"Về đâu?" Tiết Viễn vươn tay lau nước mắt cho tôi, có chút nghi ngờ dừng lại.
Tôi mở miệng, cảm xúc hỗn loạn trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại, giơ tay lau đi những giọt nước mắt cuối cùng trong mắt, mỉm cười với hắn: "Chúng ta về nhà rồi nói sau. "
Chuyện này không chỉ vài câu ngắn ngủi là có thể giải thích rõ ràng, hơn nữa, sự thật đối với hắn mà nói, có thể rất có ảnh hưởng.
Hắn im lặng một lúc, nhìn vào mắt tôi, dường như không có chút tự tin nào: "Em... không giận tôi nữa à? "
Tôi ngẩn người, ký ức không quá lâu hiện lên trong đầu -- Chẳng lẽ hắn cho rằng tôi bị hắn làm cho tức ngất đi?
Tôi ngây ngốc cười, nắm lấy tay hắn, nói điều trong lòng: "Em không giận anh, không bao giờ có."
Hiển nhiên, bất luận là ly hồn hay là xuyên không, đều là ngoài phạm trù khoa học có thể kiểm tra ra, tôi đều bình thường, sức khỏe đang hồi phục, được xuất viện sớm. Trước khi đi còn bị y tá lẩm bẩm: " Mấy người trẻ tuổi này, bình thường không chú trọng thân thể, xảy ra chút chuyện nhỏ cứ như là sinh ly tử biệt. "
Trên đường về nhà, mặt trời lặn nghiêng ngả, xe cộ nối đuôi nhau chạy qua, đèn đường bật sáng, loa ngoài cửa hàng phát nhạc, mọi thứ thật bình lặng, như chỉ là một ngày bình thường.
Tôi lại thấy nóng mắt, muốn nắm lấy tay Tiết Viễn, nhưng lại tình cờ đụng phải bàn tay hắn đang vươn ra, không khỏi mỉm cười nhìn nhau. Ngày hôm nay đối với tôi và hắn mà nói đều quá dài, trong lòng mỗi người đều có nỗi sợ hãi.
Trở lại ngôi nhà đã mất tích từ lâu, Tiết Viễn hỏi tôi, "Em muốn nói với tôi điều gì?"
"Anh... cứ bình tĩnh thở từ từ đi." Tôi vội vàng sắp xếp lại lời nói của mình, trong lòng chợt hơi chột dạ, có lẽ khi tôi nói ra tất cả những điều này, mới là chân chính lâu ngày gặp lại.
"Chuyện quá khứ, em đều biết."
Đồng tử Tiết Viễn đột nhiên co rụt lại, tựa hồ lập tức ý thức được tôi muốn nói cái gì.
Hắn trầm mặc nghe giải thích xong, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, lại phảng phất như bị bụi bặm mê hoặc, chậm chạp chớp mắt một cái, bàn tay nắm chặt mơ hồ run rẩy. Vẻ mặt thất thần như chồng lên thiếu niên trong trí nhớ khác của tôi.
Đối với tôi thì khoảng thời gian đó không phải là quá lâu, nhưng đối với hắn mà nói lại như là vạch ra vết sẹo từ rất lâu trước kia.
Đôi môi của hắn mấp máy, dường như vẫn không thể tin được, ngưng thần nhìn tôi, chần chừ đọc ra hai chữ: "A Ngọc? "
"Ừ." tôi cùng hắn nhìn nhau, tự nhiên chắc chắn đáp một tiếng.
