Vô Ngã tự cao tự đại, vốn dĩ không định giành đi trước Tô Chuyết. Ai ngờ ánh mắt của hắn vừa liếc qua, chỉ thấy Tô Chuyết đá bay một quân trắng thẳng về phía một nơi trống góc Tây Nam.
Chỗ trống kia đang ở trong vòng vây của quân đen, quân trắng rơi xuống sẽ phá giải một kiếp. Vô Ngã làm sao có thể để chuyện như vậy phát sinh? Hắn không kịp nghĩ nhiều, vung ống tay áo lên mang theo một cơn gió mạnh. Chỉ thấy quân trắng đang bay lập tức hơi dừng, rồi lệch hướng rơi vào chỗ trống bên cạnh.
Quân này rơi vào một nơi không dùng được, ngược lại biến thành dê đợi làm thịt. Tô Chuyết nhướng mày, hóa ra Vô Ngã vừa mới bắt đầu đã muốn giở trò gian.
Y cười lạnh một tiếng:
- Thì ra bây giờ mới bắt đầu à?
Vô Ngã lơ đễnh, lạnh nhạt nói:
- Bây giờ hẳn là ta đi quân đúng chứ?
Nói xong đưa tay cầm lên một quân đen bên chân.
Quân cờ này được đúc thành từ nham thạch thiên nhiên, một quân lớn như vậy năng chừng năm sáu mươi cân. Nhưng mà Vô Ngã cầm ở trong tay tự nhiên như không. Người ngoài mặc dù cảm thấy gã hòa thượng này hèn hạ vô cùng, nhưng cũng không khỏi sợ hãi thán phục công lực của hắn.
Vô Ngã không chút suy nghĩ, ném quân đen đi. Cú ném này trông như tùy ý, nhưng quân đen kia lại như được dắt đi, liên tục quay tròn bay nhanh về phía bàn cờ.
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, biết Vô Ngã hạ quân này xuống tất nhiên là muốn phá hỏng đường sống của quân trắng. Nếu Vô Ngã đã giở trò gian, Tô Chuyết cũng không cam chịu mặc cho Vô Ngã xâu xé. Nhưng Vô Ngã sớm có đề phòng, trên quân đen ẩn chứa lực đạo vô song.
Vô Ngã chỉ dựa vào ống tay áo phất động khí lực liền xáo trộn phương hướng quân cờ, Tô Chuyết tự biết nội lực không bằng Vô Ngã nên không dám làm như hắn ta. Y cúi đầu nhìn thấy quân cờ vừa bị Vô Ngã dẫm nát. Tô Chuyết vừa động tâm niệm, nhấc chân đá lên cục đá kia.
Đá vụn bay vọt về phía quân đen, nhất thời đụng vào một mặt quân đen, rơi xuống bàn cờ. Cách phương vị ban đầu rất xa. Lúc đầu là ở vị thế đánh cướp, bây giờ lại thành đưa đi chết. Vô Ngã phẫn hận trừng mắt nhìn Tô Chuyết, nhưng quân cờ đã ném ra như là tát nước ra ngoài, không thể làm gì nữa rồi.
Đám người sau lưng Tô Chuyết trông thấy rõ ràng, dồn dập vỗ tay khen hay. Trước kia lo lắng cho an nguy của Tô Chuyết, lúc này cũng mặc kệ, toàn bộ tinh thần đều bị ván cờ hấp dẫn.
Tô Chuyết khẽ cười một tiếng:
- Vô Ngã, tới phiên ta chứ?
Y nói xong, đưa tay phẩy lên một quân trắng bên cạnh. Quân trắng bị Tô Chuyết dùng nội lực thôi động, bay thẳng về phía chỗ giao nhau giữa hai đường ngang dọc. Vị trí này ở gần Tô Chuyết cách xa Vô Ngã. Vô Ngã mặc dù cảm thấy khó mà quấy phá nhưng không chịu cam tâm.
Hắn phất tay một cái, một luồng lực lớn vọt tới quân trắng. Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng:
- Lập lại chiêu cũ à?!
Nói xong cũng vung ống tay áo lên.
Bởi vì nguyên nhân khoảng cách, hai luồng lực đạo va nhau giữa không trung, bất ngờ trực tiếp triệt tiêu. Quân trắng xoay tròn vài vòng, vững vàng rơi xuống trận nhãn, không nghiêng không lệch.
Vô Ngã hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm quân đen ném đi.
