Tô Chuyết gần như đồng thời nghĩ đến, yêu nữ Nam Cương trong miệng Phương Bạch Thạch chính là Ngọc Nương của Nam Thanh Nang Môn!
Phương Bạch Thạch cố ý vu oan, hay là Tăng Mạnh Thường đích xác trúng độc của Ngọc nương? Tô Chuyết không khỏi nhớ lại một canh giờ trước, chất độc trong lòng bàn tay Vô Ngã hình như xác thực có chút tương tự với độc mà Ngọc Nương dùng hôm đó. Chẳng lẽ chuyện này quả thực có quan hệ với Ngọc nương ư?
Ban đầu ở Lô Châu, bọn người Tô Chuyết truy tìm cổ Phật, Ngọc nương không ai canh giữ, sau đó cũng không thấy bóng dáng. Lẽ nào nàng trở về rồi?
Tô Chuyết đang cảm thấy buồn bực, liền nghe trong phòng Đông Phương Tiếu hô lớn:
- Lại là Tô Chuyết! Ta phải giết hắn!
Nói xong liền phóng ra ngoài, mấy người đều cản không được.
Tư Đồ Cao cau mày nói:
- Thất sư đệ xúc động như thế, làm sao có thể...
Thượng Quan Tuấn nói:
- Nhị ca không cần phải lo lắng, thất sư đệ mặc dù xúc động nhưng võ công cũng không thấp. Hạng người bình thường trên giang hồ không gây thưởng tổn được đệ ấy đâu.
Phương Bạch Thạch trầm ngâm nói:
- Các vị, võ công của Tô Chuyết không thấp, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!
Thượng Quan Tuấn lạnh lùng nói:
- Ta thì lại không tin, một tên thư sinh nhà quê nào có bản lãnh gì!
Tô Chuyết ở bên ngoài nghe thấy tất cả bọn hắn nghi ngờ mình, nhịn không được thầm mắng trong lòng:
- Đúng là một lũ ngu xuẩn! Ban đêm ta rõ ràng bị các ngươi giam giữ, lấy đâu ra thời gian đi hạ độc?
Trái lại Phương Bạch Thạch cảm thấy có chút kỳ quái, nói:
- Tô Chuyết vừa mới đào thoát, không thể nào là hắn hạ độc. Ta thấy nhất định là kẻ khác làm. Hôm nay là ai đưa cơm dâng trà cho Tăng môn chủ?
Một nho sinh ở trước cửa bỗng nhiên đứng ra, nơm nớp lo sợ nói:
- Tiểu sinh không có hạ độc!
Tư Đồ Cao liếc người này một cái, nói:
- Thanh Lưu huynh đệ luôn giữ bổn phận, không thể nào là hắn!
Phương Bạch Thạch nhìn người này một chốc, nói:
- Trễ nhất thấy được Tăng môn chủ chắc là các hạ đúng không?
Người kia gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, sau bữa cơm chiều hôm nay tiểu sinh còn rót trà ngon đưa tới cho môn chủ. Lúc ấy môn chủ đang ngồi đọc sách trước cái bàn này.
Phương Bạch Thạch lại hỏi một câu:
- Ngươi quả thật nhìn thấy Tăng môn chủ còn sống?
Người kia kiên định nói:
- Không sai! Môn chủ còn nói chuyện với tiểu sinh mà. Qua nửa canh giờ, tiểu sinh định tới dọn dẹp ấm trà. Môn chủ lại để cho tiểu sinh tự động đi nghỉ ngơi, không cần để ý ấm trà.
Phương Bạch Thạch nói:
- Tăng môn chủ nói ngay trước mặt các hạ sao?
Người kia lắc đầu, đáp:
- Lúc ấy tiểu sinh đứng ngoài cửa, cửa phòng đóng chặt nên tiểu sinh cũng không đi vào.
Phương Bạch Thạch lại nói:
- Nói như vậy, lúc đó các hạ cũng không tận mắt nhìn thấy Tăng môn chủ đúng không?
Người kia gật đầu đáp phải, qua một hồi lại nói:
- Lúc ấy tiểu sinh rời khỏi nơi này, quay đầu liếc mắt nhìn, trông thấy trong phòng hình như có một bóng người.
Tư Đồ Cao cả kinh nói:
- Là ai?
Người kia lắc đầu nói:
- Tiểu sinh không thấy rõ ràng, chỉ là ánh nến chiếu lên một bóng mờ trên giấy dán cửa sổ. Tiểu sinh cẩn thận lắng nghe cũng không nghe thấy có người nói chuyện. Chỉ loáng thoáng nghe thấy môn chủ một thân một mình lẩm bẩm cái gì...
Phương Bạch Thạch nói:
- Lầm bầm cái gì?
Người kia nói:
- Hình như là ánh nến, tiếng búa gì đó... Cụ thể nghe không rõ lắm.
Người này nói cũng không rõ cho lắm, người ngoài đều nghe không hiểu. Nhưng Tô Chuyết nấp bên ngoài thì có chút kinh hãi. Nếu như đêm nay không có nghe Chu Thanh Liên kể về sự tình trong quá khứ, có lẽ y cũng không đoán được hàm nghĩa trong lời nói của người này. Nhưng bây giờ trong lòng Tô Chuyết cũng đã nổi sóng gió lớn.
