Vầng trăng dạo qua giữa bầu trời, hưởng ứng với ngọn núi xa. Sau nửa đêm dần nổi lên chút gió đưa tới một luồng hàn ý lạnh thấu xương.
Trong hoang mạc, trên bàn cờ xảo đoạt thiên công to lớn, mùi vị giương cung bạt kiếm càng đậm hơn. Từng luồng sát ý còn lạnh thấu xương hơn so với cơn gió Tây Bắc.
Phong Tòng Quy nói năng khí phách, trong lúc nhất thời không ai có thể phản bác. Ngay cả Tô Chuyết cũng nhíu mày không nói.
Vô Ngã cười lạnh nói:
- Tô Chuyết, không ngờ cuối cùng ngươi vẫn là thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Chính như Phong tiên sinh nói, chẳng những ngươi không thể nào chi phối đại thế, thậm chí còn có thể sống sốt rời khỏi sa mạc hay không cũng chẳng thể biết được!
Tô Chuyết biến sắc, nhìn xem Vô Ngã. Mình thân trúng kỳ độc, khó mà sử dụng nội lực. Mà những bằng hữu bên cạnh mình chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Vô Ngã.
Hàn ý dày đặc, Vô Ngã nhẹ nhàng siết hai nắm tay. Trên sân nhất thời tĩnh lặng dọa người. Bỗng dưng một tiếng cười khanh khách đột ngột vang lên phá vỡ sự yên lặng. Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn vượt ra khỏi đám người.
Người này khoác lên áo lông cừu rộng lớn, mũ trùm to lớn che khuất nửa gương mặt. Chỉ là lờ mờ có thể thấy được người này là phụ nữ, trong ngực còn một một đứa trẻ thỉnh thoát phát ra một hai tiếng khóc nỉ non.
Tô Chuyết chợt nhớ tới, chẳng phải người này chính là được Chu Thanh Liên mang tới lúc đến đây hay sao? Chỉ là vừa rồi lộn xộn, người này từ đầu đến cuối đứng bên ngoài mọi người, cho nên tất cả mọi người quên mất sự tồn tại của nàng.
Đợi đến khi nàng bước lên trước, Tô Chuyết đột nhiên lắp bắp kinh hãi, bật thốt lên:
- Ngọc Nương?!
Ngọc Nương cũng không để ý Tô Chuyết, đi thẳng tởi giữa nhân mã hai phe, nhìn xem Vô Ngã, lạnh lùng nói ra:
- Ngươi cảm thấy Tô Chuyết trúng độc không thể dùng võ công là đã nắm chắc thẳng lợi trong tay, vậy coi như sai hoàn toàn rồi!
Vô Ngã thấy được nàng, trên mặt hiện lên sự phẫn nộ. Hắn dường như tận lực đè xuống lửa giận trong lòng, cực lực dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói:
- Ngọc cô nương, hèn chi ta truyền tin cho ngươi mấy lần, để ngươi ở Miêu Cương phối hợp hành động của chúng ta, mà ngươi chưa truyền tin về, cũng không thấy có động tác gì. Thì ra ngươi đã đầu nhập Tô Chuyết! Hừ hừ, tốt lắm, tốt lắm!
Ngọc Nương đối chọi gay gắt, cười lạnh nói:
- Vô Ngã, ngươi không cần mỉa mai. Ngươi muốn tính sổ với ta, ta cũng đang muốn tìm ngươi tính sổ rõ ràng đây!
Nhất thời hai người bắt đầu đấu võ miệng, tất cả mọi người đứng ngoài quan sát cũng hai mặt nhìn nhau. Ngay cả Tô Chuyết cũng không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn sang Chu Thanh Liên bên cạnh.
Chu Thanh Liên thở dài, nói khẽ:
- Việc này nói rất dài dòng, còn phải nói từ lúc trước ngươi mời ta đi một chuyến Điền Lĩnh...
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Vãn bối nhớ được, lúc ấy chúng ta tra xét bản án Bạch Lộc Thư Viện, vãn bối muốn chứng thực Nam Thanh Nang Môn có cấu kết với Vô Ngã hay chưa, nên mới mời tiên bối đi một chuyến. Chỉ là bây giờ xem ra không còn quá quan trọng rồi.
Chu Thanh Liên thở dài:
- Nhưng sự tình không quá quan trọng này lại dính dáng đến một nghiệt nợ khác!
