Ba dặm phố dài, bách tính xem náo nhiệt chật ních hai bên đường. Một đội quan binh áp giải một cỗ xe chở tù, chậm rãi hướng pháp trường mà đi. Trước nhất đội ngũ là hai tên gõ chiêng dẹp đường, quan binh tay cầm trường thương, vây xe chở tù vào giữa, mười phần cảnh giác. Phía sau là một chiếc kiệu quan, đi chậm rãi. Cuối cùng còn đi theo một đội giáp sĩ, chiến trận thật không nhỏ.
Dân chúng không rõ nội tình còn tưởng rằng là muốn xử quyết cường đạo gì. Có người hướng xe chở tù chỉ trỏ, nói: "Tình cảnh lớn như vậy, Gã tù phạm này nhất định là một đạo tặc cùng hung cực ác! Bằng không sao phải phái nhiều lính hộ tống như vậy?"
Một người bên cạnh kỳ quái nói: "Nhìn kẻ này trắng nõn, tay chân lèo khèo, thế nào cũng không giống cường đạo gì a?"
Một người khác xùy nói: "Các người thật sự là kiến thức hạn hẹp, kẻ này không phải cường đạo gì! Bản án Lăng Chí Thiện hồi trước truyền đi xôn xao kia, đây chính là hung thủ, là con của hắn!"
Người trước đó "A" một tiếng, cảm thán nói: "Nhi tử giết lão tử, phải chịu trời phạt a! Hắn đến cùng mưu đồ gì đây?"
Mấy người bên cạnh cũng cảm khái một trận. Đột nhiên một người nói: "Các người không nên nói bậy! Huynh ấy không phải hung thủ!"
Những người kia nhìn lại, nguyên lai là một nữ tử. Đầu nàng mang nón liễu, lụa mỏng che khuất khuôn mặt, không thấy rõ là ai. Người kia hừ một tiếng, nói: "Cô là ai hả? Làm sao còn giúp gã tù phạm này nói chuyện đây? Hắn sắp mất đầu rồi, còn không phải hung thủ sao?" Nói xong quay đầu, lại không để ý đến nàng, tiếp tục chỉ trỏ.
Nữ tử khe khẽ thở dài, biết mình căn bản không cách nào ngăn chặn miệng đám người. Nàng quan sát Lăng Sương trong xe chở tù, trong mắt lại lã chã nước mắt. Nha hoàn Lục Ngạc bên người không nỡ, đỡ lấy nàng, nói: "Tiểu thư, tiểu thư chớ khóc nữa, nước mắt đều đã khóc khô rồi... Hừ, tên Tô Chuyết kia thật không phải thứ gì! Còn tưởng rằng hắn có thể cứu Lăng công tử, tiểu thư ăn nói khép nép cầu hắn. Ai ngờ hắn chỉ lo chính mình khoái hoạt, vậy mà lại không lộ diện..."
Tô Cầm không nghe nàng dông dài, buông tay nàng ra, rồi theo xe chở tù đi lên phía trước, ánh mắt một chốc cũng không rời bóng người trong xe chở tù.
Đối diện ngay ở đường phố, Tô Chuyết bỗng dưng hắt xì. Y xoa xoa cái mũi, tự nhủ: "Ai đang nói xấu mình?" Bất quá y cũng không tiếp tục suy nghĩ lung tung, con mắt nhìn chằm chằm Lăng Sương, bước nhanh hướng pháp trường mà đến.
Lăng Phong không đi theo Tô Chuyết. Hắn nói không muốn thấy cảnh em trai thụ hình, một mình quỳ gối trước linh cữu của Lăng Chí Thiện, không nói một lời. Tô Chuyết không quan tâm hắn, vội vàng đuổi tới pháp trường, nhất định muốn cứu Lăng Sương.
Lăng Sương đứng trong xe chở tù, hai mắt vô thần, cũng mắt điếc tai ngơ với lời nghị luận chung quanh. Hắn vốn cho rằng gặp được Tô Chuyết, thì có một chút hi vọng, ai ngờ sắp phải lên đoạn đầu đài nhanh như vậy. Lăng Sương đã bỏ chống cự, nhận mệnh. Chỉ là còn một người cuối cùng để hắn nhớ nhung, đó chính là Tô Cầm. Không biết hôm nay nàng có thể tới xem hắn hành hình hay không.
Một đường Lăng Sương cứ phát ngốc như vậy, thẳng đến bị người đẩy lên hình đài, mới rốt cục có cảm giác. Hắn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, ngắm nhìn đám người nơi xa, hi vọng có thể tìm tới cái bóng của Tô Cầm trong đó. Chỉ là đám người chen chúc, chỗ nào có thể tìm thấy nàng đây?
Tô Cầm đang đứng ở trong đám người, cũng đang nhìn Lăng Sương, hai mắt sưng đỏ, rốt cuộc khóc không được nữa. Chỉ sợ chờ một lúc nhìn thấy tràng cảnh hành hình, nàng liền rốt cuộc chống đỡ không nổi.
Lữ Tri phủ Lữ Hiếu Như ngồi trên đài giám trảm, nhìn sắc trời, nháy mắt với sư gia ở bên. Người sư gia kia gật đầu, tay cầm tội trạng, đi đến trước đài, lớn tiếng đọc lấy tội trạng Lăng Sương, Không ngoài các loại như "Ngỗ nghịch chi tử, tổn hại nhân luân, lấy con giết cha, tội ác tày trời".
Sư gia đọc xong, Lữ Hiếu Như lớn tiếng nói: "Canh giờ đã đến, chém!" Nói xong, vẽ một gạch đỏ trên lệnh bài, ném một thanh ra ngoài.
Đao phủ giơ đao sắt lên, thoáng hiện từng trận sáng lạnh. Bỗng nhiên trong đám người, một người hô: "Chậm!" Một tiếng này đột ngột đến cực điểm, đao phủ cũng sững sờ một chút. Chỉ thấy Tô Chuyết chen qua đám người, chạy đến trên đài, trong miệng hô: "Chậm hành hình đã! Chờ một chút!"
Đao phủ nhìn về phía Tri phủ, trưng cầu ý của ông. Lữ Hiếu Như thì nhìn xem Tô Chuyết, nghiêm nghị quát: "Lớn mật! Ngươi là người phương nào, dám ngăn cản hành hình sao?"
Tô Chuyết khom mình hành lễ, nói: "Đại nhân, ngài không nhớ ta rồi? Ta gọi Tô Chuyết, mấy tháng trước, gặp qua một lần."
Lữ Hiếu Như nghĩ tới, nói: "Nha! Nguyên lai là ngươi, lần trước ngươi giúp Tần Lôi phá án, rất có bản lĩnh. Thế nào, lần này chẳng lẽ muốn lật lại bản án vì Lăng Sương sao? Vụ án này đều đủ nhân chứng vật chứng, Hình bộ cũng đã hạch chuẩn, có thể nói thiết án như sơn (án thép như núi)! Ngươi đừng muốn ngăn cản hành hình hôm nay!"
Tô Chuyết cười đáp: "Đại nhân, ngài sai rồi, ta không phải đến lật lại bản án. Nghi phạm Lăng Sương tự tay giết chết phụ thân của hắn, đây là mọi người tận mắt thấy, ván đã đóng thuyền. Có thể nói hắn tội ác tày trời, tội ác tày trời!"
Y vừa nói câu này, Lăng Sương không khỏi sững sờ, kinh ngạc nhìn qua y. Tô Cầm trong đám người, thấy Tô Chuyết hiện thân, trong nháy mắt hiện lên một chút hi vọng, ai ngờ gã nói ra những lời ấy, đảo mắt lại vùi vào tuyệt vọng. Nàng vô cùng buồn bã giận dữ, xuyên qua đám người, mở miệng mắng: "Tô Chuyết, người là tiểu nhân hèn hạ! Coi như mắt ta mù rồi, lại có thể tin tưởng ngươi!" Hô xong, tê liệt ngã xuống đất, ríu rít khóc lên.
Đám người thấy nàng khóc đến thương tâm, nhất thời không tiện nói gì. Lữ Hiếu Như nghe Tô Chuyết, thì có chút buồn bực, hỏi: "Nếu ngươi không có dị nghị gì với vụ án này, vì sao lại muốn tới ngăn cản bản quan hành hình hả?"
Tô Chuyết nói: "Lữ đại nhân, ngài có chỗ không biết. Mấy ngày nay ta tỉ mỉ tra xét vụ án này một hồi, phát hiện một manh mối trọng đại. Lăng Sương xác thực là thủ phạm không thể nghi ngờ, nhưng bản án còn có một tên tòng phạm, chưa sa lưới. Bởi vậy ta mới muốn ngăn cản đại nhân hành hình, muốn bắt luôn gã tòng phạm này, đem ra công lý!"
Lữ Hiếu Như sững sờ, nghĩ không ra còn có tòng phạm gì, hỏi: "Tòng phạm là ai?"
Tô Chuyết đáp: "Không là kẻ khác, chính là Kim Lăng tổng bộ, Tần Lôi! Hắn lấy cớ làm việc nơi khác, nhưng thật ra là hiệp trợ Lăng Sương phạm án. Kể từ đó, cũng không ai hoài nghi đến trên đầu hắn."
Lăng Sương nghe xong, lập tức cả giận nói: "Quả thực nói hươu nói vượn! Tô Chuyết, sao cậu có thể vu hãm Tần đại ca?"
Lữ Hiếu Như thì càng thêm buồn bực, tên Tần Lôi này rõ ràng là chính mình cố ý phái đi, làm sao lại thành tòng phạm rồi. Nhưng ông ta lại nghĩ một chút: Tên Tần Lôi này từ trước đến nay không hợp với mình, ta đã sớm muốn diệt trừ hắn. Nếu như gã Tô Chuyết này thật có thể giúp ta trừ bỏ Tần Lôi, thì vẫn có thể xem là một diệu kế! Nghĩ như vậy, ông ta liền có chút do dự.
Tô Chuyết không chút nào để ý người ngoài, tiếp tục nói: "Lữ đại nhân, Lăng Sương đã là tử tù, trễ một khắc hành hình cũng không sao. Nếu như thả tòng phạm Tần Lôi chạy rồi, thế nhưng là thất trách thật lớn a!"
Y nói một hồi làm Lữ Hiếu Như tâm động, ông ta hỏi: "Tô Chuyết, ngươi có biện pháp bắt lấy gã Tần Lôi này, để hắn nhận tội sao?"
Trong lòng Tô Chuyết cười thầm, trên mặt bất động thanh sắc, nói: "Không dối gạt đại nhân, ta đúng là thám thính được hôm nay Tần Lôi muốn lặng lẽ lẻn đến biệt thự Thủy Hương. Chỉ cần chúng ta chờ ở chỗ sườn núi, chờ Tần Lôi tự chui đầu vào lưới, không sợ hắn không nhận tội!"
Lữ Hiếu Như đại hỉ, vỗ bàn một cái, quát lớn: "Tốt! Lập tức truyền lệnh, áp giải phạm nhân, tiến đến biệt thự Thủy Hương!"
Đám binh sĩ ồn ào đáp dạ. Tô Cầm đã sắp khóc ngất, do Lục Ngạc đỡ lấy, chậm rãi hướng biệt thự Thủy Hương mà đi, muốn nhìn xem kết quả. Tô Chuyết theo sau lưng Lữ Hiếu Như, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.