“Tướng quân, ngài tốt xấu gì cũng dùng chút cơm đi."
Tề phó tướng lớn tiếng nói, nhưng cánh cửa trước mặt đã đóng chặt, không một tiếng động.
Y đi tới đi lui, lại đi về phía Viên đại phu cách đó không xa, sắc mặt lo lắng: "Đã lâu như vậy."
"Cứ để cho hắn ở một mình ở một lát, nghĩ thông suốt rồi tự nhiên sẽ đi ra." Viên đại phu càng lạnh nhạt hơn, nhưng lông mày hoa râm vẫn nhíu chặt.
Tuyết đọng dưới mái hiên đã đông cứng, bị giẫm thành đống hỗn độn loang lổ ảm đạm, cửa phòng đóng lại, ngay cả cửa sổ cũng không chừa một kẽ hở, nhốt trong bóng tối nặng nề.
Bất chợt cơn gió ập đến, buốt thấu xương, như thể trở lại mùa thu đầy biến cố ấy, trở lại trước cửa Hầu phủ.
Bên trong lung lay, bên ngoài bất ổn, trong mưa gió thê lương, tin dữ truyền đến, Vĩnh An Hầu phủ ngày xưa thanh danh hiển hách bỗng có khuynh hướng sụp đổ, tấm biển được ngự ban trên xà cao phủ một tầng bụi bặm.
Tiết Viễn khi đó cũng là như thế, nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, cuối cùng bước ra ngoài thì lại như biến thành một con người khác.
Không nước mắt, không giận dữ, quỳ gối thẳng lưng, trong mắt thiếu niên không còn ánh sáng, liều lĩnh, nghịch ngợm, ngây thơ vụng về, tất cả đều được phong ấn trong quan tài tối nặng, chôn xuống một ngôi mộ không đáy.
Bây giờ tuyết bay đầy trời, trắng bệch phiêu dật rơi xuống, giống như tiền giấy tang lễ lúc trước bay đầy trời tang thương.
Viên đại phu nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt trước mắt, thở dài thật sâu, quay đầu đón gió tuyết, nhìn về phía bầu trời xám xịt vô biên, nhẹ giọng nói: " Thật khổ quá. ”
Trong tiếng vang huyên náo, tân lang vẻ mặt rạng rỡ vững vàng dẫn tân nương tới kiệu hoa, dân chúng vây xem hoan hô chúc mừng, thật là náo nhiệt.
Mặt trời sáng sủa, đường chỉ thêu vàng trên khăn trùm đầu màu đỏ chói lọi, chiếc váy cưới rực rỡ hơn cả hàng hoa lưu hà phía chân trời.
Tiết Viễn ở xa xa lặng lẽ quan sát, mấy tên tướng sĩ phía sau cũng dừng ngựa.
“Tướng quân cũng muốn cưới vợ?” Đột nhiên có người lên tiếng, cười nói: “ Ngài tài giỏi như vậy, nếu là hồi kinh, Hồng nhan khắp nơi tụ lại hết cho xem —— Ow! lão Tề! Ngươi đánh ta làm gì? ”
Tiết Viễn làm như không nghe thấy, sắc mặt bình thản, xoay đầu ngựa: "Các ngươi trở về trước đi, ta đi gặp nhi tử."
Một người một ngựa đã đi xa, người nói chuyện vừa rồi sững sờ quay đầu hỏi: "Tướng quân tuổi còn trẻ, đã có con rồi? ”
Tề phó tướng kéo lại khuôn mặt đang dài ra của mình, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái: "Không biết thì bớt nói vài câu, hết chuyện nói à. ”
Cổng tre bị người ta gõ xong đẩy ra, trong khoảng sân rộng rãi ngăn nắp, dì đang ngồi chọn rau, mặt mày hồng hào, vừa nhìn lên đã thấy người đến, liền mỉm cười hét vào nhà: “Đá ơi! Nhìn xem ai tới đây này?"
Tướng quân! một đứa nhỏ bảy tám tuổi giống như đạn pháo vui vẻ phấn chấn xông tới, ôm lấy đùi Tiết Viễn.
Tiết Viễn bất động: "Lại mập thêm rồi ”
"Nào có, ngày nào con cũng chăm chỉ học hành, chỉ chờ ngài cho con đi tiên phong doanh." Đứa trẻ ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng ngời, cười đến mức lộ ra chiếc răng cửa đã thay.
"Còn sớm lắm." Tiết Viễn vươn tay vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Lúc trước nhìn thấy ta sẽ trốn, hiện tại sao lại săn sóc thế ”
"Dạ?" Đứa nhỏ kinh ngạc chớp chớp mắt, “Còn có chuyện như vậy?
Bàn tay đang vươn ra bình tĩnh dừng lại, Tiết Viễn trầm mặc: "Không nhớ sao? Còn có người khác cũng ôm ngươi. ”
"Ai vậy?"
Nghi vấn mờ mịt rơi xuống đất, không ai trả lời.