Hắn nghe được tôi đáp lại, biểu tình trong chớp mắt trống rỗng, nhắm mắt lại, cuối cùng hiện lên một tia cười khổ, lẩm bẩm nói: "Tôi vốn nghĩ... làm sao mới có thể thuyết phục em tin tôi. "
Trong lòng có một cơn đau bùng lên, tôi tiến lại gần ôm chặt lấy hắn, điều khi đó không thể nói ra rốt cục giờ có thể thổ lộ: "Tiết Viễn, thực xin lỗi. "
Nương tựa vào nhau không biết đã qua bao lâu, Tiết Viễn tách ra một chút, vẫn nhìn chằm chằm tôi như trước, giọng nói có chút khàn khàn: "Đau không? "
Tôi bị hỏi có chút sững sờ, lại nghe hắn tiếp tục nói: "Em rơi xuống tuyết, lòng bàn tay, và miệng toàn là máu, đau lắm phải không?" "
Cảnh tượng lúc đó như còn ở trước mắt, cổ họng tôi nghẹn lại, vô thức muốn che đậy. Nhưng đối mặt với Tiết Viễn ánh mắt sâu sắc, buộc tôi thành thật gật gật đầu, lại vội vàng bổ sung: "Rất nhanh liền không có cảm giác nữa "
Hắn một lần nữa im lặng, cụp mi xuống, một lúc sau, lời hắn nói giống như thở dài: "Lúc đó tôi thật sự đang suy nghĩ về tương lai của chúng ta, hai chúng ta... Lúc đó em đang nghĩ gì vậy?"
Những tâm tư này chôn sâu tận đáy lòng, ngàn năm sau mới có thể nhìn thấy ánh sáng. Hắn có lẽ không ngờ còn có thể tìm thấy đương sự truy trách nhiệm ở dương gian.
"Em nghĩ... làm sao để anh bớt buồn." Tôi trả lời thành thật.
Hắn thở dài thườn thượt, tựa trán vào vai tôi, giọng như bị bóp nghẹt lại, thoát ra khỏi nỗi phiền muộn nặng nề: "Tôi khổ sở đến phát điên rồi."
" A Ngọc. A Hoàn, tại sao lại lừa dối tôi? sao em không nói cho tôi biết? nếu tôi không đuổi theo tìm em thì sao? Lúc tôi đụng vào em, em đã..." Lời nói của hắn càng thêm dồn dập, giọng mũi nồng đậm, cuối cùng không thể nói tiếp.
Căn phòng ấm áp, yên tĩnh không gió, nhưng dường như có một trận tuyết rơi dài không dứt.
Tôi im lặng, đưa tay vuốt ve lưng hắn, cảm nhận hơi ấm dưới lòng bàn tay và nhịp thở lên xuống, rồi từ chậm rãi đếm từng tấc cột sống nhô ra. Đã lâu không gặp, vóc dáng hắn cao hơn không ít, lông mày sâu hơn, bờ vai rộng lớn, có thể gánh trách nhiệm nặng nề hơn, cũng có thể che giấu nhiều vết sẹo hơn.
Ở Tây Cảnh tuyết dày gió lạnh, hắn một mình rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện. Thời gian còn dài, sống chết không thể đoán trước, tôi rời đi quá sớm, trở về quá muộn.
Trước khi sinh mệnh cạn kiệt, tôi không dám tưởng tượng còn có thể lần nữa chạm vào hắn. Tôi không có tự tin, sợ hy vọng thất bại, giống như thời thơ ấu sợ cánh cửa không đẩy ra được và một ngôi nhà không có đèn. Nhưng có Tiết Viễn ở đây, điều kỳ diệu dù đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ trở thành hiện thực..
"Tiết Viễn." Tôi đọc tên của hắn một lần nữa, nhẹ nhàng nói, "Em đã về rồi, sẽ không đi nữa."
Tôi an ủi Tiết Viễn, nhưng suy nghĩ của tôi vẫn còn hỗn loạn. Đối mặt với một căn phòng trống rỗng sau khi màn đêm buông xuống, nhắm mắt lại không biết mình đang ở đâu, trong lòng luôn có chút sợ hãi.
Tôi đơn giản cầm cái gối lên, đi vài bước đến cửa phòng bên cạnh: "Anh, em có thể ngủ cùng anh không..."
Tiết Viễn vừa tắm xong đang ngồi trên giường, trầm mặc chốc lát nhìn tôi rồi nhường chỗ, lực trượt quá lớn, nếu như không phải có lực cân bằng cao siêu, hắn đã ngã xuống bên kia giường
Sau một hồi hoảng sợ tột độ, Tiết Viễn trở lại vẻ mặt bình thường, giơ tay bật điều hòa.
