Sáng sớm, ánh nắng chan hòa chiếu rọi xuống, những hạt sương sớm vẫn còn đọng lại trên các tán lá xanh mơn mởn. Cũng đã hơn một tuần kể từ sau tối mà Tiêu Lạc đến Trình gia, cuộc sống của cô vẫn diễn ra như bình thường, sáng đến trường, chiều đến trường, tối lên thư viện đọc sách, cô luôn có một thời gian biểu cho bản thân mình, chú ý thời gian, không muốn để lãng phí một giây phút nào vì những thứ không đáng bận tâm.
Hôm nay là cuối tuần, Trình gia muốn gặp mặt Tô gia, chính thức bàn chuyện kết hôn của Tiêu Lạc với Trình Tranh. Họ đã đặt trước phòng riêng ở một nhà hàng ẩm thực nổi tiếng trong thành phố để tiện trao đổi.
Vì Tiêu Lạc vẫn ở kí túc xá để thực hiện một số dữ liệu vào ngày nghỉ thế nên cô là người đến muộn nhất.
Lúc đến trước cửa nhà hàng, cô vô tình gặp ngay Lộ Khiết đang bước ra từ trong nhà hàng, không hổ danh bạn thân, thần linh mách bảo hôm nào cũng phải gặp nhau mới được.
Lộ Khiết ghé sát vào tai Tiêu Lạc, nói mấy câu khiến cô cười không ngậm được miệng, nụ cười rực rỡ của cô làm không ít người phải ngoái lại nhìn một hồi lâu, thứ họ nhìn thấy là nụ cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời của cô thiếu nữ với dáng người thanh mảnh, xinh đẹp một cách thuần khiết, mang lại cho những người con gái khác một sự đố kỵ không hề nhẹ.
" Thật ngại quá! Con đến muộn, để mọi người chờ lâu rồi! " Tiêu Lạc gõ cửa, chầm chậm tiến vào trong căn phòng xa hoa, tráng lệ này. Cô mỉm cười, lễ phép chào mọi người.
" Lạc Lạc đến rồi sao! Mau qua đây ngồi cạnh ta nào! " Trình lão phu nhân mỉm cười với Tiêu Lạc, cô nhìn thấy còn dư một chiếc ghế nằm ở bên phải Trình lão phu nhân, cô cũng bước đến ngồi ngay ngắn cạnh Trình lão phu nhân, bên cạnh cô còn có một người nữa. Không ai khác đó lại chính là Trình Tranh, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn có vẻ rất giống một thư sinh, hoà nhã thanh cao.
Đúng là người đẹp, dù có mặc vải thô cũng rất đẹp.
Tô Tiêu Lạc không nhìn thẳng trực tiếp vào khuôn mặt đẹp trai ấy, chỉ có thể liếc nhìn vài cái rồi rời mắt đi ngay.
" Lạc Lạc à, dạo này việc hôm của con có bận rộn gì không? " Trình phu nhân mỉm cười nhìn Tiêu Lạc, hỏi.
" Cũng không đến nỗi bận rộn quá ạ, con đang chuẩn bị trước kỳ thi nghỉ đông, ngoài ra thì không có gì đáng lo cho lắm ạ! " Tiêu Lạc lễ phép, nhận lấy ly nước ép từ tay nhân viên phục vụ. Quả thật chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi là cô sẽ được nghỉ đông, chuẩn bị đón Tết, chẳng ai muốn một kỳ nghỉ của mình toàn cơm chan nước mắt đâu.
" Cô muốn tổ chức hôn lễ cho hai đứa, không biết ý cháu như thế nào. "
Ngụm nước vừa trôi xuống cổ họng, lại suýt chút nữa quay ngược trở lại phun ra ngoài, Tiêu Lạc cố kiềm chế lại, ho vài cái sặc sụa.
Kết hôn? Lại còn tổ chức hôn lễ?
Có bị điên không vậy? Cô thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học.
" Không, không cần phải thế đâu cô! Con... con còn nhỏ, con vẫn... chưa tốt nghiệp. Vấn đề này có hơi... hơi... sớm cô ạ " Tiêu Lạc cuống cuồng cả lên.
" Con đã đủ tuổi để kết hôn rồi mà! Năm nay Trình Trình nhà ta đã chính thức thừa kế gia sản, cũng phải chọn đối tượng chứ! " Trình lão phu nhân mở miệng, giọng nói như thể đang ép người vậy, khiến người ta có cảm giác không an toàn cho lắm.
Cái gì vậy? Đây là lý do quái nào thế?
Tiêu Lạc nghiêng đầu nhìn sang Trình Tranh, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào đối phương, vừa hay anh lại đúng lúc nhìn cô. Tiêu Lạc chăm chăm nhìn, dùng ánh mắt để biểu đạt suy nghĩ " Cái tảng băng nghìn năm này, anh mau nói cái gì đi chứ! Anh mau nói không đồng ý đi! Mau lên! "
Tất cả những người có mặt ở đây đều quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Lạc, chỉ riêng Tư Hà là hiểu rõ nhất cái suy nghĩ nhảm nhí này, trong mắt Tiêu Lạc hiện lên một đống sự nóng nảy, không bằng lòng. Tư Hà ho khan một tiếng, cười trừ nhìn em gái
" Lạc Lạc, em đừng nhìn người ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy chứ! ".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Biết Mình Sắp Mất Em
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Sống Như Hoa Mùa Hạ
4. Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
Quả đúng là Tiêu Lạc nhìn Trình Tranh như kiểu mà Tư Hà nói nhưng lại theo một chiều hướng khác, không giống với cái suy nghĩ " ăn tươi nuốt sống" của chị.
Tất cả mọi người đều bật cười, nói chuyện xôn xao, riêng Trình Tranh và Tiêu Lạc ngại ngùng, đôi tai đã nóng ran lên từ lúc nào bèn di dời ánh mắt tản đi nơi khác.
" Trình lão phu nhân, con... nếu như thực sự... phải... kết hôn ấy... con thấy chúng ta không vội tổ chức đám cưới ngay đâu ạ. Đợi sau khi con tốt nghiệp xong rồi, lúc đó cũng chưa phải muộn đâu ạ! " Tiêu Lạc muốn kéo dài thời gian, cô không thể để cuộc sống tự do, bình yên của mình lại phải chấm dứt một cách ngang nhiên vô cớ như thế được. Tiêu Lạc cô còn muốn sống vui vẻ qua hết những năm tháng đại học. Có người nói với cô ở đại học khả năng cao là sẽ thấy được người mình thích, và cô cũng muốn tìm người yêu trong trường, cùng nhau tốt nghiệp rồi đi đến kết hôn.
Giọng nói của Trình Tranh vang lên bên tai cô, lần này giọng nói lạnh lẽo ấy lại mang theo một vài phần trêu chọc. Như kiểu muốn trêu trẻ nhỏ
" Em lấy gì để đảm bảo sau khi tốt nghiệp xong em sẽ lấy anh? "