Tô Chuyết mắng xong thì cảm thấy trong lòng sảng khoái, đã lâu rồi không có vui sướng như vậy. Y thở dài một hơi, nhưng Vệ Tú lại lau vệt mồ hôi. Nàng cũng cảm thấy thống khoái, nhưng lại hết sức lo lắng cho Tô Chuyết. Ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng vì sao lại có loại cảm giác này.
Tô Chuyết nói xong, trong trướng yên lặng một hồi. Kỳ thật y đã sớm tính đến loại tình huống này, những quân nhân lắm miệng đang ngồi đều cực kỳ coi trọng thanh danh. Nhưng Tô Chuyết nói không phải không có lý, cho dù bọn họ có tức giận, cũng không cách nào phát ra được. Cho dù những người này có ghi hận trong lòng, cũng chẳng có kết quả gì.
Quả nhiên, mặc dù Lưu An Thái tức giận đến dựng râu trợn mắt, nhưng không biết nên nói gì, đành phải oán hận ngồi xuống.
Tô Chuyết lại nói:
- Tiêu Tướng quân, kỳ thật ngài đã biết rõ, hai nước khai chiến chắc chắn sẽ là một trường hạo kiếp, chịu khổ chỉ là ngàn vạn lê dân, bởi vậy ngài mới chỉ giam cầm Gia Cát Tranh ở đây. Mà Tiêu Tướng quân càng thêm nhìn rõ mọi việc, biết vụ án này không hề đơn giản như mọi người nói, bấy giờ mới giữ lại mọi người ở chỗ này, chính là vì muốn điều tra rõ ràng chân tướng câu chuyện!
Tiêu Thiên Đình bị hắn nói trúng ý nghĩ dưới đáy lòng, cũng không khỏi sững sờ, bắt đầu đánh giá người trẻ tuổi này một lần nữa. Phải biết, từ khi xảy ra chuyện đến nay, hắn chưa từng nói cho bất kỳ kẻ nào ý đồ của mình. Thủ hạ thân mật nhất của hắn tự nhiên cũng tới khuyên hắn mau chóng thả mọi người trở về, thật sự là tức chết đi được!
Bất quá nhiều lăn lộn sa trường để Tiêu Thiên Đình sẽ không dễ dàng tin tưởng Tô Chuyết, mà nhàn nhạt hỏi:
- Nói như vậy, ngươi cho rằng chuyện này có gì kỳ quặc sao? Dựa vào gì mà tin tưởng ngươi có thể điều tra được chân tướng?
Tô Chuyết tự tin đáp:
- Tiêu Tướng quân, bây giờ ngài không cần tin tưởng ta. Cho ta thời gian ba ngày, ta nhất định sẽ tra ra chân tướng chuyện này!
Trên mặt Tiêu Thiên Đình lộ ra vẻ ngờ vực, trong lòng tính toán liên tục.
Bỗng nhiên Vệ Tú tiến lên phía trước một bước, lớn tiếng nói:
- Tiêu Tướng quân, Vệ Tú ta lấy tính mệnh đảm bảo, Tô Chuyết nhất định có thể điều tra chuyện này rõ ràng!
Tô Chuyết sững sờ, hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ đảm bảo cho chính mình vào thời điểm này, nhịn không được quay đầu nhìn Vệ Tú chằm chằm.
Vệ Tú không nhìn y, ánh mắt thẳng tắp đối diện cùng Tiêu Thiên Đình. Một đôi mắt hổ của Tiêu Thiên Đình chỉ nhìn Vệ Tú chốc lát, rốt cục dao động. Hắn nhận biết Vệ Tú, biết nàng là con gái của Nhạc Dương Vương tiếng tăm lẫy lừng ở Trung Nguyên, bởi vậy sự đảm bảo của Vệ Tú rất có phân lượng.
Tiêu Thiên Đình tính toán một hồi, rốt cục quyết định, nói:
- Tốt! Họ Tô, ta chỉ cho ngươi thời gian ba ngày. Ba ngày sau phải cho ta một đáp án thỏa đáng, bằng không thì xách đầu ngươi đến đây đi!
