" Không... Không có! "
Tiêu Lạc vội bật dậy, đưa chân xuống giường, nhìn cái đồng hồ nhỏ trên bàn đã điểm hơn tám giờ sáng rồi.
Mặt đỏ tía tai đi vào vệ sinh cá nhân, Tiêu Lạc xong xuôi mọi thứ thì Trình Tranh vừa bước xuống giường. Đúng lúc Trình Tố đang đứng ở bên ngoài gõ cửa gọi hai người, cô nhanh chân ra mở cửa nhìn.
" Tiêu Lạc dậy rồi à? Mau xuống dưới ăn sáng thôi! " Trình Tố mỉm cười kéo Tiêu Lạc xuống trước, mọi người đều đã có mặt hết, cô vội ríu rít xin lỗi vì khiến mọi người đợi lâu.
Trình phu nhân cười nói không sao, ngay sau đó thì Trình Tranh cũng đang bước tới, đứng bên cạnh cô.
" Anh Trình Trình chúc mừng năm mới... Anh Trình Trình, anh lì xì cho em đi! "
Đó là lời của một cậu bé tầm 6, 7 tuổi đẩy ghế chạy tới, giọng nói lảnh lót vui vẻ trông rất dễ thương, cậu bé đưa tay ra muốn Trình Tranh mừng tuổi cho. Tiêu Lạc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một cậu bé dễ thương này.
" Mặc Mặc, con không nên như vậy... " Trình Tố lên tiếng nhắc nhở.
" Cô, không sao " Trình Tranh đáp lại, sau đó đưa tay xoa đầu cậu bé.
" Mặc Mặc muốn anh mừng tuổi bao nhiêu đây? " Anh cưng chiều hỏi cậu bé, khoé miệng hơi cong lên.
Tiêu Lạc không thể đứng đơ ở như vậy được, lặng lẽ đi ngồi vào bàn ăn, đón nhận cốc nước ấm từ người giúp việc.
" Anh cho em 3000 tệ, được không...? " Cậu bé lém lỉnh kéo kéo nhẹ tay áo, ghé sát vào người anh nói nhỏ. Nhưng từng câu từng chữ nó nói, người trong phòng đều nghe được hết không sót chữ nào.
khụ... khụ...
Tiêu Lạc lại bị sặc nước...
May mắn thay nước không phun sương ra ngoài vào đống đĩa thức ăn trên bàn. Cô che miệng lại ho sặc sụa, cố gắng nén lại cơn ho của mình.
Cô không cố ý gây ra tình huống khó xử như thế đâu, nhưng mà đứa nhỏ này sao lại muốn nhiều tiền như vậy? 3000 tệ có phải ít đâu chứ?
Người giúp việc đưa cho cô khăn giấy lau, cô ngượng ngùng nhận lấy...
...
Cô bước vào nhà trong tâm trạng không mấy tốt đẹp, mệt mỏi lên phòng ngủ. Trình Tranh qua phòng làm việc ngồi xem lại tài liệu.
Cả hai cứ thế người nào làm việc nấy cho đến tối cô mới thức dậy, Trình Tranh sớm đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
...
Tiêu Lạc và Trình Tranh vừa mới vào đến cửa nhà, tiếng nói chuyện của mọi người đã vang lên bên tai, cô định chạy nhanh đến xem họ nói chuyện gì thì Trình Tranh kéo cô lại.
" Anh làm gì vậy? " Tiêu Lạc thắc mắc
" Nếu không kéo em lại, chắc chắn em sẽ bị ngã! " Trình Tranh nói bằng giọng như kiểu đã quen với tình huống này rồi vậy.
" Lần sau em sẽ cẩn thận, đi chậm lại, có được chưa? " Cô bĩu môi
Anh không nói gì, đưa tay lên xoa đầu cô.
" Hai đứa về đến rồi đấy à? Mau vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh đấy! " Lục Thư Nhã đang bưng đĩa bánh kẹo, đi ngang qua cửa nhìn thấy Trình Tranh, Tiêu Lạc thì mỉm cười vui vẻ.
" Vâng... " Tiêu Lạc mỉm cười đi vào, Trình Tranh xách một đống quà đi vào đưa cho người giúp việc, sau đó mỉm cười nhẹ chào mọi người.
Tư Hà về từ chiều nay, người anh rể của cô cũng về theo đang cười nói chuyện với cha. Trình Tranh vừa tới đã bị cha lôi đi uống rượu nói chuyện rồi. Tiêu Lạc cũng nói vài câu rồi kéo Tư Hà lên phòng nói chuyện riêng với chị.
" Em sao vậy? " Tư Hà nghĩ không ra cô em gái của mình trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Lạc tóm gọn lại câu chuyện mà Trình Tố kể cho cô nghệ hôm qua, định hỏi chị mình có phải là đang giấu chuyện gì với cô không.
" Chị không nghĩ là em lại quên chuyện này đâu đấy! " Tư Hà không biết nên nói gì với cái đứa em gái này nữa, chuyện đáng quên thì lại rất nhớ, nhớ như in, thế mà chuyện gì đáng nhớ thì lại quên sạch sẽ.
" Em quên cái gì cơ? " cô không hiểu sao chị Tư Hà lại nói rằng mình quên chuyện này, chuyện này là chuyện gì?
" Rõ ràng là lúc nhỏ em bị bắt cóc mà, có phải chị đâu! "
" Hả? Nhưng mà chú cảnh sát hỏi tên... ". 𝑇ìm đọc 𝐭hêm 𝐭ại [ 𝑇𝘳Um 𝐭𝘳𝓾𝘆ệ𝔫﹒𝙑𝔫 ]
" Khoan đã, bình tĩnh, chuyện này có hiểu lầm rồi! Lúc nhỏ vì chị và em giống nhau quá còn gì, lại bảo không nhớ đi? "
" Có nhớ, nhưng... chuyện này đâu có liên quan? "
Tư Hà ôm đầu cười khổ, không... có... gì... liên... quan...???
" Có liên quan, liên quan rất nhiều là đằng khác! "
" Em gái à! để chị kể cho em gái nghe! Vì lúc đấy chúng ta quá giống nhau như chị em sinh đôi nên khi em bị bắt cóc, à lúc đấy chị đang mặc đồ của em, khi đó em nói mình có một bộ đồ mới nhưng không hợp với em nên đưa cho chị còn gì! "
Tiêu Lạc lắc đầu khó hiểu: " Em không biết chuyện này! "
" Không nhớ thì thôi vậy, thì chuyện là như thế, lúc mẹ phát hiện ra không thấy một trong hai chị em chúng ta thì đã cuống lên gọi cảnh sát, nói là con gái Tô Tư Hà bị bắt cóc. Lúc đấy chị ở cạnh mẹ mà chị không biết nói gì luôn! "
" Ha ha, bởi vì chúng ta là chị em sinh đôi mà! " Cô cười sắp không khép được miệng nữa rồi.
" Nhưng mà có cách phân biệt chúng ta mà! Sao mẹ lại không biết nhỉ? "
" Hả? Có cách ư? "