Giang Lạp từ chối cùng Biệt Phong Khởi đi Tỷ Quỳ sơn trang.
Tuy nét chữ trên bức thư rất lạ, nhưng từ mùi thơm hoa nhài quen thuộc thì dùng đầu gối hắn cũng có thể đoán được người gửi là ai. Cô nương ấy mời Biệt Phong Khởi nhà hắn đi làm gì? Không bằng ngồi dưới tàng cây phơi nắng, chợp mắt một chút còn khoái hoạt hơn.
Sau khi đuổi Biệt Phong Khởi đi, Giang Lạp một mình dựa vào cửa sổ, từ ánh sáng hắt vào mà đọc những dòng chữ viết xinh đẹp trên công văn.
Hắn vừa đọc vừa âm thầm rối loạn, phải giải quyết chứng bệnh ly hồn của Biệt Phong Khởi thế nào đây. Triệu chứng không thể nghi ngờ là khiến hắn cùng Biệt Phong Khởi trói vào một chỗ với nhau, làm hắn hành động rất bất tiện.
Hiếm khi được trở lại thành Ngân Nhạn, hắn muốn đi bái tế cha mẹ của mình.
Thế nhưng Biệt Phong Khởi quản hắn quá chặt, hắn không xác định có nên thẳng thắn với y không. Hắn mắc bệnh đa nghi nghiêm trọng, sau chuyện tình cảm với Quế Thần Tuyết thì càng thêm không có lòng tin. Hắn rất khó cùng người khác tâm sự mà không hề phòng bị. Muốn hắn nói rõ thân phận của mình với Biệt Phong Khởi là chuyện không thể nào.
Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân báo có vị Thẩm công tử cầu kiến.
Giang Lạp hơi sững sờ rồi hơi nở nụ cười.
Kéo nhẹ màn cửa, hắn thấy công tử trẻ tuổi một thân màu lam nhạt, dáng người anh tuấn thon dài đang đứng quay lưng.
Nghe thấy tiếng bước chân, công tử trẻ tuổi xoay người làm lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như thiếu nữ. Nhìn thấy Giang Lạp, mắt hắn sáng lên, nhanh chóng tiến đến.
“Khinh Chu đệ đệ!” Thẩm Thiếu Hảo nhẹ gọi Giang Lạp một tiếng, khuôn mặt như ngọc bởi vì nhìn thấy người yêu nên đỏ ửng nhàn nhạt.
Tới báo thù? Không giống. Chắc là bị ngược riết nghiện luôn rồi.
Binh tới tướng chặn thôi.
Giang Lạp nhất thời không suy nghĩ ra Thẩm Thiếu Hạo đang định diễn kịch gì nên cẩn thận mà ôn nhã mỉm cười, đáp lễ nói: “Thẩm huynh có khỏe hay không?”
Giang Lạp biểu hiện khách khí, không nghĩ tới Thẩm Thiếu Hạo còn nhiệt tình hơn, đến mức khiến người ta không đỡ được.
“Ngươi còn nguyện ý gọi ta một tiếng Thẩm huynh, thật khiến ta cao hứng mà.” Thẩm Thiếu Hạ kéo tay Giang Lạp cười thân thiết, dáng vẻ mừng rỡ không hề giống đang giả vờ.
Giang Lạp cúi đầu nhìn Thẩm Thiếu Hạo đang nắm tay mình, cẩn thận châm chước ngôn từ: “Thẩm huynh, sao ngươi lại đến thành Ngân Nhạn rồi?”
“Khinh Chu đệ đệ, ngày ấy vội vã không lời từ biệt, đệ còn trêu chọc huynh một phen, hiền đệ thật là bướng bỉnh mà. Bất quá, lại càng khiến huynh trưởng nhớ mãi không quên đệ đệ.”
“Thẩm huynh cứ hay đùa.” Ha ha, ngươi mới bướng bỉnh.
“Hiền đệ có biết vi huynh thoát khỏi hiểm cảnh thế nào không?”
“Tiểu đệ biết Thẩm huynh chắc chắn sẽ nghĩ ra được diệu kế.” Giang Lạp vô ý nói tới chuyện ở thành Trà Lăng rồi lại chuyển chủ đề: “Nhưng không biết Thẩm huynh tìm tiểu đệ là vì chuyện gì?”
“Khinh Chu đệ đệ, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu tâm ý của vi huynh sao?”
Thẩm Thiếu Hạo dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Giang Lạp.
Giang Lạp khẽ rũ mắt, cười rất ôn nhu.
Tâm Thẩm Thiếu Hạo nhất thời bị nụ cười ấy làm cho tan chảy.
Hắn nhìn Giang Lạp, ánh mắt đong đầy tình ý sâu đậm, thấp giọng từ từ nói lên hết tâm tình của chính mình: “Từ biệt nơi Trà Lăng, tương tư chia hai lối. Thế gian mới qua ba, bốn ngày nhưng ta lại thấy dài như năm, sáu năm. Dù sang tháng bảy nhưng tâm vẫn nóng như lửa, nếm cẩm thực cũng vô vị. Lòng ta đau như cắt, nhìn xa xăm nơi dãy núi trùng điệp, liệu người có thấu được lòng ta. Nhớ người, mong người, không từ vạn dặm xa xôi, chỉ cầu được thấy người.”
Giang Lạp hiện lên một tia kinh dị cùng không hiểu: “Thẩm huynh, ý huynh là sao?” Lại còn ngâm loại thơ phong nguyệt này làm gì!
Thẩm Thiếu Hạo ôm lấy tay Giang Lạp, đôi mắt phương hẹp dài lập lòe tia sáng hân hoan: “Khinh Chu đệ đệ thông tuệ bác học, văn nhã khả ái, khiến vi huynh khó lòng quên được. Ta cùng với Khinh Chu đệ đệ vừa gặp mà đã như quen, chắc chắn là tri kỉ của nhau, dù hai bên vẫn là đối thủ. Bây giờ gặp mặt, ta đã không thể kiềm được tỏ lòng ái mộ với đệ.”
“Tại hạ có tài cán chi lại có thể được Thẩm huynh ưu ái.” Giang Lạp thụ sủng nhược kinh nói, vầng trán nhăn lại, lộ ra vẻ cười miễn cưỡng, “Chỉ là tiểu đệ hiện giờ việc vặt quấn quanh người, không thể nghĩ tới những chuyện này.”
Thẩm Thiếu Hạo tâm tư tinh tế, Giang Lạp trước mặt hơi động, hắn lập tức biết Giang Lạp muốn từ chối hắn, bất quá hắn sao có thể để Giang Lạp nói rõ được.
“Khinh Chu đệ đệ, ngươi có việc gì khó khăn, cứ nói với vi huynh!”
…
Thẩm Thiếu Hạo đi ra khỏi khách điếm Duyệt Lai, vén lên tấm màn ngồi vào xe ngựa, hỏi dò thị vệ bên cạnh: “Mấy ngày nay bên cạnh Lý nhị công tử, ngoại trừ Lý Thích Phong có tiếp xúc với ai khác không?”
Thị vệ khom người đáp: “Hồi bẩm các chủ, không có.”
Không có người khác, Khinh Chu đệ đệ xin hắn hỗ trợ tìm vật kia, hẳn không thể là chính Khinh Chu muốn dùng? Vật ấy bản tính chí dương, Khinh Chu đệ đệ có thân thể yếu nhược, căn bản không thể dùng!
Chẳng lẽ là cho Lý Thích Phong dùng?
Khinh Chu quả nhiên rất để tâm tới Lý Thích Phong!
“Mấy ngày nay Lý nhị công tử cùng Lý Thích Phong hai người vẫn chung một phòng? Ngày đêm làm bạn?”
“Vâng, vẫn chung một phòng, không phân ngày đêm, vô cùng thân mật.”
Thẩm Thiếu Hạo nhíu mày, đáy lòng không thoải mái.
Hắn không khỏi nhớ tới Biệt Phong Khởi luôn nhìn Giang Lạp chuyên nghe lời đoán ý. Vì vậy dám nói, tên Lý Thích Phong này ánh mắt nhìn Khinh Chu đệ đệ của hắn không phải là sự yêu mến giữa huynh trưởng với đệ đệ! Dục vọng chiếm hữu nồng đậm cùng tâm ý muốn bảo hộ, tuyệt không tầm thường!
Vậy Lý Thích Phong cùng Khinh Chu đệ đệ cuối cùng là quan hệ như thế nào?
Hắn không thích người hắn yêu bị kẻ khác mơ ước, còn cùng kẻ đó mờ ám không rõ!
Mặc dù Lý Thích Phong thực sự là thân huynh ruột của Khinh Chu, thế nhưng Khinh Chu đệ đệ không phải chỉ cần một mình hắn là đủ rồi sao?
“Lòng ái mộ?”
Trong lương đình, Biệt Phong Khởi đã trở lại khách điếm, nghe thuộc hạ hồi báo liền cười lạnh, một chưởng vỗ lên bàn mang theo huyền khí ác liệt nhất thời khiến bàn đá chia năm xẻ bảy.
Vẻ mặt của nhị thiếu gia bây giờ so với bàn đá nứt còn vặn vẹo hơn.
Đồ tạp chủng Thẩm Thiếu Hạo! Thật sự là bám dai như đỉa. Thừa dịp y không có ở đây chạy tới lấy lòng tiểu thư sinh. Tiểu thư sinh chỉ có thể là của y!
Tâm phúc của y, Triệu thị vệ trưởng lập tức cùng chung kẻ địch, hừ hừ nói: “Không sai. Lúc đó thuộc hạ ở ngay cửa, nghe được rõ ràng! Khi Thẩm Thiếu Hạo nói lời này còn lôi kéo tay công tử!”
Công tử chỉ có thể để thiếu gia nhà hắn ôm ôm hôn hôn! Ai dám vọng tưởng chen chân vào mối quan hệ thân mật của hai người, hắn sẽ liều mạng đấu tranh tới cùng!
Biệt Phong Khởi trầm giọng nói: “Công tử bị kéo tay có phản ứng gì?” Có bỏ ra hay không, hay vẫn để tên Thẩm Thiếu Hạo tùy ý lôi kéo?
Triệu thị vệ thở dài một tiếng: “Thiếu gia, công tử xưa nay giữ mình trong sạch, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể dễ dàng bị người khác nắm tay? Thuộc hạ thấy vẻ mặt công tử rất không muốn, nhưng có thể làm gì được đây? Thẩm Thiếu Hạo mặt người dạ thú, đã từng ỷ mạnh hiếp yếu! Công tử chỉ có một mình lẻ loi, yếu đuối, làm sao có thể tránh thoát được?”
Nói ra những điều này là dựa vào sự sùng bái của Triệu thị vệ đối với Giang Lạp cùng tâm lý muốn bảo vệ mà tưởng tượng.
“Nếu lúc đó ngươi bên ngoài, tại sao không chạy vào bảo vệ công tử? Hắn, hắn tại sao lại không gọi ngươi?”
Triệu thị vệ khiếp sợ mà thất vọng nhìn Biệt Phong Khởi, vẻ mặt ý thiếu gia có thể hoài nghi ta, nhưng người tại sao có thể hoài nghi công tử, người thực sự làm ta quá thất vọng!
“Thiếu gia, Thẩm Thiếu Hạo có thân phận thế nào, mà lúc đó người không ở đây, công tử vì đại cục mà suy nghĩ mới chịu nhục đó!”
Biệt Phong Khởi vuốt cằm nói: “Không sai, giải thích rất hợp lý.” Dù biết rõ nhưng vẫn rất gượng ép. Biệt Phong Khởi vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân, lại hỏi: “Sau đó bọn họ còn nói cái gì?”
“Công tử hình như để Thẩm Thiếu Hạo giúp hắn làm chuyện gì đó. Thuộc hạ nghe không rõ.”
Biệt Phong Khởi trợn mắt giận dữ trừng Triệu thị vệ: “Ngươi không biết làm bộ đi vào thêm nước trà hay lau bàn gì đó sao!?”
Triệu thị vệ: Thật sự ta không được nhanh trí lắm, xin lỗi mà.
Biệt Phong Khởi ở trong lương đình ngồi một lát, chờ tâm tình hơi bình phục mới thay đổi nét mặt đi tìm Giang Lạp.
Giang Lạp đang xoa cằm, dựa vào cửa suy nghĩ.
Thẩm Thiếu Hạo hôm nay tới bái phỏng, nói liên miên dong dài đều là chuyện tình ái, hắn một câu cũng không tin. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khả năng lớn nhất chính là Thẩm Thiếu Hạo kiêu căng tự mãn, không cam lòng bị hắn tính kế nên mới muốn tìm cách riêng để trả thù.
Bất luận Thẩm Thiếu Hạo có tính toán gì, dê béo đưa tới cửa mà không làm thịt thì đúng là phí của trời!
Chờ Biệt Phong Khởi vào phòng, Giang Lạp đã quay lại ngồi dựa ghế lật xem sách của hắn.
Biệt Phong Khởi thấy thần sắc hắn như thường, một đống lời nghẹn trong người không biết nên làm thế nào để mở miệng.
Y ngồi bên cạnh Giang Lạp, hắn đọc sách, còn y thì xem hắn.
Giang Lạp nhướn mi, đôi con ngươi trong suốt đen như mực liếc y, mỉm cười.
“Sao vậy, có lời muốn nói với ta?”
Biệt Phong Khởi chần chờ một chút: “Ta, ta không có.”
Y muốn chất vấn Giang Lạp rốt cuộc có tâm tình gì với Thẩm Thiếu Hạo, đối với y thì là cảm tình gì. Thế nhưng Giang Lạp điềm đạm, thanh tao xinh đẹp như vậy, ngay cả gió thổi ngoài cửa sổ đều có thể trở nên nhu hòa, thoải mái. Y không muốn phá hoại bầu không khí giờ khắc này giữa hai người.
Một bàn tay trắng nõn tinh tế khẽ vuốt qua cổ áo y, giúp y trong lúc vội vàng làm lệch cổ áo về đúng chỗ.
Giang Lạp cười nói: “Ngươi đấy, đã là Huyền Vương rồi sao còn như đứa trẻ hấp ta hấp tấp thế này.” Ánh mắt Giang Lạp từ ái như sư huynh, mang tia ôn nhu hàm ẩn lo lắng nhàn nhạt.
Mặt Biệt Phong Khởi thoáng chốc lại đỏ chót, y cảm thấy chỗ vai bị Giang Lạp đụng vào đang dần nóng hừng hực tê dại.
Y suy nghĩ, y thích Giang Lạp như thế, một Giang Lạp tâm tư tinh tế, lại ôn nhu như nước. Dù hắn muốn y đi chết, y quyết không bao giờ từ chối hắn.
“Ngươi chắc là muốn hỏi chuyện Thẩm Thiếu Hạo phải không?”
Biệt Phong Khởi đang chìm đắm trong sự quan tâm của hắn, đột nhiên bị hỏi một câu như vậy khiến y không kịp chuẩn bị, lập tức bối rối.
Kịp phản ứng lại, y vội vàng ấp úng giải thích: “Không phải do ta, đều là Tiểu Triệu, là tự Tiểu Triệu muốn nghe lén.”
Triệu thị vệ trưởng đứng ngoài cửa: Thiếu gia, người thật không có tiền đồ.
Giang Lạp chỉ mỉm cười vô cùng ôn hòa dễ mến.
Biệt Phong Khởi càng thêm đứng ngồi không yên.
“Ta không phải giám thị ngươi, càng không có hoài nghi ngươi. Ta chỉ là…”
Ngón tay hắn điểm nhẹ môi y, ngăn những lời y sắp nói ra khỏi miệng.
Giang Lạp nhẹ giọng nói: “Không cần nói, ta hiểu.”
Biệt Phong Khơi nâng mắt nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt phản chiếu là hình ảnh Giang Lạp cười ôn nhu lộ ra lúm đồng tiền.
Tiểu thư sinh nói, hắn hiểu y, hắn tin tưởng y sẽ nghe trộm, sẽ hỏi dò, không phải là bởi vì hoài nghi, chỉ là do lo lắng.
Hắn tin tưởng y!
Ngón tay mềm mai ở trên môi còn có mùi trà hương nhàn nhạt. Trái tim Biệt Phong Khởi lại hung hăng nhảy loạn lên, cảm quan đột nhiên nhạy cảm hơn, toàn bộ sự chú ý đều đọng lại ở trên môi.
Chợt nhớ tới đêm đó ở trong xe ngựa, thừa dịp Giang Lạp say rượu ngủ mê lén lút hôn như chuồn chuồn đậu trên mặt nước. Y chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cả người từng trận run rẩy như bị điện giật.
Biệt Phong Khởi hầu như không ức chế được kích động.
Y kìm lòng không được càng tiến gần Giang Lạp, đôi mắt chỉ nhìn đôi môi mỏng của Giang Lạp.
Càng ngày càng gần.
Giang Lạp giống như không thấy mà đứng lên, đi lấy áo lông cáo ở bên cạnh.
Biệt Phong Khởi trực tiếp nhào tới trên ghế Giang Lạp.
Ngẩng đầu lên thì thấy Triệu thị vệ trưởng ở ngoài khuông cửa, Biệt nhị thiếu gia nhất thời lúng túng một lời khó nói hết.
Triệu thị vệ giậm chân lắc đầu, vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ. Thực sự là vì thiếu gia nhà mình mà hao hết tâm trí.
Nhị thiếu gia, ngươi thực sự là quá chậm chạp! Thẩm Thiếu Hạo vừa đến đã nắm tay người ta rồi, ngươi có dám học theo không? Hay là ở sau lưng cắn khăn tay, vỗ bàn kêu không được! Ngươi thế này thì làm sao thu công tử về tay đây!
Biệt Phong Khởi trừng mắt lên: Ngươi cho bổn thiếu gia là mãng phu dân dã sao? Tiểu thư sinh là người ấm áp, khiêm tốn như thế, nếu y vừa tới đã xông lên chiếm lấy lỡ dọa tiểu thư sinh chạy thì sao giờ?
Giang Lạp phủ thêm áo lông, quay đầu lại nhìn thấy Biệt Phong Khởi chưa kịp thu lại tư thế quái lạ, không khỏi kinh ngạc nói: “Ồ, ngươi bị sao vậy?”
Biệt Phong Khởi đàng hoàng bò lên: “Chúng ta vừa mới nói gì ấy nhỉ? À, Thẩm Thiếu Hạo đúng không? Không đáng nhắc tới, để hắn cút đi.”
Giang Lạp nở nụ cười, Thẩm Thiếu Hạo hiện nay vẫn có chút giá trị lợi dụng.
Giang Lạp không nói, Biệt Phong Khởi cũng không tiện hỏi nhiều. Việc này cứ vậy mà bỏ qua.
Nhưng Biệt Phong Khởi lại luôn nâng cao cảnh giác đề phòng Thẩm Thiếu Hạo trở lại “quấy rầy” Giang Lạp.
Hai người một đọc sách đánh đàn, một tĩnh tọa luyện công, ngày tháng trôi qua cũng xem như là thích ý, chỉ còn chờ ba ngày sau đại hội luận võ bắt đầu thì đến xem náo nhiệt.
Đối với lần đại hội luận võ này, tuy Biệt Phong Khởi sớm để Triệu thị báo danh cho y, nhưng giờ nếu biết thế gian không còn “Giang Lạp” thì y sẽ không còn quá nhiệt tình với đại hội như lúc đầu nữa. Ngược lại là Giang Lạp tựa hồ rất quan tâm. Nghe nói phần thưởng đại hội lần này là do Giang gia cung cấp, cụ thể là gì thì mỗi người nói một kiểu.
Bỗng nhiên nghe nói đại hội luận võ tạm hoãn mấy ngày. Biệt Phong Khởi sau khi nghe ngóng mới biết, hóa ra là thần bảo hộ thành Ngân Nhạn – Quế Ngân Tuyết ngã bệnh!
Quế Thần Tuyết bị bệnh, chuyện này đối với thành Ngân Nhạn mà nói thật đúng là chuyện lớn.