Giang Lạp đột nhiên choàng tỉnh, chợt cảm thấy ngực mình nặng trĩu bất an.
Hắn ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh gian phòng được trang trí như trong mộng cũ, tâm tư mới chầm chậm yên ổn lại.
Đúng rồi, tối nay hắn ngủ lại ở Chu phủ.
Dưới ánh nến, bóng cây bên ngoài đung đưa in lên tường.
Mặt trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt sau đám mây trôi bồng bềnh.
Giang Lạp nhìn chăm chú vào bóng trăng, sự bất an trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Biệt Phong Khởi chắc đã trở về rồi? Không biết hắn có đúng khi tương kế tựu kế ngủ lại ở Chu phủ. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn hắn với Biệt Phong Khởi ngủ phân phòng. Không nghĩ tới mới lần đầu mà đã phân đến xa như vậy.
Giang Lạp lại lần nữa nằm xuống nhưng không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên hắn ngồi dậy, phủ thêm áo khoác, mang giầy rồi đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.
Hiếm khi được trở về nơi chốn cũ, không bằng đi dạo nhìn ngắm xung quanh một chút.
Trong đình viện tiếng côn trùng vang lên. Gió đêm từ từ thổi tới mang theo hương hoa nhàn nhạt làm mặt nước khẽ gợn, cảnh vật yên tĩnh vậy cũng có tư vị riêng.
Xuyên qua đám liễu rũ xuống, Giang Lạp đi dạo trên mặt đá hướng về phía hồ nước. Đá ven đường phản chiếu ánh trăng sáng, quần áo thấm đượm sương đêm, nom khá là thích ý. Điều này khiến tâm tình bất an của hắn thoáng bình ổn một chút.
Tiện tay ngắt một chiếc lá dài ở ven đường, buồn bực nghịch nó.
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng quần áo cọ xát dồn dập.
Trong lòng Giang Lạp cả kinh, đang muốn quay đầu thì bỗng dưng bị ai đó mạnh mẽ ôm từ sau lưng.
Ai!?
“Tiểu Lạp!”
Bên tai bỗng nghe thanh âm trầm thấp ở trong mộng xưa.
Con ngươi Giang Lạp co rút, cả người cứng gồng lên.
Vì sao ở đây lại gặp phải người này?
Quế Thần Tuyết ôm siết lấy Giang Lạp như giữ chặt trân bảo tưởng như đã mất. Hai cánh tay khóa người trong lòng, thân thể kích động tới mức run rẩy, hô hấp dần hỗn loạn.
“Tiểu Lạp, ta biết ngươi sẽ trở lại! Ta biết! Ta biết ngươi sẽ không bỏ lại một mình ta!”
Ngày đó ở trên đỉnh núi Bạch Vân, hắn đã gần như chạm tới quan tài màu đỏ dưới mộ nhưng lại không có dũng khí để mở ra. Hắn khi đó nghĩ muốn tìm một thầy phong thủy tốt nhất xem nơi nào phong thủy bảo địa để di chuyển quan tài, sau đó sẽ hắn và Giang Lạp cùng hợp táng với nhau. Hắn ta tin tưởng chỉ cần bỏ qua dòng họ thì hắn ta có thể cùng một chỗ với Giang Lạp.
Khí tức nóng bỏng phun lên cổ, Giang Lạp nghiêng đầu tránh né.
“Thỉnh hãy buông tay! Ngươi nhận lầm người rồi.” Ngữ khí Giang Lạp lạnh lẽo như hàn băng.
Giành lấy cuộc sống mới, hắn không muốn cùng Quế Thần Tuyết dây dưa chẳng ngớt, không duyên cớ đi lãng phí thời gian. Nếu có nhiều thì giờ rảnh rỗi đến thế chẳng bằng hắn đi trêu chọc Biệt nhị thiếu gia ấu trĩ kia còn vui hơn. (Cưng quá đi à~)
“Không! Ta không cho phép ngươi rời đi!” Quế Thần Tuyết hoảng loạn lắc đầu, càng ôm hắn chặt hơn nữa.
Giang Lạp ra sức giãy dụa nhưng phát hiện hai cánh tay của Quế Thần Tuyết cứng như kìm, tựa lồng sắt hoàn toàn giam cầm lấy hắn.
Trong lúc giãy dụa, một sợi tóc xám trắng lọt vào tầm mắt của Giang Lạp.
Giang Lạp hơi run rẩy, hắn theo bản năng quay đầu lại, đưa mắt nhìn xem tóc của Quế Thần Tuyết.
Một màu trắng hệt như thu sương.
“Tiểu Lạp, ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta! Van cầu ngươi đừng bỏ ta lại, được không?”
Mặc cho Giang Lạp có cố chống cự thế nào, Quế Thần Tuyết chỉ nhắm mắt lại, nói mê sảng, từ khóe mắt lướt hàng lệ chảy xuống cổ Giang Lạp.
“Ta biết ngươi nhất định sẽ tới gặp ta. Ngươi vẫn là ngươi thời niên thiếu, thật tốt, vẫn là dáng dấp trong ký ức của ta. Ngươi tới đây là muốn dẫn ta đi theo phải không? Ta biết, ta luôn một mực chờ ngươi. Ngươi dẫn ta đi, dẫn ta đi đi mà. Bất luận là nơi nào, ta đều theo ngươi.”
Hắn ta không có cách nào dứt bỏ Giang Lạp. Giang Lạp là mộng vĩnh viễn không tỉnh của Quế Thần Tuyết, lại là sự cứu rỗi duy nhất của hắn ta.
Vì báo thù, hắn ta tiếp cận Giang Lạp, lợi dụng Giang Lạp, nhưng bất tri bất giác để bản thân lạc lối. Nếu có thể triệt để tàn nhẫn dứt tâm thì tốt rồi, đâu đến nỗi phải thống khổ như vậy.
Hiện tại, hắn ta biết mình muốn nhanh chóng chết đi để trước khi chết có thể hồi quang phản chiếu, thấy được tận sâu dưới đáy lòng là người thiếu niên hắn ta khó lòng buông bỏ kia.
“Chết rồi cũng tốt,” Quế Thần Tuyết tự lẩm bẩm, “Sinh không thể cùng nơi, chí ít chết rồi có thể cùng huyệt. Không đến nỗi sẽ thành cô hồn dã quỹ, không danh phận, không nơi để đi.”
“Cùng đi cầu Nại Hà, cùng uống nước hoàng tuyền. Tiểu Lạp, chúng ta cùng nhau đầu thai đi. Lần này chúng ta sẽ thành hàng xóm láng giềng, là hai đứa nhỏ vô tư, cùng chăm sóc nhau tới già, ta sẽ không tiếp tục thành cừu nhân của ngươi. Chúng ta đừng là cừu nhân nữa, có được hay không?”
Giang Lạp càng nghe càng cảm thấy Quế Thần Tuyết có gì đó không đúng.
Khí tức của Quế Thần Tuyết nóng đến mức dị thường? Tiểu tử này không phải đang nằm trên giường bệnh sao, hẳn là bệnh tới hồ đồ rồi?
Quế Thần Tuyết quả thực là bệnh hồ đồ.
Mấy ngày nay hắn ta đều dưỡng bệnh ở trong Chu phủ, ngơ ngơ ngác ngác, gặp ác mộng liên tục, cách vài ngày là bất tỉnh nhân sự. Tối nay ở trong ác mộng mà bừng tỉnh, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một bóng người quen thuộc đi lại, cảnh tượng giống nhau, thời gian giống nhau, cùng một bóng ngươi, mọi thứ ở trong mộng cũ hợp lại với hiện thực.
Là cái đường lấp đầy đá xanh này, là nơi liễu rũ xuống, là thân áo bào trắng, là động tác ngắt lá này, là người này!
Hắn ta tựa như điên cứ thế mà vọt ra ngoài, đem Giang Lạp ôm siết vào trong lồng ngực.
Mắt thấy Quế Thần Tuyết ôm không nhúc nhích, trông như có thể ôm tới khi thiên hoang địa lão, Giang Lạp không thể bình tĩnh nổi.
Huyền lực của Quế Thần Tuyết thâm hậu, dù giờ bệnh tật nhưng đứng suốt đêm tuyệt đối không thành vấn đề. Còn hắn thì không. Chỉ riêng việc bị giam cầm vững chắc như thế này đã khiến hắn tức giận rồi.
Vì vậy, không thể cùng tiểu tử này phát rồ!
Giang Lạp hít một hơi thật sâu, thanh âm miễn cưỡng dịu dàng, nói với Quế Thần Tuyết: “Ta muốn nhìn ngươi một chút, trước tiên ngươi có thể buông tay được không?”
Quế Thần Tuyết chậm rãi mở mắt ra, hắn ta muốn thuận theo Giang Lạp nhưng lại lo lắng Giang Lạp lừa dối hắn ta, nhỡ hắn ta buông lỏng tay, Giang Lạp sẽ chạy mất thì sao?
Hắn ta chần chừ: “Ngươi sẽ không bỏ đi chứ?’
Vẻ mặt Giang Lạp lạnh như băng, cười đáp: “Ta đặc biệt tới gặp ngươi, sao có thể bỏ lại ngươi mà đi, đứa ngốc.”
Quế Thần Tuyết nửa tin nửa ngờ: “Sao ngươi dám chắc chứ?”
Giang Lạp giả vờ cả giận nói: “Ngươi không tin ta? Ta sẽ tức giận.”
Quế Thần Tuyết sợ hết hồn. Vất vả lắm mới thấy Giang Lạp, sao dám để hắn giận nữa, nếu lỡ Giang Lạp giận mà bỏ lại một mình hắn ta chạy đi đầu thai chuyển thế thì hắn ta phải làm sao giờ?
Do dự một chút, Quế Thần Tuyết vẫn cẩn thận buông tay ra. Đôi mắt nhìn chằm chằm Giang Lạp, đề phòng Giang Lạp chạy trốn.
Giang Lạp cười híp mắt, xoay người đối mặt với Quế Thần Tuyết.
Ngay khi nhìn thấy máu tóc bạc của Quế Thần Tuyết, Giang Lạp vẫn không nhịn được mà hít thở chẳng thông.
Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn như thế, ngăn cách bọn họ là sinh tử đại thù, dù sao đi nữa cũng không thể nối lại tiền duyên, mà hắn cũng đã buông đoạn nghiệt duyên này rồi.
Quế Thần Tuyết sốt cao khiến gò má đỏ đến mức diễm lệ, ngay cả hơi thở cũng nóng như vậy. Hắn ta không hề để ý bản thân đang trong trạng thái nguy kịch, chỉ sung sướng nhìn Giang Lạp, ánh mắt chăm chú cùng tha thiết.
Giang Lạp kéo tay hắn ta, hắn ta liền thuận theo động tác của Giang Lạp, ngồi dưới cây liễu cùng Giang Lạp sóng vai tựa vào nhau, trán tựa trán, hai mắt nhìn nhau. Hắn ta tựa như đứa trẻ, trên mặt tràn đầy sự vui sướng đơn thuần cùng hạnh phúc.
Giang Lạp thấy Quế Thần Tuyết nhìn mình ngây ngẩn, nhẹ nhàng vỗ mặt hắn ta, ôn nhu cười nói: “Ngoan, ngươi mệt rồi, nhắm mắt lại, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút.”
Quế Thần Tuyết nắm chặt tay Giang Lạp: “Ngươi sẽ không rời khỏi ta chứ?”
Giang Lạp nở nụ cười, sờ đầu hắn ta: “Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi, ngủ đi.”
Quế Thần Tuyết lúc này mới vùi đầu vào cổ Giang Lạp nhắm mắt lại.
Giang Lạp bồi Quế Thần Tuyết dưới cây liễu một lúc, chờ xác nhận hô hấp Quế Thần Tuyết bình ổn, ngủ say rồi hắn mới mở choàng mắt.
Khốn khiếp, nắm gì chặt thế!
Giang Lạp gỡ từng ngón tay Quế Thần Tuyết ra, thẳng đến khi phí hết sức bình sinh mới giải cứu tay của mình xong. Lại cẩn thận đỡ đầu Quế Thần Tuyết dựa vào thân cây. Sau đó chạy như bay không quay đầu lại.
Giang Lạp trở về phòng khách nhưng không thể nào ngủ nữa.
Sáng sớm hôm sau, Giang Lạp mới vừa đứng dậy rửa mặt đã thấy tỳ nữ của Chu đại tiểu thư mời hắn tới đỉnh viện ở hồ nhỏ.
Lần mời tiệc này của Chu thái thú sau lưng luôn phảng phất có bóng thiên kim tiểu thư này. Lẽ nào Chu Di Nhan muốn dùng hắn đối phó với Biệt Phong Khởi?
Đến gần đình viện, từ xa xa đã thấy một bóng người yểu điệu, khuôn mặt thanh lệ vui tươi, tà váy nhu mị như nước, thướt tha nhẹ nhàng, uyển chuyển như tiên tử trong rừng.
Mà Chu Di Nhan từ khoảng cách gần chỉ nhìn thấy Giang Lạp tuấn tú văn nhã, nụ cười ôn hòa, bộ dạng quân tử phong độ. Trong lòng nàng bị dáng vẻ này khiến cho chút ác cảm vì bị Biệt Phong Khởi lạnh lùng từ chối mà giảm bớt một chút.
“Chu tiểu thư.” Giang Lạp chậm rãi tiến lên thi lễ.
“Lý nhị công tử.” Chu Di Nhan nhẹ nhàng đáp lại.
Lễ nghi của Giang Lạp từ trước đến giờ đều không thể soi mói, luôn có thể ngay lập tức khiến người ta lưu lại ấn tượng tốt. Mỗi tiếng nói hay cử động của hắn đều giàu sức cuốn hút, luôn có thể trong lúc lơ đãng mà khiến đối phương đi theo tiết tấu của hắn.
Chu Di Nhan đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng tuy là đại tiểu thư kiêu căng tự mãn nhưng thấy Giang Lạp ôn văn nhĩ nhã như vậy, không nhịn được tỏ ra mình cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, mà trên thực tế nàng vốn là muốn làm khó dễ Giang Lạp.
Hai người an vị ở bàn đá.
Chu Di Nham mượn lúc uống trà lén lút dùng khóe mắt đánh giá Giang Lạp, nàng thấy đối phương trước sau như một đều nhẹ nhàng tựa mây gió, đã biết đối diện mình là một đại tiểu thư xinh đẹp khả ái nhưng ánh mắt hắn vẫn thẳng thắn, cùng cái tên Lý Thích Phong giống hệt nhau. Chẳng lẽ nói nhà họ Lý đều là người không rõ phong tình sao? Chẳng lẽ nàng còn chưa phải là đệ nhất mỹ nữ thành Ngân Nhạn sao?
“Lý nhị công tử bây giờ chắc đang nghĩ thật kỳ lạ khi tiểu nữ không quen biết ngươi nhưng vô duyên vô cớ mời ngươi tới gặp mặt?” Chu Di Nhan cười hỏi, một đôi mắt dịu dàng như mặt nước mùa thu sâu sắc nhìn Giang Lạp, sóng mắt kia quả thực có thể câu đi hồn phách của nam nhân.