Cứ như vậy, hai người dựa vào nội lực, lấy bàn cờ to lớn làm chiến trường, triển khai một trận đại chiến kinh tâm động phách. Một lúc thì quân đen chiếm sạch thượng phong, khắp nơi chặn giết quân trắng. Một lúc thì quân trắng trở tay áp chế, trảm đầu cắt đuôi, khiến quân đen khổ không thể tả.
Hai người kịch đấu nửa ngày, trên đầu Tô Chuyết đã đầy mồ hôi. Trái lại Vô Ngã mặc dù không mất sức như Tô Chuyết, nhưng sắc mặt lại ửng đỏ như uống rượu. Hơn nữa theo mỗi lần Vô Ngã ném ra một quân thì sắc mặt lại càng đỏ hơn.Người khác đều đã giật mình, nhíu mày không biết tại sao. Mà Vô Ngã không hề hay biết, hai mắt chăm chú nhìn bàn cờ.
Vô Ngã tự kiêu võ công cao cường, mỗi khi ra quân đều vận dụng nội lực. Mà Tô Chuyết thì thông minh hơn, biết so đấu nội lực không phải là đối thủ, mỗi lần dùng lực cũng mượn thêm một chút kỹ xảo. Tiếp tục như vậy, hai người đã đấu đến không thắng không thua.
Phong Tòng Quy đứng ở một bên, luôn chú ý tới ván cờ. Giờ phút này bỗng vỗ đùi, bật thốt lên:
- Hỏng rồi!
- Hỏng cái gì?
Đoàn Lệ Hoa nghe thấy Phong Tòng Quy kinh hô, chợt mở miệng hỏi. Những người này đứng ngoài quan sát nửa ngày, nhất thời quên hai bên là kẻ địch.
Nhưng Đoàn Lệ Hoa bỗng nhớ tới, liền vội ngậm miệng không nói. Tịnh Trần nói khẽ:
- Phong tiên sinh lo lắng Tô Chuyết giở trò, cố ý để Vô Ngã hao phí chân lực!
Tịnh Trần tuy nói khẽ, nhưng Vô Ngã lại nghe lọt mỗi câu mỗi chữ vào tai. Hắn cười ha ha, cất giọng nói:
- Hao phí chân lực của ta hả? Tô Chuyết, nếu ngươi thật sự tính toán như vậy, thì đã tính nhầm rồi!
Hắn nói đến đây, dường như là cố tình khoe khoang, đưa tay cầm lấy một quân cờ, vứt thẳng lên trời cao chừng hai ba trượng. Quân cờ rơi xuống, Vô Ngã lại dùng một tay quạt lên. Quân cờ kia lại bay cao lên mấy trượng, cứ thế làm đi làm lại nhiều lần. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, trợn mắt há mồm.
Tô Chuyết lại không lên tiếng, cau mày xem Vô Ngã biểu hiện thực lực. Y chỉ cảm thấy hết sức kỳ quái, Vô Ngã cũng không phải là một người thích khoe khoang, mà bây giờ hành động như vậy thực sự có chút không giống phong cách của hắn.
Ý nghĩ kia trong lòng Tô Chuyết lại nổi lên, nhưng vẫn không dám khẳng định. Lại đấu thêm mấy hiệp, Tô Chuyết bỗng hạ quân cờ xuống đất, vỗ tay một cái, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Vô Ngã, ngươi thua rồi!
Hạ cờ lâu như vậy, Tô Chuyết lần đầu nói ra câu nói nhẹ nhõm như thế. Đám người đứng ngoài quan sát cũng kinh hãi, nhất thời nghi ngờ không thôi, vội vàng nhìn xem thế cờ. Chỉ thấy quân trắng mặc dù bị quân đen áp chết khắp nơi, nhưng từ một điểm đột phá lại trở thành xu thế lửa chay lan đồng cỏ.
Hai mắt Vô Ngã nhìn chằm chằm quân cờ trên đất. Ván cờ chưa kết thúc, nhưng hắn đã quên đặt cờ. Trên trán Vô Ngã bỗng dưng chảy xuống một giọt mồ hôi, nhẹ nhàng nhỏ xuống mặt đất, nháy mắt lại biến mất vô tung. Đôi mắt của hắn cũng bắt đầu đỏ lên như sắc mặt.