Nhưng mà tôi lại cảm thấy khác thường, từ cửa đến bên giường ngắn ngủi vài bước càng lúc càng cảm thấy sai sai, đợi đến đặt mông xuống nệm, lại bị hắn ôm lấy, rốt cục đầu óc mở ra-- đây không phải là tự hiến thân trong truyền thuyết sao?
Tim đập thình thịch, tiếng chiêng trống cảnh báo trong lòng tôi nên rút lui, thế này có ổn không vậy? Không, quá đột ngột, không có sự chuẩn bị.
"Ngủ không được?" Tiết Viễn lúc này lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm..." Toi gật gật đầu, thật không may, bây giờ tôi như được tiếp thêm sinh lực.
Hắn dường như không chú ý tới sự căng thẳng của tôi, săn sóc, ôm tôi dựa vào trên giường, giống như ngủ chung giường như thế này là điều rất bình thường, khiến tôi không có cớ trốn tránh.
Căn phòng thật ấm áp, trò chuyện rôm rả không ngớt, như con thuyền trên sông, chở bao kỷ niệm bên này sang bên kia.
Tôi hơi lơ đãng, đột nhiên phát hiện ra con người ban ngày rất khác lúc đêm về. Đôi mắt Tiết Viễn tràn đầy vầng sáng ấm áp, bóng râm làm nổi bật đường nét từ lông mi đến sống mũi càng lúc càng sâu, môi khép lại, hàm dưới lưu loát, yết hầu đang trượt lên trượt xuống.
...... Thôi, đêm nay không về phòng nữa.
"Thực ra khoảng thời gian em ở đó là gian nan nhất, đi theo tôi chịu rất nhiều khổ sở." Tiết Viễn nói.
"Thật sao?" Tôi hoài nghi. Tự mình trải qua hành quân đánh giặc, cũng nhớ rõ lịch sử, không khó suy ra sau này hắn vẫn còn nhiều khó khăn.
"Thật sự, vốn muốn sau này bồi thường cho em, dẫn em đi xem phong cảnh kinh thành, sống một cuộc sống yên ổn. Ngay cả muốn trồng hoa gì trong sân hầu phủ cũng đã nghĩ kỹ. "Hắn nhìn về phía tôi, trong mắt mang theo nụ cười, ảo não cùng tiếc hận đều hời hợt, lại chẳng hề đề cập tới đau đớn của bản thân.
Tôi im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Em muốn nhìn thấy những vết thương trên cơ thể anh."
Tiết viễn dừng một chút, lập tức ngồi thẳng dậy, lưu loát cởi áo.
"Tiểu đại phu." Hắn bỗng nhiên mở miệng, vẫn hàm chứa ý cười như trước.
Lúc trước trong quân doanh không ít người gọi tôi như vậy, hiện tại bị hắn gọi một lần trở nên rất không đứng đắn, khiến tôi lúng túng không biết trả lời sao.
Tiết Viễn quen ăn mặc rộng thùng thình, lúc này vai rộng eo hẹp không chút che dấu lộ ra trước mặt, trông rắn chắc hơn bình thường, ẩn chứa sức mạnh của một thanh đao thực thụ.
Nhận ra mấy vết sẹo cũ đều đã phai nhạt, cái mới chồng lên, trong đó có một vết nhìn thấy mà giật mình từ lồng ngực trải dài đến bụng, tôi nhíu mày, nhịn không được đưa tay vuốt ve, lẩm bẩm nói nhỏ: "Đau không..."
"Không đau." Hắn nắm lấy cổ tay tôi.
Gạt người. tôi ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với ánh mắt của hắn
Mí mắt hắn khẽ rũ xuống, nhìn thẳng vào tôi, ý cười như có như không, ánh mắt tối hơn bao giờ hết.
Suy nghĩ ban đầu bị cuốn đi, lý trí dường như lại bị đốt cháy.
Không ai nói chuyện, tôi như được cảnh báo về sự nguy hiểm, cái bẫy sáng sủa ngay trước mắt, tôi cúi người lại gần hơn, lướt đầu ngón tay dọc theo vết sẹo sau đó lại liếm nhẹ bằng môi.
Ngực phập phồng trở nên có chút dồn dập, cơ bụng cũng căng thẳng, sờ vào có cảm giác cứng.
