Thiên Dương nhìn thấy Mục Phong Duyên lần đầu tiên là khi y được 16 tuổi. Rất nhiều năm về sau, Thiên Dương gần như đã quên mất trong lần thoáng nhìn ban sơ ấy, y trông thấy chính là dung nhan ra sao, chỉ nhớ được vẻ tươi cười khinh khinh đạm đạm trong mắt Phong Duyên. Phong Duyên nhìn Thiên Dương, thế nhưng trong đồng tử có lẽ không hề có y. Vì thế, Thiên Dương đã nghĩ, ta phải khiến trong ánh mắt hắn có ta, chỉ có mình ta. Thiên Dương khi đó còn là một hài tử, bởi vì là Thái tử tôn quý, lại được mọi người nâng niu trong tay, biến thành một hài tử điêu ngoa ngông cuồng. Có lẽ y không biết là mình sẽ phải trả giá những gì cho ý tưởng ngông cuồng của bản thân lúc ấy, khi đó, một đời một kiếp chỉ là một danh từ hư vô buồn cười. Thiên Dương gặp Phong Duyên, cũng liền chú định trong đời y sẽ có một người như vậy, thoát khỏi lòng bàn tay y, dù y có là cửu ngũ chí tôn cũng chẳng nắm giữ được. Thiên Dương cứ nghĩ đến đây là sẽ hơi uể oải, nhưng cũng có hơi thoải mái, y không biết, nếu mình thật sự chiếm được nam tử di thế độc lập đó, mình chẳng biết có còn muốn được y như lúc ban đầu không. Biết đâu, chiếm được rồi lại vứt bỏ, con người ta đều có mới nới cũ cả mà!
Phải sau ngày thứ ba của tiết Mang chủng, Thiên Dương mới ý thức được Tích Nhan đã rời khỏi. Một nữ tử chưa đến 20 tuổi, ở hậu cung của y 4 năm 6 tháng, nhưng thời gian gặp nàng chắc cũng chưa đến 20 ngày đâu nhỉ? Nhưng mà nàng cũng chẳng để tâm, cứ an vị trong cung điện của mình, tự mình sinh tồn, nàng vốn chính là kiểu người có thể một mình sống tốt, về điểm này, nàng đích xác là cùng một kiểu với Phong Duyên. Thiên Dương biết mình không nên suốt ngày lấy hai người họ ra mà so sánh, mặc dù họ là cha con, mặc dù họ có rất nhiều điểm không giống nhau, nhưng, Thiên Dương cứ thích đặt họ cùng nơi để so sánh. Phong Duyên là kiểu người làm cho người ta thoáng nhìn đã ghi nhớ, dung nhan tuyệt thế, làm cho hết thảy diễm lệ trên đời này so ra đều kém, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng một cái như vậy, đã khiến người ta không nhịn được phải ngừng thở; nhưng Tích Nhan lại khác, nàng xưng là diễm lệ không hơn, khi Thiên Dương trông thấy nàng lần đầu tiên, y thậm chí không tin nàng chính là người con gái mà Phong Duyên nhắc mãi không quên đó. Tích Nhan cũng mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nháy mắt đã không thấy tăm hơi, đợi đến lúc nhớ tới điểm tốt của nàng, lại đã bỏ lỡ vĩnh viễn.Có đôi khi, Thiên Dương nhìn ánh mắt Tích Nhan, sẽ tự dưng phỏng đoán, nàng đang nhìn gì thế?Có lẽ là không nhìn gì đâu?Lại một kiểu với Phong Duyên.
Thiên Dương luôn không biết Tích Nhan lúc nào sẽ biến mất khỏi mình, đó là cảm giác hoàn toàn bất đồng với khi Phong Duyên biến mất.Nàng cứ im hơi lặng tiếng như vậy, cứ như thể chưa từng đến thế giới này.Không làm người ta nhớ mong, nhưng cũng chẳng quên được.
Thiên Dương đứng trong Phong Hà cung, trong viện đã không còn hoa lan, Thiên Dương biết Linh phi mình sủng ái nói hoa lan trong viện làm mình ngạt. Tích Nhan cư nhiên không nói không rằng dọn sạch những cây hoa ấy. Thiên Dương còn nhớ ngày đó, y đến Phong Hà cung, thấy mấy chậu hoa lan nở rộ ấy, tim liền mất đi khống chế đập thình thịch, ngơ ngác đứng ngoài cửa mà nhìn. Y còn tưởng là Phong Duyên đã trở lại, Phong Duyên đã trở lại… Thế nhưng người đi tới lại là Tích Nhan.Tích Nhan là người Phong Duyên yêu mến nhất trên thế giới này. Năm ấy ở trong cung, mỗi lần Phong Duyên nhắc tới Tích Nhan là khóe mắt sẽ cười ôn nhu, y nói, nữ hài nhi đó của ta ôi… Khi đó Thiên Dương đố kỵ người con gái mình chưa từng gặp mặt ấy hơn bất kỳ ai, nghe nói nữ hài nhi đó biết đánh đàn, biết vẽ tranh, biết chơi cờ, biết ngâm thơ, tựa như trên đời này không có gì là không biết. Nhưng, nàng không thích trồng hoa lan như Phong Duyên, cũng không biết ủ rượu hoa lan…
Về sau, Thiên Dương đã gặp Tích Nhan, năm ấy, y 18 tuổi, nàng 15 tuổi. Cũng năm ấy, Phong Duyên chết. Có đôi khi, Thiên Dương đột nhiên nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, có thể, mình gặp Phong Duyên, chính là vì trông thấy Tích Nhan chăng? Song, Thiên Dương lập tức cười cười, gạt bỏ ý nghĩ cổ quái này, sao y có thể thích Tích Nhan chứ? Nữ hài nhi lãnh lãnh đạm đạm đó, cũng chẳng phải là đặc biệt xinh đẹp, ngay cả làm nũng cũng không biết. Ngọc Linh Lung đưa về từ Giang Nam đang nằm bên cạnh, có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn hát hay, mình sủng nàng như vậy, có lẽ như thế là có thể quên người kia. Thiên Dương mơ mơ màng màng mà nghĩ, kết quả là trời đã sáng. Không còn Phong Duyên nữa, thời gian đột nhiên hóa nhanh.
