Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 7



“Các vị, bên này. Thỉnh.” Ngày hôm sau, Tiểu Thạch Đầu nghênh đón đám người Diệp Vân lâu, đưa bọn họ đi Di Thấm viện. Nguyễn Tuý Tuyết nhìn bên trong trang toàn cây cối cỏ dại mọc lan tràn, thật sự dường như đã trải qua mấy đời vậy.

“Tiểu Thạch Đầu, trang chủ nhà ngươi không phải ở tại Hạo cư sao, tại sao lại đưa chúng ta đi Di Thấm viện?” Hạ Hà khó hiểu nói.

“Hạ tỷ tỷ, trước kia đúng là như vậy nhưng từ ngày trang chủ gặp chuyện không may liền chuyển người qua bên này. Về phần nguyên nhân gì thì tôi không biết. Các vị tiến vào phía sau viện thì nhỏ giọng một chút, trăm ngàn lần đừng quấy nhiễu trang chủ, nếu không trang chủ tính tình không tốt lại mắng các vị, tôi sẽ phải đến Diệp Vân lâu hướng các ngài tạ tội.”

Nguyễn Tuý Tuyết nghe xong, mắt lơ đễnh nhìn hướng Mai hiên.

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi không cần lo lắng cái này.” Hạ Hà cười nói.

Đoàn người Hạ Hà trực tiếp đi vào phòng bếp của Di Thấm viện, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Chỗ này trước đây là nơi Nguyễn Tuý Tuyết đã luyện tập trù nghệ.

Rất nhanh, thời gian bữa tối đã đến, thức ăn của Diệp Vân lâu vẫn còn đang nóng cuối cùng cũng được đưa lên bàn. Hà Quan Nguyệt sau khi nhờ Tiểu Thạch Đầu làm một việc xong, liền cùng Hạ Hà lui đến hậu viện.

Doãn Đông Tinh ở trong mai hiên dùng bữa.

Màn đêm buông xuống, hôm nay đúng là ngày từng nhà đoàn viên xum vầy.

Doãn Đông Tinh ở trong phòng thửong thức đồ ăn của Diệp Vân lâu: thuỷ tinh hào thịt, chỉ bạc thịt bò, hầm thịt cua sư tử đầu (Thu thủy: trời!!! Chị Tuý Tuyết đem đầu sư tử đi hầm àh?! @.@), vịt tứ xuyên, chân giò hun khói, cá nướng.(Thu Thủy: may mà ta đã ăn rồi chứ nếu ko màn hình máy tính nhà ta đầy nước miếng mất!), lộ ra tươi cười vừa lòng – ách, tuy là bề ngoài nhìn không ra.

“Trang chủ, đây là thức ăn của Diệp Vân lâu nổi danh, Tiểu Thạch Đầu đã năn nỉ riêng nội tổng quản lâu làm, không biết có hợp khẩu vị của trang chủ không?” Tiểu Thạch Đầu ở một bên cung kính nói.

“Hương vị vô cùng tốt. Tiểu Thạch Đầu, thức ăn là ngươi hâm nóng qua? Ngươi thật đúng là cẩn thận.” Doãn Đông Tinh chú ý đến thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi, nếu là Tiểu Thạch Đầu đem từ Diệp Vân lâu về, kia hẳn là hắn đã đun nóng lại.

“Khởi bẩm trang chủ, Tiểu Thạch Đầu không có khả năng làm việc này, đây là người của Diệp Vân lâu đến làm riêng, đêm giao thừa đến bên trong trang làm.”

Doãn Đông Tinh nghe xong, vừa dùng chiếc đũa gắp miếng chân giò hun khói liền rới xuống dưới, cả người cứng lại ngồi trên vị trí chủ thượng, trong mắt toàn là kinh ngạc, không thể tin được!

“Người của Diệp Vân lâu đến?” Hắn thấp giọng nhắc lại lời nói vừa rồi.

“Đúng vậy, trang chủ. Nội tổng quản lâu, tổng quản phu nhân cùng lâu chủ đến làm riêng vì trang chủ, tại đêm giao thừa ở bên trong trang nấu cơm cho ngài ăn.”

“Lâu chủ?” Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập nói ra hai chữ.