"Anh căng thẳng cái gì?" Tôi lui về phía sau, không nhịn được cười.
"Không phải căng thẳng, là muốn..." Hắn không hề buông cổ tay tôi ra, trực tiếp kéo tôi lại gần, ba chữ " Muốn phía dưới " lăn vào trong tai tôi, cho dù đã dự đoán được, nhưng vẫn khiến tim tôi đập loạn.
Thuận lợi hôn nhau, thuận lợi bị đẩy vào đệm giường mềm mại.
Mới đầu không ai nhắm mắt, cách quá gần, đôi mắt sâu thẳm gần như lấy đi linh hồn, tim tôi như bay khỏi lồng ngực, không khỏi nhắm hai mắt lại, gáy đặt ở gối, mặc cho bản thân đắm chìm.
Tiết Viễn bao bọc, nhốt tôi ở bên này giường, như thể hắn đã tính toán chính xác dung lượng phổi, dây dưa đến thời khắc cuối cùng mới cho tôi thở một hơi, lại mang theo hơi nóng ẩm ướt đi xuống, để lại cho tôi một đỉnh đầu rối mù.
Vết cắn trên môi dường như đang nóng lên, tôi cố gắng thở hổn hển, đưa tay xuyên qua tóc hắn.
Mặc dù phần lớn thời gian Tiết Viễn đều là người mẫu mực, nhưng đôi khi cảm thấy hắn giống như một con chó lớn, mỗi sợi lông đều che khuất ánh sáng mặt trời. Giờ phút này càng sâu, hôn qua một lần không tính, nhất định phải mút cắn lưu lại dấu vết, thu lực cho nên không đau, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.
"Thơm quá..."Hắn dụi mũi vào cổ tôi.
Hơi thở ấm nóng khiến tim tôi nhột nhột, không thể nói lời hoàn chỉnh, giọng nói giống như bị mắc kẹt: "... Cùng là một loại sữa tắm. "
"Không giống." hắn phản bác lại cắn một cái: "Là ngọt ngào. "
Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài vò tóc của hắn, ý đồ từ phía trên này tìm được chút tiện nghi.
Thật ra, hơi thở trên người Tiết Viễn tôi cũng có thể ngửi được, không thể nói là mùi gì, tóm lại là ấm áp, làm cho người ta an tâm, lúc này đây đã trở thành liều thuốc kích dục tốt nhất, tôi chỉ muốn càng ngày càng gần hơn, ngạt thở luôn ở trong đó cũng được.
Hàng cúc áo bị cởi từ trên xuống dưới, lòng bàn tay ngón tay dính đầy những vết chai mỏng hơi cứng, dán lên, sờ đến đâu cũng kích thích người ta phải run rẩy thở dốc. Vuốt ve qua lại, dục vọng chiếm hữu lan toả, khuếch tán thâm nhập, so với trước đây tham lam hơn nhiều, khiến con người ta bùng lên một ham muốn mơ hồ bồng bềnh, liên miên không ngừng nóng lên.
Bất ngờ không kịp đề phòng đầu v* bị xoa nắn, khiến tôi giật bắn mình vặn vẹo hét lên.
"Căng thẳng cái gì? hả? hắn nghẹn cười đến gần.
Ngay cả cơ hội nói lại cũng không có, tôi chỉ có thể tức giận cắn môi dưới của hắn.
Đầu ngón tay lưu luyến trước ngực rồi dần vòng ra sau, trơn tru trượt dọc sống lưng hết cỡ, vươn tới cuối đốt xương đuôi cuối cùng. Tôi nhận ra mục đích của hắn, tỉnh táo vài phần, đưa tay đẩy hắn ra.
Hắn dừng lại ngước nhìn tôi: " Em không muốn?" "
"Không phải, còn chưa chuẩn bị cái gì." xin lỗi, nhà mẹ độc thân sạch sẽ như phòng thiền.
Tiết Viễn trầm mặc, chống người lên, lướt qua kéo tủ đầu giường ra.
Tôi liếc theo một cái, hình ảnh trong mắt dường như quá tải, đang nhồi nhét vào trong đầu, tôi cứng ngắc quay đầu lại nhìn hắn: "Anh khi nào đã...."
