Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 5



Trời vừa sáng hẳn, Doãn Đông Tinh đã bị gia đinh thỉnh đến đại sảnh, bẩm báo rằng người Vương gia phủ có việc quan trọng cần thương lượng. Ánh mắt hắn quyến luyến trên thân thể trần truồng ngọc ngà kia, lại không thể không đi xử lý công việc, sau khi cúi đầu thì thầm vài lời bên tai Nguyễn Túy Tuyết đang mê man, hắn liền mặc quần áo đi đến tiền thính (sảnh chính).

Thực ra Nguyễn Túy Tuyết đã tỉnh, nhưng lại không muốn cùng hắn nói chuyện, nên vờ như say ngủ.

Sau khi Doãn Đông Tinh rời đi, nàng khó khăn cử động thân mình, vừa cúi đầu đã thấy, trên người chính mình che kín dấu vết màu tím to nhỏ đủ cỡ, da thịt trắng tuyết khắp nơi đều có vết hôn ngân . (Dấu hôn)

Kích tình đêm qua, nàng vẫn có ấn tượng -- cho dù nàng không ấn tượng, chất lỏng màu trắng trên người cùng với hương vị hoan ái trên giường cũng sẽ nhắc nhở nàng hành vi man rợ của Doãn Đông Tinh tối hôm qua.

Hắn cư nhiên cưỡng bức nàng!

Không để ý đến ý nguyện của nàng, chiếm đoạt thân thể nàng, nàng cảm thấy mình lại bị hắn nhục nhã!

Cho dù là phu quân của nàng, cũng không thể đối xử với nàng như vậy!

Nàng miễn cưỡng cử động thân mình đau nhức, nhìn chung quanh phòng.

Nàng vốn đã tính rời đi Doãn gia -- bởi vì Diệp Vân lâu làm ăn thịnh vượng, chưa tới hai năm đã kiếm đủ ngân lượng cho nàng sinh sống thoải mái ngày sau. Nửa năm trước, nàng ở ngoại ô thành phố mua một mảnh đất, trải qua sự giám sát của Hà Quan Nguyệt, đã xây dựng xong. Đây là chỗ nàng dự tính trải qua lúc tuổi già, vì vậy gọi là Duyệt Vân sơn trang.

Trải qua sự đối đãi thô bạo của Doãn Đông Tinh đêm qua, chút vướng bận còn sót lại trong lòng nàng cũng biến mất không dấu vết. Nàng phải rời khỏi đây, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!

Nguyễn Túy Tuyết thu dọn đồ đạc, những thứ Doãn gia cấp cho nàng, nàng không mang theo, tơ lụa gấm vóc, châu báu phỉ thúy, đều ở lại chỗ cũ.

Nàng chỉ mang đi bộ sách của mình cùng cái vòng ngọc dính máu, ly khai Doãn gia trang.

Khi nàng theo cửa sau Di Thấm viện đi ra, Hà Quan Nguyệt cùng Hạ Hà đã sớm chuẩn bị xe ngựa đúng chờ chủ tử. Nguyễn Túy Tuyết quay đầu nhìn thoáng lại cuộc sống bảy năm ở Doãn gia trang, trong mắt cũng không có quyến luyến, chỉ có sự cảm thán. Bảy năm trước nàng hạnh phúc gả vào Doãn gia, tiếc rằng nay chỉ còn lại sự đau xót. Doãn gia chưa kịp mang đến hạnh phúc cho nàng đã mang theo thương tổn đến cho nàng, nàng còn ở lại nơi này làm gì?

Nguyễn Túy Tuyết cắn cắn môi dưới, xoay người lên xe ngựa, Hà Quan Nguyệt lập tức khởi động xe ngựa, bụi đất cuồn cuộn bay lên, xe ngựa nhanh chóng cách xa Doãn gia trang, hướng Duyệt Vân sơn trang mà đi.