“Đúng vậy. Lâu chủ đang ở ngay bên ngoài nghỉ ngơi, tổng quản cùng tổng quản phu nhân ở tại hậu viện.” Tiểu Thạch Đầu nói xong liền lén lút lui xuống. Không cần nói cũng biết, đây là việc Hà Quan Nguyệt nhờ.

Trong phòng chỉ còn một mình Doãn Dông Tinh.

Hắn không thể tin nổi nhìn cửa phòng. Tuý Tuyết ở bên ngoài? Không, không có khả năng! Hắn hiểu thấu lòng nàng, nàng sẽ không bước vào Doãn gia trang.

Nhưng trước mắt món ngon đầy bàn thì làm thế nào? Thức ăn ngon miệng như vậy chỉ có kinh sư lâu chủ Diệp Vân lâu làm được, hơn nữa lại nóng hầm hập, nếu không phải vừa mới làm ra, hoàn toàn không có khả năng.

Tuý Tuyết nàng…… Ở bên ngoài? Nàng hẳn là đã tha thứ cho hắn? hay vẫn là…… Vẫn là xem Doãn gia trang làm khách nhân, thuần tuý tới cửa nấu cơm?

Trăm ngàn loại cảm xúc đánh sâu vào Doãn Đông Tinh, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, chỉ cần đẩy cửa phòng ra, chẳng phải sẽ biết tất cả hay sao? Nhưng mặt của hắn…… Doãn Đông Tinh không tự giác sờ khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, bàn tay to run rẩy không ngừng.

Không……. Không cần! Hắn không cần Tuý Tuyết nhìn hắn với bộ dạng này!

Doãn Đông Tinh thống khổ đem mặt vùi vào hai bàn tay của mình.

Nhưng hắn rất nhớ nàng a!

Nghĩ đến ẩm thực vô vị, đêm bất thành miên! (Nhớ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.)

Nghĩ đến đâu triệt nội tâm, đau đớn tận cùng!

Thật muốn gặp nàng một lần……

Doãn Đông Tinh trong lòng thống khổ giãy dụa.

Hắn kịch liệt thở phì phò khiến cho khuôn mặt trướng hồng hồng, hai tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm cửa phòng, giống như cửa phòng kia là dã thú hung mãnh vậy.

Bóng dáng yêu kiều ngày nhớ đêm mong đang ở bên ngoài, đẩy cửa phòng ra là có thể nhìn thấy nàng……

Rút cuộc, hắn hít một hơi thật sâu, phảng phất giống như hạ quyết tâm, hắn chậm rãi đứng lên, đến bên giường đem mặt nạ mang ở trên mặt. Đó là mặt nạ được chế tác hoàn mĩ, cùng với gương mặt của hắn tương xứng, mặt nạ trắng thuần, chỉ lộ ra hai ánh mắt, hoàn toàn che khuất gương mặt làm cho người ta sợ hãi của hắn.

Hắn đứng ở trước của phòng, dùng ngón tay đang vì kích động mà đỏ ửng lên kia mở cửa phòng.

Bên ngoài vẫn còn một chút tuyết đọng lại, ánh trăng sang chiếu xuống tạo thành một mảnh thế giới màu bạc. Doãn Đông Tinh nhẹ nhàng bước ra cửa phòng, nhìn sân liếc mắt một cái, liền hít một hơi thật sâu!

Nàng ở đằng kia! Nàng thực sự ở đằng kia!

Nàng đang an vị ở trên bàn đu dây!

Tim Doãn Đông Tinh đập gia tốc, hô hấp dồn dập.

Nguyễn Tuý Tuyết một thân quần áo phấn hồng, một lớp áo khoác rồi áo choàng, đang ngồi ở bàn đu dây, theo bàn đu cao thấp đong đưa, làn váy hồng nhạt của nàng nhẹ nhàng bay phất phới, mái tóc đen bóng tinh tế nhẹ nhàng theo gió bay lên, cây trâm thuý ngọc dưới ánh trăng toả sáng, cánh tay ngọc nắm nhẹ dây, nàng từ từ nhắm hai mắt, ngửa đầu, đôi môi anh đào đỏ tươi mỉm cười, tựa hồ như đang hưởng thụ đêm lạnh cô tịch nhưng lại tràn ngập không khí tự do.

Nguyễn Tuý Tuyết xinh đẹp tựa như mĩ nhân bước ra từ bức hoạ, nàng là tuyết chi tiên tử! Tự do, xinh đẹp, là tuyệt sắc nhân gian hiếm thấy!