Hắn vẻ mặt vô tội: " Từ lúc còn thiếu niên tôi đã thương nhớ em rồi"
Thật giỏi, tôi khi đó trăm mối lo mà nhìn hắn, hắn vụng trộm thèm khát nhìn tôi.
Thấy tôi không nói nên lời, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, động tác nhẹ nhàng, trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: " Thật ra, trước kia có mấy lần, ban đêm tôi sẽ đến bên giường em, lặng lẽ nhìn em ngủ, có phải có chút đáng sợ không? "
Ánh mắt nhìn xuống của hắn chăm chú, du ngoạn trên khuôn mặt và cơ thể tôi, nơi đó còn có dấu vết hắn vừa để lại: "Chỉ nhìn em thôi, không dám làm gì cả, sợ đến gần một bước, em sẽ biến mất. "
Bị một màn thẳng thắn này đánh trúng,bất ngờ ngắn ngủi qua đi, tim tôi như thắt lại, một nỗi chua xót tràn ra.
"Tiết Viễn." Áo ngủ của tôi đã bị hắn hoàn toàn cởi ra, một khắc ngồi dậy liền theo bả vai trượt đến khuỷu tay, tôi nhẹ nhàng thay đổi khẩu khí, bám lấy cánh tay hắn, đem bản thân đang trần truồng dựa vào trong ngực hắn: " Anh muốn làm gì cũng được. "
Hắn nín thở một lúc, đôi mắt trong trẻo lại nhuộm đen, không đợi tôi thấy rõ, hắn đã áp gáy tôi hôn môi, tay kia cọ vào eo tôi vuốt ve, còn mê tình hơn vừa rồi, tiếng nước mút ra tràn ngập bên tai, triền miên khuấy vào nơi sâu nhất. ?hách thá?h tìm được ⩶ ??ù m??u?ệ?.?? ⩶
Phía sau vang lên tiếng mở nắp chai.
"Đừng sợ." Giọng nói Tiết Viễn có chút khàn khàn, rơi vào bên tai.
Tôi cố gắng phân tán sự chú ý, nâng cằm hôn khóe miệng hắn, cũng kéo căng cổ, liếm cắn yết hầu hắn như một viên kẹo ngọt ngào. Hắn đại khái chịu không nổi chuyện này, cúi đầu hít sâu một hơi, giống như uy hiếp nhéo nhéo gáy tôi.
Chẳng mấy chốc tôi đã chẳng còn tâm tư đùa giỡn với hắn, hai má không ngừng nóng lên, dán vào trong cổ hắn, rõ ràng cảm giác được hắn mở ngón tay nhào nặn bờ mông của mình, dùng quá nhiều chất bôi trơn, chỗ bị chọc vào ướt đẫm, giống như là tôi đang rỉ nước, hai ngón tay chọc vào ấn thật sâu, ngón tay thô ráp, phập phồng.
Sau khi quen rồi lại chen vào thêm một ngón, tự dưng tôi không biết là bị ấn vào đâu, giống như bị điện giật, khoái cảm lạ lẫm ập đến dữ dội, tôi theo bản năng muốn đứng dậy chạy trốn, lại bị Tiết Viễn nhéo eo kéo trở về.
"Ah..." Tầm mắt mờ mịt, nước mắt cứ thế lăn dài, cổ họng không còn là của mình nữa, nhấp một cái là khóc không thành tiếng.
Hai chân tôi run lên, muốn kẹp chặt nó lại, nhưng lại càng tách ra hơn, hai tay quanh năm cầm lãnh thiết có lực đạo không thể kháng cự, tìm đúng điểm khiến tôi sụp đổ kia liền mài đến vừa nhanh vừa tàn nhẫn, giống như cố ý muốn nhìn tôi bị ngón tay làm mà bắn ra.
Khoái cảm sóng sau cao hơn sóng trước, cọ rửa cho cả người nhũn ra, chỉ có phía trước cứng ngắc khó chịu, dường như có chất lỏng rỉ ra, thỉnh thoảng ma sát vào cơ bụng của hắn, trơn bóng sảng khoái, làm cho người ta nhịn không được muốn nắm lấy giải tỏa.
