Ngay khi Giang Nguyên đột ngột đứng lên, Đổng Nguyên Chương đã có dự cảm bất thường, quả nhiên anh lập tức đi tới chỗ Phùng Sướng. Đổng Nguyên Chương thở dài, vừa quay đầu đi thì đụng phải Diêu Chính Hạo cũng đang kinh hãi như sắp rơi cả cằm xuống.
Hoàng Việt Bác kịp phản ứng, bước tới hai bước chắn trước mặt hai người, anh ta bắt lấy cánh tay Giang Nguyên, giọng không tốt đẹp gì:
– Làm gì thế? Cậu là ai?
Giang Nguyên nói:
– Liên quan đếch gì đến anh. Tránh ra.
Hoàng Việt Bác:
– Phùng Sướng, em quen biết anh ta à?
Phùng Sướng còn chưa nói gì, Giang Nguyên đã đáp lại anh ta:
– Tôi tìm bạn gái tôi, có chuyện của anh không?
Hoàng Việt Bác sửng sốt hai giây. Phùng Sướng cũng không ngờ được Giang Nguyên lại có thể thốt ra câu đó.
Phùng Sướng nói:
– Từ đã, anh nói cái gì?
Giang Nguyên nhìn cô:
– Em giả vờ mất trí à.
Anh đẩy Hoàng Việt Bác ra, Hoàng Việt Bác lại không muốn bỏ qua dễ dàng, Văn Hạo vẫn luôn sống chết mặc bây vội xông đến, giữ chặt bạn mình, khuyên:
– Được rồi được rồi, người ta đích thực là đang yêu nhau, cãi nhau giận nhau thôi.
– Cậu chơi tôi à! – Hoàng Việt Bác đấm một quyền lên vai Văn Hạo.
Anh ta quay sang nhìn lại, Giang Nguyên cùng Phùng Sướng đã đi xa từ rồi.
– Cậu đang làm việc của con người à?
Văn Hạo phân bua:
– Có liên quan gì đến tôi đâu chớ. Tôi chỉ là một cái thang tường thôi. Nhưng mà cậu đó, đã nói là tới chơi vui rồi, thế mà vừa thấy con gái người ta xinh đẹp liền xum xoe đến, tôi có cản cũng không kịp.
– Cậu bớt lời thừa thãi đi, tôi thấy cậu muốn thấy tôi thành trò cười thì đúng hơn.
– Đừng buồn mà A Việt, Phùng Sướng không phải người mà cậu dễ theo đuổi được đâu, không động vào được đâu, quay đầu là bờ là tốt nhất đấy.
Nhớ trước đây, anh ta cũng từng có ý định muốn theo đuổi Phùng Sướng, nhưng mà còn chưa kịp có hành động gì thì nhờ bố mình mà anh ta đã nhận ra Phùng Nhất Đường tới đón Phùng Sướng.
Anh ta lập tức lặng lẽ từ bỏ, không dám có ý định trêu chọc vào Phùng Sướng nữa.
Bởi vì quen thuộc, Giang Nguyên ban đêm đi trên đường núi như đi trên đất bằng, gió cùng với ánh trăng làm bạn với hai người, đẩy tiếng nhạc cùng tiếng ồn ào càng lúc càng xa.
Anh lôi kéo Phùng Sướng đi vào một con đường nhỏ đến khu rừng thông.
Sự khó chịu sắp nhấn chìm anh đã bị sự im lặng của Phùng Sướng suốt chặng đường làm dịu đi, cuối cùng anh mới chịu buông năm ngón tay đang cài chặt của Phùng Sướng ra.
– Giả vờ cả một ngày có vui không?
Phùng Sướng quay ngược lại bắt lấy cánh tay anh, dán tới hôn lên.
Giang Nguyên lui ra phía sau một bước theo phản xạ, phần lưng chống vào thân cây phía sau, lại mượn lực đó dung túng cho hành động của cô. Anh cho rằng Phùng Sướng muốn đánh trả để trút giận, nhưng không ngờ cô bám lấy bờ vai của anh mà hôn tới.
Giang Nguyên vì ngỡ ngàng mà thân mình đứng thẳng tắp, Phùng Sướng càng dán sát gần anh hơn, đầu lưỡi từ kẽ môi chui vào trong.
Bên tai anh có tiếng lá xào xạc, còn có cả tiếng trái tim đập càng lúc càng mạnh, còn có âm thanh giữa môi răng với nhau đầy ái muội vang hơn cả tiếng sấm.
Lồng ngực Giang Nguyên trào ra từng trận tê dại dần dần lan tràn đến khắp người, anh chấp nhận số mệnh đưa tay lên, một tay siết chặt eo cô, một tay đè sau cổ của cô, tiếp lấy nụ hôn được càng sâu hơn.
Xuất phát từ lòng phân cao thấp, Giang Nguyên không muốn thể hiện mình có vẻ trúc trắc, không muốn liên tiếp bị bại bởi cô.