Doãn Đông Tinh nhìn đến ngây dại.

Toàn bộ Di Thấm viện chỉ còn lại hai người bọn họ, nam nhân đeo mặt nạ trắng như tuyết cùng nữ tử xinh đẹp không thua gì Tuyết chi tiên tử!

Không ai nói gì, Di Thấm viện thực im lặng, chỉ có tiếng bàn đu dây qua lại……

Nguyễn Tuý Tuyết ngồi trên bàn đu dây, từ từ nhắm hai mắt, ngửa đầu, hưởng thụ sự lắc lư qua lại phi thường thú vị này. Một khắc tại đây, nàng tựa như chim giống nhau tự do tự tại, đây là chuyện khi còn ở Di Thấm viện nàng thích nhất.

Bàn đu dây đến đây đã muốn dừng lại, nàng lúc này giống như chim chóc đến lúc phải nghỉ ngơi.

Đột nhiên, có người từ sau lưng nàng nhẹ nhàng đẩy bàn đu dây một chút, làm cho bàn đu dây đang chuẩn bị dừng lại liền khôi phục trạng thái lay động qua lại. Người này ở sau lưng nàng nhẹ nhàng phụ giúp, lực đạo vừa đủ, không mạnh không nhẹ, mơ hồ có thể nhận thấy cánh tay sau lưng nàng tràn ngập ôn nhu.

Nguyễn Tuý Tuyết đương nhiên biết ai đang đứng sau lưng nàng. Nàng mở đôi mắt đẹp, nhìn vào khoảng không đầy ánh sao, tinh quang đầy trời chiếu vào đôi mắt ôn nhu như nước của nàng.

Hồi lâu --

Di Thấm viện đang chìm trong lặng im đã vang lên thanh âm mềm mại trong trẻo của Nguyễn Tuý Tuyết.

“Thức ăn có ngon không?”

Sau lưng nàng truyền đến một giọng nói trầm thấp hữu lực.

“Ăn ngon lắm.”

Bàn đu tiếp tục đung đưa, tà váy hồng nhạt tao nhã bay bay, Nguyễn Tuý Tuyết chậm rãi nghiêng đầu đi, muốn đối mặt với nam nhân sau lưng mình.

Đột nhiên, thân nàng bị ôm lấy, toàn bộ phía sau lưng gắt gao dán sát vào than thể nam tính nóng bỏng, thân mình kiều nhuyễn bị vòng tay ấm áp ôm trụ. Nàng không có giãy dụa, thuận theo hắn bị ôm vào trong ngực.

“Không nên nhìn!” Thanh âm vang lên bên tai nàng.

“Vì sao?”

“Sợ doạ đến nàng.”

“Ta không sợ.” Nguyễn Tuý Tuyết nói xong đã muốn dãy ra khỏi vòng ôm của Doãn Đông Tinh.

“Không, Tuyết nhi, ta thực sự sẽ doạ đến nàng. Không cần phải phá hư đêm tốt đẹp như vậy.” Doãn Đông Tinh chua xót nói xong, vòng tay siết chặt nàng lại.

“Ta muốn xem!” Nguyễn Tuý Tuyết bình tĩnh nói, kiên định vặn bung cánh tay cường tráng của hắn ra.

Doãn Đông Tinh chần chờ trong chốc lát, chậm rãi theo nàng vặn bung cánh tay ra, hai cánh tay dài rốt cuộc cũng thu khí lực, buông thỏng ở hai bên sườn thân thể chủ nhân. Nguyễn Tuý Tuyết đưa lưng về phía hắn, hai người thân thể kề sát, đều nghe được hơi thở trên người của đối phương, hắn nóng rực, nàng bình tĩnh.

Nguyễn Tuý Tuyết châm rãi xoay người. Ban đêm rét lạnh, khiến nàng mỗi lần hô hấp đều xuất hiện sương mù ấm áp. Đôi môi đỏ bừng vì hơi nước mà có vẻ ướt át kiều diễm, cái cổ tuyết trắng ẩn trong bộ trang phục hồng nhạt càng tôn lên vẻ non mềm, lông mi thật dài hơi cụp xuống, mắt đẹp song nước lưu chuyển vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn là mĩ nhân mềm mại nhất trong thiên hạ.