* * * *

“Tuyết nhi! Tuyết nhi?” Doãn Đông Tinh xử lý xong công vụ đã là chạng vạng, hắn vội vàng bước vào Di Thấm viện, một lòng thầm nghĩ nhanh chút nhìn thấy Nguyễn Túy Tuyết.

Di Thấm viện không một bóng người!

Hắn đưa tới đại bá chăm sóc hoa cùng lão mẹ, nổi giận hỏi: “Sao lại thế này? Phu nhân đến nơi nào vậy?”

“Hồi bẩm trang chủ, hôm nay là ngày mười lăm, phu nhân như thường lệ muốn tụng kinh niệm Phật, chắc đang ở Phật đường!”

“Nói bậy! Ta tìm khắp toàn bộ Di Thấm viện, Túy Tuyết không ở đây. Nàng rốt cuộc đến nơi nào?”

Lão mẹ nghe vậy cả kinh, “Trang chủ, phu nhân mỗi ngày một, ngày mười lăm đều thăm phật, nàng không muốn người ngoài ầm ỹ, cũng không nấu nướng, cho nên chúng ta vào hai ngày này không đến Di Thấm viện, đương nhiên sẽ không biết phu nhân ở đâu.”

Doãn Đông Tinh rống lên, “Chẳng lẽ không có người nào hầu hạ ở bên cạnh nàng sao?”

Chết tiệt! Túy Tuyết những năm gần đây sống như thế nào? Cư nhiên không có ai hầu hạ bên người nàng! Hắn là sơ sót với nàng đến mức độ nào a...... Doãn Đông Tinh trong lòng đau đớn!

“Hồi bẩm trang chủ, bên người phu nhân có nha hoàn bồi gả của nàng là Hạ Hà.”

“Hạ Hà kia hiện tại ở nơi nào?”

“Trang...... Trang chủ, điều này...... Điều này chúng ta cũng...... Không biết.” Lão mẹ ấp a ấp úng nói.

“Không biết! Không biết! Các ngươi là nô tài kiểu gì mà chỉ có thể nói không biết, rốt cuộc là các ngươi biết cái gì?” Doãn Đông Tinh không thể tin được người bên cạnh Nguyễn Túy Tuyết thế nhưng cũng không biết nàng đang làm cái gì! Trời ạ! Doãn gia thật sự là đã phụ bạc nàng nhiều lắm.

Hắn làm sao có thể sơ ý như vậy? Nghĩ đến chỉ cần cấp Di Thấm viện phí hàng hóa, đúng giờ cho sư phó tới may xiêm y bốn mùa là đã chiếu cố nàng, nhưng không có nghĩ đến bên người nàng chỉ có gia đinh thủ viện với một cái lão mẹ nấu cơm a!

Doãn Đông Tinh vì sự sơ ý của chính mình mà tự trách không thôi.

Hắn vọt vào Mai hiên, đồ vật này nọ đều không thiếu, dường như như chủ nhân chỉ ra ngoài một lúc. Nhưng hắn chính là cảm thấy không hợp lí, hắn cảm thấy Tuý Tuyết sẽ không trở về! Thoáng nhìn trên bàn có một tờ giấy, hắn vừa cầm lấy đã thấy, là nàng lưu lại!

Doãn trang chủ:

Túy Tuyết ở bên trong trang quấy rầy lâu ngày, nay duyên phận đã hết, Túy Tuyết nên rời đi, từ nay về sau nam hôn nữ gả các không liên quan đến nhau, sự sinh tử ngày sau không quan hệ. Kính thư, đã quấy rầy.”

Nguyễn Túy Tuyết

Này...... Đây là hưu thư sao? Là Túy Tuyết viết sao? Nhưng Túy Tuyết không biết chữ a! Nhưng...... Nhưng là, khẩu khí này rõ ràng là Túy Tuyết......

