“…Vậy thì đợi đến khi tìm được Trảm Ngọc rồi nói sau.” Đối mặt với thế tiến công mãnh liệt của Biệt Phong Khởi, Giang Lạp suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng chỉ có thể nói như thế.
Biệt Phong Khởi sáng mắt lên, hi vọng gặp lại thiên nhật.
(Thiên nhật: Mặt trời)
Y lui gối lùi bước, bởi vì như thế mới có thể đem hết thảy vẻ mặt của Giang lạp đều thu vào đáy mắt.
“Chờ tìm được Trảm Ngọc rồi, ngươi sẽ chân chính tín nhiệm ta và nói cho ta biết tất cả mọi thứ về ngươi, đúng chứ?” Biệt Phong Khởi kích động đến âm thanh đều hơi run rẩy.
Y nghĩ mình bồi hồi ngoài cửa lâu như thế, thấp thỏm vò đầu bức tai, lo âu bất an rốt cuộc cũng tìm được chìa khóa mở cửa, tiến vào thế giới nội tâm của Giang Lạp.
Đối với chuyện của Biệt Phong Khởi, Giang Lạp vốn không có lòng tin, nhưng nhìn mặt thật tình của y, hắn nhịn không được mà bật cười. Thoảng như hơi gió mát khẽ vuốt thâm tâm hai đời mịt mù. Ngay lúc này đây, từ tận đáy lòng y vẫn luôn thẳng thắng mà giản đơn, quả thật là vô cùng khả ái, tấm chân tình đáng giá này cần phải quý trọng.
Biệt Phong Khởi thấy Giang Lạp khoan dung ôn hòa như thời gian với hắn vốn chẳng là gì, lúc nói cũng không nói đến mấu chốt. Tâm tư của hắn như một cái đầm nước sâu thẳm không thể nhìn thấu. Nếu có đoạn thời gian sóng lớn trào dâng thì tốt biết bao nhiêu.
Giang Lạp cao thâm khó dò, khiến y cứ lo được lo mất, lòng sinh cảm giác sợ sệt bất an.
Khi nãy Giang Lạp cũng đã bảo với y khi nào tìm được Trảm Ngọc rồi nói tiếp, sau đó lại tủm tỉm cười không bàn gì thêm, vậy sao khiến y yên tâm được đây?
Biệt Phong Khởi vừa kích động vừa hoảng hốt: “Tiểu thư sinh, nói chuyện của ngươi đi, gật đầu một cái thôi cũng được.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Biệt Phong Khởi, Giang Lạp rốt cuộc cũng chậm rãi gật đầu, nụ cười dần lan, như hồ nước liễm diễm ôn nhu đong đầy ấm áp. Nhưng hắn vẫn không hó hé bất kì lời nào khác. Thấy Biệt Phong Khởi một giây trước còn mặt đỏ tím tai, giây sau đã kích động vui đến khúc khích cười. Càng nhìn thì càng thấy Nhị công tử này rất thú vị, đáng bị trêu đùa.
Biệt Phong Khởi vui đến suýt nữa múa may: “Ngươi nói rồi, đây là ngươi nói đó nha!”
Giang Lạp khẽ mỉm cười: “Ta có nói sao?”
Biệt Phong Khởi nhoẻn miệng cười toe toét.
“Vừa nãy ngươi đã gật đầu, ngươi trêu ta phải không?”
Biệt Phong Khởi một lời không hợp liền muốn vươn cả hai tay bổ nhào vào Giang Lạp, lấy hành động này biểu hiện sự kích động khó nói nên lời của mình. Thế nhưng Giang Lạp lại đưa tay đè đầu lồng ngực y, dừng lại hành động này.
Giang Lạp giữ lấy cằm của Biệt Phong Khởi, cúi đầu tuần tra ánh mắt của y, đáy mắt hắn bỗng hiện lên ý cười nhạt nhòa: “Nhị công tử, ta muốn…”
Biệt Phong Khởi nhanh chóng nói tiếp: “Ngươi muốn ta sao? Được, có thể. Ngay tại lúc này luôn sao? Hoàn toàn có thể!”
Y vội quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy nơi khóe miệng của Giang Lạp ngậm cười vẽ lên đường cong giảo hoạt, ngay sau đó lại khôi phục bình thường lại, bộ dạng hồ ly toan tính.
Trái tim của Biệt Phong Khởi như bị móng mèo bâng quơ trêu ghẹo, vừa ngứa vừa xốn xang. Dưới đáy lòng điên cuồng hô gào. Cho ngươi! Cho ngươi! Toàn bộ mọi thứ đều cho ngươi!
“Phải, ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện.”
Đáy lòng Biệt Phong Khởi nghe vậy thì thất vọng vô cùng.
“Hai ngày nữa đại hội luận võ sẽ bắt đầu.” Giang Lạp nghiêng đầu cười, con ngươi lóe sáng thứ ánh sáng như hắc diệu thạch, “Thứ ta muốn là Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến, ngươi biết nó không?”
“Được, ta nhất định sẽ tìm Trảm Ngọc về, lấy Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến cho ngươi. Chỉ cần là những gì ngươi muốn, ta đều sẽ giúp ngươi đoạt lấy.”
“Tốt lắm.” Giang Lạp nâng cằm Biệt Phong Khởi lên, ngón trỏ hắn vờn quanh vành môi chậm rãi miêu tả nó, dưới đáy mắt bao lấy một chút ánh sáng rực rỡ mềm mại động lòng người.
Hắn nhẹ giọng nói: “Chỉ là tình hữu nghị, không phải để tâm lắm.”
Hô hấp của Biệt Phong Khởi chốc cứng lại.
Đây là lần đầu tiên Giang Lạp chủ động gần gũi y, Biệt Phong Khởi trong một giây thất thần, ngay sau đó phản ứng lại. Y đột nhiên vươn người, muốn nhào tới ôm lấy Giang Lạp, giao lưu tình cảm với hắn. Thật đáng tiếc là có một thanh âm không chút ý tứ nào đột ngột xen ngang, cắt đứt hành động thừa thắng xông lên của y.
Triệu thị vệ trưởng bên ngoài cánh cửa nói rằng: “Thiếu gia, công tử, Chu tiểu thư của Chu phủ sai người đưa phong thư mời đến đại hội luận võ, đang đợi ở bên ngoài.”
Thanh âm của Triệu thị vệ trưởng có chút không vui vẻ gì cho cam, hiện tại với hắn, Chu đại tiểu thư này như hồ ly tinh từ đâu chạy đến, cả gan trắng trợn mời Giang công tử cùng đi xem đấu, cùng chung một phòng, ngồi chung một bàn, quá là thân cận!
Giang Lạp còn chưa mở miệng, Biệt Phong Khởi đã lớn tiếng nói: “Không đi! Bảo nàng cút!”
Giang Lạp ung dung thong thả nâng chén trà lên, suy nghĩ một chút, bàn giao với Triệu thị vệ trưởng: “Triệu thị vệ trưởng, nói lại với nàng là ta đáp ứng.”
Biệt Phong Khởi nổ tung tại chỗ.
“Ngươi đi với nàng ngồi chung một chỗ đó, vậy ta thì sao bây giờ, chẳng lẽ ngồi một mình?!”
Giang lạp cười nói: “Ngồi cùng với Chu tiểu thư, vị trí ấy có thể nói là rất tốt.”
“A a a tức chết ta mà. Tiểu thư sinh, ngươi không nghĩ mình sẽ thủ tiết sao!”
Giang Lạp bỗng nhiên đứng lên, duỗi cánh tay ra, vòng qua cổ đè y cúi người lại gần.
“Phu nhân ngoan ngoãn đi, đừng có quậy quọ thì vi phu đi đâu cũng mang ngươi theo.”
Mặt Biệt Phong Khởi trong nháy mắt đỏ bừng như phát ra được cả lửa.
Hoàn toàn chẳng ngờ lúc nghe thấy đoạn đối thoại này, Triệu thị vệ trưởng bên ngoài lại nói thêm một câu: “Chu tiểu thư có nói là chỉ mời một mình công tử.” Giọng nói đặc biệt cường điệu, giống như đã sớm đoán được Biệt Phong Khởi thế nào cũng sẽ đòi theo.
Đúng vậy, do bị cự tuyệt thẳng thừng mà tự tôn của Chu đại tiểu thư vỡ tan, nhất quyết không muốn nhìn thấy Biệt Phong Khởi.
Giang Lạp biết nghe lời phải, đẩy Biệt Phong Khởi ra: “Đã như vậy rồi, trước hết ngươi cứ ở trong phòng cố gắng trầm tĩnh bản thân lại, chờ vào trận đi.”
Biệt Phong Khởi thầm chửi một tiếng.
Nếu đã thế thì y nên nghĩ biện pháp gì lén lút theo đuôi hắn, để không bị hắn phát hiện, hoặc nếu có lỡ bị phát hiện cũng sẽ không tức giận?
Đại hội luận võ tại thành Ngân Nhạn, bởi do có vị Huyền vương Quế Thần Tuyết tọa trấn, lại là buổi lễ chỉ ba năm mới có một lần, do thế tổ chức vô cùng long trọng cũng không kém phần cẩn thận.
Mỗi một con đường khi vào thành đều có một đội cấm vệ phòng thủ, mỗi một phân đoạn thi đấu đều có nhân sĩ chuyên nghiệp trông coi. Khắp sân bãi nơi đâu cũng đều có bài trí bảo hộ cực kì tỉ mỉ. Muôn hoa sắc sảo, âm thanh vọng vang, vũ đạo mềm mại, món ngon rượu ngọt, tất cả đều là thứ gấm thêm hoa không thể thiếu được. Còn chưa bắt đầu thi đấu, sóng bạc bên ngoài đã hừng hực khí thế dồn ép lên mấy trăm bàn. (Ý là đặt cược trước trận đấu)
Lần luận võ này được thiết lập tại đài quan sát ở một cái bê đập bảo vệ thành bên sông đào. Đài quan sát đối diện với kênh sông đào khí thế to lớn bảo vệ ngoài thành, lưng dựa vào Thanh Sơn. Phía bên trái Vọng Gang lâu bày ra các nhã gian dành cho khách quý, cung cấp nơi cho khách nhân thưởng thức thi đấu.
Sàn đấu là như một cái phễu đấu thú trường bằng phẳng rộng lớn trống trải. Mặt đất được lớp gạch xám trắng với sức chứa vạn cân. Phía trước sân đấu võ là khối thủy tinh linh thạch dùng để dò xét huyền khí của người luận võ và tỉ số. Lấy linh thạch Thanh Vũ, dây thép bằng băng bố trí trận pháp, đem huyền khí phong tỏa bên trong tránh trường hợp khi đang tỉ thí không may xung kích phóng ra liên lụy đến ngoài xung quanh.
Khách quý ở nhã gian trên cao có thể quan sát toàn cảnh, dân thường thì ngồi bao quanh sân đấu võ cũng có thể thu hết quá trình thi đấu vào mắt.
Thi đấu được chia làm hai tổ, tổ thứ nhất là nhóm người dưới cấp Huyền Vương, tổ thứ hai là cao thủ Huyền Vương quyết đấu. Giải thưởng cho từng người mỗi tổ đều khác nhau.
Trong đó, tổ Huyền Vương mới là tiêu điểm đại hội luận võ, mà tổ người dưới cấp Huyền Vương chỉ là một loại cổ vũ với hậu sinh, thuần túy thêm náo nhiệt mà thôi.
Tranh tài hôm nay là cuộc thi vòng loại, tục xưng là đại hỗn chiến.
Cuộc thi chia thành hai trận, mở đầu trận là Huyền sĩ tranh tài, cuối cùng là Huyền sư tranh tài.
Mặc dù nói dựa vào cấp độ huyền lực là có thể trực tiếp xếp hạng nhưng công pháp không giống nhau, ứng dụng chiến lực cùng với mức thành thạo Huyền lực của mỗi Huyền nhân khác nhau thường có thể thay đổi kết quả cuộc chiến.
Những người dự thi sau khi trải qua vòng chọn lựa đã lục tục leo lên sân đấu võ, người trên sân dần đông hơn, tâm tình mọi người theo đó cũng tăng vọt, thét to tên người mình ủng hộ, đặt cược.
Giang Lạp được người hầu dẫn vào một nhã gian trên tầng hai thì thấy Chu Di Nhan đã ngồi chống cằm, mắt phấn khởi nhìn xuống sân đấu võ rầm rộ.
Nhìn thấy Giang Lạp, Chu Di Nhan rất là rụt rè gật đầu một cái. Chờ người hầu lui ra sau, vị đại tiểu thư này lập tức lộ ra nguyên hình.
Nàng lấy ra hạt dưa từ trong túi thêu đưa cho Giang Lạp: “Nhị ca ca, cắn hạt dưa xem náo nhiệt mới thích ý phải không?”
