...
Năm tháng giống như chú chim nhỏ nhanh nhẹn, vừa dang đôi cánh xuyên qua ánh dương ấm áp của mùa xuân thì chớp mắt đã xuyên qua mùa đông lạnh giá.
Hơn nửa năm tiếp sau đó, Tiêu Lạc cùng gia đình đến dự lễ cưới của chị gái Tư Hà, người đi cùng cô còn có thêm một thành viên nữa, đó chính là Trình Tranh thiếu gia tài phiệt giàu có, vì người nhà của anh bận việc ở trong nước nên không thể đến dự được, Trình Tranh lo xong phần việc của mình, chả thèm quan tâm đến vấn đề của ba mẹ, ung dung đi theo cô.
Đứa con đáng đánh quá mà.
Thời khắc này, cô đang đứng trong khách sạn sang trọng xa hoa, cô dâu nhìn thấy cô, lập tức cười tươi đến đón.
" Tiểu bảo bối Tiêu Lạc của chị cuối cùng cũng đến, à, sao chỉ có mình em vậy? Chị nghe nói Trình Tranh cũng đến mà! "
" Anh ấy còn bận một số việc bên ngoài, bọn em tự lo việc người đó! " Tiêu Lạc nói xong liền lấy ra một hộp quà đưa cho Tư Hà.
" Chúc chị cùng anh rể bách niên giai lão, sống đến răng long đầu bạc! "
Tư Hà gương mặt hồng hào nhận lấy hộp quà từ tay em gái.
" Em đúng thật là... " Cô dâu cười cười nhìn Tiêu Lạc, khẽ nói nhỏ vào tai cô.
" Trình tổng đã chuyển tiền mừng cho chị luôn rồi, lại chị rất hào phóng, còn nói cảm ơn chị vì đã lấy chồng, để Trình tổng được ở bên cạnh em nữa chứ! Có phải thường ngày em lấy tính cho chồng em không vậy? "
" Không có mà... "
Thoáng chốc hai má cô phiếm hồng, cô nhìn thấy Tư Hà đang bận rộn thì không nói nhiều lời, nhanh chóng đi vào trong ngồi. Cha mẹ thì đang bận tiếp khách không tiện đến gần.
" Em vào trong đi, cứ tự nhiên tìm một chỗ ngồi nhé! " Tư Hà quay sang cười nói với cô.
" Em biết rồi! "
Điều hòa không khí trong hội trường được mở rất vừa vặn, Tiêu Lạc vừa bước vào đã cảm thấy mát mẻ dễ chịu. Tối qua cô ngủ muộn nên khi vừa ngồi xuống liền không kìm được ngáp mấy cái. Nhiều người ở đây thế này, cô cũng không tiện bò ra bàn mà ngủ, đành chỉ có thể chống cằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một cặp vợ chồng ngồi xuống bên cạnh cô, người vợ nhìn cô rồi mở lời chào hỏi.
" Chào người đẹp! "
Tiêu Lạc ngồi thẳng dậy, mỉm cười chào lại.
" Em đến một mình ư? "
Lúc này, cô nhìn thấy một dáng người bước vào cửa, chiếc áo khoác dài màu đen vắt trên tay, cô bất giác mỉm cười, cất giọng
" Không đâu ạ, em đang đợi bạn trai! "
...
Trình Tranh quả thật là rất đẹp, vừa mới bước vào, một đám con gái đã bắt đầu để ý đến, mặc dù sau khi ngồi xuống cạnh bên cạnh cô nhưng họ vẫn không chịu buông tha.
Đúng là tức quá mà!
" Em đến lâu chưa? " Trình Tranh hỏi, không để ý đến ánh mắt của người khác, cầm tay cô nâng lên, cứ thế mà hôn vào lòng bàn tay cô.
Tai Tiêu Lạc ửng đỏ lên, không nói câu gì.
Thấy mình trêu hơi quá nên anh vội vàng vuốt tóc cô, cười xin lỗi.
...
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trình Tranh một lần nữa bày tỏ lời chúc mừng tới cô dâu chú rể đang hơi men say, sau đó chào họ và cha mẹ mình về trước.
Ở bữa tiệc, Tiêu Lạc uống không ít rượu vang, Trình Tranh định cản thì cô nói mình đã hai mươi mốt tuổi rồi, không phải trẻ con, ban đầu chỉ có ý định là uống thử một chút thôi, ai ngờ lại bị chuốc rượu nhân lúc anh đi chúc mừng chị Tư Hà. Rượu làm cho mặt cô ửng đỏ, anh không chút do dự cúi xuống hôn môi cô.
Sau khi đưa cô đến khách sạn mà mình thuê trước đó, anh thấy cô đang mơ màng ngủ bèn trực tiếp bế cô lên.
Trình Tranh đặt cô trên giường, đắp chăn cho cô, người nằm trên giường giống như cá được cho xuống nước, thoải mái vùi cơ thể vào giấc ngủ.
" Lần sau không được uống rượu nữa! "
Trình Tranh lấy quần áo đi tắm, lúc trở ra thì thấy Tiêu Lạc đang nằm nghiêng ôm lấy chăn, một chân lộ ra bên ngoài chăn.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng qua gối, lúc nãy cử động nhiều, chân váy bị kéo lên một chút, để lộ chân thon dài trắng nõn.
Trình Tranh nhanh chóng đưa tay chỉnh sửa lại chăn đắp, vô tình lại chạm vào làn da cô, mịn màng, mềm mại.
Tay anh lạnh nên khi vừa chạm vào làn da Tiêu Lạc, cô ngay lập tức phản ứng, khẽ mở mắt ra, ậm ừ gọi tên anh.
" Trình Tranh!? "
"... Sao vậy? "
" Anh đang làm gì sao? "
"... Đắp chăn lại cho em, em ngủ sẽ không bị lạnh! "
Cô khẽ lật người ngồi dậy, lại bị anh ép nằm xuống trở lại, lúc này cô để lộ xương quai xanh rõ ràng, hiện ngay trong tầm mắt của Trình Tranh.
" Nếu anh ngủ thì ngủ đi! Em không tiếc chia sẻ cho anh một nửa chiếc giường này đâu! Em cũng muốn ôm anh! "
Trình Tranh im lặng một lúc rất lâu, sau đó phủ người xuống, ghé sát gần môi cô, nheo mắt nói
" Tiêu Lạc... Đừng trêu anh nữa được không? "
" Tại sao phải trêu anh chứ? Em đã nói là em không tiếc... ư... " Tiêu Lạc ý thức mơ hồ, yếu ớt nói, lại bị Trình Tranh cắn răng vào môi cô.
Trình Tranh chống tay phía trên người cô, tiếp tục cúi đầu hôn. Tiêu Lạc bị hôn tới nỗi thiếu dưỡng khí, ngoảnh mặt sang một bên tránh.
" Sao vậy? " Trình Tranh giữ cằm cô để mặt cô hướng về phía anh, sự ôn nhu thường ngày của anh dành cho cô đều tan biến, anh thấp giọng cười nói
" Chẳng phải Tiêu Lạc muốn ôm anh ư! "