Tô Chuyết sững sờ, những người khác cũng có chút hiếu kì, đều không nói gì, lẳng lặng nghe Chu Thanh Liên giảng thuật.
Chu Thanh Liên xa xăm nói ra:
- Mấy tháng trước, ta chạy tới Điền Lĩnh, lại phát hiện, Nam Thanh Nang Môn ban đầu bất ngờ đã đổi tên thành Ngũ Độc giáo!
Tô Chuyết nói:
- Vãn bối biết!
Y nói xong cũng không nói thêm gì. Cái tên Ngũ Độc giáo được đặt như thế nào, có chút dây dưa không rõ, Tô Chuyết cũng khó có thể mở miệng.
Chu Thanh Liên tiếp tục nói:
- Đổi tên thành Ngũ Độc giáo, trong giáo nhất thời hỗn loạn không tả nổi. Môn nhân giáo chúng mạnh ai nấy làm, thậm chí còn ra tay đánh nhau. Ngay cả chức vị giáo chủ cũng không giải quyết được, bình thường một vị giáo chủ không làm nổi hai ngày thì đã bị người ta đuổi xuống!
Tô Chuyết không khỏi hơi kinh ngạc, lẽ nào Ngọc Nương không phải là giáo chủ?
Chu Thanh Liên nói:
- Ta không rảnh quản họ, tìm kiếm tung tích Ngọc cô nương khắp nơi. Tìm kiếm nhiều ngày, cuối cùng tìm được Ngọc cô nương ở một thôn trang nhỏ trong núi. Lúc ấy nàng một mình nấp ở trong một túp lều rách nát, hết sức đáng thương. Hơn nữa, lúc ấy nàng đã hoài thai mười tháng, sắp sinh rồi!
Tô Chuyết sợ hãi cả kinh, chỉ nghe thấy Vô Ngã bỗng nhẹ giọng "A" một tiếng. Tô Chuyết kỳ quái liếc nhìn hắn, chỉ thấy hai người Vô Ngã và Ngọc Nương đều biểu lộ cổ quái, vừa giống như kẻ thù vừa giống như bằng hữu đã lâu không gặp mặt.
Tô Chuyết biết tính tình Ngọc Nương cổ quái, làm việc khó tránh khỏi bừa bãi, như vậy cũng thôi. Nhưng mà Vô Ngã thì lại cực kỳ thanh tỉnh, làm việc nào cũng phải trải qua suy tính. Mà Vô Ngã lạ lùng như vậy thì không thể để Tô Chuyết lưu ý.
Chu Thanh Liên tiếp tục nói ra:
- Lúc ấy bên cạnh Ngọc cô nương không ai chăm sóc, lại thiếu ăn thiếu mặc, cực kỳ đáng thương. Vì thế ta đành phải viện thủ cứu trợ, đỡ đẻ cho nàng, lại trị liệu điều dưỡng mấy tháng, thế nên mới chậm trễ thời gian trở về.
Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi Chu Thanh Liên vừa đi chính là mấy tháng không có tin tức, thì ra là đại phát lòng từ bi. Nhưng khiến Tô Chuyết khó hiểu là, làm sao Ngọc Nương bỗng dưng mang thai? Tính về mặt thời gian, cũng chính là sự tình trước đây bọn họ chia tay không lâu ở Lô Châu về sau.
Ngọc Nương dường như đoán được nghi hoặc trong lòng Tô Chuyết, chỉ một ngón tay vào Vô Ngã, lớn tiếng nói:
- Đứa bé đương nhiên là của hắn!
Mọi người lại càng giật nảy cả mình. Vô Ngã là một tên hòa thượng, làm sao có thể có con với Ngọc Nương? Người phụ nữ này quả thực là ăn nói linh tinh, nói hươu nói vượn. Vô Ngã không nói câu nào, sắc mặt hết sức phức tạp.
Nhưng mà Tô Chuyết lại nhíu mày, suy nghĩ trong lòng cấp tốc xoay chuyển, lập tức có chút bừng tỉnh.
Ngọc Nương lại nói:
- Ban đầu ở Lô Châu, các ngươi đều đuổi theo cổ Phật, không ai để ý ta. Ta lặng lẽ trốn thoát, dạo chơi hai ngày ở vùng ngoại ô. Ai ngờ Vô Ngã đuổi theo, nói với ta rất nhiều thứ không giải thích được, còn... Còn... Lừa thân thể của ta...
Mọi người xôn xao, vạn vạn không nghĩ ra Vô Ngã thế mà làm ra loại chuyện trái với đạo nghĩa Phật pháp này.
Đoàn Lệ Hoa xì một tiếng khinh miệt:
- Nhất đại thiền tăng gì chứ, thì ra chỉ là một tên hòa thượng phá giới không tuân thủ thanh quy giới luật mà thôi!
Vô Ngã cười lạnh:
- Cái gì thanh quy, cái gì giới luật, chỉ là nói bậy nói bạ mà thôi!
Đám người yên lặng, không ngờ Vô Ngã lại dám coi quy củ Phật môn không ra cái gì, người như vậy còn có thể nói gì nữa?
Người ngoài không hiểu, nhưng trong lòng Tô Chuyết lại sáng tỏ. Vô Ngã đích thật là nhân vật không câu nệ thế tục, xem thường quy củ, nếu không cũng sẽ không có dã tâm cướp đoạt thiên hạ. Chẳng qua Ngọc Nương ở trong chuyện này cũng chỉ có thể nói là một người muốn đánh và một người muốn bị đánh.
Lúc ấy Vô Ngã bố cục khắp nơi, nên muốn cấu kết với Ngọc Nương, lợi dụng thế lực của Nam Thanh Nang Môn, điều này cực kỳ dễ nghĩ. Ngọc Nương cũng muốn tìm chỗ dựa, tranh đoạt chức vị môn chủ. Đầu tiên nàng tìm đến Tô Chuyết, nhưng Tô Chuyết không đáp ứng. Về sau Ngọc Nương lại tìm đến Vô Ngã cũng là trong dự liệu.
Hai người ăn nhịp với nhau, cũng đều là nhân vật không nhìn lễ pháp. Củi khô lửa bốc, nếu không làm ra chuyện gì đó thì Tô Chuyết cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết không khỏi thở dài.
Ngọc Nương lại nói:
- Sau này mặc dù ta lên làm môn chủ Nam Thanh Nang Môn, đổi tên thành Ngũ Độc giáo, vừa lòng thỏa ý. Nhưng mà lúc này ta lại gặp phiền phức ngập trời. Bởi vì ta phát hiện mình đã có thai rồi!
Quyển 22 - Chương 2: Kỳ dược
- Lúc trước ta thấy sư tỷ làm môn chủ, uy phong bát diện, luôn luôn ghen tị vô cùng. Nghĩ trong lòng, nàng chỉ hơn ta có vài tuổi, tại sao nàng có thể làm môn chủ mà ta không làm được?
Ngọc Nương nói đến đây có chút nghẹn ngào, tiếp tục nói:
- Mãi đến khi ta lên làm môn chủ mới biết được gian khổ bên trong. Khi đó, ta rất hi vọng sư tỷ có thể trở về! Ta không muốn làm giáo chủ nữa, ta sẽ tặng lại cho nàng! Nhưng mà... Nhưng mà sư tỷ đã bị hắn giết chết!
Nói đến đây, rất nhiều người cũng thổn thức. Ngọc Nương nhỏ giọng khóc thút thít, ngay cả đứa bé trong ngực khóc rống cũng không có phát giác. Không ai chen miệng vào, chờ Ngọc Nương khôi phục lại, tiếp tục nói ra:
- Ta làm giáo chủ Ngũ Độc giáo, nhưng mà ta hoàn toàn không có khả năng quản lý thiên đầu vạn tự sự vụ trong giáo. Mà khi đó rất nhiều người trong giáo không chịu thần phục, âm thầm gây rối. Ta biết bọn hắn đều khiếp sợ uy thế của Vô Ngã, nhưng Vô Ngã sớm đi rồi, chậm chạp không thấy trở về. Ta không dám tiết lộ sự tình mang thai ra ngoài, thẳng đến cái bụng lớn lên từng ngày, rốt cuộc không gạt nổi nữa. Những kẻ bụng dạ khó lường trong giáo thừa thế làm loạn, muốn giết ta để ngồi lên ngôi vị giáo chủ!
Trong lòng Tô Chuyết run lên, nghĩ không ra hơn nửa năm qua Ngọc Nương phải chịu không ít khổ cực. Dù biết Ngọc Nương tất nhiên không bị người ta hại chết, nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho nàng. Cô gái có chút tà khí này từng lừa gạt Tô Chuyết nhiều lần. Nhưng Tô Chuyết vẫn cảm thấy cô gái như vậy bản tính cũng không xấu, chỉ là không có người quản giáo mà thôi.