"Không được đụng vào."
Động tác vừa định đã bị kìm lại, giọng nói đặt bên tai kích thích tôi run lên, chỉ có thể nức nở dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, giống như bám lấy khối gỗ cuối cùng trong thủy triều, dán chặt lại vặn vẹo xoắn lấy, thở hổn hển, nước mắt rơi trên vai cổ nóng ẩm.
"Thật ngoan." Hắn nghiêng đầu hôn tôi, thanh âm giống như cách sương mù nồng đậm truyền đến.
Gần như ngay khi tay hắn chạm vào nó, cảm giác sung sướng chồng chéo, bụng dưới thắt lại, giống như bị cuồng phong kéo đi, sau một hồi co giật, cuối cùng mới hạ xuống ngã vào lòng bàn tay hắn
Bao cao su xé ra, Tiết Viễn nhất định phải nắm tay tôi bắt tôi đeo giúp, thứ chạm vào đầu ngón tay vừa nóng vừa cứng, không giống như ngón tay, nhịp tim vốn có xu hướng bình phục lại lần nữa dồn dập.
Gối đầu bây giờ bị lót dưới thắt lưng,làn da vốn dĩ đã tái nhợt nay lại phiếm hồng, nơi nào cũng ẩm ướt, còn in vết cắn rối loạn. Tiết Viễn thoạt nhìn không chật vật như vậy, chỉ là trên môi lưu lại vết nước, vai và cổ hắn ướt át, bóng loáng dưới ánh đèn, cơ bắp rõ ràng. Bụng dưới treo tinh dịch, hình như đều là do tôi làm.
"Đừng tắt..." Mặt tôi nóng lên, nhịn không được cọ vào gối, lời nói xoay quanh trong miệng: "Để lại một ngọn đèn được không."
"Muốn xem tôi ** em sao?"Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn không tự chủ được, xấu xa nói rõ suy nghĩ của tôi.
"Ừ..." Tôi mạnh bạo đáp lại, lại giơ chân lên đạp hắn. Sói đuôi lớn, chính mình cũng cứng như vậy còn đùa giỡn tôi.
Một cước mềm mại không hề có lực uy hiếp, hắn không hề cự tuyệt, thuận thế cầm lấy mắt cá chân tôi, cúi người cắn vào bên trong đùi, từ từ mở ra.
Đèn đầu giường có in hoa văn, ánh sáng mờ nhạt, mồ hôi chảy xuôi trên người, theo động tác lên xuống như gợn sóng.
"Ngoan, thả lỏng." Giọng nói khàn khàn trầm thấp là lời cảnh cáo cuối cùng, tiếp theo là không chút do dự tiến vào.
Đau quá, vẫn đau. Tấm trải giường dưới tay tôi bị nắm chặt, tôi dường như phát ra tiếng rên rỉ. Nụ hôn rơi xuống như những hạt mưa, mang theo chút an ủi và cảm giác áy náy, ngón tay khiêu khích đến những nơi nhạy cảm nhất, như muốn giải phóng xiềng xích cuối cùng, buộc tôi phải tan chảy hoàn toàn.
Trong hỗn loạn, cảm giác bên dưới quá rõ ràng, toàn bộ bị lấp đầy, không để lại khe hở, hơi nóng ẩm ướt khẽ đập, đẩy ra sâu hơn một chút, chậm hơn so với tốc độ đã bắt đầu quen của tôi.
Tiết Viễn hiển nhiên đang khắc chế, trên cánh tay phồng lên gân xanh, tay véo thịt mềm trên đùi, mày nhíu chặt, khóe miệng hơi mím lại, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi, từ từ trượt xuống mặt.
Tôi đang bao lấy hắn hắn, nuốt chửng hắn, không có khoảng cách nào gần hơn thế này, mùi vị đủ để làm tan biến mọi khó chịu, những nơi đã nếm trải vị ngọt lại càng bắt đầu mong chờ nhiều hơn.
Vì thế tôi đưa tay kéo hắn lại gần, áp vào lồng ngực phập phồng: "Tiết Viễn... đừng nhẫn nhịn, không cần nhẫn nhịn nữa. "