Tô Chuyết đưa mắt nhìn Trác Vũ rời đi, trong lòng như cũ khó mà yên tâm. Y hướng Lưu Vấn Thiên chào từ biệt, đi đến khách sạn. Hoa Bình nhất định còn đang đợi mình, mà bước kế tiếp của kế hoạch cũng cần gã đi làm. Đương nhiên, còn có một sự kiện trọng yếu nhất, chính là hảo hảo ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần.
Tô Chuyết nghĩ như vậy, bất giác bước nhanh hơn. Dọc đường Quang Đức phường, quả nhiên thấy trên đường có mấy tên quan sai đang tìm kiếm đạo sĩ họ Lưu khắp nơi. Nhưng phường này gần sát phố xá sầm uất, căn bản không có đạo quán, càng không nói đến đạo sĩ gì. Tô Chuyết ẩn ẩn cảm thấy phương pháp này thiếu sót, nhưng nhất thời khó có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đành phải để Lưu Vấn Thiên giày vò, chỉ mong như vậy có thể thoáng chấn nhiếp hung thủ. Hơn nữa hiện tại chuyện của Hoa Bình cũng đến bước quan trọng rồi, tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Trở lại khách sạn, Hoa Bình cũng không ngủ ngon một đêm, đang trong phòng chờ tin tức. Tô Chuyết vừa thấy gã, liền nói: "Huynh nhanh thu thập một chút, chuẩn bị ra khỏi thành!"
Hoa Bình sững sờ, hỏi: "Ra khỏi thành làm gì?"
Tô Chuyết nói: "Đại tướng quân Hữu vũ vệ, Vương Thành, gần nhất đều ở thao trường ngoài thành diễn Binh, muốn vặn ngã trưởng sử, nhất định phải mời ông ta về!"
Hoa Bình nghi ngờ nói: "Sao cậu biết đại tướng quân là Vương Thành? Còn biết bây giờ ông ta đang ở thao trường ngoài thành?"
Tô Chuyết cười đáp: "Nếu muôn làm chuyện gì, đầu tiên phải hiểu huynh đối mặt với kẻ nào. Ta vừa đến Trường An, đã điều tra qua mấy người Hữu vũ vệ."
Hoa Bình kính nể từ đáy lòng, nhưng lại nghi ngờ nói: "Thế nhưng Vương đại tướng quân sẽ nghe lời ta sao, có thể trở về sao?"
Tô Chuyết mỉm cười, đáp: "Theo ta được biết, Vương Thành là người thô hào, từ trước đến nay nắm lớn không quản nhỏ. Nếu như thật lòng bẩm báo, ông ta nhất định sẽ không để ý tới huynh. Nhưng nếu có kẻ muốn suất quân tạo phản, ông ta nhất định sẽ chạy về trong đêm! Bây giờ huynh đến thao trường, đem tin tức mấy người Lưu Trung có ý đồ suất bộ tạo phản, tiết lộ cho Vương Thành, nhất định phải làm cho ông ta chạy về trước giữa trưa ngày mai!"
Hoa Bình giật mình, nói: "Lưu Trung muốn tạo phản? Sao có thể?"
Tô Chuyết hừ một tiếng, đáp: "Ta để hắn tạo phản, hắn đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời!"
Hoa Bình có chút bận tâm, nói: "Tô Chuyết, loại chuyện này không phải chơi, vạn nhất rước họa vào thân, thì sẽ khó giữ được tính mạng, cậu cần phải thận trọng!"
Tô Chuyết thở dài, nói: "Ta hiểu. Chỉ là không đi chiêu hiểm này, khó có thể đường đường đối phó đến trưởng sử phủ đô đốc."
Hoa Bình vỗ vỗ bả vai Tô Chuyết, đứng dậy đi ra cửa. Tô Chuyết một mình lưu ở trong phòng, thở dài một hơi, chợt cảm thấy từng cơn buồn ngủ đánh tới. Y nằm uỵch xuống giường, bất tỉnh nhân sự, chìm vào ngủ say.
Một cơn ác mộng luân phiên này, thật sự ngủ rất khó chịu. Tô Chuyết đột nhiên từ trong mộng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, trời đã đen rồi. Trong phòng không có đốt đèn, đưa tay không thấy được năm ngón. Y thở hổn hển vài hơi, cảm giác bất an trong lòng càng rõ ràng.
Tô Chuyết đứng dậy, cũng không đi châm đèn, dùng nước lạnh rửa mặt, rồi vội vàng hướng Quang Đức phường mà đi. Lúc này đã sắp hết giờ Hợi, trên phố đã cấm đi. Tô Chuyết không có bằng chứng thông hành, bị vệ binh ngăn lại tại cửa phố.
Y vội vã hỏi: "Quang Đức phường không phải là có nha dịch Hữu nhai sử tuần sát sao? Bọn họ đâu rồi?"
Một tên vệ binh nói: "A, ngươi nói chính là bọn hắn a. Hôm qua vẫn rất chăm chỉ tuần tra, hôm nay lại không được rồi, lúc này đại khái tìm chỗ mà ngủ đi."
Trong lòng Tô Chuyết nhảy một cái, thầm kêu không tốt. Đột nhiên, tiếng thét của một đứa bé xẹt qua chân trời, đánh vỡ ban đêm yên tĩnh. Tô Chuyết giật mình, bật thốt lên: "Từ phía đông phường truyền đến!"
Vệ binh kia cũng giật nảy mình, nhất thời có chút không biết làm sao. Tô Chuyết nói với một người: "Ngươi nhanh đến phủ thượng hữu nhai sử bẩm báo, cấp tốc! Lưu hai người ở đây trông coi, những người khác đi theo ta!"
Tô Chuyết phân phó, tự có một cỗ uy nghiêm, năm sáu tên vệ binh kia vậy mà tự giác nghe theo sắp xếp của y. Tô Chuyết mang theo ba, bốn người, thẳng đến hướng đông. Vừa chạy vào một đầu hẻm nhỏ, chỉ thấy đối diện một tiểu hài nhi tóc quả đào chạy tới, vừa chạy vừa kêu.
Tô Chuyết ôm chặt nó, hỏi: "Mới vừa rồi là cậu kêu?"
Tiểu hài nhi kêu khóc nói: "Chết rồi... Chết rồi..." Nói xong, chỉ tay về đằng sau.
Tô Chuyết ôm lấy nó, chạy vào trạch viện được chỉ. Cửa viện mở ra, trong viện tươi mát tao nhã, bày biện đơn giản. Một cái lô sắt lớn trong viện, giống như lư hương, bên trong còn ánh lửa thiêu đốt. Nhà chính mở rộng, trống rỗng. Một người tóc tai bù xù, nằm quỳ dưới đất, dưới thân chảy ra dòng máu ồ ạt.
Tô Chuyết buông xuống đứa bé kia, bước lên phía trước, xem xét người kia. Chỉ thấy người đó đã khí tuyệt, vết thương trước ngực đang không ngừng trào máu ra ngoài. Y thầm nghĩ: "Thi thể còn nóng, vết thương phun máu, hung thủ vừa mới hành hung, nhất định còn chưa đi xa!"
Y vọt ra nhà chính, đứng ở trong viện, đảo mắt một vòng, trong đầu hiện lên mấy đường lộ tuyến có thể đào tẩu: Nơi đây nằm ở góc Đông Nam Quang Đức phường, tường ngoài sau viện chính là cửa phố, có vệ binh trấn giữ; vừa rồi chính mình từ phía cửa chính mà đến, cũng không thấy ai; bên trái trạch viện không có đường tắt, chỉ có từ phía bên phải! Tô Chuyết bật thốt lên: "Bên phải là ngõ cụt, mau đuổi theo!"
Mấy tên vệ binh vội hướng bên ngoài đuổi theo, vừa vặn thấy Trác Vũ sắc mặt kinh hoàng chạy vào, một đám nha dịch xa xa đi theo. Trác Vũ tiến vào trạch viện, quả nhiên thấy người đã chết, bật thốt lên: "Thôi rồi!"
Tô Chuyết đuổi tới ngõ hẻm bên phải, ai ngờ trong ngõ nhỏ trống rỗng, căn bản không có ai. Trong lòng y giật mình, mờ mịt nhìn bốn phía, tường rào xung quanh đều rất cao. Nếu như Hung thủ leo tường chạy đến viện nhà người khác, không thể không có động tĩnh. Hơn nữa nơi đây đều là trạch viện lớn, trong viện nhất định có tôi tớ hoặc chó nhà, làm sao một chút cảnh báo đều không có?
Trác Vũ mang theo một đám thủ hạ, trong lòng lo sợ, đến hỏi Tô Chuyết: "Tô công tử, hung thủ đi đâu rồi?"
Tô Chuyết khẽ lắc đầu, nói: "Trước tiên tản ra tìm một chút đi..." Nói xong rồi lâm vào trầm tư.
Trác Vũ vội vàng hét lệnh đám người điều tra, chính mình ảo não nói: "Đều tại ta lười biếng! Vốn cho rằng ban ngày đem đạo sĩ họ Lưu đều mang về phủ nha, liền không sao rồi, ai biết... Ôi..."
Đồng hương bốn phía nghe thấy động tĩnh, đều bị đánh thức. Rất nhiều người đốt đèn, khoác lên quần áo, đi ra xem chuyện gì xảy ra. Chỉ một lúc sau, Lưu Vấn Thiên cũng mang theo một đám người chạy đến. Ông ta vừa vào cửa, liền phàn nàn nói: "Không phải đều đã tìm được tất cả đạo sĩ họ Lưu sao? Thế nào còn ra chuyện?"
Trác Vũ bước lên phía trước phụ họa nói: "Đúng vậy a! Thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra..."
Lưu Vấn Thiên "Hừ" một tiếng, nói ra: "Các ngươi có phải lười biếng hay không, không có thật tốt tuần tra?" Ông ta đối với đám nha dịch dưới tay mình ngược lại rõ như lòng bàn tay.
Trác Vũ nói quanh co hai câu, nói không ra lời. Tô Chuyết không có lòng để ý tới chuyện của bọn họ, dò xét bốn phía. Chỉ thấy trong nhà chính trống rỗng, đơn giản chỉnh tề, không có dấu vết đánh nhau. Người chết thân mang một bộ đạo bào, đã bị máu tươi dưới thân thấm ướt.
Tô Chuyết lật lại thi thể, bộ ngực người kia trúng đao, xem xét qua loa, giống hệt với vết thương của hai người chết trước. Ngón trỏ tay phải của người chết bị cắt một lỗ hổng, vết thương trên ngón tay đã cứng lại. Mà không ngoài sở liệu chính là, dưới thân người chết cũng có hai câu thơ:
Vạn lý trường thiên dạ lang quốc,
Tam niên quy cập trường phong sa!
Lưu Vấn Thiên đứng ở một bên, hít vào một hơi, oán hận nói: "Tên hung thủ này cuối cùng vẫn là xuất thủ! Thế nhưng chúng ta đều đã mang về tất cả đạo sĩ họ Lưu, gã này là ai?"
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Người này mặc dù mặc đạo bào, nhưng không phải là đạo sĩ thật!"