Ngọc Nương lại nói:
- May mắn ta nhanh chóng xem xét tình thế, kịp thời chạy ra ngoài, trốn đến một thôn trang nhỏ trong núi mới tránh thoát một kiếp. Về sau ta tránh né đuổi bắt nên càng trốn càng xa. May mà cuối cùng được Chu tiền bối cứu giúp, nếu không chẳng những ta sẽ chết, mà ngay cả đứa bé này chỉ sợ cũng không giữ nổi!
Lúc nàng nói chuyện, con mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm đứa trẻ trong ngực, ánh mắt lộ ra nét thanh thản như mẹ hiền.
Tô Chuyết cảm thán trong lòng. Hóa ra bất kỳ một người phụ nữ nào, khi ngắm nhìn đứa con của mình cũng sẽ trở nên dịu dàng như thế.
Đứa trẻ chỉ lớn hơn hai tháng, được bọc trong áo bông thật dày, chỉ lộ ra một chút da thịt như đúc từ ngọc. Đứa nhỏ này từ Vô Ngã và Ngọc Nương sinh ra, cha mẹ tài mạo phong lưu như thế, con cái sau này tất nhiên cũng là một thiếu niên tuấn tú.
Tô Chuyết nghĩ như vậy, con mắt nhìn về phía Vô Ngã. Không ngờ trên mặt Vô Ngã lại lộ ra khát vọng, dường như muốn bước đến nhìn xem con của mình, nhưng lại có chút không dám.
Phong Tòng Quy bỗng nhiên hắc hắc cười lạnh:
- Vô Ngã, ngươi có con rồi, xem ra thiên hạ này đối với ngươi mà nói cũng chẳng hấp dẫn gì. Không bằng sớm về nhà ôm con đi thôi!
Tô Chuyết nghe vậy, lông mày nhíu lại. Phong Tòng Quy nói châm chọc như muốn đâm gai vào trong lòng Vô Ngã. Quả nhiên chỉ thấy sắc mặt Vô Ngã chuyển thành kiên nghị, ánh mắt lạnh lùng không gì sánh được. Hắn trầm giọng nói với Ngọc Nương:
- Ngươi tới đây nói nhiều như vậy, đến cùng muốn làm gì?
Ngọc Nương không chỗ nương tựa, nghe nói Chu Thanh Liên muốn tới tìm Tô Chuyết, hơn nữa rất có thể sẽ gặp được Vô Ngã. Nàng vốn muốn tìm đến Vô Ngã, những tưởng Vô Ngã sẽ nể tình đứa bé mà quan tâm săn sóc. Ai ngờ Vô Ngã thế mà lại vô tình như vậy.
Ngọc Nương cũng không phải hạng người biết ăn nói khép nép, thấy Vô Ngã như vậy, tâm địa cứng rắn lên, quật cường nói:
- Hừ, ta tới xem ngươi thua trong tay Tô Chuyết thế nào!
Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, biết nàng nhất định đang nói nói nhảm. Nhưng mà Vô Ngã thì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, giận quá hóa cười:
- À, đúng, có phải ngươi cảm thấy ngay cả Tô Chuyết không thể vận công mà ta cũng đối phó không được đúng không? Ta cũng muốn xem hắn làm thế nào đấu với ta!
Tô Chuyết hơi thở dài nghĩ thầm, mình vốn dĩ không muốn đánh với Vô Ngã, bây giờ bị Ngọc Nương bức bách, chỉ sợ không động thủ cũng không được.
Ngọc Nương bỗng cười lên ha hả:- Độc dược của ngươi hả, là thằng ngốc Đường Mặc cho đúng không? Một thân bản lãnh của hắn phần lớn học từ sư môn của ta, đáng tiếc học chẳng ra đâu vào đâu. Hắn làm ra độc dược, lẽ nào ta không có giải dược à?
Tô Chuyết vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ ông trời mở mắt, việc này rốt cục có cơ hội xoay chuyển? Quả nhiên trông thấy Ngọc Nương lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, từ trong bình đổ ra một viên thuốc. Viên thuốc này đen thui, trông không có gì đặc biệt.
Ngọc Nương nói:
- Viên thuốc này có thể giải bất kỳ độc dược gì của ngươi!
