Hôm nay là ngày Tiêu Lạc cùng Trình Tranh đi đăng ký kết hôn, cô chưa kịp ngủ đủ giấc sau những ngày dài học tập mệt mỏi thì phía Trình gia đã muốn cô với anh kết hôn.
Cô lẩm bẩm kêu ca suốt trên đường đi, nghĩ đến những năm tháng dài mình là người đã có chồng. Sao có thể chứ? Với người yêu thích sự tự do như cô mà phải kết hôn sớm như vậy thật là khó chịu.
Trình Tranh đang lái xe nhưng vẫn liếc nhìn cô đôi chút, biểu cảm của cô làm anh không mấy vui vẻ, cau mày lại không nói gì.
" Trình... Anh có thích tôi không? "
Cô không biết mình đã câu hỏi anh bao nhiêu lần câu hỏi này, cô không hiểu một chút nào về vấn đề tình cảm, nhưng nếu lấy một người không có tí tình cảm nào với cô thì thà rằng cô không lấy còn hơn.
Cô rất sợ, sợ hãi sẽ có một ngày cô giống cha, sống chung với nhau lâu như vậy nhưng mẹ ruột của cô lại không yêu cha, kết hôn chỉ vì một vài lí do chẳng khác nào ép buộc.
Thấy Trình Tranh không nói gì, cô cũng không muốn hỏi tiếp, sự im lặng của anh dường như đã thể hiện rất rõ cho câu trả lời ấy, cô cũng đoán ra được.
...
Đến nơi, cô đưa những thứ đã chuẩn bị sẵn ra cho anh, từ từ bước chân vào bên trong cục dân chính.
" Em có thật sự muốn kết hôn với tôi? " Trình Tranh liếc nhìn cô một cái, không khách khí mà hỏi một câu, xem phản ứng của cô.
Tiêu Lạc đang trong trạng thái ngẩn ngơ không biết gì, có nghe anh hỏi một nhưng không biết là hỏi gì, liên tục gật gật đầu.
" Nếu không có gì xảy ra, cũng không bao giờ được ly hôn. " Trình Tranh nói rõ ràng với cô.
Tiểu Tiêu Lạc nghe thấy cũng chỉ gật đầu không nói, nhưng lại thấy có cái gì đó sai sai, vội ngẩng đầu lên nhìn anh, ngơ ngác.
" Anh nói cái gì cơ? " Cô ngạc nhiên hỏi.
Anh biết cô vừa phát giác ra, nhân lúc cô không để ý nên mới nói chuyện này với cô. Nhưng mà tai cô lại rất nhạy cảm với âm thanh.
Trình Tranh thở dài một hơi, vội đẩy nhẹ cô đi nhanh vào cục dân chính trong sự ngạc nhiên của cô.
...
Lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia nhìn đôi vợ chồng trẻ sắp cưới này, yêu cầu
" Đầu hai người lại gần nhau một chút, nhìn thẳng vào máy ảnh cười một cái đi! "
Tiêu Lạc vốn là một đứa trẻ nghe lời, nghe thấy vậy liền tiến gần Trình Tranh, nở một nụ cười xán lạn thuần khiết.
Bức ảnh trên giấy chứng nhận đăng ký kết hôn của cô và Trình Tranh đã dừng lại ở trong camera của chú nhiếp ảnh gia.
Chụp ảnh xong thì được phân ngồi ở bên cạnh chờ, giấy chứng nhận đăng ký kết hôn cùng ngày là có thể lấy được.
Tiêu Lạc rất không bình tĩnh nổi, cúi gằm mặt xuống, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên nhìn mọi người làm việc.
Trình Tranh lại khác, anh im lặng từ đầu đến cuối, đôi lúc sẽ xoa đầu cô để cô bớt căng thẳng.
Người ta nói xong rồi.
Trình Tranh kéo theo Tiêu Lạc cầm quyển vở hồng thuộc về họ đến tay.
Giấy chứng nhận đăng ký kết hôn Trình Tranh cầm luôn cả của cô, vì chưa được cầm qua tay một lần nên sinh ra tò mò, không biết bên trong viết viết cái gì.
Cứ như vậy đã xong quá trình đi đăng ký kết hôn của cô.
" Tôi muốn xem một chút! Anh mau đưa đây! "
Cô vươn tay lên định giật lấy một quyển, chưa kịp chạm vào đã bị anh cho vào tủ khóa lại.
" Có gì đáng để xem đâu chứ! " Anh gõ nhẹ vào đầu cô, kéo cô ra khỏi phòng để xuống ăn cơm tối.
" Anh quá đáng vừa thôi! " Cô đưa tay xoa đều, miệng không ngừng trách móc anh.
Anh dừng chân lại, quay người đứng trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngấn lệ này của cô.
" Tiêu Lạc! Em nói cho tôi biết, tôi đối xử với em không tốt ư? "
Cô khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm vào mặt anh, ý muốn nói anh không đối xử tệ với cô.
" Vậy tại sao em lại không chấp nhận tình cảm của tôi, em thật sự không biết hay giả vờ không biết rằng tôi thích em! "
Anh nói đến đây thì cúi đầu xuống trước mặt cô, khiến cô không thể nhìn thấy khuôn mặt anh có chút đỏ lên.
" Trình Tranh, anh đừng có mà đùa tôi! Tôi rất không vui! " Cô tưởng chừng đây là một câu nói đùa, chỉ muốn chọc cô một chút.
" Tôi không trêu đùa em, tôi thích em là thật! "
Tiêu Lạc từ kinh ngạc chuyển sang bối rối, thật sự không ngờ anh lại nói anh thích cô, lại càng cảm thấy mình không biết phải đối diện với lời nói của Trình Tranh như thế nào.
" Tôi muốn nói, tôi... "
Cô ngập ngừng định nói, lại bị Trình Tranh ngắt điện.
" Anh nói! "
"... "
" Để anh nói, lần này để anh nói! "
Trình Tranh thay đổi cách xưng hô giữa cô và anh, cũng không thấy khoảng cách câu từ ở đây.
Tiêu Lạc ngước mắt lên nhìn Trình Tranh, mắt nóng hổi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trước đây anh không nói, toàn để cô suy nghĩ lung tung, lần này, anh hẳn phải nói ra cho cô nghe.
" Em có muốn ở bên cạnh anh không? "
Trình Tranh nở nụ cười, chậm rãi nói.