương, giờ vừa bị bắt nạt đã hai hàng nước mắt ròng ròng, đây quả đúng là miệng hùm gan sứa mà.
— Miệng hùm gan sứa: chỉ người vẻ ngoài mạnh miệng nhưng nội tâm mỏng manh yếu đuối.
Lương Trinh cố nhịn cười đáp lại: “Nếu để ngoại thần trong thấy dáng vẻ này của ngài, thì e là uy nghi đế vương gì cũng bị mất sạch.”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Chiêu vương tự thấy mình không phải là một ngoại thần hay sao?”
Lương Trinh trầm ngâm nở nụ cười, không lên tiếng nói nữa.
________________
Em nó mới ngất xíu anh đã mềm lòng rồi, sau này mang thai con chắc anh lên trời hái sao xuống tặng cho em luôn quá TAT