Môi lưỡi anh đảo chủ thành khách, tiến quân thần tốc, trút hết tất cả những phiền muộn mà anh đã kìm nén từ khi nhìn thấy cô trong nụ hôn dài bất tận này.
Phùng Sướng ngửa đầu hứng lấy sự tấn công của anh, tay cô lại từ ngực bụng anh trượt xuống dưới.
Tinh thần đang hãm sâu của Giang Nguyên bị động tác du di của cô đã kéo lại được một tia tỉnh táo, anh bắt lấy tay cô, giọng có chút thẹn quá thành giận:
– Em sờ linh tinh gì đấy?
– Di động kêu, Giang Nguyên ơi, anh không nghe thấy à?
Giang Nguyên làm sao chịu thừa nhận là không nghe thấy, anh trấn tĩnh lại kéo hai người tách ra một khoảng, tiếp điện thoại.
Đổng Nguyên Chương cùng Diêu Chính Hạo đang ở cùng nhau, một tên khuyên nhủ:
– Áu Giang Nguyên ơi, có chuyện gì từ từ nói.
Một tên hỏi anh:
– Chuyện là sao thế Giang Nguyên?
Hai người đồng loại hỏi anh khi nào thì quay lại.
– Lát….
– Sờ anh thì làm sao nào?
Những lời phàn nàn bất mãn của Phùng Sướng át cả tiếng nói chuyện của Giang Nguyên.
Đầu bên kia điện thoại an tĩnh hai giây, chưa đến một giây sau đã lẳng lặng cúp máy.
Giang Nguyên chỉ có thể dùng một tay lúng túng ngăn cản Phùng Sướng động tay động chân, bấy giờ mới có đủ sức lực, anh trực tiếp kiềm giữ hai tay cô, đưa ra sau lưng.
– Phùng Sướng, em ngoan chút có được không?
Phùng Sướng không lộn xộn nữa, cô dựa vào người anh:
– Lẽ ra em còn muốn buổi tối đến tìm anh để hẹn hò, nào ngờ…Giang Nguyên ơi, anh thiếu kiên nhẫn vậy à.
Vì sao thiếu kiên nhẫn ư?
Hành động của Phùng Sướng rõ rành như thế, Giang Nguyên sao không biết cô cố ý kích anh. Anh không muốn mắc mưu muốn làm như không thấy, thử cố gắng làm ngơ đi.
Nhưng mà không làm được.
Nhờ có Phùng Sướng, Giang Nguyên đã trải qua rất nhiều trải nghiệm đầu tiên trong đời vào đêm này.
Lần đầu tiên anh biết thì ra cảm xúc xa lạ nào đó sẽ khiến cho người ta dày vò như thế, sẽ đẩy con người ta làm ra một vài hành động kích động mà sau khi bình tĩnh lại hoàn toàn không thể lý giải nổi.
Việc đã đến nước này, Giang Nguyên thừa nhận:
– Trong lòng biết rồi còn cố hỏi.
Phùng Sướng cười nhẹ thành tiếng.
Giang Nguyên hỏi:
– Tối nay em ngủ ở đâu?
Anh không tin mấy lời mà Văn Hạo vừa rồi đã nói.
Phùng Sướng nói:
– Có lẽ là chen chúc với ai đó.
– Với ai?
– Với anh được chưa?
– Không được. – Giang Nguyên đẩy cô đi phía trước, – Cũng muộn rồi, anh đưa em đi đặt phòng.
– Nhanh như vậy đã đặt phòng rồi?
- …
Giang Nguyên lười tiếp lời cô, Phùng Sướng lại kéo tay anh đi hướng bên kia.
– Em nghỉ chỗ kia. – Phùng Sướng chỉ vào một tòa nhà tráng lệ với những ngọn đèn đầy màu sắc treo cao ở phía đông nam, – Phòng em đặt từ sớm rồi.
Quả nhiên.
Giang Nguyên bắt lấy tay cô:
– Em có khi nào nói thật một câu không hả?
Đưa cô đến cửa phòng, Giang Nguyên xoay người định đi, Phùng Sướng lại kéo anh đi vào.
Cửa vừa khép lại một giây, Giang Nguyên cúi xuống hôn Phùng Sướng.
Lần nào cũng đều bị cô chủ động thì còn ra là đàn ông gì nữa.
Dù sao thì Giang Nguyên cũng đã có chút kinh nghiệm, không còn hành động mù quáng nữa, anh đẩy cô vào tường, tự động ngậm lấy cô, mút vào, quấn quýt.
Cần phải đi rồi.
Giang Nguyên cầm vai cô tách cô ra, hai người cách nhau 10cm bình ổn một lúc, anh mới buông cô ra.
Phùng Sướng kéo quần của anh, Giang Nguyên lấy tốc độ nhanh như chớp tránh được ngón tay của cô.
Phùng Sướng:
- …
Giang Nguyên lúng túng:
– Em định làm gì?
– Đưa di động cho em. – Phùng Sướng không nhịn được cười, – Anh không biết là đến giờ em còn chưa có số điện thoại của anh à, bạn, trai, ơi.