Doãn Đông Tinh tim đập liên hồi, tay nắm chặt thành quyền, không biết nàng sẽ đối đãi hắn ra sao. Rốt cuộc, Nguyễn Tuý Tuyết hoàn toàn xoay người, ly khai thân hình nóng rực, đối mặt với hắn.

Nàng nhìn đến mặt hắn, cũng thấy được trên mặt hắn là mặt nạ trắng thuần. Nàng chậm rãi vươn tay định lấy mặt nạ ra nhưng Doãn Đông Tinh đã lui từng bước, cúi đầu, thanh âm thống khổ hô lên.

“Không!”

“Ta muốn xem!” Nguyễn Tuý Tuyết bình tĩnh kiên định nói.

“Tuyết nhi!” Hắn ngẩng đầu lên, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Sóng mắt lưu chuyển, trong mắt hắn lộ vẻ thống khổ lui về sau từng bước, trong mắt nàng là bình tĩnh cùng trấn định.

“Ta muốn xem!” Nàng nói lại một lần nữa, ngọc thủ lại vươn ra.

“Tuyết nhi…….” Doãn Đông Tinh nỉ non gọi tên nàng.

Hắn không hề lui về sau, tuỳ ý để tay nhỏ bé của nàng tháo mặt nạ của hắn ra. Ngừng thở, mắt nhắm chặt, trái tim kinh hoàng, thanh âm như sấm……. Hết thảy đều giao cho ông trời đi!

Mặt nạ bị tháo xuống --

Không khí lãnh liệt đánh về phía Doãn Đông Tinh, hai mắt hắn nhắm nghiền, mím chặt đôi môi, hai tay gắt gao nắm chặt!

Tuyết nhi, Tuyết nhi yêu quí của ta, ta cũng không nguyện ý để nàng nhìn thấy ta như vậy, nhưng nếu nàng kiên trì, ta sẽ cho nàng xem, đơn giản vì ta yêu nàng, tôn trọng nàng. Nhưng……. Nhưng làm ơn đừng sợ hãi. Nếu nàng cách xa ta, ta cũng không hề một câu oán hận nào. Ai bảo lời thề giữa chúng ta vì ta mà bị huỷ, ai bảo hiện tại diện mạo ta ngay cả quỷ cũng không bằng……

Doãn Đông Tinh ở trong lòng thống khổ nghĩ, chỉ khẩn cầu Nguyễn Tuý Tuyết sau khi nhìn đến mặt hắn không cần sợ hãi. Hắn không hi vọng doạ đến người hắn yêu……

Kia khuôn mặt dấu sau chiếc mặt nạ thực sự phải dùng quỷ để hình dung. Không, ngay cả quỷ cũng không có thê thảm như vậy. khuôn mặt bị phá hủy đến mức không còn nơi nào nguyên vẹn, bỏng, vết sẹo nghiêm trọng do đao thương gây ra chiếm cứ hơn phân nửa trên mặt, lông mi đã muốn không có, đôi môi vốn dĩ đã không nhìn ra, dấu vết tổn thương theo khoé miệng kéo dài đến gáy sau rất rõ ràng. Mũi tuy còn nhưng bị phỏng hết cả, trông vô cùng thê thảm. Trừ bỏ ánh mắt không thay đổi, các bộ phận khác đã muốn thay đổi hoàn toàn.

Khó trách thị thiếp của hắn nhất nhất đều dời đi. Đây là khuôn mặt ngay đến cả nam nhân cũng khó nhận ra, ban đêm xuất môn tuyệt đối sẽ bị cho rằng quỷ mị xuất hiện dọa người!

Gió lạnh thổi bay bàn đu dây.

Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng bàn đu dây……

Không có tiếng bước chân, hắn biết nàng chưa rời đi.

Nàng đang sợ hãi! Khuôn mặt tuấn tú từ trước nay biến thành quỷ, mặc cho ai cũng không có biện pháp thừa nhận…… Doãn Đông Tinh từ từ nhắm hai mắt, ở trong lòng nghĩ.

Đêm rất lạnh, hắn không muốn nàng cứ đứng trong đêm đông chịu lạnh như vậy. Cho dù nàng bị doạ đến ngây người sợ hãi, hắn vẫn có trách nhiệm đánh thức nàng, trấn an nàng, cũng phải lễ phép cho người đưa nàng về Duyệt Vân sơn trang.