Doãn Đông Tinh trong lòng hiện lên nghi vấn. Hắn cẩn thận đánh giá trong phòng, trên bàn có văn phòng tứ bảo*, trên tường lộ ra bản vẽ đẹp của người nào đó, hắn tới gần thì thấy, lạc khoản* kí tên Túy Tuyết cho giờ tý tháng đầu xuân.

*Văn phòng tứ bảo: là dụng cụ dùng để viết thư pháp, gồm có: giấy, mực, bút, nghiên.

*Lạc khoản: là phần trên bức Thư pháp hoặc tranh vẽ đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn ... đồng thời có đóng ấn chương.

Đột nhiên, Doãn Đông Tinh cảm thấy trời đất rung chuyển, Túy Tuyết nàng...... Biết chữ? Ông trời! Hắn chưa bao giờ biết năm năm nay thê tử chính mình có những chuyển biến lớn cỡ nào.

Doãn Đông Tinh điên cuồng mở ra toàn bộ ngăn kéo, tủ quần áo trong phòng, những thứ hắn cấp cho nàng không ít; xiêm y bốn mùa đặt chỉnh tề trong tủ quần áo, châu báu phỉ thúy bình yên ở trong hòm. Hắn chú ý tới trong góc phòng có cái giá sách ── trước kia là không có ── cái giá trống không, bên trên còn lưu lại vài tờ giấy, hắn cầm lấy thì thấy --

Mặt trời lặn tây sơn không người hỏi

Đại hải chảy về hướng đông không còn trở về nữa.

Cùng chữ viết để lại trên thư giống nhau như đúc, là chữ viết của Túy Tuyết!

“Túy Tuyết! Túy Tuyết --”

Hắn rốt cục điên cuồng hét lên, nội tâm cực kì đau đớn, trong lòng hắn gào thét lên cái tên mà hắn quan tâm nhất, tên nữ nhân hắn yêu, tê rống khiến toàn bộ mai hiên đều lâm vào chấn động không thôi!

Hắn hoàn toàn hiểu được: Nàng đã đi! Không hề quyến luyến rời khỏi hắn!

Duyệt Vân sơn trang

“Quan Nguyệt, đem này phong thư đưa đến phủ Vệ tướng quân, thông báo với Triệu đại phu là ta đã chuyển nhà đến đây.

“Quan Nguyệt đã biết thưa phu nhân!” Hà Quan Nguyệt lĩnh mệnh lui ra.

Ngoạn Túy Tuyết nhìn nơi ở mới của mình Duyệt Vân sơn trang, rất vừa lòng. Bên trong trang có khoảng mười gia đinh, đều do Hà Quan Nguyệt tìm đến, người người thành thực tin cậy. Trong trang bài trí đơn giản phù hợp với cá tính của nàng. Rời khỏi Doãn gia trang, nàng muốn ở chỗ này bắt đầu cuộc sống mới.

Chạng vạng, Triệu Vô Ngôn tới thăm, đi theo bên người đương nhiên là Vệ Đình Long.

“Túy Tuyết, nơi này thật lịch sự tao nhã a, ta đêm nay sẽ ở lại đây.” Triệu Vô Ngôn đối với bài trí trong trang rất thích.

“Ai! Vô Ngôn, ngươi ở chỗ ta chưa đến vài ngày đã tới chỗ Nguyễn cô nương, rất không thấu tình đạt lí nha!” Vệ Đình Long vừa nghe, đương nhiên đã không muốn.

“Vệ đại tướng quân, Vô Ngôn cả ngày ở phủ tướng quân không có việc gì làm, cơm canh đều là sơn hào hải vị, sắp nhanh chóng biến thành phế vật. Chẳng bằng đến đây cùng Nguyễn Tuý Tuyết trò chuyện, tán gẫu một ít chuyện nữ nhi thường tình, thật tốt!”

(Vivi: nữ nhân gia sự = nữ nhi thường tình là em chém a >.<)

“Vô Ngôn, ngươi cũng có thể trò chuyện với ta, cũng có thể cùng ta tán gẫu chút chuyện nữ nhi thường tình a!” Vệ Đình Long ủy khuất, nói với giọng điệu của con dâu ngoan ngoãn.