Thêm số di động xong, Phùng Sướng vẫn còn cười, Giang Nguyên xấu hổ không chịu nổi, tay kẹp chặt cằm cô lắc lắc:
– Cười cái gì mà cười.
Phùng Sướng kéo tay anh xuống, nhón chân nhỏ nhẹ bên tai anh:
– Anh quá ngây thơ, Giang Nguyên..
Giang Nguyên đẩy cô ra, tức giận đi thẳng một mạch xuống dưới.
Đứng tại chỗ một lúc cho bình tĩnh lại, Giang Nguyên đi về phía trại.
Khu cắm trại đã giải tán gần hết, Giang Nguyên rửa mặt xong, đi vào trong lều trại của mình, Diêu Chính Hạo chui vào theo.
– Thành thật khai báo đi. – Diêu Chính Hạo ngồi xuống uy nghiêm nói, – Bằng không thì hôm nay cậu đừng hòng mà ngủ được.
– Chả phải cậu thấy hết rồi à.
– Thật không ngờ nhé. Thì ra Phùng Sướng chính là cô gái mà trước đó vẫn luôn theo đuổi cậu. Giang Nguyên này, cậu có phải anh em bọn mình không thế, sao chẳng nói với tôi?
– Cái này có gì phải nói?
– Sau đó hai người âm thầm ở bên nhau, cũng chẳng nói với tôi nữa! Ban ngày ban mặt còn diễn kịch với nhau, giả bộ là người xa lạ. Giang Nguyên, cậu làm tôi quá thất vọng. Tôi có chuyện gì từng giấu cậu chưa, từ mộng xuân lần đầu tiên cũng đều kể cho cậu, thế mà cậu miệng chặt như nêm, lấy dùi cạy cũng không ra. Chuyện quan trọng như thế, không phải hôm nay tôi bắt gặp, có phải cậu cũng sẽ không chịu nói cho tôi biết có đúng không. Cậu chờ đó, tôi đi mách với La Duệ, sau đó bọn tôi nghỉ chơi với cậu, tuyệt giao luôn.
Diêu Chính Hạo quá tức giận, sự kiện Giang Nguyên yêu đương long trời lở đất như thế, thế mà anh ta không phát hiện ra một chút nào, còn không biết Đổng Nguyên Chương biết được bao nhiêu nữa.
Giang Nguyên bị anh ta lải nhải ồn ào đến đau cả đầu.
– Hết chưa? Tôi với Phùng Sướng mới bắt đầu thôi. Vì sao không nói cho cậu hả? Chẳng phải cậu rất bận đó à?
Diêu Chính Hạo dạo gần đây mải đi dỗ dành Thôi Chỉ Nghi, cho nên không tới tìm Giang Nguyên. Điều này làm anh ta dễ chịu đi nhiều:
– Mới thôi? Tức là từ lúc nào? Vì sao? Chẳng phải cậu vẫn luôn mâu thuẫn mà, sao lại đột nhiên thông suốt thế?
– Có cần tôi viết hẳn bài văn thuật lại tỉ mỉ quá trình cho cậu không hả? Cút cút cút, tôi muốn ngủ.
– Hôm nay Phùng Sướng ở bên người khác cả một ngày, có phải cậu bị nghẹn đến hỏng rồi không?
Giang Nguyên đá cậu bạn ra ngoài.
Bốn phía yên tĩnh, Giang Nguyên lại không buồn ngủ chút nào.
Trạng thái tâm trí của Giang Nguyên khi anh lên đến đỉnh núi vào sáng sớm đã rạn nứt ngay khi anh nhìn thấy Phùng Sướng, và đến hiện giờ thì nó đã sụp đổ hoàn toàn.
Sau một ngày hoảng loạn rối rắm và phiền muộn, Giang Nguyên không thể không thừa nhận, Phùng Sướng đã trở nên vô cùng đặc biệt với anh. Con voi lớn lên trong phòng kín không thể nào vượt qua được con quái vật khổng lồ, anh không thể cứ tiếp tục sống mơ hồ và rối rắm như thế nữa.
Nếu một mối quan hệ yêu đương có thể làm cho anh hiểu rõ, vì sao lại dễ dàng bị Phùng Sướng ảnh hưởng, và cô có thể ảnh hưởng đến anh ở mức độ nào, vậy thì yêu đi, Giang Nguyên nghĩ, cũng không có gì ghê gớm. Anh cũng không cảm thấy mình là sẽ người đàn ông ngốc nghếch khi sa vào tình yêu, cũng không cho rằng anh rất thích Phùng Sướng.
Tiếng gió sẽ ngừng, tình yêu cuồng nhiệt sẽ dịu đi, và mặt nước sẽ bình lặng lại.
Chỉ là yêu cầu thời gian mà thôi.
Nếu như một đoạn tình yêu ngắn ngủi có thể giải quyết hoàn toàn vị khách không mời phiền phức Phùng Sướng này, có thể hoàn toàn bình ổn nỗi lòng bị nhiễu loạn trong khoảng thời gian này của anh, cũng chưa chắc là không thể.
Hết chương 18