Đoàn Lệ Hoa đứng ở bên không hiểu mà hỏi:
- Quân trắng rõ ràng là bị quân đen bao vây, tại sao sư phụ lại nói là thắng?
Tịnh Trần nói:
- Cờ vây thắng thua chính là ở chỗ chiếm cứ địa bàn. Quân đen mặc dù hùng hổ dọa người, nhưng toàn bộ tâm tư đều xài vào việc bao vây chặn đánh quân trắng, dẫn đến mặc dù bản thân chiếm hơn một nửa bàn cờ, nhưng căn cơ bất ổn, tai hoạ ngầm liên miên. Mà quân trắng mặc dù chỉ chiếm cứ hai góc, nhưng vững như bàn thạch. Ván cờ này trong vòng hai mươi hiệp là có thể thấy thắng thua!
Đoàn Lệ Hoa "A" một tiếng, nói:
- Ta hiểu rồi! Đại hòa thượng chẳng những muốn chiếm địa bàn mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt sư phụ. Kết quả là mất cả chì lẫn chài, tương tự đều không thành công!
Chu Thanh Liên thở dài:
- Thế sự như cờ, lòng người cũng như cờ. Lòng tham vô đáy chính là đạo lý này.
Vô Ngã kinh ngạc nói:
- Không có khả năng... Không có khả năng...
Hắn nhất thời có chút ngây dại, tự lẩm bẩm:
- Không có khả năng... Ta mưu đồ lâu như vậy, ẩn nhẫn lâu như vậy... Chẳng lẽ kết cục chỉ như thế này thôi sao?
Vô Ngã đã từ ván cờ ban đầu mà liên tưởng đến bố cục mình khổ tâm tiến hành đã lâu. Cả hai tương tự cỡ nào, cho nên Vô Ngã dưới cơn mê loạn bắt đầu sinh ra cảm giác thất bại thảm hại.
Phong Tòng Quy thấy Vô Ngã ý loạn thần mê, hét lớn một tiếng:
- Vô Ngã, ngươi đừng phát cuồng, chúng ta còn chưa thua đâu!
Một tiếng hô này như thể hồ quán đỉnh, Vô Ngã nhất thời tỉnh ngộ. Hắn thì thào nói:
- Không sai, chỉ là một ván cờ mà thôi, ta còn chưa thua!
Tô Chuyết bỗng cười lạnh một tiếng:
- Thật sự không thua sao?
Phong Tòng Quy cau mày. Từ khi Tô Chuyết bị bắt tới Giang Châu cho đến bây giờ, lần đầu tiên lão trông thấy Tô Chuyết lộ ra nụ cười tự tin như vậy.
Trái tim của lão trầm xuống, lời nói ra miệng lại thiếu đi mấy phần lực lượng:
- Chẳng lẽ ngươi còn có thể xoay chuyển trời đất hay sao?
Tô Chuyết thản nhiên nói:
- Xoay chuyển trời đất thì chắc là không, nhưng muốn nghiên cứu triệt để một người thì ta vẫn có chút năng lực nho nhỏ đấy!
Người ngoài hai mặt nhìn nhau, tập trung lắng nghe. Tô Chuyết lại nói:
- Ta đã nói, vài tháng qua ta không làm việc gì khác, mà chỉ tỉ mỉ nghiên cứu toàn bộ các ngươi rõ rõ rành rành, bao quát nhược điểm của các ngươi!
Phong Tòng Quy không khỏi cười nhạo một tiếng. Vốn lão còn không nghĩ đến Tô Chuyết sẽ cuồng vọng như thế, không ngờ hiện nay lại nói ra lời khoác lác như vậy.
Phong Tòng Quy cười lạnh nói:
- Nói như vậy, ngay từ đầu ngươi đã có lòng tin tuyệt đối đánh bại chúng ta à?
Vô Ngã cũng cười nói:
- Đây tuyệt đối là chuyện nực cười nhất hôm nay ta nghe được!
Tô Chuyết thản nhiên nói:
- Vô Ngã, ngươi đương nhiên sẽ không thừa nhận mình có nhược điểm, mà đây chính là nhược điểm của ngươi! Ngươi quá mức kiêu ngạo, đến mức mãi mãi không cách nào hiểu rõ bản thân!
Vô Ngã biến sắc, yên lặng nghe câu sau.
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Vô Ngã, ngươi mang huyền công của Bồ Đề môn, Thất Bộ Sinh Liên uy lực vô song. Nhưng ngươi lại còn muốn truy cầu võ công Lục Đạo Luân Hồi!
- Có gì không tốt?
Vô Ngã cười lạnh.
Tô Chuyết nói:
- Lòng tham không đáy, lúc đầu cũng không có sai. Nhưng ngươi vốn dĩ là chưởng môn của Bồ Đề môn, thủ lãnh Bát Bộ, tay nắm quyền lực vô thượng, trong dân gian không ai có khả năng hơn ngươi. Đáng tiếc tính cách kiêu ngạo của ngươi không cho phép bản thân dậm chân tại chỗ, thế là bắt đầu từng bước mưu cầu thiên hạ. Nhưng liệu cướp đoạt thiên hạ có phải là bản ý của ngươi hay không?
Vô Ngã khẽ giật mình, ngạc nhiên không đáp.
Tô Chuyết lại nói:
- Vô Ngã, ngươi vốn chỉ là một đệ tử thiền môn bình thường. Nếu không phải đột nhiên xuất hiện quyền lực vô thượng, ngươi sẽ có dã tâm lớn như thế sao? Ngươi làm thế nào sẽ trở nên kiêu ngạo, cho là mình khác biệt với người thường?
Tô Chuyết nói mỗi một chữ đều như đá tảng đè ở trong lòng Vô Ngã. Những vấn đề này cho tới bây giờ Vô Ngã chưa từng nghĩ qua. Nhưng không ngờ rằng người hiểu rõ hắn nhất lại là Tô Chuyết!
Tô Chuyết thở dài:
- Vô Ngã, kỳ thật quyền lực cũng không phải là ưu thế của ngươi, càng không phải là mục tiêu cả đời của ngươi, trái lại trở thành gông xiềng của ngươi!
Vô Ngã chấn động toàn thân, giật mình lo nghĩ không nói, nhất thời ngây dại.
Phong Tòng Quy nhìn xem dáng vẻ thất thần của Vô Ngã, bỗng hắc hắc cười lạnh, trầm giọng nói:
- Nghĩ không ra nhất đại thiền tăng, Bát Bộ chi chủ, lại vì mấy câu nói của Tô Chuyết mà đã mất hết ý chí chiến đấu, thần hồn điên đảo. Đúng là buồn cười mà!
Vô Ngã khẽ giật mình, mờ mịt quan sát Phong Tòng Quy, thần thái trong mắt chậm rãi khôi phục lại, lần nữa trở nên lạnh lùng.
Tô Chuyết thở dài, quay sang Phong Tòng Quy, nói:
- Nếu như nói Vô Ngã bởi vì kiêu ngạo mà bị quyền thế nô dịch, như vậy nhược điểm của sư phụ ông chỉ là một chữ “Tham”!
- Tham?
Phong Tòng Quy bỗng cười ha ha.
- Nực cười! Cuộc đời lão phu chưa bao giờ tham luyến bất kỳ thứ gì!
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Sư phụ, một chữ "Tham" này sớm đã xâm nhập xương tủy của ông, thậm chí cả ông cũng không phát giác được. Mặc dù ông không tham vàng bạc, không tham luyến hồng trần. Nhưng ông nóng vội truy cầu chính là khống chế toàn bộ sự vật.
Phong Tòng Quy sững sờ, người ngoài lại có chút không hiểu.
Tô Chuyết nói:
- Ông đã có năng lực chi phối thiên hạ, nhưng nghĩ đến trên đời còn có một tòa bảo tàng mà ông không cách nào biết rõ thì không cam lòng, muốn tới tìm hiểu ngọn ngành! Chỗ tự kiêu bình sinh của ông chính là dùng sức một người có thể khuấy đảo phong vân thiên hạ, lật mây đảo mưa. Trong mắt ông thiên hạ này chẳng là cái thá gì. Nhưng ông thích hưởng thụ quá trình cướp lấy nó.
Trên mặt Phong Tòng Quy tràn ngập vẻ tức giận, nhưng còn xa mới bị Tô Chuyết dao động dễ như Vô Ngã. Lão hừ lạnh một tiếng:
- Tham thì có gì không tốt? Thương nhân không tham làm sao có thể tích lũy tài phú? Quân vương không tham làm sao có thể mở rộng biên giới, bình định thiên hạ? Mà ngay cả Phật Tổ cũng tham, nếu không cần gì phải phổ độ chúng sinh, nhận hết hương hỏa?