Triệu Vô Ngôn quăng cho hắn một cái ánh mắt xem thường, “Cùng một vĩ ngạn đại tướng quân tán gẫu một ít chuyện nữ nhi thường tình? Vệ tướng quân, nói ra ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười?!”

“Vì ngươi, bao nhiêu cực khổ ta đều có thể chịu được. Với ta, việc bị người trong thiên hạ nhạo báng không là gì cả.” Vệ Đình Long còn nói.

“Vệ đại tướng quân, hảo ý của ngươi ta không dám nhận. Đúng rồi, nam sủng lần trước của ngươi, tên gọi là gì...... Có khỏe không?” (tiếp tục chém = = ")

“ Nam sủng?” Nguyễn Túy Tuyết vốn rất hứng thú với đối thoại của hai người, vừa nghe đến Vệ Đình Long có nam sủng, liền la hoảng lên. Vệ tướng quân không phải thích Triệu Vô Ngôn sao, làm sao có thể có nam sủng?

(Không nói gì = Triệu Vô Ngôn, phải ko ss?Đúng đó em)

“Vô Ngôn, đó là hiểu lầm a! Ta...... Ta......” Vệ Đình Long vội vã muốn biện giải.

“Tốt lắm tốt lắm, ngươi trước tiên vẫn nên làm rõ chính mình thích nam nhân nhưng hay là xem trọng nữ nhân.” Triệu Vô Ngôn mang trà lên nhấp một ngụm.

“Vô Ngôn, ngươi đang nói cái gì, sao ta nghe như thế nào không hiểu?” Nguyễn Túy Tuyết không hiểu mọi chuyện là như thế nào.

“Túy Tuyết, ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần Vệ đại tướng quân hiểu là đủ. Đúng hay không a? Vệ tướng quân.” Triệu Vô Ngôn có điều ý chỉ nhìn Vệ Đình Long liếc mắt một cái.

“Vô Ngôn, kia thật là hiểu lầm......” Vệ Đình Long thực ủy khuất nói.

“Tốt lắm, chúng ta tới đây là để chúc mừng Túy Tuyết thăng quan chi hỉ, không cần tại đây bàn luận chuyện khác. Túy Tuyết, ngươi sau này một mình ở tại Duyệt Vân sơn trang thật sự không lo lắng gì? Gia nhân cũng chỉ có mười người, đủ dùng sao? Muốn Vệ tướng quân phân phó vài tùy tùng đến đây hỗ trợ hay không ?” Triệu Vô Ngôn thật tình mong sắp xếp mọi việc thoả đáng cho bạn.

“Đúng vậy, Nguyễn cô nương, chỉ cần ngươi muốn, cứ việc mở miệng, tại hạ nhất định sẽ dốc sức mà làm. Bằng hữu của Vô Ngôn chính là bằng hữu của Vệ Đình Long ta, không cần khách khí.”

“Cám ơn hai vị, ở nơi này thật không sao, huống chi Hạ Hà cùng Quan Nguyệt cũng ở trong trang, an toàn không thành vấn đề. Sau này còn có công việc ở Diệp Vân lâu, ta nghĩ cuộc sống của ta sẽ rất bận rộn, thỉnh không cần lo lắng cho ta . Ta đã không phải phải là Tuý Tuyết trước kia.” Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười nói.

“Kia...... Về Doãn Đông Tinh......” Triệu Vô Ngôn hiểu được Nguyễn Túy Tuyết không muốn nhắc đến hắn, nhưng nàng nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Ta cùng với hắn đã không còn liên quan. Ta lưu thư ở Di Thấm viện, nói rằng từ nay về sau nam hôn nữ gả không liên quan đến nhau. Ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ đem Hàn Phượng Cẩm lên làm chính thất đi!” Nguyễn Túy Tuyết cười khổ một chút.

