Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Phong liền gõ vang cửa phòng Tô Chuyết. Tô Chuyết sớm đã ngồi trong phòng, chỉ là không muốn ra ngoài mà thôi. Y mở cửa phòng, cười nói: "Lăng công tử thật sớm!"
Lăng Phong hành lễ, áy náy đáp: "Sớm như vậy thực sự không muốn quấy rầy công tử nghỉ ngơi, chỉ là sáng sớm Thẩm phủ đưa tới một tấm thiệp mời. Tại hạ không quyết định chắc chắn được, muốn đến hỏi ý của công tử chút."
Tô Chuyết cười "Ha ha" một tiếng, nói: "Có người mời Lăng công tử, cần gì phải đến hỏi tại hạ vậy?"
Thần sắc trên mặt Lăng Phong phức tạp, nghĩ nghĩ, nói ra: "Tô công tử, xin mời đến thiên sảnh (*) dùng cơm, chờ tại hạ tỉ mỉ nói cho công tử nghe!" Nói xong, đi đầu dẫn đường phía trước, xuyên qua hành lang, không tiến vào linh đường, mà là đến thiên sảnh một bên.
(*)Thiên sảnh: Phòng dùng để chiêu đãi khách
Trong sảnh đã mang lên các món điểm tâm, chỉ bởi vì duyên cớ tang sự, tinh giản không ít. Lăng Phong mời Tô Chuyết uống trà trước, cũng không nóng nảy. Trên mặt Tô Chuyết mặc dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã có chút hiếu kỳ, rốt cục người nào sẽ ngay vào lúc này còn mời Lăng Phong dự tiệc đây? Thẩm phủ, chẳng lẽ là Thẩm Đông Lai sao? Hôm qua Thẩm phu nhân cả đêm chưa về, trong hồ lô bọn họ muốn làm gì đây?
Y chỉ nhấp một miếng trà, liền nhịn không được hỏi: "Rốt cục là chuyện gì? Lăng công tử có thể nói rồi chứ?"
Lăng Phong lấy ra thiệp mời từ trong ngực, đưa cho Tô Chuyết, nói: "Là thiệp mời của Thẩm Đông Lai, để tại hạ đến phủ thượng dự tiệc buổi trưa hôm nay."
Tô Chuyết xem thiếp mời một lần, trong đó cũng không nói rõ vì chuyện gì. Y thản nhiên nói: "Các vị cũng tính là thân thích, mời dự tiệc cũng đâu phải chuyện lạ. Lăng công tử vì sao do dự như thế? Hẳn là còn có ẩn tình gì chăng?"
Lăng Phong có chút do dự, tựa hồ không biết nên nói hay không. Rốt cục gã quyết định, mở miệng nói: "Tô công tử, tại hạ cũng không gạt công tử. Hôm qua công tử thấy đấy, bà nhị nương nhà ta là hạng người gì. Gia phụ chết bất đắc kỳ tử, bà ta chẳng những không ở nơi này túc trực bên linh cữu, còn ăn mặc thành như thế, hoàn toàn không đem gia phụ đặt trong lòng. Huynh trưởng của bà ta, Thẩm Đông Lai, hôm nay mời ta, ta thấy căn bản đang đánh chủ ý gia sản của Lăng gia ta!" Nói xong, gã hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng Tô Chuyết cũng đoán được tám chín phần mười, cố ý cười đáp: "Thẩm Đông Lai ông ta sao có thể đánh chủ ý nhà công tử vậy?"
Lăng Phong thở dài đáp: "Tô công tử, công tử có chỗ không biết, Thẩm Đông Lai đương nhiên sẽ không nghĩ chiếm lấy gia nghiệp nhà ta. Bọn họ chắc chắn mượn việc gia phụ chết bất đắc kỳ tử, để Lăng Vũ kế thừa gia nghiệp, đến lúc đó, còn không phải Thẩm gia bọn chúng được tiện nghi sao?" Gã đứng lên, đi đến cửa sổ, phóng mắt nhìn hoa viên, có vẻ hơi cô đơn.
Một lát sau, Lăng Phong lại nói: "Khi còn sống gia phụ đối với Lăng Vũ Lăng Tuyết cực kì sủng ái, Thẩm gia cũng là cúi đầu nghe theo gia phụ. Bây giờ gia phụ qua đời, cả đám bọn chúng đều lộ diện mạo!" Gã quay đầu, nhìn xem Tô Chuyết, nói ra: "Nếu như đoán không sai, bọn chúng nhất định sẽ nói ta thoát không khỏi liên quan đến chuyện của Lăng Sương, bức ta từ bỏ gia sản. Đến nay Lăng Sương bị giam trong lao, một mình tại hạ chỉ sợ tranh không nổi bọn chúng..."
Tô Chuyết im lặng gật đầu, không ngờ thân tình Lăng gia mờ nhạt đến bước này. Y đứng lên nói: "Đã như thế, không bằng ta bồi Lăng huynh cùng đến Thẩm phủ phó ước, ta cũng muốn gặp Kim Lăng phú thương Thẩm Đông Lai này, không biết như vậy được chứ?"
Lăng Phong vỗ tay, vui vẻ đáp: "Vậy thật sự không còn gì tốt hơn, có Tô công tử bồi bạn cùng tại hạ, tại hạ cũng bớt lo lắng một chút!" Dứt lời rồi mời Tô Chuyết dùng cơm, vừa tìm nói chút chuyện phiếm, không nói tiếp chuyện Thẩm phủ. Ăn xong điểm tâm, lại rảnh rỗi trò chuyện một hồi, hai người mới ngồi lên xe ngựa, rồi hướng Thẩm phủ mà đi.
Thẩm phủ ở vào thành đông Kim Lăng, trạch viện rất lớn, chung quanh cũng đều là chút người không phú thì quý. Lăng Phong xuống xe, cùng Tô Chuyết đi đến cửa chính. Sớm có người thông báo vào trong, không bao lâu một lão giả thon gầy ra đến, vẻ mặt tươi cười, tiến lên đón, nói: "Lăng công tử tới, mau mời! Mau mời!"
Lăng Phong nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, nói: "Ngươi là ai?"
Lão kia cười làm lành đáp: "Tiểu nhân Thẩm Phú, thẹn làm quản gia Thẩm phủ, phụng mệnh lão gia, đặc biệt ở đây nghênh đón công tử. Công tử mau mời vào!"
Tô Chuyết đứng trước cửa, cũng không động. Y từ biểu lộ Lăng Phong, đã đoán được gã tất nhiên nhận biết lão Thẩm Phú này. Vừa rồi cố ý hỏi một câu, có lẽ chỉ là phát tiết bất mãn trong lòng đi. Tô Chuyết ngẩng đầu, nhìn trên đầu cửa hai chữ "Thẩm phủ" lớn chừng cái đấu, thấp giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên khí phái, giá đỡ cũng không nhỏ..."
Thẩm Phúc tiễn hai người vào phòng khách, Thẩm Đông Lai đã chờ trong sảnh. Khuôn mặt ông ta và Thẩm phu nhân quả nhiên giống nhau đến mấy phần, chỉ là dáng người ung phù, bụng phệ, xác thực có mấy phần phúc hậu. Lăng Vũ ngồi ở một bên, trông thấy Tô Chuyết đi theo sau lưng Lăng Phong, đột nhiên đứng dậy cả giận nói: "Lăng Phong, sao ngươi đem hắn mang đến? Hôm nay là gia yến, mang người ngoài tới, là có ý gì?"
Ngược lại Lăng Tuyết ở bên thấy Tô Chuyết thay đổi một thân y phục sạch sẽ, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, rất hứng thú dò xét trên dưới. Tô Chuyết vừa thấy nàng, liền nhớ lại chuyện tối qua, mặt không khỏi đỏ lên, đem ánh mắt chuyển tới nơi khác.
Lăng Phong thấy Lăng Vũ vô lễ, có chút tức giận, nói: "Lăng Vũ, Tô công tử là bằng hữu của ta, chẳng lẽ không thể tới sao? Còn có, dù sao ta cũng là đại ca đệ, đệ gọi thẳng danh hào như thế, có phải thật không lễ phép hay không hả? Lan truyền ra ngoài, người khác chỉ nói gia phong Lăng gia ta không nghiêm!" Dứt lời, nặng nề "Hừ" một tiếng.
Hai người vừa thấy mặt, liền giương cung bạt nỏ. Lăng Vũ còn muốn nói tiếp, Thẩm Đông Lai phất tay ngừng, cười nói: "Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng mừng lắm sao. Vị Tô công tử đây chịu đến dự, đó là vinh hạnh của người Thẩm mỗ ta, mọi người nhanh mời vào chỗ đi!"
Tô Chuyết thầm khen, gã Thẩm Đông Lai này bề ngoài không đẹp, nhưng làm người lại già dặn khéo đưa đẩy, không thể khinh thường. Đám người theo vị trí mà ngồi, Thẩm Đông Lai bưng chén rượu lên, nói với Lăng Phong: "Lăng Phong, đến, ta kính cháu trước một chén!"
Lăng Phong nhìn cũng không nhìn, lạnh lùng đáp: "Trong thời gian để tang, tha thứ tiểu chất không thể uống rượu!"
Thẩm Đông Lai sững sờ, chén rượu giơ lên hơi chao đảo một chút. Nhưng ông ta rất nhanh đè xuống không vui, cười nói: "Là ta sơ sót. Người tới, lên chén trà cho Lăng đại công tử!"
Lăng Phong lớn tiếng đánh gãy ông: "Không cần! Ý nghĩa của bữa cơm hôm nay, lòng dạ mọi người biết rõ, cần gì phải che che lấp lấp đây? Ông sợ người khác không biết mưu đồ của Thẩm gia các người sao?"
Thẩm Đông Lai hàm dưỡng cho dù tốt, cũng có chút phát cáu. Thẩm phu nhân ngồi ở một bên một mực không nói gì, lúc này nhịn không được nói: "Lăng Phong, ngươi tỏ vẻ cái gì? Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không sợ kể cho người ngoài nghe. Lăng Sương là anh em ruột của ngươi, hắn sát hại lão gia, chẳng lẽ ngươi có thể rõ ràng thoát được liên quan sao? Chỉ sợ ngươi cũng là đồng mưu đi!"
Lăng Phong bị bà ta trắng trợn chỉ ra, giận quá thành cười, quay đầu liếc mắt nhìn Tô Chuyết, nói: "Thế nào? Tại hạ nói không sai chứ?"
Tô Chuyết cười nhẹ một tiếng, cũng không trả lời. Lăng Phong cả giận nói với Thẩm phu nhân: "Chẳng phải bà ham muốn sản nghiệp Lăng gia chúng ta sao? Cần gì phải giội nước bẩn trên người ta? Bất quá ta cũng nói cho bà, ta là trưởng tử, từ ta kế thừa tổ nghiệp là chuyện bình cmn thường, mặc kệ ở đâu, đều là có lý!"
Thẩm Đông Lai cười "Ha ha" một tiếng, nói: "Lăng Phong, cháu đừng nổi giận. Lăng Vũ cũng như cháu, đều là con trai của Lăng gia, hơn nữa rất được phụ thân cháu sủng ái. Ta nghĩ, cho dù phụ thân cháu tại thế, cũng sẽ đem gia nghiệp truyền cho Lăng Vũ đi! Theo ta được biết, Lăng Phong cháu quản lý sinh ý cũng có mấy năm, Lăng lão gia tử cũng không thưởng thức, lúc này ông ta mới đến Kim Lăng, muốn nhìn thử lão nhị có tiền đồ hay không. Xem ra, ông ta cũng không có ý truyền gia nghiệp cho cháu chứ?"
Lăng Phong bác bỏ: "Sao ông biết tiên phụ sẽ truyền nghiệp cho Lăng Vũ? Lăng Vũ bất quá là một thằng thiếu gia ăn chơi, thứ nhất tiên phụ chưa lập di chúc, thứ hai chưa từng nói qua muốn truyền nghiệp!"
Thẩm phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Làm sao ngươi biết lão gia chưa lập di chúc hả?"