"Ôi chao, làm sao phiền ngài tự mình xuống bếp."
Tiết Viễn xua tay, cúi người nhặt cái bàn thấp lên: "Không sao, cám ơn ngươi cho ta mượn bếp."
Chiếc bàn thấp được dọn ra sân, ba người ngồi ăn quanh bàn. Tiết Viễn đẩy một bát canh trứng đến trước mặt đứa nhỏ.
"Cái này..." Đứa nhỏ xúc một thìa bỏ vào trong miệng, chậm rãi nuốt xuống, vẻ mặt bối rối dần hiện rõ: "Mùi vị khác với món dì làm, nhưng hình như đã từng ăn rồi…"
"Ngon không?" Tiết Viễn nhẹ giọng hỏi.
Dạ! Đứa nhỏ gật đầu một cái, vội vàng múc thêm một thìa, lộ ra tươi cười: "Ăn vào trong lòng cảm thấy rất ấm áp. ”
Tiết Viễn giương mày mỉm cười, ánh mắt ôn hòa: "Nhớ rõ cái này là đủ rồi. ”
Mưa thu tới mang theo gió lạnh
“Tiết tướng quân!” mưa vang ào tràn ngập bên tai, tiếng bước chân từ phía sau dần dần đuổi theo tới gần: "Tướng quân dừng bước. ”
Tiết Viễn dừng chân quay đầu lại, người nọ rốt cục đuổi kịp, nhịn không được thở hổn hển, đỡ mũ sa trên đỉnh đầu, lên tiếng hỏi: "Ngài lại thỉnh hoàng thượng cho trở về Tây cảnh? ”
Tiết Viễn trầm mặc không nói, gật đầu.
Đối phương giống như bị nghẹn một chút, rồi bất lực thở dài, muốn nói lại thôi, ngập ngừng rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Trước và sau hành lang không có một bóng người, dưới mái hiên chạm khắc tinh xảo có những tấm rèm nước nhỏ như hạt châu, gạch lát nền phía xa bằng phẳng, trống trải, bị mưa thấm nước lâu ngày, lộ ra một mảng màu tối.
Giống như là mượn tiếng mưa che lấp, hắn hạ thấp giọng nói: "Binh lính và thủ hạ của ngài đều muốn theo họ Tiết, trong kinh thành cũng không còn gia quyến, liền không sợ..."
Giọng nói lại suy yếu, không có đáp lại, lại nói thêm một câu thành khẩn: "Trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn, ngài cũng nên nằm trên sổ công lao, cần gì phải chấp niệm vài chuyện cũ như thế. ”
Tiết Viễn vẫn không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài hành lang. Phía cuối sân gạch, tường cung liên miên cao vút, bị nước mưa rửa sạch hết lần này đến lần khác, màu sắc càng thêm thâm trầm, u sầu ảm đạm, bao vây kín mít không kẽ hở, uy nghiêm ngút trời.
Hắn ngước mắt lướt qua tường cao, nhìn về phía chân trời xám đen, như nhìn thấy quân kỳ phất phơ trong gió nơi hoang vu, lại tựa hồ đang nhìn về phía nơi xa xôi bên ngoài mây khói.
Cuối cùng hắn đã mở miệng, giọng nói bình tĩnh, giống như nói với chính mình: "Ta có hẹn với cố nhân."
Ánh trăng rực rỡ, nước sông cuồn cuộn, núi xanh vây quanh một ngôi mộ cô đơn.
Tiết Viễn một thân trắng bệch, một mình dựa vào bia mộ.
Hắn giơ tay lên đỉnh đầu,ánh sáng bạc lóe lên giữa các ngón tay, lỗ trên chiếc nhẫn vừa vặn một vầng trăng.
"Bọn họ ầm ĩ muốn ta cưới vợ..." Hắn thấp giọng lẩm bẩm, không biết là hướng về phía mặt trăng, hay là hướng về phía nhẫn trong tay: "A Ngọc, ngươi có không vui không? ”
Bốn phía lặng yên, xung quanh u ám, lời hắn nói ra không có hồi âm.
Tiết Viễn tựa hồ sớm đã quen lẩm bẩm một mình như vậy, định bỏ tay xuống, nhưng lúc này, từ đầu ngón tay đến lòng bàn chân, cả người hắn đều cứng lại.
Ở dòng sông cách đó không xa, ánh trăng vằng vặc, mặt nước lấp lánh, một bóng người nổi lên giữa sóng nước,, đang mờ mịt nhìn chung quanh, nghiêng người tìm kiếm cái gì đó.
Cũng giống như năm đó khi tạm biệt nhưng ở thời không khác.
“...... A Ngọc. ”
Tiếng gọi ra khỏi miệng tựa hồ đều mất hút, mọi tâm trí cũng theo đó mà dồn về phía bờ sông.
Trong tiếng thở dốc thăng trầm, sóng nước mịt mù, khắp nơi trống trải. Chỉ thấy nước sông, không thấy cố nhân.
