Tiếng nói truyền đến từ sau lưng Tô Chuyết, Vệ Tú bỗng nhiên đứng trước cửa, chầm chậm nói:
- Ta còn nghĩ rằng mình đã ẩn nấp rất khá rồi, ai ngờ vẫn bị Tô công tử phát hiện."
Tô Chuyết sững sờ, quay đầu ngạc nhiên nói:
- Sao cô lại tới đây?
Vệ Tú đáp:
- Vì sao không thể tới? Chẳng lẽ công tử còn đang tiếp khách sao?
Nàng nói xong liếc nhìn trên bàn, tự nhiên cũng phát hiện chén trà nhỏ kia. Con mắt Vệ Tú xoay chuyển, cũng không có nhiều lời.
Tô Chuyết dùng tay làm dấu mời, còn mình thì thắp lên ánh nến, trong miệng nói ra:
- Ta chỉ kỳ quái là đã trễ thế như vậy, một mình Vệ cô nương đi vào phòng ta, chẳng lẽ không sợ lời đổn nhảm sao?
Vệ Tú ngồi bên bàn, tự động rót một ly trà, hỏi:
- Tô Chuyết, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là tới tìm Hoa Bình!
Vệ Tú hỏi:
- Làm sao ngươi biết Hoa Bình nhất định ở Tụ Nghĩa sơn trang?
Tô Chuyết nói:
- Cô cần gì còn phải giả bộ bí hiểm? Lúc ta rời khỏi Quân Sơn thì đã đoán được Hoa Bình nhất định là bị người của Tụ Nghĩa sơn trang mang đi!
Vệ Tú lại nói:
- Xin lắng tai nghe.
Tô Chuyết nói:
- Các người ép Hoa Bình viết thư cho ta, trong thư nói mập mờ là đến Vũ Di sơn một lần. Nhưng mà nơi đây tính ra chỉ Tụ Nghĩa sơn trang và Vũ Di kiếm phái là có tiếng, mà Vũ Di kiếm phái thanh tịnh vô vi, từ trước đến nay không liên quan đến tranh đấu giang hồ, bỗng dưng vô cớ chọc ta, tựa hồ không hợp tình lý. Như vậy thì chỉ có Tụ Nghĩa sơn trang, đây là thứ nhất.
- Thứ hai, trên thọ yến trung thu, Khúc Thánh Châu và Lâu Loan nịnh nọt cô, khiến ta nghi ngờ quan hệ của bọn hắn và Vệ gia. Ở trên đảo Quân Sơn quả nhiên đã chứng minh, Lâu Loan chính là người của Vệ gia, như vậy Khúc Thánh Châu cũng rất có khả năng là người của Vệ gia cô. Nếu cô muốn đối phó ta, Hoa Bình không phải bị Lâu Loan bắt, thì là bị Khúc Thánh Châu bắt.
- Thứ ba, lúc trên thuyền ta nhìn thấy Hoa Bình đi cùng hai người. Trùng hợp là trong lúc vô tình ta thấy được trên cánh tay của hai người này có hình xăm khô lâu. Vì vậy ta cũng tự nhiên phỏng đoán được tổ chức thần bí của hình xăm khô lâu, nói không chừng chính là người của Tụ Nghĩa sơn trang. Bởi vì trên giang hồ chẳng ai biết lai lịch của hình xăm khô lâu, chỉ thấy được trên thân của thầy trò Âu Dương. Mà hai người này lại có quan hệ với Vệ gia, sòng bạc Vạn Lợi chỉ phụ trách vơ vét của cải, như vậy Tụ Nghĩa sơn trang có lẽ chính là mặt ngoài của cái tổ chức thần bí này chứ?!
Vệ Tú nói:
- Theo lời ngươi nói, Tụ Nghĩa sơn trang chẳng phải là đầm rồng hang hổ sao? Chỗ như vậy mà ngươi còn dám một thân một mình đến đây?
Tô Chuyết thở dài, cười nói:
- Không có cách nào, tình nghĩa bạn bè, không thể không như thế!
Vệ Tú nói:
- Không ngờ ngươi còn quan tâm Hoa Bình như vậy, nguyên bản ta còn tưởng rằng, người giống như ngươi sẽ không bị tình cảm chi phối. Huống hồ, theo ta được biết, Hoa Bình đã không có tiếng tăm gì, không phải thông minh tuyệt đỉnh, cũng chẳng phải là hạng người võ công cao người. Sao ngươi còn kết bạn với người như vậy?
Tô Chuyết thở dài, đáp:
- Qua nhiều năm, ta gặp được rất nhiều người, đều là thông minh tuyệt đỉnh, ở mọi thời khắc đều luôn lục đục với nhau. Nhưng Hoa Bình không phải vậy, liếc mắt thì có thể thấy huynh ấy đang nghĩ gì. Nói chuyện cùng huynh ấy, ta cũng chẳng cần phải động não. Có lẽ chính là bởi vì Hoa Bình lại quá bình thường, mới có thể thành tri kỷ cùng ta!"
Vệ Tú cười nói:
- Nếu để Hoa lão huynh nghe được câu bình luận này của ngươi, chỉ sợ phải tức đến ói máu? Đã như vậy, không biết ở trong mắt Tô công tử, tiểu nữ là hạng người gì? Có được tính là hai chữ tri kỷ không?
Tô Chuyết cười đáp:
- Đương nhiên Vệ cô nương cũng được tính là tri kỷ, bất quá nhưng là tri kỷ lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng!
Vệ Tú Yên Nhiên cười cười, nói:
- Được ngươi đánh giá như thế chắc hẳn đã là cực cao. Bất quá cuối cùng ta cũng bắt được nhược điểm của ngươi. Sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ bởi vì cái nhược điểm này mà thất bại thảm hại!
Tô Chuyết không để bụng, cười nói:
- Vệ cô nương đến tìm ta muộn như này, không phải chỉ vì tán gẫu thôi chứ?
Vệ Tú nói:
- Nếu ngươi đã muốn biết, ta cũng không dông dài nữa. Nếu như ta thả Hoa Bình ra, có phải ngươi sẽ rời khỏi Tụ Nghĩa sơn trang hay không?
Tô Chuyết sững sờ, ngược lại thật sự là không ngờ cô ta lại nói vậy. Y nghi ngờ nói:
- Cô nói vậy là có ý gì?
Vệ Tú thở dài, nói:
- Đã đến nước này, giấu diếm vô ích. Vệ Tú ta tuy là hạng nữ lưu, nhưng chuyện bắt cóc uy hiếp, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không làm. Bắt cóc Hoa Bình, là Khúc Thánh Châu tự tác chủ trương, ta không biết rõ tình hình. Hắn biết ngươi đắc tội gia phụ, nên muốn bắt Hoa Bình làm vật thế chấp, dẫn ngươi đến đây, lặng lẽ trừ bỏ!
Tô Chuyết giật mình, bỗng nhiên ý thức được sự nguy hiểm của chuyến này, không nhìn được sợ hãi. Y lẩm bẩm nói:
- Vừa vặn đụng phải chuyện của Vũ Di kiếm phái, mấy người Hoài Thiện đại sư cũng chạy tới. Nên Khúc Thánh Châu mới không thể xuống tay được...
Vệ Tú trầm mặc không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Tô Chuyết lại nói:
- Cô nói với ta những lời này là có ý gì?
Vệ Tú nói:
- Vẫn là câu nói kia, ta thả Hoa Bình đi, ngươi cũng lập tức rời khỏi Tụ Nghĩa sơn trang, như thế nào?
Tô Chuyết trầm mặc một lát, không trả lời mà hỏi lại:
- Giọng điệu của Vệ cô nương tựa hồ không đủ tự tin a? Tại sao lại như vậy?
Vệ Tú đáp:
- Ta biết ngươi đang nghi ngờ Khúc Thánh Châu, điều tra ra hết thảy chỉ là sớm muộn. Nếu không có mấy người Hoài Thiện đại sư, Khúc Thánh Châu đã sớm ra tay đối phó ngươi rồi, nhưng bây giờ hắn sợ ném chuột vỡ bình, thì không phải là đối thủ của ngươi.
Tô Chuyết cười nói:
- Không phải còn có Vệ cô nương giúp hắn sao? Chẳng lẽ Vệ cô nương quên rồi, Tô Chuyết ta là bại tướng dưới tay cô đó!
Vệ Tú thở dài, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Khúc Thánh Châu kẻ này, bảo thủ, cuồng ngạo tự đại, tuyệt đối sẽ không nghe lời ta. Hắn bại trong tay ngươi chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng ta không hi vọng Tụ Nghĩa sơn trang hủy trong tay hắn. Nếu ngươi đồng ý mặc kệ chuyện nơi đây, ta lập tức để ngươi gặp Hoa Bình!
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Vệ cô nương, cô càng nói vậy, thì càng khiến ta nổi lòng hiếu kỳ với bí mật của Tụ Nghĩa sơn trang. Cô cũng biết ta khó chịu nhất là điều gì? Chính là có bí mật chặn ngang trong lòng, nhưng vẫn chưa thể giải được nó!
Vệ Tú biến sắc, nói:
- Nói vậy, đúng là ngươi muốn nhảy vào vũng nước đục này rồi sao?
Tô Chuyết cũng nghiêm mặt đáp:
- Việc đã đến nước này, ta nhất định phải điều tra ra bí mật của Tụ Nghĩa sơn trang và Khúc Thánh Châu!
Vệ Tú nói:
- Chẳng lẽ ngươi không lo lắng Hoa Bình?
Tô Chuyết đáp:
- Hoa Bình người hiền tự có trời giúp, Vệ cô nương cũng đã nói rằng cô không thèm làm ra chuyện bắt cóc uy hiếp. Lại nói, Vệ cô nương không phải thích thắng ta nhất sao? Ta nghĩ chỉ có quang minh chính đại mà đấu, mới có thể để cô cảm thấy thích thú chiến thắng chứ?
Vệ Tú hừ lạnh một tiếng, đứng lên, nói ra:
- Tô Chuyết, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Hôm nay ngươi không tiếc đắc tội Tụ Nghĩa sơn trang và ta, lại chỉ là vì một Vũ Di kiếm phái nho nhỏ. Ngươi cho rằng đám người Hàn Trung Dự sẽ cảm kích ngươi sao?
Tô Chuyết nói:
- Việc này chẳng liên quan đến cảm kích hay không cảm kích, mà là giang hồ công nghĩa phải thế!
Vệ Tú không lời nào để nói, oán hận quay người rời đi. Vừa ra đến trước cửa, nàng bỗng nhiên không đầu không đuôi nói ra:
- Tô Chuyết, không ngờ ngươi diễm phúc không cạn a! Đầu tiên là Trúc cô nương nào đó, giờ trong phòng còn cất giấu thêm một cái nữa. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tề nhân chi phúc sao? Cô nương, đừng lẩn trốn nữa, ta đã sớm phát hiện ra cô...
Nói xong cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.