Tô Chuyết lại nói:
- Tiêu Tướng quân, Gia Cát Tranh là đặc sứ đại quốc, cầm tù hắn không hợp với lễ. Còn xin tướng quân thả hắn ra!
Tiêu Thiên Đình cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Tốt! Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Trong ba ngày này, ngươi cứ đi điều tra, có thể ra vào bất kỳ doanh trướng nào trong quân doanh này, có thể thẩm vấn tất cả mọi người!
Tô Chuyết mừng rỡ trong lòng, chắp tay nói:
- Đa tạ Tiêu Tướng quân!
Trong trướng có người hết sức không hiểu, còn muốn nói tiếp. Tiêu Thiên Đình vung tay lên, quả quyết nói:
- Việc này không cần nói nữa. Ba ngày sau, chúng ta sẽ biết kết quả!
Nói xong đứng dậy đi thẳng ra doanh trướng.
Lần này hắn đi, những người khác không còn lý do ở lại nữa. Gia Luật Hùng Tài trừng mắt nhìn Tô Chuyết, dẫn đầu rời đi. Vệ Thắng tự nhiên cũng theo sau lưng hắn, vẫn không quên nở nụ cười âm hiểm với hai người Tô Chuyết Vệ Tú.
Những người khác lần lượt rời đi, trong trướng chỉ còn lại mấy người Tô Chuyết và Vệ Tú. Tô Chuyết cảm kích nói:
- Vệ cô nương, vừa rồi thật phải cảm tạ cô!
Vệ Tú lại thản nhiên đáp:
- Tiêu Thiên Đình muốn điều tra rõ ràng tại sao con gái hắn bỏ mạng, nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu tra án của ngươi, dù ta có đảm bảo hay không, kết quả đều giống nhau, ngươi không cần cám ơn ta. Bất quá, ta vẫn muốn khuyên ngươi tự cầu phúc đi. Nếu như ba ngày sau ngươi điều tra không ra chân tướng, chỉ sợ những người nơi này vừa nãy sẽ rút đao róc xương lóc thịt ngươi!
Nói xong quay người ra khỏi màn cửa.
Nàng không dám dừng lại, bởi vì lúc nãy Tô Chuyết khẩu chiến quần hùng, trong lòng Vệ Tú lại có một tia rung động. Nàng không dám nói ra miệng lời thật, nếu như người như Tô Chuyết có thể làm việc cho phụ thân thì tốt biết bao. Như thế hai người bọn họ cũng không cần là địch của nhau, nói không chừng...
Tô Chuyết làm sao thấu hiểu được tâm tư phức tạp của Vệ Tú đây? Hắn chỉ có thể thoáng suy đoán nguyên nhân Vệ Tú sa sút tinh thần.
Anh em ruột thịt vốn nên thân thiết như tay chân, nhưng đại ca nàng lại là kẻ muốn giết nàng. Mà xưa nay nàng luôn coi Tô Chuyết là kẻ địch, hôm nay lại phải nói chuyện giúp hắn. Trái ngược như vậy, dù cho thông minh như Vệ Tú, cũng nhất thời khó mà tiếp nhận.
Tô Chuyết im lặng lắc đầu, rời khỏi màn cửa, vừa vặn trông thấy mấy tên võ sĩ dẫn theo Gia Cát Tranh đi đến bên này. Dáng vẻ Gia Cát Tranh không biến đổi, chỉ gầy gò không ít. Tô Chuyết bước lên phía trước chào hỏi, hai tay Gia Cát Tranh vịn chặt bả vai hắn, nói ra:
- Đến doanh trướng lại nói!
Hai người sóng vai đi đến doanh trướng sứ giả của Gia Cát Tranh, hai tên võ sĩ kia hiển nhiên là người giám thị Gia Cát Tranh, canh chừng hai bên cửa, một tấc không rời. Tùy tùng rót trà cho hai người, Gia Cát Tranh mở miệng nói trước:
- Ta đã tưởng tượng rất nhiều loại tình huống, triều đình sẽ phái ai tới cứu ta. Không ngờ là ngươi đã đến!
Tô Chuyết nói:
- Tô mỗ không đến vì phụng mệnh ai cả!
Gia Cát Tranh cười ha hả đáp:
- Đương nhiên ta biết. Trên đời này người có thể mời được ngươi đến chỉ sợ không có mấy. Gia Cát Tranh ta sao mà may mắn thế, để ngươi chạy một chuyến này, còn phải thêm cả mạng vào!
Tô Chuyết nói:
- Không có mấy người mời được Tô mỗ đến, vừa vặn Gia Cát đại nhân là một trong những người mà Tô mỗ nhìn thuận mắt! Lúc trước nếu không phải có ngài, ta cũng không cách nào thuận lợi cứu được Lăng Sương.
Gia Cát Tranh khoát khoát tay, nói:
- Nếu chúng ta đã có duyên, cũng đừng gọi đại nhân tiểu nhân rồi. Không bằng chúng ta xưng huynh gọi đệ, như thế nào?
Tô Chuyết lớn tiếng nói:
- Tốt! Gia Cát huynh, không biết vì sao huynh lại bị cuốn vào sự việc gian sát Tiêu Ngọc vậy?
Gia Cát Tranh cười nhạt đáp:
- Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Nơi này chỉ có ta là người ngoài, đương nhiên phải chịu bọn chúng chỉ trích! Không ngờ ta làm Đại Lý Tự Khanh, thẩm tra án kiện vài chục năm, rốt cuộc lại bị người ta vu cáo!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Nói như vậy, cũng không có chứng cứ việc này và huynh có liên quan sao?
Gia Cát Tranh đáp:
- Nếu như Tiêu Thiên Đình tìm được chứng cứ, chỉ sợ đã sớm đem ta thiên đao vạn quả, sao còn có thể giữ đến bây giờ?
Tô Chuyết hỏi:
- Ngày đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trong vòng mấy ngày này, Gia Cát Tranh đã sớm suy đi nghĩ lại các sự kiện trước sau rất nhiều lần, lúc này nghe được Tô Chuyết hỏi, liền mở miệng nói ra:
- Những ngày qua ta đã nghĩ rất nhiều lần, vẫn không rõ được manh mối. Ngày đó là đại thọ của Tiêu Thiên Đình, ban đêm rất nhiều người đến chúc thọ. Đêm đó ta vẫn luôn bảo trì thanh tỉnh, lúc tiệc rượu tàn thì trở về doanh trướng nghỉ ngơi. Ai biết sáng sớm hôm sau, vệ binh đã đến bắt ta rồi.
Tô Chuyết nói:
- Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến huynh, chẳng lẽ chỉ vì huynh là người ngoài thì nhất định là huynh làm sao?
Gia Cát Tranh nhún nhún vai, tựa hồ đã rất quen thuộc loại chuyện này, nói:
- Tô Chuyết, đệ có nắm chắc vụ án này không? Nếu không có nắm chắc, hay là tìm một cơ hội thoát đi.
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Gia Cát huynh nói gì vậy! Nếu đã tới, thì nhất định phải giải quyết chuyện này cho xong! Kỳ thật bản thân vụ án này không khó, trong quân doanh đều có trạm gác khắp nơi, người đến người đi, không có khả năng không ai phát hiện được hung thủ. Bởi vậy chỉ cần tìm được người chứng kiến, thì có thể giải quyết dễ dàng mọi chuyện.
Gia Cát Tranh gật đầu, rất là tán thành điều này. Tô Chuyết lại hỏi:
- Thế nhưng có chút điểm đệ không hiểu rõ, gã Thất hoàng tử Gia Luật Hùng Tài này đến cùng là kẻ nào? Làm sao Vệ Thắng lại ở cùng hắn?