Giang Lạp cười lắc lắc đầu, nhẹ nâng vạt áo sảng khoái ngồi xuống. Loại ăn vặt cho thiếu nữ này, hắn làm sao có thể thích? Hắn thích chỉ có mứt táo với trà mà thôi.
“Nhị ca ca, ngươi xem! Người này, người này, còn có tên này nữa!” Chu Di Nhan vừa cắn hạt dưa vừa chỉ vào người dự thi trên sân, “Ba người này đều là con cháu Chu gia chúng ta! Ngươi có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nếu mấy tiểu tử này có gì sai sót thì ngươi có thể chỉ điểm vài câu.”
Trước kia đồn đại nói Giang Lạp là Huyền Vương nhưng chính Giang Lạp lại chưa từng nói rõ. Thậm chí còn biểu đạt thân thể mình không tốt, sẽ không tham gia Huyền nhân giao đấu. Chu thái thú đánh giá là, “Lý Khinh Chu người này thâm tàng bất lộ, là cao thủ Huyền Vương ẩn giấu. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ làm rung chuyển trời đất.”
Lần này, Chu Di Nhan mời Giang Lạp đến xem đại hội luận võ, vừa nghĩ muốn bán nhân tình cho Giang Lạp, giúp Chu gia lôi kéo cao thủ, thứ hai cũng muốn để Giang Lạp xem người mình thi đấu, chỉ điểm vài câu. Có thể được Huyền Vương chỉ điểm một câu đối với Huyền sĩ mà nói thật sự có rất nhiều ích lợi.
“Được.” Giang Lạp lướt mắt qua nhìn người đứng đông nghịt trên sân đấu, từ một đám người dự thi nhìn rõ người của Chu gia rồi đánh giá. Mấy người này được dạy dỗ rất tốt, là thiếu niên mười mấy tuổi, sau lưng dán tên thân phận mình. Ngoài ra, Giang Lạp còn nhìn thấy Chu thái thú và Quế Thần Tuyết ngồi trên ghế trọng tài.
Theo tiếng trống chấn động vang lên, sóng khí vô hình lấy sân đấu võ làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hương, ánh sáng tinh thạch lập lòe ánh lên sắc bảy màu, đại hội luận võ chính thức mở màn.
Trong nháy mắt sân đấu võ rơi vào đại hỗn chiến, hơn trăm người liên tiếp tỏa ra Huyền quang, cảnh tượng nhất thời trở nên hoành tráng.
Mấy người Chu gia kia đúng là khá dũng mãnh hiếu chiến, một cỗ khí thể nghé con không sợ hổ.
Giang Lạp bây giờ tuy đã mất Huyền lực nhưng kinh nghiệm vẫn còn. Thậm chí bởi vì không còn Huyền lực nên hắn đem hấu hết thời gian để đọc vũ kinh và tổng kết kinh nghiệm, tầm nhìn cùng cảm nhận bởi vậy trở nên càng thâm sâu. Đương nhiên, kinh nghiệm của hắn chỉ có thể nhằm vào Huyền nhân dưới cấp Huyền Vương, tuy hắn có thăm dò Huyền khí bên trong kinh mạch của Biệt Phong Khởi, cũng nghe Biệt Phong Khởi nói qua không ít hình thức hoạt động của Huyền khí nhưng dù sao tự mình vẫn chưa từng trải qua nên không thể đánh giá được những người trên cấp Huyền Vương.
Chu Di Nhan kề cạnh người Giang Lạp: “Nhị ca ca, ngươi cảm thấy bọn họ đánh đấm thế nào?” Mấy tên nhãi con này đều là hạt giống tốt trong gia tộc.
Giang Lạp đáp: “Mấy vị công tử ra quyền mạnh mẽ, phản ứng nhanh nhẹn, nếu có thể bình ổn tâm tình, bớt hiếu thắng, tài năng nhất định có thể càng tỏa sáng hơn.” Ra quyền mãnh liệt nhưng không kịp thu quyền, phản ứng nhanh nhưng trọng tâm bất ổn, trước cứ đem kiến thức cơ bản nắm vững đi đã. Nói tới thì đường quyền mấy vị Chu công tử đều giống như đúc, còn rất trúc trắc, rất dễ bị đối thủ nhìn thấu.
Chu Di Nhan chỉ vào mấy người bên khác nói: “Mấy người này thuộc Bạch gia, ngươi thấy thế nào?”
Giang Lạp trả lời: “Công pháp Bạch gia trọng điểm lấy nhu thắng cương, công tử nhà họ Bạch ra tay chậm mà dẻo, ổn trọng vững chắc, là tài năng tốt.”
“Vậy ngươi nói xem nếu như Chu gia và Bạch gia đối đầu thì hươu chết vào tay ai?”
Giang Lạp cười thoải mái: “Chu tiểu thư, luận về võ còn phải xem song phương phát huy thế nào hay ứng biến ra sao nữa.”
Chu Di Nhan gắt giọng: “Nhị ca ca, ngươi cứ đoán đại khái đi. Nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Giang Lạp cười lắc lắc đầu.
Chu Di Nhan không chịu bỏ qua, nàng sử dụng tuyệt chiêu “nhây đại pháp”, kéo tay áo Giang Lạp đung đưa yểu điệu, âm thanh nũng nịu: “Nhị ca ca~~~”
Giang Lạp bất đắc dĩ thở dài: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là phần thắng thuộc về Chu gia.”
“Có nghe thấy không?!” Chu Di Nhan vỗ bàn một cái, nhưng là hô về phía bức bình phong bên kia.
Giang Lạp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi thân thanh sam lam ngọc, vóc người khá nở nang, cầm quạt đẩy ra màn che, thản nhiên đi vào.
Giang Lạp nhìn ra thân phận người này, thất công tử Bạch gia Bạch Văn Tuấn, một tiểu tử rất có đầu óc buôn bán. Bạch Văn Tuấn nhìn rất phóng khoáng như người giang hồ nhưng trên thực tế gân cốt chỉ thuộc dạng phổ thông, Huyền công cũng không có bao nhiêu, hơn nữa rất kiêu căng tự mãn, dễ khiến người không phục.
Xem điệu bộ này, vị công tử nhà họ Bạch đứng ngoài được một lúc rồi.
Giang Lạp lần thứ hai cảm khái không có Huyền lực thật gian nan, người lớn như Bạch Văn Tuấn đứng ở phía sau lâu như vậy nhưng hắn lại không phát hiện.
Chu Di Nhan giải thích với Giang Lạp: “Mới nãy ta cùng Tiểu Bạch ngẫu nhiên gặp ở hành lang. Hắn nói trắng ra là người của hắn so với bên ta mạnh hơn nhưng ta không phục nên cùng hắn đánh cược. Bây giờ Nhị ca ca mắt tinh như thần, cũng chứng minh ta đã đúng.”
“Nha đầu này, còn dám tính kế ta.” Bạch Văn Tuấn lấy quạt xếp gõ nhẹ lên trán Chu Di Nhan, nhận được cái ánh mắt khinh thường của nàng, sau đó quay lại chắp tay với Giang Lạp: “Thất lễ! Tại hạ là người Bạch gia Bạch Văn Tuấn. Gặp qua Lý nhị công tử.”
Giang Lạp cũng cười đáp lễ nói: “Ngưỡng mộ đã lâu. Bạch công tử, mời.”
Ba người lần lượt ngồi xuống, lại đưa mắt nhìn xem sân đấu võ.
Lúc này Chu gia cùng Bạch gia rốt cuộc khó tránh được phải đối mặt.
Bạch Văn Tuấn lần này là gặp ngẫu nhiên nhưng thực tế là hắn ta muốn thấy “cao thủ Huyền Vương ẩn danh” Giang Lạp này mà đến. Mắt thấy tiểu bối Chu gia và Bạch gia còn chưa phân thắng bại, Bạch Văn Tuấn không biết là cố ý hay vô tình mà dẫn về đề tài lúc trước: “Người Chu gia cùng Bạch gia bọn ta tu vi Huyền công không kém nhiều. Vừa nãy Lý nhị công tử lại nói Chu gia nắm chắc phần thắng hơn, không biết công tử sao lại nói lời ấy?” Đối với lời nhận xét của Giang Lạp, trong lòng hắn ta không phục lắm.
“Chẳng qua chỉ là lời nói đùa, để Bạch công tử chê cười rồi.” Giang Lạp lạnh nhạt nói.
Giang Lạp biết tiểu tử Bạch Văn Tuấn này là trực tiếp công kích về phía hắn nhưng trên mặt hắn chỉ là nụ cười ôn nhã khiêm tốn.