Rất nhiều người còn chưa hiểu vì sao Tiêu Thiên Đình đột nhiên hạ mệnh lệnh này, mấy tên vệ sĩ đã chạy về phía Tô Chuyết.
Tô Chuyết mỉm cười, cũng không cảm thấy kinh ngạc. Dù sao Tiêu Thiên Đình cũng là đại thần đắc lực nhiều năm của Liêu quốc, đầu tiên nghĩ đến chính là lợi ích Liêu quốc. Mặc dù giờ phút này nội tâm hắn đang tràn ngập cừu hận vì ái nữ chết thảm, nhưng vẫn không bỏ quên Tô Chuyết. Tên Tô Chuyết này cực kỳ không đơn giản, nếu như sử dụng vì Đại Tống, sau này chính là một tên kình địch. Huống hồ hiện tại hắn đã biết rõ ân oán giữa Tiêu Thiên Đình và Gia Luật Hùng Tài, nếu như hắn dùng chuyện này làm chút văn chương, chỉ sợ sẽ khiến cho nội bộ Liêu quốc chiến loạn!
Bởi vậy, Tiêu Thiên Đình vừa nhìn thấy Tô Chuyết, trong đầu liền nghĩ đến, kẻ này tuyệt đối không thể giữ!
Hơn mười tên áo đen đã chui vào từ lỗ rách của trướng bồng. Bất quá tựa hồ bọn hắn cũng không phải đến tập kích, trông thấy một đám văn võ trọng thần, lại không thèm quan tâm, mà đi thẳng về phía Gia Luật Hùng Tài. Trong nháy mắt bảy tám người vây xung quanh Gia Luật Hùng Tài tạo thành một vòng bảo vệ, những người còn lại đánh mở vòng vây của vệ binh, xé ra một lỗ hổng.
Gia Luật Hùng Tài có ngu đi nữa, cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Trong lòng hắn vui mừng, thầm nghĩ: Vệ Thắng huynh đệ quả nhiên không ruồng bỏ ta!
Mặc dù trướng bồng này là một cái lớn nhất, nhưng lúc này nhiều người tràn vào như vậy, nhất thời cũng có vẻ chật chội. Vệ binh hộ tống trọng thần văn võ dọc theo hai bên thối lui ra ngoài trướng. Những người khác thì ngăn cản nhóm người Gia Luật Hùng Tài, có chút như đỡ trái hở phải.
Gia Cát Tranh đã được xóa sạch hiềm nghi, tự nhiên cũng là đối tượng được bảo hộ. Hắn được hai tên vệ sĩ kèm cặp, đi về phía màn cửa. Trước khi đi hắn liếc mắt nhìn Tô Chuyết một cái, hai người trao đổi một ánh mắt tràn ngập thâm ý.
Mấy tên võ sĩ vây quanh thân Tô Chuyết, bọn hắn nhất thời không hiểu được thâm ý của Tiêu Thiên Đình, có chút do dự, không biết có nên động thủ với Tô Chuyết hay không. Đúng lúc này, một tên áo đen chạy từ ngoài vào trong, cấp tốc vọt tới. Hắn cầm trong tay không phải là loan đoan, mà là một thanh bảo kiếm sắc bén!
Người áo đen vung lên trường kiếm trong tay, hai chiêu liền chém đổ võ sĩ, chuyển qua mũi kiếm, đâm thẳng đến ngực Tô Chuyết.
Ý lạnh dày đặc, mũi kiếm không ngừng rung động, để cho người ta không thể phỏng đoán hướng đi của chiêu kiếm này. Sắc mặt Tô Chuyết ngưng trọng, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra ánh mặt của tên áo đen.
Là Vệ Thắng! Ánh mắt lăng lệ tàn nhẫn như vậy, thật quen thuộc.
Nếu như người khác sử ra một chiêu như vậy, có lẽ Tô Chuyết thật khó đoán được hướng đi của chiêu kiếm. Chỉ vì hắn quá thông minh, nghĩ quá nhiều, hư hư thật thật, thật thật hư hư, chỉ cần có chút do dự thì đã chậm rồi.