“Nhưng...... Nếu Doãn Đông Tinh sửa đổi lỗi lầm, quay đầu tìm ngươi......” Điều này cũng là có khả năng.

“Hắn sẽ không quay đầu tìm ta. Cá tính của hắn cùng với tập tính trên giang hồ, thê tử giống như quần áo, tùy thời đều có thể đổi mới, vứt bỏ. Doãn Đông Tinh đã có nhiều thị thiếp như vậy, ta rời đi đối với hắn cũng không có ảnh hưởng, ngược lại có khả năng khiến cho hắn thoải mái không ít, hắn có thể đem tiểu thiếp yêu làm chính thất, với hắn mà nói, đây là thiên đại hảo sự ” (việc tốt trời cho, phải ko ss? ^^ Ừm!) Nguyễn Túy Tuyết khẽ cụp mắt nói.

“Túy Tuyết......” Triệu Vô Ngôn nhìn Nguyễn Túy Tuyết, biết kỳ thật nàng rất đau lòng. Nàng từng dùng cả sinh mệnh yêu Doãn Đông Tinh, sao có thể có thể nói quên là quên ngay được.

“A, không cần nói về việc này nữa. Vô Ngôn, tướng quân, đêm nay liền lưu lại dùng bữa đi, ta tự mình xuống bếp nấu vài món ăn riêng, xem thử có hợp khẩu vị của tướng quân không. Như vậy được không?” Nguyễn Túy Tuyết cười hỏi.

“Tốt! Tốt!” Vệ Đình Long vừa nghe có thể ăn đồ ăn riêng của lâu chủ Diệp Vân lâu,

“Ngươi a, cũng chỉ biết ăn!” Triệu Vô Ngôn cười nhìn hắn một cái. Biết Nguyễn Túy Tuyết đối cuộc sống chính mình đã có an bài thích đáng, nàng cảm thấy thoải mái không ít.

Đang lúc ba người tán gẫu cao hứng, âm thanh gầm lên giận dữ từ ngoài cửa truyền vào.

“Túy Tuyết!”

Ba người quay đầu thì thấy, người tới đúng là Doãn Đông Tinh!

Doãn Đông Tinh làm sao mà biết Nguyễn Túy Tuyết ở chỗ này?

Nguyên lai sau khi Nguyễn Túy Tuyết rời đi Doãn gia, hắn lập tức phái ra tiêu sư của Doãn gia trang, cho người ra ngoài tìm hiểu nơi ở của nàng. Nhưng nàng giống như là biến mất, không ai biết nàng ở chỗ nào.

Về sau hắn nghĩ đến Hạ Hà, liền chuyển hướng thám thính nơi Hạ Hà ở, quả nhiên tìm được Hạ Hà tại Duyệt Vân sơn trang ở ngoại ô, liền vội đến đây. Ở đại môn (cửa lớn) nhìn thấy xe ngựa phủ tướng quân, hắn liền biết Nguyễn Túy Tuyết nhất định ở chỗ này. Bởi vì Vệ tướng quân cùng Triệu Vô Ngôn là bằng hữu, mà Triệu Vô Ngôn lại là bạn tốt của Nguyễn Túy Tuyết, nàng đương nhiên biết Túy Tuyết ở đâu.

Hắn lập tức chạy như điên đến Duyệt Vân sơn trang, căn bản không có người ngăn cản được hắn.

“Doãn trang chủ, ta cũng không mời ngươi tiến vào trang viện của ta, mời đi ra ngoài!” Nguyễn Túy Tuyết lạnh lùng nói.

“Trang viện của ngươi?”

“Đây là Duyệt Vân sơn trang do Túy Tuyết , đương nhiên là nàng a!” Triệu Vô Ngôn nói.

“Cái gì...... Cái gì?” Doãn Đông Tinh trong lòng kinh hãi lắp bắp. Túy Tuyết khi nào đã có tài lực để xây dựng trang viện của mình?

Triệu Vô Ngôn thấy Doãn Đông Tinh cái gì cũng không biết, cũng lười nói hắn, chọn một cái ghế ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui. Nhưng Vệ Đình Long đối với Doãn Đông Tinh lại có cảm giác đồng tình -- tuy nói hắn đối Nguyễn Túy Tuyết bất trung, nhưng đồng dạng là nam nhân -- cho nên hắn liền mở miệng.

“Doãn trang chủ, Nguyễn cô nương là lâu chủ Diệp Vân lâu nổi tiếng khắp kinh thành, cho nên trang viện này xác thực là của nàng, chúng ta chỉ là đến đây làm khách.”

Vệ Đình Long nói xong, Doãn Đông Tinh trên mặt là lúc đỏ lúc trắng. Hắn thật sự không biết thê tử của mình năm năm nay sống như thế nào, cũng không biết thê tử của mình có biến chuyển lớn cỡ nào. Ấn tượng của hắn về nàng chỉ dừng lại ở Nguyễn Tuý Tuyết khóc lóc, cắt cổ tay tự sát năm năm trước.

Hắn sai lầm quá nhiều a! Năm năm thời gian đủ để thay đổi tất cả.

Đối mặt với Nguyễn Túy Tuyết tự tin động lòng người, Doãn Đông Tinh trong khoảng thời gian ngắn không thể nói được gì. Hắn còn có thể nói gì nữa? Nàng đã không cần hắn, hắn thậm chí hoài nghi nàng đã không còn thương hắn.

“Túy Tuyết, nếu ngươi còn cho rằng ngươi là thê tử của Doãn Đông Tinh ta, liền theo ta trở về!” Tiếng nói trầm thấp của Doãn Đông Tinh vang lên ở đại sảnh lặng im.

Nguyễn Túy Tuyết không nói trở về. Không ai nói chuyện.

Rốt cục, Nguyễn Túy Tuyết cười khổ một chút. “Trở về làm cái gì? Nhìn ba tiểu thiếp kia của ngươi sao? Doãn trang chủ, ta tin tưởng ngươi không có ta cũng không mất đi khoái hoạt. Mời trở về!”

“Túy Tuyết, không phải như thế! Những thị thiếp này đều do bằng hữu trên giang hồ giựt giây, ta mới bất đắc dĩ cho các nàng vào cửa.”

Lại là lời nói dối! Lâm Tú Nhi là hắn tự nguyện nạp nàng làm thiếp, nam nhân này chính là không chịu thành thực đối mặt với sai lầm của mình!

“Đủ! Ngươi đã phạm sai, đến bây giờ còn muốn tìm lý do, không chịu trách nhiệm với hành vi của mình?! Những thị thiếp này là chính ngươi cho các nàng vào cửa, toàn kinh thành đều biết!” Nguyễn Túy Tuyết thống hận hắn không chịu đối với hành vi của mình phụ trách.

Doãn Đông Tinh không thể chịu được thê tử trước mặt người ngoài bất kính với mình. Dù sao hắn trên giang hồ coi như là có uy tín.

“Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng không phải sai lầm, ngươi nếu thật lòng yêu ta, phải độ lượng tiếp nhận những tiểu thiếp này, chứ không phải nháo tự sát, một mình rời nhà đi. Ngay cả ta tự mình tới cửa tìm ngươi trở về, còn bị ngươi trách móc ...... Đây không phải hành vi mà một thê tử mềm mại nên có.” Doãn Đông Tinh nâng lên đầu nói chuyện, phảng phất hắn là trời của nàng.

Dục! Cho lý thuyết bất quá người ta, sẽ cái tình cảm vơ vét tài sản? Nam nhân ngu ngốc!

“Đông Tinh, vậy ngươi thật lòng yêu ta sao?” Nguyễn Túy Tuyết đột nhiên ôn nhu đứng lên.

“Đương nhiên. Bằng không ta làm gì đau khổ tìm hiểu nơi ngươi ở, còn muốn mang ngươi trở về!” Doãn Đông Tinh với lời nói này thực khẳng định.

“Kia......” Nguyễn Túy Tuyết nhẹ nhàng bước đến bên người Vệ Đình Long, đối với Vệ tướng quân tuấn mỹ nở lúm đồng tiền mê người -- đó là lúm đồng tiền xinh đẹp đủ để mọi nam nhân vượt lửa quá sông.

“Nếu ngươi thật lòng yêu ta, phải có thể chấp nhận tình nhân của ta Vệ đại tướng quân! Tướng quân, từ nay về sau chúng ta có thể quang minh chính đại bỉ dực song bay!” Nguyễn Túy Tuyết cố ý đem tay ngọc khoát lên vạt áo của Vệ Đình Long, liếc mắc đưa tình nhìn hắn.

Vệ Đình Long đương nhiên biết ý tứ Nguyễn Túy Tuyết, hắn ôn nhu mỉm cười, nói với nàng, “Đúng vậy, Túy Tuyết.”

Doãn Đông Tinh nhìn bộ dạng hai người liền nổi trận lôi đình, con ngươi đen nháy mắt xuất hiện lửa, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi quát Vệ Đình Long: “Ta giết tên gian phu này!”

Doãn Đông Tinh xuất ra chiêu Thái Sơn áp đỉnh đem bàn tròn rất nặng đập nát, Vệ Đình Long lấy tứ lạng bạt thiên cân kỹ xảo, mượn lực chống lại lực, né tránh trọng kích của hắn. Chiêu thức vừa bị phá, Doãn Đông Tinh lại đánh ra ngũ trảo thần công, Vệ Đình Long dùng đổi chiều kim câu phá giải, ngươi tới ta đi, nháy mắt hai người đã giao thủ hơn năm mươi chiêu.

Vệ Đình Long công phu cao siêu, cũng có thể bồi Doãn Đông Tinh đánh nhau cả một ngày, nhưng hắn cũng không nguyện ý, bởi vì như vậy hắn sẽ không có thời gian bồi Triệu Vô Ngôn.

“Doãn trang chủ, ngươi nếu thật lòng yêu Túy Tuyết như lời nói, hẳn là sẽ tiếp nhận tình phu của Túy Tuyết, tựa như ngươi yêu cầu Túy Tuyết, không phải sao?”

Lời này làm cho Doãn Đông Tinh ngừng lại.

“Hôm nay Túy Tuyết chính là đụng chạm ta một chút, ngươi liền tức giận đến muốn bắt đao khảm nhân (cầm đao chém người), nhưng ngươi cùng sủng thiếp năm năm đến hàng bao nhiêu đêm xuân, khi ngươi ôm nữ nhân khác trong lòng, có từng nghĩ tới tâm tình của Túy Tuyết? Ngươi còn có thể nói chính mình là thật lòng yêu nàng sao?” Vệ Đình Long một hơi đem những lời trong lòng nói cho hết. (em ko biết edit chỗ này đâu >.<)

Doãn Đông Tinh hoàn toàn ngây ngốc đứng ở đại sảnh, phảng phất bị người cảnh tỉnh!

Hắn thống khổ nhìn Nguyễn Túy Tuyết, hồi lâu, hồi lâu......

Cuối cùng Doãn Đông Tinh bạo rống lên một tiếng, tông cửa xông ra!

* * * *

“Ta nói Vệ đại tướng quân, hành động của ngươi thật sự là kỹ càng, có thể đi diễn kịch.” Triệu Vô Ngôn ở phủ tướng quân cười nói với Vệ Đình Long.

“Doãn Đông Tinh kia thật sự là không biết chừng mực, có phu nhân như hoa như ngọc cư nhiên còn nạp thiếp, nếu là ta, ta tuyệt đối không làm loại sự tình này.”

“Đối, ngươi sẽ không nạp thiếp, ngươi chỉ biết thu nam sủng.”

“Vô Ngôn, ta nói rồi kia chính là hiểu lầm a! Ngươi phải tin tưởng ta.” Vệ Đình Long tưởng chừng như sẽ quỳ xuống thề.

“Khởi bẩm tướng quân, Phúc Châu phủ dùng bồ câu đưa tin đến, là văn kiện mật khẩn cấp!” Tùy tùng bước nhanh vào trong phòng, thượng khí không tiếp hạ khí nói.

“Trình lên đây!” Vệ Đình Long thu hồi bộ dáng vui đùa, trong nháy mắt biến thành tướng quân mười phần uy nghiêm.

Vệ Đình Long mở thư ra xem, mày kiếm chau lại, xoay người nói với Triệu Vô Ngôn: “Vô Ngôn, chúng ta chỉ sợ phải đến Phúc Châu phủ một chuyến!”

* * * *

“Vô Ngôn lại đi cứu người. Nàng thật sự là tâm Bồ Tát.” Nguyễn Túy Tuyết nhìn có kí hiệu của phủ tướng quân tự nói.

“Triệu đại phu tâm địa thật tốt.” Hạ Hà ở bên cạnh đốt đầu.

“Cũng không phải là sao! Năm năm trước nàng nguyên bản muốn ở kinh thành giúp ta mấy tháng, vừa nghe mỗ cô nương bệnh tình đàn y thúc thủ, cần tìm đại phu cao minh gấp, liền đi đến, trước khi đi còn tìm mọi cách thức tỉnh ta, giúp ta đứng lên. Ta xem trên vai nàng túi dược tuyết mai hàn trung nở rộ, thật cảm giác được nàng coi trọng ta...... Hy vọng ta mấy năm qua không làm cho nàng thất vọng.” (chỗ này là em chém a >.<)

“Tiểu thư, ngài mấy năm qua cố gắng ai ai cũng thấy rõ. Hạ Hà cùng Quan Nguyệt còn muốn cảm tạ tiểu thư thành toàn, không có tiểu thư, sẽ không có chúng ta ngày hôm nay. Bất luận kẻ nào nhìn tiểu thư cố gắng, cũng đều cảm động không thôi.” Hạ Hà thật lòng nói. (hix, chỗ này nghe sao sao đó!)

“Nha đầu kia ngươi chính là nói ngọt!” Nguyễn Túy Tuyết nở nụ cười nhẹ.

“Tiểu thư, hôm nay là ngày một, nếu ngài không thoải mái thì đừng đến Diệp Vân lâu.” Hạ Hà ở bên cạnh nhắc nhở.

“Ta không ý kiến. Vẫn là chiếu theo quy củ định ra từ trước, Diệp Vân lâu hôm nay là ta làm đầu bếp. Thời gian cũng không sớm, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, thưa tiểu thư!” Hạ Hà cao hứng trả lời. Tiểu thư có thể rời đi Doãn gia trang thương tâm kia là tốt nhất, nàng thích nhìn thấy chủ tử của mình sống khoái hoạt.

Cảm tưởng sau khi edit chương này:

- Về Doãn ca: vẫn là câu nói cũ "Ca rất đáng chết!" Ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, nói thì hay lắm, Tuyết tỷ mới "sờ soạng" (nguyên văn nha) nam nhân khác 1 chút đã mún chém người ta ~~~ Bị hưu là đáng!

- Về Tuyết tỷ: tỷ nói đúng lắm, nam nhân làm sai thường tìm lý do để biện giải cho hành vi của mình, hưu Doãn ca là chính xác *gật gù*

- Về Vệ ca: em cảm thấy trong tương lai, ca sẽ là 1 thê nô chân chính ^^~ Nhưng mà nam sủng...==" Vấn đề lớn a

- Về Triệu tỷ: no comment

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv