Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 9 - Chương 14: Vị vũ trù mâu (*)



(*) Phòng ngừa chu đáo

Tiếng kêu Tô Chuyết dẫn đến ánh mắt quái dị của mấy tên lính xung quanh. Gia Cát Tranh lại lộ ra nụ cười hiểu ý, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là hậu sinh khả uý a, xem ra hắn đã giải ra tất cả câu đố.

Bất quá hắn không hỏi Tô Chuyết đáp án, hắn biết hiện tại còn chưa đến lúc. Đương nhiên Tô Chuyết cũng biết điểm này, hiện tại chỉ thiếu một chứng cứ then chốt là có thể xâu chuỗi hết thảy câu đố lại. Bất quá giờ phút này tâm tình y rất tốt, cười nói:

- Gia Cát huynh, đi, về ăn cơm ngủ nghỉ!

Gia Cát Tranh thản nhiên nói:

- Tháo gỡ khúc mắc rồi? Quả nhiên không đơn giản a! Bất quá ta còn muốn tặng đệ mấy chữ...

Tô Chuyết nghiêm mặt, y biết lúc này Gia Cát Tranh đột nhiên muốn giội một chậu nước lạnh vào mình, nhất định là có thâm ý. Đối với việc này, y chỉ có thể rửa tai lắng nghe. Dù sao Gia Cát Tranh sờ soạng lần mò hơn hai mươi năm trời, tự nhiên có chỗ hơn người của hắn. Mặc dù Tô Chuyết trẻ tuổi, nhưng từng nếm qua thua thiệt đã đủ để y nghiêm túc đối đãi với mỗi một lời khuyên.

Gia Cát Tranh ngóng nhìn núi xa, nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, chắc là đệ đã đoán được. Ta muốn tặng đệ bốn chữ, đó chính là vị vũ trù mâu ( phòng ngừa chu đáo)!

Trong lòng Tô Chuyết chấn động, tựa hồ hiểu được thâm ý bên trong lời nói của Gia Cát Tranh. Quả nhiên Gia Cát Tranh không đơn giản, mặc dù còn chưa đoán được chân tướng, nhưng đã đoán được địch nhân mà Tô Chuyết phải đối mặt là ai. Tô Chuyết bỗng nhiên trầm mặc xuống, nỗi hưng phấn vừa rồi đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bây giờ còn đang ở trên địa bàn Liêu quốc, bên người bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ. Gia Cát Tranh nói không sai, phòng ngừa chu đáo, mình suýt chút nữa đã sơ sẩy rồi. Chỉ một cái sơ sẩy e rằng sẽ phải trả giá bằng tính mạng của tất cả mọi người!

Trong đầu Tô Chuyết nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, bây giờ suy nghĩ của y không chỉ là muốn điều tra rõ hung thủ, còn muốn bình yên thoát thân. Gia Cát Tranh đồng dạng nhíu mày trầm tư, bất quá dù sao hắn cũng là đặc sứ Đại Tống, chỉ cần chứng minh hắn không giết người, ai cũng không dám động đến hắn. Hắn trầm tư, cũng chính là vì an nguy của Tô Chuyết.

Hai người lại lần nữa lâm vào trầm mặc, mãi cho đến đêm khuya, hai người nằm ở trên giường, nhưng không chìm vào giấc ngủ, vẫn không nói câu nào. Đây thật là một tình hình kỳ quái. Thẳng lên đến sáng canh ba, Tô Chuyết bỗng nhiên phun ra một câu:

- Gia Cát huynh, yên tâm ngủ đi!

Nói xong xoay người rồi nhắm hai mắt lại.

Gia Cát Tranh nghe giọng điệu trấn định của hắn, hiển nhiên đã nghĩ đến đối sách, đã tính trước rồi, trong bóng tối lộ ra vẻ tươi cười, an tâm thiếp đi.

Một đêm này trôi qua rất nhanh, cũng không có ai lại đến quấy rầy giấc ngủ của hai người. Thẳng đến mặt trời lên cao, Tô Chuyết mới ra khỏi trướng bồng. Kỳ thật y đã sớm tỉnh rồi, chỉ là cố ý chờ tới bây giờ mới đi ra ngoài. Sở dĩ y làm như vậy, là bởi vì y biết được, mỗi ngày huynh đệ Gia Luật Hùng Tài và Vệ Thắng đều sẽ ra ngoài vào thời điểm này. Mặc dù bọn hắn không thể ra khỏi cửa doanh, nhưng doanh trại này chiếm diện tích cũng khá rộng, đủ để bọn hắn phi ngựa thả ưng.

Trước tiên Tô Chuyết đi một chuyến đến chuồng ngựa, rất nhanh đã đi ra. Không có ai nhìn thấy hắn đi làm chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe thấy vài tiếng ngựa hí. Tô Chuyết làm xong, lại đi tìm Vệ Tú.

Vệ Tú đưa lưng về phía hắn, ngồi trên đồng cỏ. Bốn phía không người, Tô Chuyết rón rén đến gần phía sau nàng, vẫn bị nàng phát giác.

Trong giọng nói Vệ Tú phảng phất không có chút tình cảm nào, cũng không quay đầu lại, nói ra:

- Hôm nay đã là ngày cuối cùng.

Tô Chuyết ngồi xuống sát bên nàng, chỉ nhẹ gật đầu.

Vệ Tú lại nói:

- Kỳ thật hôm qua sau khi tiểu Ngôn chết đi, ở đây ta đã không còn chuyện gì muốn làm. Ở lại, chỉ là muốn xem thử huynh giải quyết chuyện này như thế nào. Mặc kệ đêm nay kết quả ra sao, ta cũng sẽ rời đi. Đến lúc đó không biết còn có thể đồng hành cùng huynh được hay không...

Giọng nói của nàng cho dù lạnh nhạt, nhưng Tô Chuyết vẫn nghe được vẻ chờ mong mơ hồ trong đó. Có lẽ quan hệ giữa bọn họ đã lặng yên thay đổi, không còn là thế bất tương dung như trước đây nhất định phải phân ra cao thấp mới được.

Tô Chuyết không nói thêm gì, chỉ để lại một câu:

- Đêm nay nhất định phải ở bên cạnh ta!

Nói xong đứng dậy rời đi.

Vệ Tú là người cực kỳ thông minh, căn bản không cần giải thích rõ thêm, nàng cũng có thể lĩnh hội được ý tứ trong lời nói này. Quả nhiên, bên trong hai mắt Vệ Tú bỗng nhiên dần hiện ra một tia thần thái, thật sâu nhìn về phía bóng lưng Tô Chuyết. Ý tứ của hắn, nàng đã có thể hoàn toàn lý giải.

Vệ Tú cũng đột nhiên đứng dậy, xem ra trong khoảng thời gian trước trời tối, còn có rất nhiều chuyện phải làm a!

Người ngoài cũng không nhìn ra hôm nay Tô Chuyết có gì khác biệt so với hai ngày trước, bao quát những thám tử trong tối hoặc ngoài sáng. Những quan lại quyền quý bị biến tướng giam giữ trong quân doanh, tự nhiên hết sức quan tâm tiến triển phá án của Tô Chuyết. Bất quá mỗi ngày bọn họ nhận được bẩm báo, nhiều nhất biết được Tô Chuyết tựa hồ chẳng làm chuyện gì cả. Đến ngày cuối cùng tự nhiên cũng giống vậy, ngược lại càng thêm chơi bời lêu lổng, dạo đông dạo tây, không biết trong bụng hắn rốt cuộc muốn làm chuyện gì.

Vừa đến xế chiều, tất cả mọi người đã bắt đầu lần lượt tụ tập đi về phía đại trướng của Tiêu Thiên Đình. Bọn họ đều rõ ràng nhớ lời Tiêu Thiên Đình, nếu như đêm nay Tô Chuyết không thể giải đáp vụ án này đến cùng là chuyện gì xảy ra, Tiêu Thiên Đình sẽ bắt hắn và Gia Cát Tranh khai đao. Theo suy nghĩ của bọn họ, đây quả thực là chuyện ván đã đóng thuyền. Bọn họ không kịp chờ đợi muốn nhìn trò hay này, mặc dù phải đến trời tối mới có thể trình diễn.

Gia Cát Tranh cũng đã bị dẫn qua, nhưng lại không thấy Tô Chuyết. Có lẽ hắn còn muốn giãy giũa lần cuối cùng, đám người nghĩ như thế. Nhưng vẻ mặt Gia Cát Tranh lại bình tĩnh, không chút nào nhìn giống một kẻ hấp hối sắp chết. Đám người nghị luận ầm ĩ, hắn vẫn cứ lạnh nhạt ngồi đó, không nói một lời.

Sắc trời dần dần tối xuống, đám người chờ mong cũng dần dần biến thành nôn nóng. Làm sao Tô Chuyết vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ chạy rồi? Tiêu Thiên Đình nặng nề vỗ bàn hai lần, tiếng nói trong đại trướng lập tức yên tĩnh trở lại.

Tiêu Thiên Đình trầm giọng, hỏi Gia Cát Tranh:

- Tô Chuyết đâu rồi?

Gia Cát Tranh nhún nhún vai, biểu thị hắn cũng chẳng biết Tô Chuyết đi nơi nào. Tiêu Thiên Đình biến sắc, nhìn xem sắc trời đã tối, Tô Chuyết cũng không có dấu hiệu xuất hiện. Hắn vung tay lên, nói với một tên vệ binh canh cổng:

- Mang người đi tìm Tô Chuyết cho ta!

Người kia lĩnh mệnh mà đi, đại thần trong trướng lại bắt đầu thì thầm với nhau. Gia Luật Hùng Tài bỗng nhiên đứng dậy cười nói:

- Ta thấy gã Tô Chuyết này biết rằng mình tìm không thấy chứng cứ chứng minh Gia Cát Tranh vô tội, nên tìm chỗ trốn rồi chứ? Có lẽ hắn đã điều tra được, hung thủ căn bản chính là Gia Cát Tranh!

Tiêu Thiên Đình không tiếp chuyện, Vệ Thắng ngồi sau lưng Gia Luật Hùng Tài đứng dậy phụ họa nói:

- Ta đã sớm nói, tên Tô Chuyết này ngoại trừ biết chút âm mưu quỷ kế, căn bản chỉ là một thằng bịp mà thôi!

Nói xong hắn quay đầu nói với Vệ Tú đang ngồi ở bên khác:

- Tiểu muội, không biết sao muội lại bị loại người này lừa gạt đây? Sau này cần phải nghe lời đại ca nói, cách xa hắn một chút! A, đúng rồi, còn chưa biết hắn có thể sống qua đêm nay được không nữa! Ha ha ha...

Ánh mắt Vệ Tú chẳng thèm nhấc, thái độ lạnh lùng thế mà để trái tim Vệ Thắng nhảy lên bình bịch. Nếu chỉ là cô gái tầm thường, nghe nói rằng mình bị huynh trưởng ám sát, tất nhiên sẽ tìm người phân xử khắp nơi. Thế nhưng từ đầu đến cuối Vệ Tú vẫn không nói ra chuyện này, nàng chỉ ghi ở trong lòng. Vệ Thắng đã sớm biết muội tử cùng cha khác mẹ của mình không đơn giản, không ngờ sát cục mà mình dày công sắp xếp cũng không thể diệt trừ nàng. Nếu không phải tên Tô Chuyết chết tiệt kia...

Vệ binh đi một hồi, còn chưa thấy trở về. Dường như Gia Luật Hùng Tài đã không kiên nhẫn được nữa, lớn tiếng nói:

- Tiêu đại tướng quân, ta thấy không nên chờ nữa chứ? Trước tiên cứ chém Gia Cát Tranh rồi nói tiếp!

Tiêu Thiên Đình thầm nghĩ, đây là quân doanh của ta, hình như còn chưa đến phiên ngươi ra lệnh chứ?

Ông ta không nói gì, Gia Luật Hùng Tài lại biến sắc, lạnh lùng nói:

- Tiêu Tướng quân, chẳng lẽ ngài muốn tận lực che chở cho tên hung thủ sát hại con gái ngài? Muốn che chở cho ác đồ địch quốc hay sao?

Vừa dứt lời, bỗng nhiên ngoài trướng truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếng nói của Tô Chuyết truyền đến:

- Thất hoàng tử làm gì gấp gáp thế?

(chưa xong còn tiếp.)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv