Tô Chuyết rời khỏi Kim Lăng, vượt qua Trường Giang, một đường hướng tây bắc, đi vào cảnh nội Hà Nam. Dần vào bắc địa, phong cảnh tự nhiên khác biệt với Giang Nam. Hắn vắt qua lưng lừa, thủng tha thủng thẳng, một đường du sơn ngoạn thủy. Hai bình rượu ngon lấy được trong nhà Tần Lôi cũng miễn cưỡng sắp hết rồi. Tô Chuyết tuy thích rượu, lại không chè chén say sưa, huống hồ hầu bao thấy đáy, càng phải tiết kiệm một chút.
Tô Chuyết ngửa đầu, nhỏ vào đầu lưỡi giọt rượu cuối cùng trong bầu, thở dài ném bầu rượu trống vào trong bụi cỏ bên đường. Chợt nghe thấy sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập, không biết phát sinh chuyện gì. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi mù che trời, vội vàng kêu to con lừa vọt ra tránh ở bên đường.
Mười mấy tên hán tử eo giắt đao kiếm phi ngựa mà qua, chạy rất gấp. Tô Chuyết chờ bụi mù tiêu tan, mới lại lần nữa lên đường. Đi xa một chút, liền trông thấy một tòa trấn ngoại thành, phương viên không lớn, nhưng người người nhốn nháo. Trên trấn phần lớn là khách sạn tiệm cơm, nhà nhà làm nên ăn ra.
Tô Chuyết liền hỏi mấy khách sạn, nhưng đều đã ở đầy rồi, quả thật không cách nào có thể tưởng tượng. Dạo lướt nửa ngày, nhìn xem đã giữa trưa rồi, Tô Chuyết đi vào quầy rượu của một khách sạn cuối phố, tên là Bình An. Chỉ thấy trong đại sảnh đã đầy người ngồi đó, chỉ còn lại một tấm bàn trống hướng cửa ra vào, bởi vì vị trí không tốt, chưa có người nào ngồi. Tô Chuyết ghé mắt, đột nhiên thoáng nhìn một bên phòng lớn, một đám người áo lam ngồi mấy tấm bàn bên, trong tay từng người đặt trên cương đao, đúng là một đám người vừa gặp trên đường.
Tô Chuyết thầm nghĩ: Quả thật có duyên. Trực tiếp thong thả bước đến quầy hàng, chưởng quỹ là một người trung niên, ngẩng đầu cười nói: "U, khách quan, ăn cơm hay là ở trọ?"
Tô Chuyết còn chưa lên tiếng, một người nhanh chân đi đến quầy hàng, lớn tiếng nói: "Chủ quán, ta muốn ở trọ!"
Tô Chuyết sững sờ, thầm nghĩ: "Người này sao không hiểu quy củ đến trước đến sau?" Chưởng quỹ kia thì vui vẻ nói: "Được rồi, tiểu điếm chỉ còn một gian phòng, khách quan ngài đến thật đúng lúc, một lượng bạc một đêm!"
Người kia vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Cái gì? Một lượng? Ông đây là hắc điếm sao?"
Chưởng quỹ liếc mắt nói: "Khách quan chê đắt không ở cũng được a! Ngược lại khách điếm trên trấn đều đã đầy rồi, giá tiền tự nhiên nước lên thì thuyền lên. Chỉ một gian này, muốn ở hay không!"
Tô Chuyết cười thầm, đưa tay ước lượng túi tiền, vẻ mặt lập tức cực kỳ khó coi. Người kia còn muốn lý luận với lão bản, Tô Chuyết vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Huynh đài huynh đài, nếu không như vầy đi, hai người chúng ta ở chung một gian, gánh vác một lượng bạc này, huynh đài cảm thấy thế nào?"
Người kia hơi do dự, có chút tâm động. Chưởng quỹ tay cầm chìa khóa quơ quơ, không nhịn được nói: "Ở hay không ở?"
Người kia có điều rất tức tối với vẻ được lợi của chưởng quỹ, đem một khối bạc vụn nặng nề vỗ trên bàn một cái, lớn tiếng nói: "Tốt!" Đoạt lấy chìa khoá, liền đến cái bàn trống kia ngồi.
Tô Chuyết nhìn bạc vụn kia không quá nửa lượng, mỉm cười, cũng lấy ra một chút bạc vụn lẻ tẻ giao đến trong tay chưởng quỹ, hỏi: "Lão bản, trên trấn này làm sao náo nhiệt như vậy a?"
Chưởng quỹ nghe xong liền hiểu được, cười nói: "Lần đầu tiên khách quan tới chỗ này chứ? Có chỗ ngài không biết, nơi này tên là Độ Khẩu trấn (trấn bến đò), hướng mười dặm tây bắc chính là bến phà Phong Lăng. Người buôn bán người đi đường từ Nam chí Bắc, muốn qua Hoàng Hà, đều phải đánh qua chỗ này, ngài nói làm sao không náo nhiệt được? Hơn nữa hai ngày này, gió to nước xiết, hai ngày tiếp theo không có đò ngang, ai cũng phải ngưng lại ở đây."
Tô Chuyết nghe ra sự đắc ý hứng phấn vô cùng trong khẩu khí của ông ta, cũng không muốn nhiều lời với y, quay đầu đi đến bàn bên cạnh, ngồi ở đối diện người kia. Tô Chuyết dò xét người kia một chút, thấy dáng vẻ hắn cũng không quá hai lăm hai sáu tuổi, thân hình không cao, mặc một thân quần áo vải thô, mày rậm mắt to, tướng mạo trung thực, mở miệng hỏi: "Tiểu đệ Tô Chuyết, xin hỏi cao tính đại danh của huynh đài?"
Lúc này tiểu nhị bưng tới một bát mì sốt cho người kia, đặt ở trước mặt gã, hỏi Tô Chuyết: "Khách quan, ngài cần món gì?"
Người đối diện kia cũng không ngẩng đầu, từ trong bọc quần áo một bên, lấy ra ba cái bình sứ nhỏ, chỉnh tề bày ở trước mặt. Tô Chuyết rất hứng thú nhìn qua gã, thình lình gã nói ra: "Hoa Bình."
Tô Chuyết sững sờ, mới hiểu được là gã đang trả lời mình, nói với tiểu nhị: "Giống vị huynh đài này."
Tiểu nhị hấp tấp rời đi, Hoa Bình thì kẹp đũa lên, tay trái lần lượt cầm lấy bình sứ, nhẹ nhàng hướng trong mì rung lên ba lần, rắc ra một chút bột phấn. Gã làm xong từng bước, mới trộn đều mì sợi, bắt đầu ăn ngụm lớn.
Tô Chuyết thấy dáng điệu của gã, ăn vô cùng thơm ngon, không khỏi thấy lạ trong bình sứ nhỏ đó chứa cái gì. Không bao lâu tiểu nhị bưng mì đến, Tô Chuyết nhìn trước mắt có câu đố khó giải, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu. Thế là y mặt dày nói: "Hoa huynh, cái này..."
Hoa Bình ngẩng đầu lên nhìn, thấy y đưa tay chỉ hướng mấy cái bình sứ của mình, minh bạch Tô Chuyết có ý gì, nói một tiếng "Xin cứ tự nhiên". Tô Chuyết hết sức cao hứng, cũng học bộ dáng của Hoa Bình, cầm lấy ba chiếc bình trong tay, rắc ra chút bột phấn, lúc này mới phát hiện hóa ra là muối, hồ tiêu và hoa tiêu mà thôi.
Tô Chuyết nhịn không được cười lên, lại hỏi: "Hoa huynh, huynh đây là từ trong quân đội quy tịch (về quê) hồi hương sao?"
Hoa Bình giật mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Chuyết, nói: "Các hạ là ai? Sao lại nhận thấy được?"
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Ta chỉ là thuận miệng đoán thôi. Vừa rồi ta thấy huynh đài đi đường ngay thẳng như gió, rõ ràng giống như là viên quan nhỏ. Mà trên mặt huynh đài có vẻ phong sương, tùy thân còn mang theo đồ gia vị, xem ra là thường xuyên ngủ ngoài trời dã ngoại. Hơn nữa huynh đài nói tiếng phổ thông rất khá, tuy nhiên vẫn mang một chút khẩu âm của đất Hà Bắc Yến Triệu. Chỉ là dựa vào mấy điểm này, ta liền lớn gan suy đoán huynh đài là xuất thân binh nghiệp."
Hoa Bình cảm giác sâu sắc bội phục, nói: "Các hạ nói không sai chút nào."
Tô Chuyết lại hỏi: "Trong quân đội bị chọc tức, chờ không nổi nữa rồi sao? Ta xem huynh đài không mặc quân phục, cũng không có lệnh bài nơi trạm gác, mà ngữ khí trong lời nói lại có vẻ thất lạc không vui, chắc là bị giải tịch đi? Khi huynh đài ngồi, ưỡn eo đến mức có chút mất tự nhiên, đại khái là chịu trượng hình (hình phạt đánh bằng gậy), đúng hay không?"
Hoa Bình trợn mắt há mồm, nói: "Cậu là người hay quỷ? Giống như là tận mắt thấy vậy? Các hạ nhất định đã sớm nhận biết ta! Hay là Ngưu đô đầu phái tới? Tóm lại các hạ điều tra ta để làm gì?"
Tô Chuyết đang muốn giải thích, liền nghe một thanh âm ""Đùng"" vang lên. Tô Chuyết vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy đám người áo xanh kia đẩy nát chén bát, từng người cầm lấy đao kiếm, căm tức nhìn một bên khác của phòng lớn.
Một bên khác cũng có tám chín nam tử thân mang một kiểu áo trắng, cũng cầm đao kiếm nơi tay, không chút nào yếu thế. Hai bên nói cũng không nói liền giằng co. Người khác trong tiệm vừa thấy thế trận này, cũng thấy tình hình nhạy bén, không để ý tới ăn cơm, liền vội vàng chuồn khỏi tiệm.
Hoa Bình dò xét hai bên, cũng ý thức được tình thế không ổn, vội vàng thu nhập bao phục xong, thấy trong chén còn lại vài hớp, lại há mồm nuốt hết. Ai ngờ hắn sốt ruột, ngược lại nghẹn rồi, nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Nhân mã hai bên tụ đến trong đại sảnh, vừa vặn đứng đối mặt hai bên bàn của Tô Chuyết. Người áo xanh nói: "Thế nào, Vân gia các ngươi đều là lũ chuột nhắt nhát gan sao? Muốn chạy trốn rồi sao?"
Người áo trắng cầm đầu là một thanh niên hai mươi tám hai mươi chín tuổi thân cao, cả giận nói: "Vương Quý, ngươi là cái thứ gì, cũng dám đánh rắm trước mặt ta! Chủ tử nhà ngươi đâu? Chẳng lẽ lại thành con rùa thật rồi, rút vào trong vỏ hay sao?"
Gã Vương Quý kia là một người trung niên nhỏ gầy, cũng không cam chịu yếu thế, nói: "Đại công tử Nhị công tử nhà ta lập tức tới ngay, có gan thì đừng chạy!"
Hai bên đang đánh trận bằng nước bọt, Tô Chuyết thấy Hoa Bình muốn đi, đè chặn lại tay gã, ngồi vào bên cạnh y nhỏ giọng nói: "Vừa rổi ta nghe lão bản nói, hai ngày này không cách nào qua sông, xem ra còn phải ở chỗ này một hai ngày. Huynh đài muốn ăn không ở không, liền nghe ta! Hai nhà này tuyên bố muốn đánh nhau ở chỗ này, chỉ cần chúng ta điều giải một chút, lão bản kia còn không đối với chúng ta cảm động đến rơi nước mắt?"
Hoa Bình giật nảy cả mình, không biết Tô Chuyết muốn làm trò gì. Đang lúc do dự, ngoài cửa tiệm đi vào hai người công tử trẻ tuổi, tướng mạo gần giống, đều là oai hùng sáng sủa, khí phách phấn chấn bừng bừng. Mà trên cầu thang trong tiệm, một người phụ nhân trung niên cũng bước đi xuống thong thả, từ nương bán lão (tuổi đã 50 vẫn còn mặn mà), phong vận vẫn còn.