Nàng quay đầu nhìn về phía Tô Chuyết:
- Tô Chuyết, ngươi có muốn ăn hay không?
Buổi tối hôm nay, đây là lần thứ nhất nàng nói chuyện với Tô Chuyết, Tô Chuyết khẽ giật mình, cũng không biết trả lời như thế nào. Sắc mặt Vô Ngã cũng đã thay đổi. Hắn biết rõ bản lĩnh của Nam Thanh Nang môn thuở xưa, vốn muốn mượn tay Ngọc Nương khống chế, không ngờ sau này lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.
Nếu như viên thuốc trong tay Ngọc Nương thật sự có công hiệu lớn đến thế, chẳng phải là khiến một phen mưu đồ của hắn đổ sông đổ biển rồi hay sao?
Tô Chuyết trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cười nói:
-Ngọc cô nương, chắc là viên thuốc của cô cũng không dễ ăn chứ?
Ngọc Nương bỗng cười giả dối, nói:
- Tính ngươi thông minh! Viên thuốc này đích xác có công hiệu thần kỳ, chính là loại thuốc kỳ lạ nhất mà sư phụ ta để lại, trên đời chỉ có hai viên. Thời điểm ta chạy trốn đã lén lút mang ra ngoài. Viên thuốc này đích xác có thể giải được toàn bộ độc vật trong thế gian, coi như trong cơ thể ngươi có đủ ngũ độc, nó cũng có thể để ngươi không bị xâm hại...
Vô Ngã siết nắm đấm vang lên lách cách, con mắt xoay chuyển, muốn ra tay cướp viên thuốc thần kỳ này. Nhưng Ngọc Nương đứng cách rất xa, chẳng những không thể đảm bảo xuất thủ thành công. Vả lại Ngọc Nương cũng đã nói có hai viên thuốc, coi như cướp được một viên cũng khó có thể cướp được một viên khác.- Chỉ là, loại thuốc này cũng có một ít tác dụng phụ nho nhỏ.
Ngọc Nương khẽ cười nói.
- Chính là dược hiệu kéo dài nhiều nhất chỉ một tháng!
- Có ý gì?
Tô Chuyết có chút không hiểu.
Ngọc Nương nói:
- Có nghĩa là, viên thuốc này có thể bảo đảm trong vòng một tháng sẽ không phát độc. Qua một tháng, kịch độc mà ngươi bị trúng sẽ đồng thời phát tác, thậm chí còn tăng thêm gấp mấy lần, mấy chục lần. Đến lúc đó, cho dù có thuốc giải cũng không cứu được!
Trái tim Tô Chuyết nhảy lên thình thịch. Đoàn Lệ Hoa bỗng lớn tiếng nói:
- Yêu nữ này, ngươi đến cùng mang tâm tư gì? Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết sư phụ ta?
Hoa Bình và Yến Linh Lung cũng khuyên nhủ:
- Tô Chuyết, đừng nghe nàng!
Ngọc Nương không để ý, cười nói:
- Ta đâu có ép hắn. Tô Chuyết, ngươi có dám uống hay không?
Sắc mặt Tô Chuyết ngưng trọng. Vô Ngã đột nhiên buông lỏng nắm đấm, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Nếu như Tô Chuyết không uống viên thuốc này sẽ không cách nào vận công, hôm nay tất nhiên khó mà may mắn thoát khỏi. Nếu như hắn uống thuốc, cũng không thể cam đoan võ công mạnh hơn. Vả lại một tháng sau là sẽ độc phát thân vong. Cứ như vậy xem ra, Tô Chuyết đã là kẻ chắc chắn phải chết.
Không cần nổi giận với kẻ sắp chết, đây là phong độ vốn có của nhân vật như Vô Ngã và Phong Tòng Quy.
Trước kia Vô Ngã còn có chút cảm giác cùng chung chí hướng đối với Tô Chuyết, nhưng bây giờ hắn đã hận không thể trông thấy Tô Chuyết chết sớm một giây ở trước mặt hắn.
Sắc mặt Tô Chuyết nặng nề không gì sánh được, nhìn chằm chằm viên thuốc nho nhỏ kia, phảng phất như đang nhìn xem tính mạng của mình nằm ở giữa ngón tay như nhánh hành ngọc của Ngọc Nương. Y cười khổ nói:
- Ngọc cô nương, ta và cô không oán không cừu, vì sao cô cứ đùa bỡn ta như vậy?
Ngọc Nương hừ một tiếng, nói:
- Dù sao Vô Ngã cũng là cha của con ta. Hôm nay nếu ngươi thua thì cũng không sao. Mà nếu ngươi thắng, ta cũng nên đòi một câu trả lời cho cha của đứa bé. Tô Chuyết, ngươi nói xem như vậy có hợp tình hợp lý hay không?
Quyển 22 - Chương 3: Kỳ dược
- Đúng là hợp tình hợp lý cực kỳ!
Tô Chuyết cười khổ nói.
Người khác nghe lời của Ngọc Nương, chỉ cảm thấy nàng hung hăng càn quấy, không giống như là giúp Tô Chuyết, cũng không giống như là giúp Vô Ngã, quả thực không biết rốt cục nàng suy nghĩ như thế nào.
Mà Tô Chuyết lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Lần này Ngọc Nương nói chuyện hành động tuyệt đối không phải là tâm huyết dâng trào nhất thời. Loại phụ nữ như Ngọc Nương lúc nào cũng cân nhắc bản thân được và mất. Nếu như hôm nay Tô Chuyết thắng cuộc, nàng có thể dựa vào viên thuốc này mà nhận được lòng cảm kích của Tô Chuyết. Mà nếu như Vô Ngã thắng lợi, nàng cũng sẽ không bị trách tội vì viên thuốc này. Bởi vì viên thuốc này dù sao cũng là một viên độc dược hẹn giờ.
Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi, mặc dù hiểu được nhiều đạo lý như vậy, nhưng chính mình hoàn toàn không có lựa chọn. Nếu không uống thuốc, vậy tối nay sẽ thất bại thảm hại. Còn uống, tốt xấu gì còn giữ mạng thêm một tháng, mọi sự đều có khả năng!
Yến Linh Lung bỗng lớn tiếng nói:
- Hợp lý cái rắm! Tô Chuyết, ngươi thật sự định nghe theo chủ ý ngu ngốc của yêu nữ này hay sao?
Ngọc Nương cười hắc hắc, nói ra:
- Chủ ý của ta mặc dù khó nghe, nhưng là biện pháp duy nhất!
Sắc mặt Tô Chuyết lạnh nhạt, những người khác lại lâm vào ưu sầu thật sâu. Hoa Bình hỏi Chu Thanh Liên:
- Chu tiền bối, trên đời quả thực có loại thuốc thần kỳ như vậy sao?
Chu Thanh Liên thở dài, đáp:
- Tục truyền Miêu Cương có một loại cổ độc, chính là từ người nuôi dưỡng độc trùng. Có lẽ loại thuốc này chính là một loại cổ độc đi!
Ngọc Nương cười nói:
- Chu tiền bối quả nhiên lợi hại, hèn chi sư phụ khi còn tại thế, nhắc đến Chu tiền bối cũng kính nể từ đáy lòng! Loại thuốc này đích thật là một loại cổ, mà lại loại cổ trùng này chuyên môn lấy độc làm thức ăn. Sau khi đi vào thân thể, gặp phải chất độc thì sẽ trưởng thành. Đáng tiếc loại cổ trùng thần kỳ này chỉ có tuổi thọ khoảng một tháng. Sau một tháng, cổ trùng chết đi, độc dược tích tụ trong cơ thể sẽ bạo phát ra. Đến lúc đó phát độc càng thêm lợi hại!
Mặc dù nàng cười nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại làm cho người ta cảm thấy rùng mình. Hai cô gái Yến Linh Lung và Đoàn Lệ Hoa tưởng tượng có một con sâu nhỏ bò loạn trong cơ thể, lập tức nổi hết da gà.
Vô Ngã dường như có chút không kiên nhẫn được nữa, hừ lạnh một tiếng:
- Tô Chuyết, ngươi đến cùng nghĩ xong chưa? Hoặc là uống thuốc, rồi thống thống khoái khoái đại chiến với ta một trận. Hoặc là bó tay chịu trói, ngoan ngoãn đầu hàng đi!
Những người đứng sau lưng Tô Chuyết nhất thời cũng không quyết định chắc chắn được. Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, đưa tay tiếp nhận cổ độc trong tay Ngọc Nương, không hề do dự ném vào trong miệng, nuốt xuống.
Trái tim tất cả mọi người đều siết chặt, ngay cả trên mặt Ngọc Nương cũng hiện lên vẻ không nỡ. Chu Thanh Liên hỏi:
- Thế nào?
Tô Chuyết nhún vai, ra vẻ ung dung đáp:
- Còn tốt...
Còn chưa nói xong, thình lình trong bụng đau đớn dữ dội như bị độc trùng gặm nuốt. Hoa Bình thấy trên chán Tô Chuyết chảy mồ hôi lạnh, tay che bụng dưới biểu lộ thống khổ, thì bước lên trước đỡ lấy, muốn vận công khử độc cho Tô Chuyết.
Ngọc Nương vội la lên:
- Không nên động vào hắn! Hiện tại trứng trùng đang thức tỉnh, chuẩn bị tiến vào huyết mạnh, qua một khắc là xong rồi!
Vô Ngã hừ lạnh một tiếng:
- Còn bao lâu nữa? Ta không rảnh chờ hắn đâu!
Ngọc Nương cười lạnh nói:
- Ngươi gấp cái gì? Hay là sợ chờ một lúc sẽ thua?
Vô Ngã ngẩng đầu nhìn xem vầng trăng hạ xuống núi tây, nói:- Trời cũng sắp sáng rồi, chẳng lẽ hắn chưa xong một khắc thì ta phải chờ ở đây thêm một khắc à?
Ngọc Nương vẫn không nói gì, liền nghe Tô Chuyết trầm giọng nói:
- Không cần chờ, ta đã ổn rồi!
Giọng nói của y còn có vẻ run rẩy, nhưng lại vô cùng kiên định. Người ngoài có chút lo lắng, trái tim Vô Ngã lại nhảy lên thình thịch. Vô Ngã trông thấy vẻ kiên định và quyết tuyệt trong mắt Tô Chuyết thì sinh ra một tia bất an, từ đáy lòng tự dưng toát ra một ý niệm: hôm nay mình sẽ không thua bởi hắn thật chứ?
Nhưng ý tưởng này vừa mới xuất hiện liền bị Vô Ngã cứng rắn đè xuống. Vô Ngã thầm nghĩ trong lòng, mình đã quán thông Lục Đạo Luân Hồi, dòm ngó thiên địa chi đạo, trên đời còn ai có thể đánh bại mình chứ?
Nghĩ tới đây, Vô Ngã bước lên phía trước một bước, để lại dấu chân ở chỗ vừa đứng. Vùng đất xung quanh theo dấu chân mà nứt ra một vòng đường vân nhỏ. Cước lực bực này quả thực không thể tưởng tượng. Phong Tòng Quy vung tay lên, lão và thủ hạ cùng lùi xuống.
Tô Chuyết cũng phất phất tay, để nhóm người Chu Thanh Liên thối lui.
Nhân mã hai phe đều thối lui ra ngoài bàn cờ. Một bàn cờ vuông lớn chỉ còn lại hai người Tô Chuyết và Vô Ngã.
Vô Ngã lại bước lên một bước, tiếp tục để lại một dấu chân kinh thế hãi tục. Tô Chuyết biết Vô Ngã muốn dùng công phu Thất Bộ Sinh Liên chấn nhiếp mình. Bởi vì Vô Ngã luyện tập Lục Đạo Luân Hồi, nội công tăng thêm không chỉ một cảnh giới, sử dụng Thất Bộ Sinh Liên uy lực đâu chỉ lớn hơn gấp đôi so với trước kia?
Tô Chuyết chỉ lơ đễnh, bỗng cười, ngón tay chỉ vào một quân cờ lớn cách đó không xa, thay đổi đề tài nói ra:
- Thế sự như cờ, Vô Ngã, ngươi thấy ván cờ này thế nào?
Vô Ngã sững sờ, chẳng biết tại sao Tô Chuyết bỗng dứng nói đến đánh cờ. Chỉ là sau khi hắn bước lên cũng chú ý tới chỗ đứng của tất cả mọi người chính là một bàn cờ to lớn. Bàn cờ vây lớn thế này cũng là hiếm thấy trong thiên hạ. Có thể hạ ván cờ này có lẽ chỉ có thần tiên trên chín tầng trời mà thôi.
Vô Ngã không nhịn được nhìn quanh một đống quân cờ ba năm trên mặt đất. Tô Chuyết nói:
- Ta thấy ngươi đánh cờ với sư phụ, nhưng không biết kết quả. Không biết tài đánh cờ của hai người các ngươi thế nào?
Vô Ngã nhìn xem quân cờ trên đất, thuận miệng đáp:
- Hai bên có thắng có bại mà thôi.
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Xem ra kỳ nghệ của ngươi quả thực không kém. Lúc trước ta đánh cờ với sư phụ, cho tới bây giờ cũng không thắng nổi.
Vô Ngã cau mày nói:
- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Tô Chuyết chỉ tay vào quân đen trên đất, nói ra:
- Thế cờ khổng lồ như vậy chắc là thượng cổ đại thần đặt xuống. Vô Ngã, có phải ngươi luôn tự nhận là trên trời dưới đất chỉ ngươi là nhất đúng không? Không bằng hôm nay ngươi đến bình luận thế cờ này đi, như thế nào?
Câu nói này để trong lòng Vô Ngã khẽ động. Liền nghe Tô Chuyết nói tiếp:
- Ngươi xem quân đen kìa, quân thứ nhất rơi vào Thiên Nguyên. Sau đó tứ phương bốn góc đều chiếm một vùng, thật sự có thể nói là dã tâm không nhỏ.
Mọi người theo lời Tô Chuyết mà nhìn, quả nhiên trông thấy thế lực của quân đen khuếch đại, chinh chiến tứ phương. Ván cờ to lớn này đã tiến hành đến giữa trận, mà Tô Chuyết có thể nhìn ra xu thế quân đen, nhãn lực không thể nói là không cao.
Vô Ngã nghe lời Tô Chuyết nói, trong lòng có cảm giác. Thì ra Tô Chuyết đúng là muốn mượn cờ nói người, Vô Ngã tâm niệm kiên định, tự nhận tuyệt đối sẽ không bị đánh động bởi mấy câu nói của Tô Chuyết, cười lạnh nói:
- Ngươi nói mình đánh cờ không giỏi, xem ra là khiêm tốn rồi!
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Không phải là ta không giỏi đánh cờ, mà là nghệ thuật cờ vây đều có nét giống với vạn sự vạn vật trong thiên hạ. Khi ta lịch duyệt phong phú, xem cờ tựa như xem người, thông suốt rõ ràng. Quân đen này giống như ngươi và sư phụ. Hai người các ngươi đều là lòng dạ bao quát thiên hạ đại thế, thế gian vạn vật. Chỉ tiếc các ngươi lòng tham không đáy, thế lực nhìn như rộng lớn, nhưng lực lượng phân tán, khó mà ngưng tụ!
Vô Ngã khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ.
Tô Chuyết lại nói:
- Trái lại quân trắng mặc dù đang thủ thế, xem như bị động, nhưng thận trọng vững vàng từng bước. Hiện tại hình thành thế giằng co với quân đen ở góc Tây Bắc, tiếp theo liên chiến Đông Nam suy yếu, sau đó chiếm lĩnh ưu thế.
Y thở dài, nói xa xăm:
- Cờ đến giữa bàn, cho dù quân đen còn chiếm ưu thế. Nhưng quân trắng đã đứng vững gót chân, tiếp theo chính là thời điểm phản kích!
Tất cả mọi người ngoài bàn cờ đều đã minh bạch, Tô Chuyết đang lấy bàn cờ để ám chỉ tình thế hiện tại. Chỉ là thế cờ bao nhiêu năm trước lại tương tự với hiện tại, tựa như ý trời trong cõi u minh, khiến người ta khó mà phỏng đoán. Càng không biết được thế cuộc phát triển sẽ như Tô Chuyết nói hay không.
Vô Ngã sợ hãi cả kinh, đột nhiên cường ngạnh, hào khí tỏa ra. Hắn thầm nghĩ, coi như trời đất có định số, nhưng bằng vào năng lực của mình, muốn thay trời đổi đất có gì không được?
Hắn cười lạnh một tiếng:
- Xem ra ngươi chuẩn bị phản kích?
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Không bằng chúng ta chơi tiếp ván cờ này đi, xem ai có thể cười đến cuối cùng, thế nào?
Vô Ngã vỗ tay cười nói:
- Hay lắm! So bì như vậy cũng thực mới lạ. Chỉ là không biết ai hạ cờ trước?
- Đương nhiên là ta!
Tô Chuyết hét lớn một tiếng, đột nhiên đá một cước xuống một quân trắng rải rác bên ngoài bàn cờ.
Quân trắng bị đá một cước bỗng bật lên cao, nhanh chóng bay về phía một điểm nối trên bàn cờ!