Thế nhưng kẻ xuất kiếm chính là Vệ Thắng. Vệ Thắng đối với Tô Chuyết có thể nói là tràn đầy oán độc cừu hận. Hơn nữa hắn lại là một kẻ tự ngạo, lần trước bại bởi Tô Chuyết, hắn chưa từng chịu phục. Bởi vậy, hắn sẽ không đùa nghịch hư chiêu gì với Tô Chuyết, mà nhất định sẽ đâm thẳng đến ngực, một chiêu mất mạng.
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt duỗi ra hai ngón, mạnh mẽ kẹp lấy thân kiếm. Mũi kiếm dừng trước ngực y một tấc, vẫn đang rung động không ngừng.
Trong mắt Vệ Thắng toát ra một ngọn lửa, thôi động nội lực. Từ lần ăn phải lỗ vốn ở Lịch Thành, hắn đã nghĩ rõ ràng huyền cơ trong đó. Nội lực Tô Chuyết vốn kém mình, chẳng qua chỉ dựa vào quỷ kế mà thắng được. Bởi vậy lần giao thủ này, Vệ Thắng trực tiếp muốn dùng nội lực mạnh mẽ, chiếm thế chủ động.
Tô Chuyết chỉ cảm thấy chỗ đầu ngón tay truyền đến một luồng khí lạnh, phun thẳng dọc theo cánh tay. Trong chớp mắt y hiểu được suy nghĩ trong lòng Vệ Thắng, vội vàng buông ngón tay ra, dưới chân tránh sang bên cạnh, tránh đi kiếm thế.
Vệ Thắng chiếm được thượng phong, không cho Tô Chuyết cơ hội, giơ kiếm gọt thẳng. Tô Chuyết tự biết võ công mình kém xa Vệ Thắng, mà hắn lại đang dùng binh khí, càng khó đánh trực diện hơn, đành phải né tránh về phía sau.
May mà trong trướng có quá nhiều người, từng người cầm binh khí trong tay, một đám người loạn chiến. Tô Chuyết đưa mắt nhìn người xung quanh, biết được sự thâm ảo của mượn thế. Y lấy khinh công linh xảo, xuyên thẳng vào trong đám người, dẫn tới Vệ Thắng đuổi theo.
Vệ Thắng làm sao tuỳ tiện buông tha hắn được, vung kiếm đuổi sát. Mỗi lần mắt thấy Tô Chuyết ngay ở phía trước ba thước, chỉ cần giơ kiếm bổ tới thì có thể chém chết hắn. Nhưng không biết sao, mỗi lần trường kiếm vừa chém, luôn luôn bị loan đao không biết từ đâu ra chặn lại, để Tô Chuyết dễ dàng chạy thoát.
Vệ Thắng sao biết được, tất cả những thứ này đều do Tô Chuyết cố ý gây nên. Y tính toán chuẩn xác, mỗi lần đều lấy phương thức nguy hiểm nhất lại thoải mái nhất mà đào thoát, không phí một chút sức lực. Khiến Vệ Thắng càng lúc càng thấp thỏm không yên.
Ngay lúc hai người vừa đuổi vừa chạy, một tên áo đen từ trong bóng tối nâng lên loan đao, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, chém xuống Vệ Tú đang đứng ở ngoài chiến trường. Vệ Tú sớm đã thấy được hắn, nhưng trên mặt không lộ một tia kinh hoảng, ngược lại mang theo nụ cười lạnh. Từ ánh mắt của tên áo đen, nàng đã nhận ra hắn chính là tên thích khách đêm hôm đó!
Lần này người áo đen dùng loan đao sẵn có, cũng không cần che dấu bộ dạng. Thế nhưng ánh mắt của hắn lại xa xa không có lăng lệ như lần trước. Bởi vì lần này hắn đã không thể hiểu được ý nghĩa của việc ám sát.
Một người sinh ra nghi ngờ trong lòng, thì hành động sẽ chậm hơn rất nhiều!
Bởi vậy Vệ Tú căn bản không e ngại hắn. Loan đao còn chưa đụng đến góc áo Vệ Tú, người phu xe trung niên từ chỗ tối sau lưng Vệ Tú bỗng nhiên bạo khởi. Hắn vọt đến trước người Vệ Tú, tay trái búng lên loan đao. Nội lực mạnh mẽ đẩy loan đao ra xa, tay phải phu xe thuận thế tung trảo, tóm được ngực của người áo đen.
Người kia tựa hồ bị làm kinh sợ, căn bản không ngờ rằng chỉ trong vòng một chiêu, mình đã thua rồi. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tay phải người phu xe đang tóm thì đẩy một cái. Một luồng nội lực to lớn xuyên thẳng qua lồng ngực, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên. Người áo đen như con diều đứt dây, bay vọt về phía sau, ngã xuống đất, không thấy nhúc nhích nữa.
Ở thời khắc phi thường, người phu xe biết căn bản không có khả năng nương tay. Hắn đứng bên cạnh Vệ Tú, không ngừng đề phòng. Mắt thấy đám người loạn chiến trong đại trướng, nhưng Vệ Tú hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, con mắt tìm kiếm bóng dáng Tô Chuyết trong đám người.
Đúng lúc này, chỉ nghe bốn tiếng hô to. Bốn bóng người xuất hiện ở mấy chỗ thủng, chính là tứ Kim Cương. Bốn người sức khỏe kinh người, hành động giống nhau, hai tay kéo lấy chỗ thủng, dùng sức xé ra, cuối cùng xé rách trướng bồng da trâu. Gió đêm thổi qua, da trâu vén lên, chỉ còn lại khung lều lẻ loi trơ trọi đứng thẳng đó.
Tứ Kim Cương xông tới, vừa nhìn thấy kẻ áo đen bịt mặt thì đánh. Bốn người sớm đã mai phục ở ngoài trướng, chuyên chờ mấy người áo đen đến. Ngày hôm nay từ khi Vệ Tú gặp qua Tô Chuyết về sau, đã chuẩn bị xong một màn này. Nàng biết hôm nay Tô Chuyết nhất định sẽ phá được án, mà Vệ Thắng tất nhiên sẽ không cam lòng. Thế lực của hắn ở Liêu quốc chỉ có đám người áo đen Thiên Lang phái kia. Vệ Tú tuyệt đối sẽ không quên lần tập kích đêm đó, nếu không có Tô Chuyết thì mình sớm đã chết ở dã ngoại hoang vu rồi. Đêm nay những người này đến rất đúng lúc, thù mới nợ cũ cùng tính một lượt!
Người áo đen bỗng nhiên hai mặt thụ địch, có chút bối rối. Công thêm vệ sĩ vọt tới càng ngày càng nhiều, bao vây một đoàn người Gia Luật Hùng Tài. Đám người áo đen càng có vẻ được chỗ này hỏng chỗ kia, khó có thể ứng phó.
Đương nhiên Vệ Thắng cũng nhìn thấy tình thế trên sân, trong lòng hận ý khó bình. Hắn là lãnh đạo của mười tên áo đen này, vốn là muốn đến cứu Gia Luật Hùng Tài. Thế nhưng bị Tô Chuyết và Vệ Tú quấy nhiễu, đã mất đi thời cơ tốt nhất. Mà Tô Chuyết vẫn cứ đứng ở phía trước không xa, cười nhàn nhạt!
Hắn khó dập lửa giận trong ngực, vừa muốn xông phá bao vậy, lại muốn giết chết Tô Chuyết trước. Chỉ do dự chốc lát, Tô Chuyết đã bật người nhảy lên, trở lại bên cạnh Vệ Tú.
Tô Chuyết nắm tay Vệ Tú, nói ra:
- Chúng ta cùng chờ đợi!
Không ngờ Tô Chuyết vẫn còn nhớ rõ lời nói ban ngày, trong lòng Vệ Tú dâng lên một nỗi niềm khó tả.
Chiến trường đã chuyển dời đến bên ngoài trướng, chợt nghe hai tiếng kèn lệnh thổi lên. Tiêu Thiên Đình thân khoác áo giáp, ngồi trên lưng ngựa, loan đao trong tay vung lên.
Một đội võ sĩ trường thương chạy đến bao vây toàn bộ mọi người lại, sau đó một đội cung tiễn thủ giương cung rút tiễn, chỉ thằng vào đám người trên sân.
Những người đang say sưa chiến đấu đã quên mất, nơi này là quân doanh của Tiêu Thiên Đình, Tiêu Thiên Đình mới là chủ nhân!
(chưa xong còn tiếp.)