Doãn Đông Tinh thở dài, nhận mệnh mở mắt ra, muốn trấn an sự sợ hãi của Nguyễn Tuý Tuyết.

Vừa mở mắt, hắn không thể tin vào mắt mình……..

Tuyết chi tiên tử rơi lệ!

Mắt đẹp ngấn tầng nước, giống như sợi trân châu bị chặt đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống! (Thu Thủy: hix đọc đến đây mà nghe bài Fiction của Beast nữa thì chắc chắn mọi người sẽ rơi lệ giống như Tuyết tỷ, đúng không ss?)QH: Tỷ thì hok biết, nhưng tỷ nghĩ đa số đọc giả sẽ…. cười ồ mừng rõ vì ác quả ác báo a>)

Nàng dừng ở hắn, rơi lệ!

Nàng không nhắm mắt lại, cũng không có nghiêng người đi, chỉ nhìn hắn, lặng lẽ rơi lệ. Nước mắt trong suốt của nàng giống như hạt trân châu, theo da thịt trắng ngần của nàng rơi xuống.

Doãn Đông Tinh hoảng hốt, hắn doạ nàng khóc!

“Tuyết nhi đừng khóc…… Là ta không tốt, là ta đã làm kinh sợ đến nàng, nàng mau nhắm mắt lại, không nên nhìn.” Doãn Đông Tinh nói xong liền muốn thu hồi chiếc mặt nạ trong tay Nguyễn Tuý Tuyết.

Bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Tuý Tuyết buông lỏng, mặt nạ rơi trên nền tuyết trắng xoá.

Nàng trong phút chốc ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt tươi cười thường ngày vùi vào lồng ngực rắn chắc của hắn, rầu rĩ khóc lên. Doãn Đông Tinh ôm lấy tiểu nhân nhi trong lòng, khuôn mặt xấu xí tì lên mái tóc đen mượt như mây của nàng. Hắn tưởng niệm giờ phút này ngay tại trong lòng, nếu đây là một giấc mộng, thì hắn tình nguyện vĩnh viễn không cần tỉnh…….

Đêm càng lúc càng lạnh. “Tuyết nhi, bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong nhà đã.” Doãn Đông Tinh đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm lên, để cho mặt của nàng úp vào gáy hắn, một tay chống cái mông của nàng, tay kia vỗ về lưng của nàng, đem nàng vào trong phòng. (Thu Thủy: Oa oa! Phi lễ chớ nhìn! *lấy tay che lại, mắt nhìn vào khe hở trên tay*)

Sau khi vào nhà, hai người vẫn cứ như vậy trong tư thế cũ, Nguyễn Tuý Tuyết vẫn như trước ở trong lòng ấm áp rầu rĩ khóc. Doãn Đông Tinh ở trong lòng thở dài một hơi, tuy rằng hắn không muốn ở trong mộng đẹp tỉnh lại, nhưng hắn cũng không nên để tiểu mĩ nhân của hắn khóc, huống hồ nàng là bị doạ đến phát khóc.

Vỗ vỗ lưng của nàng, Doãn Đông Tinh ôn nhu nói: “Tuyết nhi, mau ngừng khóc, nàng không nên nhìn ta, càng không cần nghĩ đến khuôn mặt vừa rồi, sẽ không sợ. Ngoan, đừng khóc!”

Tiếng khóc trong lòng dần dần ngưng, Nguyễn Tuý Tuyết cúi đầu, hai mắt đẫm lệ hơi cụp xuống, rời đi khuôn ngực rắn chắc rộng lớn của hắn, xoay người ra chỗ khác lấy ra khăn tím lau đi nước mắt trên mặt.

Được một lát, nàng hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại, dung đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhìn Doãn Đông Tinh, bình tĩnh nói: “Ta muốn trở về Duyệt Vân sơn trang. Huynh…… Có rảnh thì đến chơi.”

Nói xong nàng xoay người rời đi.