Nhưng Giang Lạp vẫn vững vàng, đáy mắt ngoại trừ là thưởng thức thuần túy với cái đẹp tuyệt không có một tia khinh nhờn.
Thế nhưng chính bộ dạng quân tử đoan chính này, so với si mê ngây ngốc nàng thì quả thật khiến Chu Di Nhân trong lòng rất dễ chịu.
Tốt lắm, vậy thì lão nương cũng thùy mị thướt tha.
“Nếu tại hạ đoán không lầm thì Chu tiểu thư có phải là chuyện của gia huynh mà gọi ta tới?”
Chu Di Nhan trong lòng cả kinh, bật thốt lên: “Y kể cho ngươi nghe?”
Lý Thích Phong kể nàng tưởng bở, công khai nói xấu nàng sao?
Vừa nghĩ tới tính tình của Biệt Phong Khởi, vô cùng có khả năng trong âm thầm đã sảng khoái mà cười nhạo nàng một phen, khuôn mặt của Chu Di Nhan không khỏi đỏ bừng lên.
Giang Lạp bình tĩnh nở nụ cười. Tuy Biệt Phong Khởi không kể cho hắn đã có chuyện gì xảy ra ở Tỷ Quy sơn trang nhưng thấy dáng dấp kia của Chu Di Nhan, hắn còn không hiểu sao?
Giang Lạp ôn hòa nhìn kỹ Chu Di Nhan: “Gia huynh nói, Chu tiểu thư đoan trang hào phóng, ôn nhu khả ái. Tiểu thư còn vì y tìm danh y, đáy lòng y thật sự rất cảm kích tiểu thư tình nghĩa thắm thiết.”
“Y ngày ấy không có nói như vậy!” Chu Di Nhan vỗ bàn đá một cái, nũng nịu tranh luận.
Bàn đá: “Răng rắc.”
Chu Di Nhan che miệng, ôn nhu sẵng giọng: “Ai nha, tiểu nữ thất lễ.”
Giang Lạp làm bộ không nhìn thấy vết nứt trên bàn đá kia.
“Nói đến thì cũng là do gia huynh không đúng. Bản ý của y chỉ là hy vọng tiểu thư có thể thả xuống đoạn tình này, tìm lương duyên khác. Chúng ta chỉ là người lỗ mãng, không biết nói chuyện, không duyên cớ khiến tiểu thư buồn lòng. Mong tiểu thư không quá để ý.”
“Vậy thì tại sao? Lẽ nào ta đường đường là con gái thái thú còn không xứng với y sao?”
“Đương nhiên không phải. Chỉ là gia huynh y…”
“Y làm sao vậy?”
“Không dối gạt tiểu thư, gia huynh đã thành hôn từ lâu, cũng chỉ muốn mọi việc rõ ràng.”
“A?”
Hóa ra là như vậy, nàng đã biết mà!
Nói Quế Thần Tuyết là đệ nhất mỹ nhân thành Ngân Nhạn, cha nàng còn vô cùng tôn sùng đối phương. Lần này đối phương bị bệnh, cha nàng không những đem người đón về còn bắt nàng chăm sóc đối phương. Nàng là đệ nhất mỹ nhân mới đúng! Còn bắt nàng đi chăm sóc đối thủ cạnh tranh! Không! Có! Cửa!
Một lần nữa xác nhận chính mình vẫn phong hoa tuyệt đại, Chu Di Nhan cuối cùng cũng nở nụ cười tươi.
Chu đại tiểu thư không phải là nữ tử ngang ngược không nói lý lẽ, nói chuyện cùng Giang Lạp, tuy không thay đổi được gì nhưng trong lòng nàng cuối cùng cũng coi như thư thái rất nhiều, có thể thấy được nghệ thuật miệng lưỡi quan trọng tới cỡ nào.
Khoảng thời gian này Chu Di Nhan đều mang lòng oán hận Biệt Phong Khởi nhưng hôm nay cứ vậy mà bị dăm ba câu của Giang Lạp hóa giải hết.