Thiên Dương đột nhiên thích Phong Hà cung thanh thanh tĩnh tĩnh, nơi này ngoại trừ Thúy Bình thì không còn người nào khác, trên tường treo mấy bức tranh chữ Tích Nhan lưu lại, tự có một cỗ thanh vận, Thiên Dương cũng phải nhịn không được mà tán thưởng vài tiếng. Bên trong hoàng cung quá huyên náo, Thiên Dương luôn muốn đến một nơi thanh tĩnh, uống một ấm trà, hạ một bàn cờ, nghe một khúc cao sơn lưu thủy… Thiên Dương nhớ mình từng có cuộc sống như vậy. Khi đó, y và Phong Duyên cùng đọc thi từ của cổ nhân, cùng pha một ấm trà, vừa uống vừa chơi cờ. Phong Duyên đàn một khúc hảo cầm, tiếng đàn du dương, trong viện của Phong Hà cung trồng đầy hoa lan, trong không khí cũng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt. Phong Duyên ngắt đóa hoa tươi cuối quý, tỉ mẩn nghiền nát, ủ rượu cùng gạo kê. Phong Duyên nói: đây là rượu hoa lan, dư vị hoa tửu hơi đắng…
Khi đó, thời gian trôi quá chậm, Thiên Dương ngạo mạn tưởng rằng có thể nắm giữ một đời một kiếp ấy. Nhưng trong nháy mắt, thời gian ấy đã như lan hoa điêu linh, tan biến, thành ký ức xa không chạm tới…
10 năm, đó thật sự là những năm tháng lê thê buồn chán, dài đến mức chừng như có thể quên hết mọi thứ trên đời này, kể cả khuôn mặt Phong Duyên, cũng tan rã từ từ trong làn gió nhẹ nhàng ấy, mơ hồ, tan biến…
Đêm qua dường như nằm mơ, Phong Duyên đứng ở đầu kia của viện, vẻ mặt bình tĩnh, không khóc cũng chẳng cười, với vẻ mặt cách thế, nhàn nhã đứng giữa lan hoa nở rộ… Nhưng nháy mắt, lại biến thành khuôn mặt Tích Nhan…
Thiên Dương biết, thực chất bên trong, mình với Tích Nhan là cùng một kiểu người, đều là những người lãnh khốc vô tình. Trong khoảng thời gian tương ngộ bốn năm ngắn ngủi, họ đều muốn đập tan cách sống của đối phương, Tích Nhan dùng vẻ nhu thuận giả vờ để làm tan quyền uy Thiên Dương dựng nên, có lẽ nàng muốn hủy lực lượng của y, có thể nàng thù hận y hơn bất cứ ai, cho dù như vậy, nàng lại vẫn ở trong gió mỉm cười nhàn nhã, dáng vẻ chẳng liên quan gì tới thế gian. Chẳng quản những thống khổ đấu tranh trong lòng người khác.
Thế nhưng, chính vì đã quá tưởng tượng, cho nên cũng không thể đến gần, không cùng xuất hiện.
Chỉ ở nơi xa tít mà dây dưa. Bởi vì không cùng xuất hiện, họ cũng thành hai người xa lạ không chút liên quan, ngẫu nhiên ở xa tít ngưng mắt nhìn một thoáng, nhưng ngay cả mặt mày cũng không rõ lắm, chẳng qua ẩn ẩn biết được, có một người như vậy đứng ở nơi như vậy, không thể tới gần cũng không thể rời xa. Chính giữa, có một nam tử tên Phong Duyên, liên lụy họ, để lại thù hận, để lại bi ai.
Phong Duyên… Phong Duyên… Thiên Dương gọi cái tên này trong mơ. Thế nhưng lại luôn vô cớ hoài nghi người này có phải tồn tại, giống như trừ mình ra thì không còn người nào khác nhớ y, có thể, y là do mình hư cấu nên cũng không chừng! Thỉnh thoảng Thiên Dương sẽ tỉnh giấc giữa đêm khuya, nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, ngóng trông quỷ hồn xuất hiện. Phong Duyên ấy, cho dù biến thành quỷ hồn, cũng chắc chắn xinh đẹp nhất trên thế giới này? Nhưng mà, Phong Duyên lại cứ mặc y tưởng niệm như thế, chẳng chịu xuất hiện!
Thiên Dương luôn mơ thấy Phong Duyên, nhưng thỉnh thoảng mới mơ thấy Tích Nhan.