Đêm, rét lạnh như trước, trong Di Thấm viện truyền đến thanh âm của bàn đu dây quanh quẩn……

Xuân hàn se lạnh, hôm nay là tiết nguyên tiêu, Diệp Vân lâu chưa khai trương, Nguyễn Tuý Tuyết nhìn sân nhà trung toát ra chồi non đầu xuân, buông cuốn sách [di kiên chí] xuống. [di kiên chí] là tiểu thuyết tổng hợp những truyện kì lạ, nội dung đa số là thần tiên quỷ quái, dị nghe thấy tạp lục, nàng vừa vặn đọc được người nào đó trải qua ảo mộng một hồi, sâu kín thở dài một hơi – nàng thực hi vọng Doãn Đông Tinh gặp được là ảo mộng một hồi a, khuôn mặt kia lại trở về như cũ ngay, đó là khuôn mặt xấu nhất và cũng thảm nhất mà nàng từng gặp.

Nàng nghĩ đến Doãn Đông Tinh tâm lại đau, vì hắn đau lòng. Hắn thực sự cái gì cũng đều không có, địa vị trên giang hồ, tiêu cục, thê thiếp, khuôn mặt tuấn mĩ, hết thảy đều không có, làm bạn với hắn chỉ có cô tịch tận cùng, hắn triệt để hoàn toàn độc thân.

Sau khi xem qua mặt hắn, nàng biết sẽ chẳng bao giờ có nữ nhân thích hắn nữa, sẽ không bao giờ có người quấn quýt lấy hắn nữa!

Nào có nữ nhân thích quấn quýt lấy quỷ mị đâu chứ?

Ai! Nàng nặng nề thở dài một hơi, quỷ mị này xác thực từng là nam nhân nàng yêu.

Từng là? Đoạn tình này đã muốn mất đi sao?

Nếu không, vì sao nàng lại đau lòng như vậy, cả ngày đều tưởng đến khuôn mặt bị huỷ của hắn?

Đã qua mười ngày rồi, nàng thực không nuốt được gì, người đã muốn gầy đi. Tuy rằng nàng miễn cưỡng duy trì chế độ nghỉ ngơi bình thường, nhưng mỗi lần ngồi trước bàn, nội dung trang sách nàng hoàn toàn là không nhìn đến, trang sách kia đến cuối cùng đều biến thành kia da tróc thịt bong, tràn ngập vết sẹo trên mặt……. Đó là mặt của hắn a!

Trời ạ! Hắn trước kia cao cường là vậy, hắn luôn để ý đến ánh mắt của người khác, hắn như thế nào có thể chịu được?

Nàng yêu hắn sao? Bất luận hắn phú quý hay nghèo hèn, bất luận hắn tuấn lãng hay xấu xí, bất luận hắn có hay không có địa vị, nàng đều thương hắn sao? Nếu nàng vì khuôn mặt của hắn bị huỷ toàn bộ mà không yêu hắn, vì lý do đó nàng đâu khác gì so với những thị thiếp kia? Nàng cũng có thể cách hắn đi xa, dù sao đây cũng là hắn gieo gió gặp bão, nàng có thể yên tâm thoải mái mà đi.

Nhưng……. Nàng đau lòng a! Nhìn hắn bị biến thành như vậy, lòng nàng như bị ai đó hung hăng chém thành hai nửa, đau quá a!

Lúc này lí trí lại xuất hiện.

Hắn xứng đáng! Hắn hiện tại thê thảm như vậy bất quá là báo ứng hắn phản bội nàng, không cần đồng tình với hắn.

Tình cảm nói chuyện – tha thứ đi! Hắn cũng học được giáo huấn rồi. Hắn vẫn là yêu ngươi, bàn đu dây kia không phải là chứng minh sao? Chứng minh hắn vẫn là đem ngươi đặt ở trong lòng.

Đúng vậy, bàn đu dây ở Di Thấm viện đã đổi thành ván gỗ hai người có thể cùng ngồi, dây thừng cũng đổi thành cái mới.

Nguyễn Tuý Tuyết mắt đẹp đầy sương mù. Đúng rồi, hắn cũng không phải là người cẩn thận như vậy, nếu trong lòng hắn không có nàng, hắn sẽ không chú ý tới chuyện bàn đu dây, còn chuyển nhà đến Di Thấm viện……. Nàng hít một hơi thật sâu cầm lấy bút trên bàn viết phong thư, bảo gia đinh đưa đến Doãn gia trang.

Kế tiếp liền xem Doãn Đông Tinh làm thế nào.

“Tuyết nhi muốn ta đến Duyệt Vân sơn trang ngắm hoa?” Doãn Đông Tinh xem tín thư, trong lòng một trận mừng như điên, nhưng tâm hắn lại nổi lên một cỗ lo lắng, nhớ tới đêm đó nàng bị hắn doạ đến phát khóc.

Hơn mười ngày hôm nay, hắn ăn không ngon ngủ không yên, sợ nàng từ nay sẽ không để ý đến hắn nữa, dù sao muốn xem gương mặt xấu xí này cũng phải cần dũng khí rất lớn.

Hắn yêu nàng a! Yêu đến không biết làm sao, yêu đến tâm hoảng ý loạn. Hắn nghĩ muốn thân cận nàng, thậm chí đêm cũng muốn đến Duyệt Vân sơn trang, nưng chỉ cần nghĩ đến đêm giao thừa đó nàng bị doạ đến nước mắt đầy mặt, hắn liền dậm chân tại chỗ. Duy nhất làm cho hắn có điểm an ủi là nàng cuỗi cùng cũng hoàn tâm thỉnh hắn đến Duyệt Vân sơn trang toạ.

Đây có phải là hắn không phải là hoàn toàn không có cơ hội không? Hôm nay nhận được tín hắn trong lòng mừng như điên, nhưng……

Nàng không sợ mặt của hắn sao?

Tuyết nhi, ngươi là muốn làm cái gì? Ngươi còn muốn ta sao? Còn muốn một trượng phu giống quỉ như hắn ư? Vẫn là yêu ta đến Duyệt Vân sơn trang nghĩ cười nhạo ta? Không, sẽ không! Tuyết nhi luôn luôn thiện lương, ôn nhu, khuôn mặt ta bị biến dạng, tâm không nên vì thế mà biến dạng, ta không nên hoài nghi động cơ của Tuyết nhi……

Doãn Đông tinh tuy rằng hận không thể ngay lập tức chạy đến Duyệt Vân sơn trang, nhưng hắn lại không muốn lại doạ Nguyễn Tuý Tuyết khóc. Sai là hắn, xấu là hắn, không nên là cho người xinh đẹp thuần khiết mềm mại như nàng phải thừa nhận.

“Tiểu Thạch Đầu!”

“Trang chủ có gì dặn dò?”

“Ngươi đi một chuyến đến Duyệt Vân sơn trang, nói lại với chủ nhân rằng……”

“Hắn không thể tới?” Nguyễn Tuý Tuyết ở sảnh chính nghe Tiểu Thạch Đầu nói.

“Đúng vậy, lâu chủ. Trang chủ nhà chúng tôi nói thân thể ông ấy không khoẻ, không muốn xuất môn, còn thỉnh lâu chủ đến.” Tiểu Thạch Đầu nhất nhất đem lời nói của Doãn Đông Tinh truyền đạt lại.

“Như vậy a…… Ta đã biết. Ngươi đi xuống đi.” Nguyễn Tuý Tuyết cúi đầu trầm tư.

“A……. Lâu chủ, người không cần để ý, trang chủ nhà chúng tôi đã hơn một năm nay không bước ra khỏi trang rồi, ông ấy tuyệt đối không phải cố ý không đến, chỉ là mặt của ông ấy……” Tiểu Thạch Đầu đỡ lời thay chủ nói.

Nguyễn Tuý Tuyết mỉm cười, ôn nhu nói: “Ta đã biết. Ngươi đi xuống đi.”

Tiểu Thạch Đầu lui ra, Nguyễn Tuý Tuyết chuyển hướng sang bên Hà Quan Nguyệt nói: “Quan Nguyệt, ta mấy ngày nay có việc bận, muốn làm phiền ngươi một chút về việc bên trong trang cùng Diệp Vân lâu.”

“Xin phu nhân cứ yên tâm, Quan Nguyệt nhất định sẽ tận tâm hết sức. Phu nhân cứ việc đi làm chuyện của chính mình đi!”

“Đúng vậy, tiểu thư, Diệp Vân lâu cùng chuyện bên trong trang đã có ta và Quan Nguyệt chiếu cố rồi, ngài không cần quan tâm, cứ đi làm chuyện của chính mình đi!” Hạ Hà cũng cổ vũ Nguyễn Tuý Tuyết.

Nguyễn Tuý Tuyết trong lòng cảm kích gật đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv