Biểu lộ kinh ngạc trên mặt Trúc Ti Khúc chợt lóe lên, hỏi: "Ngươi đến Tụ Nghĩa sơn trang làm gì?"
Tô Chuyết đáp: "Hẳn là vừa nãy cô không nghe thấy lời ta nói với Ninh Huyền Thần?"
Trúc Ti Khúc nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi nói với Ninh Huyền Thần, ngươi tới nơi này để tìm một người bạn. Ta còn tưởng ngươi thuận miệng qua loa hắn chứ."
Tô Chuyết nói: "Con người ta không thích qua loa người khác."
Nụ cười Trúc Ti Khúc cứng ở trên mặt, hỏi: "Không phải ngươi đã nói với Ninh Huyền Thần, bằng hữu của ngươi không thuộc về Tụ Nghĩa sơn trang sao? Sao bây giờ lại muốn đến Tụ Nghĩa sơn trang hả?"
Tô Chuyết đáp: "Huynh ấy thật sự không phải là người của Tụ Nghĩa sơn trang, nhưng biết đâu đang làm khách ở nơi đó cũng khó nói a. Cho nên đi Tụ Nghĩa sơn trang tìm xem, chỗ đó có gì kỳ quái?"
Sắc mặt Trúc Ti Khúc có chút khó coi, nói ra: "Vậy hắn cũng có thể đang làm khách ở Vũ Di kiếm phái a! Vì sao ngươi không đến nơi đó trước? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của ngươi vừa rồi, rõ ràng rất có hứng thú với cái chết của Lục chưởng môn, chẳng lẽ ngươi không đến Vũ Di kiếm phái điều tra thử xem sao? Lại nói, chúng ta vừa kết ân oán sống chết với gã Kiều lão tam kia rồi. Gã là người của Tụ Nghĩa sơn trang, chúng ta cứ đếnTụ Nghĩa sơn trang như vậy, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?"
Tô Chuyết nhíu nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng không hề nói ra, nhếch miệng mỉm cười, nói ra: "Kiều lão tam chỉ là một tên trang khách bình thường của Tụ Nghĩa sơn trang, chẳng lẽ Khúc trang chủ sẽ vì gã mà đuổi ta đi hay sao? Lại nói, chuyện ngày hôm nay Kiều lão tam giấu diếm còn không kịp, làm sao lại ngang nhiên đối nghịch cùng ta? Nếu để chuyện này vạch trần ra ngoài, chỉ sợ kết cục của gã còn thảm hại hơn! Ta có dự cảm, hiện tại Tụ Nghĩa sơn trang mới là địa phương náo nhiệt nhất, loại náo nhiệt này, sao ta có thể không đến góp vui đây?"
Trúc Ti Khúc cứng họng, lẩm bẩm nói: "Thế nhưng mà, thế nhưng mà..."
Tô Chuyết nói: "Nhưng mà cái gì? Ta đâu có ép buộc cô đi cùng, Trúc cô nương, chúng ta xin từ biệt!" Dứt lời xoay người rời đi.
Trúc Ti Khúc bỗng nhiên đuổi theo mấy bước, chạy tới trước mặt y, lớn tiếng nói: "Hừ, vậy mà nhét một cô nương gia như ta vào chốn dã ngoại hoang vu này, ngươi cũng tính là đàn ông sao?"
Tô Chuyết nghi ngờ đáp: "Cô vừa nói là cô ở gần đây..."
Trúc Ti Khúc cướp ngắt lời đáp: "Ta nói lúc nào? Hừ, ngươi không cần đuổi ta, nếu muốn đi Tụ Nghĩa sơn trang, bản cô nương cũng không sợ đâu! Đi thì đi!" Nói xong bước nhanh chân, soạt soạt soạt đi lên phía trước.
Tô Chuyết nhìn bóng lưng nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười, đi theo. Đường núi xa xôi, quanh co khó đi. Hai người đi bộ cũng không nhanh, đi chừng thời gian đốt hết một nén hương, thì trông thấy một tòa Thạch Cương đối diện. Tô Chuyết bỗng nhiên dừng bước lại, nói: "Nơi này chính là đồi Loạn Thạch sao?"
Trúc Ti Khúc đi ở phía trước, quay đầu lại, nói: "Không sai, Lục chưởng môn chính là chết ở chân núi không xa."
Tô Chuyết chậm rãi gật đầu, lại hỏi: "Từ nơi đây đến Tụ Nghĩa sơn trang vẫn còn rất xa chứ?"
Trúc Ti Khúc chỉ về con đường nhỏ ngoàn ngèo đằng trước, nói: "Chỉ có con đường này đến Tụ Nghĩa sơn trang, còn phải đi ước chừng một canh giờ. Bất quá nơi này ngược lại gần Vũ Di kiếm phái, chỉ có hai, ba dặm đất. Thế nào, có phải đổi chủ ý rồi hay không?"
Tô Chuyết tựa hồ không thấy câu cuối cùng mà nàng nói, cúi đầu đi thằng về phía Tụ Nghĩa sơn trang. Trúc Ti Khúc hừ một tiếng, dậm chân, cuối cùng vẫn đi theo.
Quả nhiên như Trúc Ti Khúc nói, hai người đi chưa tới một canh giờ, địa thế bằng phẳng, một tòa bảng hiệu bằng đá hoa cương nhô lên cách đó không xa, phía trên có bốn chữ viết bằng thể chữ lệ lớn chừng cái đấu: Tụ Nghĩa sơn trang!
Tô Chuyết lẩm bẩm nói: "Nguyên lai đây chính là Tụ Nghĩa sơn trang, quả nhiên khí thế bất phàm..."
Trúc Ti Khúc cười xùy một tiếng, nói: "Không ngờ Tô đại công tử đại danh đỉnh đỉnh thế mà chưa từng thấy qua việc đời gì, vừa chỉ trông thấy mép cửa, đã than thở sợ hãi rồi."
Tô Chuyết mỉm cười, không có nhiều lời. Y biết hậu quả của việc nói chuyện với một người phụ nữ đang tức giận, thà rằng bị nàng chế giễu một câu, cũng không muốn phản bác.
Hai người đi đến trước cổng chính của Tụ Nghĩa sơn trang, một võ sĩ canh cổng, lớn tiếng nói: "Dừng lại! Đến làm gì?"
Tô Chuyết nói: "Làm phiền đi thông báo trang chủ nhà các hạ, nói Tô Chuyết tới bái phỏng."
Người kia lạnh nhạt đáp: "Tô Chuyết là kẻ nào? Trang chủ chúng ta mà ngươi nói gặp thì gặp hả?"
Trúc Ti Khúc ở bên cạnh che miệng cười to, nói với Tô Chuyết: "Ha ha ha, ngươi đến xem người ta, người ta còn không thích gặp đâu! Món canh đóng cửa này ăn ngon không? Còn không bằng sớm nghe ta đi, đến Vũ Di kiếm phái, nói không chừng đã tìm được bằng hữu của ngươi rồi!"
Tô Chuyết không để ý lời chế giễu của nàng, hơi hơi suy nghĩ một chút, nói với người canh cửa đối diện: "Các hạ đi nói cho Khúc trang chủ, ta là bằng hữu của Vệ Tú."
Người kia vừa nghe thấy hai chữ Vệ Tú, sắc mặt biến đổi, ném xuống câu tiếp theo: "Ngài chờ một chút!" Liền chạy vào.
Tô Chuyết thở dài, không ngờ hai chữ Vệ Tú, ở chỗ này có thể tính là giấy thông hành. Y suy nghĩ lung tung một hồi, chẳng mấy chốc tên hộ vệ kia đã chạy ra, lễ phép hơn rất nhiều, khom người mời hai người vào trang.
Trời đã ngả về tây, chỉ còn sót lại một tia chiều tà, sắc trời dần dần mờ tối. Tô Chuyết vừa vào cửa, đã nhìn thấy một quảng trường lớn, ước chừng rộng vài chục trượng, bốn phía đã có người bắt đầu nhóm lên bó đuốc. Ở lề quảng trường bày biện mười tám loại binh khí búa rìu móc xiên, trên quảng trường còn có mười quân nhân đang luyện võ. Bọn họ trông thấy hai người Tô Chuyết vào cửa, không khỏi ngừng tay, đứng ở một bên dò xét.
Ánh mắt bọn hắn đều không ngoại lệ, toàn bộ tập trung trên người Trúc Ti Khúc, tròng mắt đều sắp rơi ra. Tô Chuyết bất đắc dĩ cười, Trúc Ti Khúc hiển nhiên cũng rất không quen bị người khác nhìn như vậy, phảng phất chính mình biến thành hàng hóa treo giá trên chợ.
Bọn họ bước nhanh đi qua đám người, một mực đi đến đại sảnh phía trước. Còn chưa đến gần, đã nhìn thấy Kiều lão tam đi ra từ trong đại sảnh.
Kiều lão tam từ xa trông thấy Tô Chuyết, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng không nói gì thêm, xoay người rời đi. Tô Chuyết không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ quái, gã Kiều lão tam này đi vào Tụ Nghĩa sơn trang, phảng phất biến thành người khác, cả người đều tràn ngập tinh thần, lưng eo cũng đứng thẳng lên, đâu còn dáng vẻ hèn nhát như trong tiểu điếm vừa nãy?
Tô Chuyết không kịp nghĩ nhiều, đi theo người kia vào đại sảnh. Trên phòng lớn của sảnh có một người, đồ hoa gấm vóc, đang bưng chén trà uống. Hắn chính là trang chủ Tụ Nghĩa sơn trang, Khúc Thánh Châu, Tô Chuyết từng thấy hắn trên thọ yến của Vệ Tiềm.
Khúc Thánh Châu đặt chén trà xuống, khóe mắt liếc nhìn về phía Tô Chuyết, cũng không đứng dậy, nói: "Ngươi là Tô Chuyết sao?"
Tô Chuyết đứng trước mặt hắn, thấy hắn ngồi thì cũng không hành lễ, nhẹ gật đầu, nói ra: "Không sai!"
Khúc Thánh Châu nói: "Vậy mà ta không biết ngươi là bằng hữu của Vệ tiểu thư đấy." Hắn nói giọng lạnh nhạt, khiến người ta đoán không ra ý nghĩ trong lòng.
Tô Chuyết lắc đầu, cười nói: "Chuyện mà Khúc trang chủ biết được, chưa chắc được bao nhiêu chứ?"
Hai hàng lông mày của Khúc Thánh Châu dựng lên, vẻ tức giận trên mặt chợt lóe, lập tức cười một tiếng âm lãnh, con mắt chăm chú nhìn Tô Chuyết, trầm giọng nói: "Ngươi thật to gan, dám một thân một mình xông vào sơn trang ta! Ngươi cũng đã biết ngươi đang nói chuyện với ai rồi chứ?"
Trên mặt Tô Chuyết không có chút sợ hãi nào, ngược lại làm cho Khúc Thánh Châu có chút cân nhắc không chắc. Tô Chuyết nói: "Thế nào, chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Khúc trang chủ hoàn toàn chẳng biết gì về ta, nhưng ta lại hiểu rất rõ Khúc trang chủ đó."
Khúc Thánh Châu lại có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi biết cái gì?"
Tô Chuyết đi thẳng vào vấn đề, lớn tiếng nói: "Ta biết hình xăm khô lâu!"