Tô Chuyết cười nói:
- Ngụy biện hay lắm! Chỉ tiếc ông tham chính là vì tư lợi! Năm xưa ông không cách nào khống chế tiền bối Diệp Thiều, liền nhẫn tâm dứt bỏ tình cảm, mắt thấy Diệp tiền bối bị đuổi giết cũng không chịu viện thủ. Sau này ông không khống chế được Vệ Tiềm, liền ve sầu thoát xác, đẩy Vệ Tiềm lên đường chết. Thứ mà ông không có được thì thà rằng hủy diệt cho rồi!
Phong Tòng Quy hít sâu một hơi, trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói:
- Tô Chuyết, ngươi đích xác có một đôi mắt biết nhìn người. Chỉ tiếc, mặc dù ngươi có thể biết người, nhưng không tự biết mình!
Tô Chuyết mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Xin lắng tai nghe!
Phong Tòng Quy vân vê sợi râu, cười lạnh nói:
- Ngươi nói hai người chúng ta nóng vội truy cầu, chẳng qua bị hai chữ "Tham" "Sân" làm hại. Nhưng mà đối với ngươi cũng chỉ là một chữ "Si" mà thôi. Ngươi trái lại là không truy cầu thứ gì, nhưng khó mà tháo bỏ lòng dạ đàn bà. Làm việc bó tay bó chân, chẳng những hại người mà còn hại mình. Ngươi đã có cơ trí lật mây che mưa, có võ công cao cường. Chỉ tiếc hết thảy đều bởi vì mình "Si" mà mất hết ưu thế!
Tô Chuyết cười cười, cũng không phản bác. Phong Tòng Quy lại nói:
- Phật gia tam độc, tham sân si. Kỳ thật đổi một góc độ ngẫm lại, những điều này kỳ thật đều là đặc điểm của người đời. Nhưng hai chữ "Tham" "Sân" tốt xấu còn có chí tiến thủ. Còn "Si" cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì!
Tô Chuyết cười nói:
- Một chữ "Si" có lẽ không làm nên trò trống gì, nhưng là bại sự có dư!
Phong Tòng Quy biến sắc, liền nghe Tô Chuyết tiếp tục nói:
- Vì sao các ngươi không ngẫm lại đi, thời điểm ở Giang Châu, khi ta biết bảo tàng rất có khả năng ở pháo đài cổ, tại sao lại giao ra lệnh bài một cách sảng khoái như vậy?
Phong Tòng Quy hít vào một hơi:
- Lẽ nào ngươi cố tình dẫn chúng ta tới?
- Không sai!
Tô Chuyết lớn tiếng nói.
- Ta rất tự mình hiểu lấy, nếu như hai người các ngươi ở lại Trung Nguyên chủ trì đại cục, những mưu kế vặt và vài bố cục nhỏ của ta làm sao có thể giấu diếm được các ngươi? Bởi vậy, ta chỉ có thể lấy mình làm mồi nhử, dẫn các ngươi đến chỗn đất cằn sỏi đá này, rồi mới rảnh đi bận tâm đại sự Trung Nguyên!
Phong Tòng Quy lảo đảo một cái, lùi lại hai bước, suýt nữa ngồi phịch xuống. Giọng nói của lão cũng bắt đầu có chút run rẩy:
- Ngươi... Ngươi đến cùng làm cái gì?
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Không có gì, chỉ là thiết kế một ít mưu kế nhỏ, muốn bài trừ bố cục năm lộ đại quân của các ngươi mà thôi!
Phong Tòng Quy lấy lại bình tĩnh, cả giận nói:
- Không có khả năng! Năm lộ tề tụ, loạn trong giặc ngoài, đây chính là chiều hướng phát triển, ngươi tuyệt đối không có khả năng xoay chuyển tình thế hiện tại!
Đoàn Lệ Hoa bất bình nói:
- Hừ! Sư công, sư phụ ta sớm đã là trò giỏi hơn thầy, mấy trò mèo của ông trong mắt sư phụ ta chỉ là trò trẻ con mà thôi!
Tô Chuyết đưa tay ngăn nàng nói bậy, chỉ tay vào thi thể Lý Tuyên, nói:
- Ta có năng lực ngăn cơn sóng dữ hay không còn chưa biết được. Nhưng mà chỉ từ cái chết của Lý Tuyên ở đây đến xem, kế hoạch của ta đã bắt đầu có hiệu quả hơn phân nửa rồi!