Bỗng nhiên, chiếc nhẫn rõ ràng bị nắm chặt trong tay, rơi xuống tảng đá ven bờ, âm thanh giòn giã vang lên.
Tia chớp xuất hiện, rơi xuống nước.
Mà nước sông vẫn cuồn cuộn, trải dài vô tận.
“Đây là tiếng Anh, là tiếng nước ngoài, không giống như bính âm… Em nói nhiều quá phải không?” Hà Hoàn đột nhiên dừng lời, nhìn sang, ánh mắt trong veo, tràn đầy quan tâm dò hỏi.
Tiết Viễn hướng cậu cười cười, lắc đầu.
Sự tập trung và sức chịu đựng được rèn giũa trong suốt cuộc đời của hắn, đều được sử dụng để đóng vai một người lạ chưa từng gặp bao giờ.
Chỉ đến nửa đêm mới bộc lộ được cảm xúc sâu kín, trái tim gặm nhấm đắng cay cùng ngọt ngào, quấy nhiễu đến khó có thể ngủ được.
Đừng tham lam, đừng tham lam nữa, chỉ cần như hiện tại là đủ rồi.
Nhưng cho dù bốn mắt nhìn nhau, hai tay đan vào, nỗi nhớ nơi u ám vẫn như cũ phát triển điên cuồng, vô số lời nói đọng lại nơi đáy lưỡi, tràn ra đến cực hạn.
Hắn im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ say trước mắt, ngây thơ và có phần đáng ghét trước mặt, ánh mắt dò xét qua lại, hai tay thả lỏng siết chặt trong bóng tối.
A Ngọc, ngay cả tên thật cũng không chịu nói cho tôi biết
A ngọc, từ nay về sau, em đừng lừa gạt tôi nữa, cũng đừng rời bỏ tôi.
Có mỗi chuyện này mà em cứ quên thôi.
Ánh nắng ban mai tràn vào, Tiết Viễn nằm nghiêng, nhìn người vẫn đang ngủ ngon lành trong tay, đưa tay vuốt ve đôi má mềm mại.
Trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng cũng ổn định lại, hai gò má rốt cục cũng nuôi thêm một chút thịt.
Không giống như mười lăm tuổi bên bờ sông, vẻ mặt bi thương như vậy, thân ảnh gầy gò giống như muốn nhạt vào trong ánh trăng u ám, tựa hồ trong nháy mắt sau sẽ biến mất không thấy.
Hiện tại hồi tưởng lại, lúc đó A Ngọc có phải cũng đang nhớ thương mình không?
A Ngọc lúc đó, gầy gò nho nhỏ, luôn khiến người ta cảm thấy phải chăm sóc nhiều hơn, mà thực tế lại rất cứng cỏi, trong những ngày gian khổ làm bạn, mỗi lần nhìn đến, sẽ luôn có một nụ cười nhẹ nhàng trấn an.
Cho đến bây giờ mới biết được, trong ánh mắt kia cất giấu cái gì.
Lực vuốt ve trên tay hơi mạnh, Hà Hoàn giống như bị quấy nhiễu, lông mi khép lại run lên, ngẩng mặt lên cọ vào lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: "Sao vậy?"
Khóe miệng Tiết Viễn cong cong, lại nhịn không được cúi đầu hôn vài cái.
Lúc đầu phát sốt là như thế này, lúc yêu lần nữa cũng là như thế này, tóm lại là lúc ý thức không tỉnh táo, giống như bộc lộ bản chất, ậm ừ, đặc biệt đeo bám, và đặc biệt thích làm nũng.
Nhưng hắn không định nói cho Hà Hoàn biết, nếu Hà Hoàn còn biết chuyện này, nhất định sẽ xấu hổ không chịu nhận.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mắt, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ em rất nhiều.”
Hà Hoàn chưa hoàn toàn tỉnh lại, hai mắt không có mở ra, nhưng lại nhận ra được cảm xúc của người bên cạnh.
Cậu hướng về nguồn nhiệt quen thuộc áp sát, cọ xát tìm cho mình một tư thế thoải mái, duỗi dài cánh tay ôm lấy người kia, nhẹ nhàng mà chậm rãi vuốt sau lưng, lẩm bẩm: "Em vẫn luôn ở đây. ”
Tiết Viễn không nói gì nữa, giống như có được trân bảo vô song ôm đối phương thật chặt.
___________________
Tác giả có điều muốn nói: Về sau tiểu Tiết vẫn nhịn không được nói: "Lúc em ngủ đặc biệt đáng yêu"
Tiểu Hà:?? Sao có thể như thế được?? Anh lừa em!
Tiểu Tiết: (phát video đã được chuẩn bị sẵn)
Tiểu Hà:......... (choáng váng) (tải chậm thông tin video) (tải thành công) (đỏ mặt) (không nói chuyện chui vào ổ cos thành cái bánh mì cuộn)