Tô Chuyết lẩm bẩm nói:
- Ánh nến tiếng búa, ánh nến tiếng búa...
Năm đó thời điểm Thái tổ hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, trên phố từng có truyền thuyết, nói là đêm hôm Thái tổ hoàng đế băng hà, trong tẩm cung đã từng có ánh nến chiếu xạ bóng người, còn có người nghe thấy tiếng búa vung vẩy. Chẳng qua những chuyện này chỉ là lời đồn phố chợ, quan phủ chưa bao giờ truyền ra chân tướng xác thực.
Bây giờ sự việc trôi qua vài chục năm, đã có rất ít người nhắc đến việc này. Bởi vậy gần như không ai biết, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi như Tô Chuyết và Phương Bạch Thạch lại càng không rõ ràng lắm.
Nếu không phải Tô Chuyết đã từng lăn lộn phố phường, nghe người ta kể chuyện xưa, bây giờ lại nghe Chu Thanh Liên nói qua sự việc năm đó, cũng tuyệt đối không có khả năng liên tưởng đến chuyện này. Y bỗng dưng nghĩ tới, nếu như năm đó đúng là Quỷ Ẩn lên kế hoạch hại chết Thái tổ hoàng đế. Như vậy buổi tối hôm nay Tăng Mạnh Thường bị hạ độc chết chẳng lẽ cũng có liên quan với Quỷ Ẩn?
Tô Chuyết đang trầm tư, đột nhiên ánh lửa lóe lên, mười mấy người thình lình cầm bó đuốc nhảy đến trước mặt, bao vây mình lại. Phương Bạch Thạch và Tư Đồ Cao vượt ra khỏi đám người, lạnh lùng nhìn Tô Chuyết chằm chằm.
Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, thì ra vừa rồi nội tâm mình chấn kinh nên không cẩn thận phát ra tiếng động. Bọn người Phương Bạch Thạch cảnh giác cỡ nào, lập tức liền phát giác. Bọn hắn bất động thanh sắc, thẳng đến khi phán đoán ra phương vị của Tô Chuyết, lúc này mới lập tức bao vây y lại.
Tư Đồ Cao chỉ vào Tô Chuyết, lạnh lùng nói:
- Tô Chuyết, quả nhiên là ngươi!
Tô Chuyết biết mình bây giờ xuất hiện ở đây, thực sự là có miệng mà nói không rõ. Y cũng không biện giải, con mắt xoay chuyển, vội vàng nghĩ đối sách.
Phương Bạch Thạch kết giao với y lâu như vậy, biết phong cách hành sự của Tô Chuyết, cười lạnh nói:
- Tô Chuyết, ngươi lại đang có ý định gì?
Thượng Quan Tuấn trầm giọng nói:
- Tô Chuyết, ngươi bị bao vây rồi, chắp cánh cũng khó thoát!
Tô Chuyết cười hắc hắc, nói:
- Thật à?
Y vừa dứt lời, thân thể đột ngột mạnh mẽ từ dưới đất bật lên.
Những đệ tử Nho môn này võ công cũng chẳng thế nào xuất chúng. Cao thủ chân chính đều đi phụ trách thủ vệ. Bởi vậy, bọn hắn thấy Tô Chuyết bất động tay chân mà bỗng dưng bật lên cao hai ba trượng, cũng không kìm được lên tiếng kinh hô.
Bọn người Tư Đồ Cao rất xem thường Tô Chuyết, nhưng không ngờ võ công của y cao cường như vậy, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng. Mà Phương Bạch Thạch lúc nào cũng cảnh giác, Tô Chuyết khẽ động thì hắn đã xuất thủ.
Chẳng qua cuối cùng Tô Chuyết nhanh hơn một bước, thân thể vươn lên, tay vịn mái hiên, trèo lên nóc nhà. Phương Bạch Thạch không có cản Tô Chuyết lại, hai chân nhún lên trên tường, cũng trèo lên nóc nhà theo. Hai người cách xa nhau hai mươi bước, triển khai truy đuổi trên nóc thư viện.
Bọn người Tư Đồ Cao kịp phản ứng thì đã chậm. Đợi đến khi bọn hắn lên nóc nhà đã không thấy bóng dáng Tô Chuyết đâu, chỉ có thể xa xa trông thấy cái bóng của Phương Bạch Thạch ở trong thư viện trở mình vọt lên rồi rơi xuống nơi xa. Bọn hắn đành phải chỉ huy nhân thủ đến canh chừng các nơi yếu điểm của thư viện, phòng ngừa Tô Chuyết chạy mất.
Tô Chuyết một khắc cũng không dám dừng lại, chọn một con đường đi nhanh nhất mà chạy ra bên ngoài thư viện. Phương Bạch Thạch như giòi trong xương, một chút cũng không có tụt xuống. Tô Chuyết nghe thấy sau lưng chỉ có một mình Phương Bạch Thạch, bỗng nhiên ngừng lại.
Phương Bạch Thạch sững sờ, cũng vội vàng dừng bước. Tô Chuyết nói:
- Phương Bạch Thạch, ngươi đùng có ngốc, đêm nay ta vẫn bị bọn hắn cầm tù, làm sao có thể hạ độc Tăng Mạnh Thường được?
Phương Bạch Thạch nói:
- Yêu nữ Ngọc Nương kia từ đầu đến cuối dây dưa cùng ngươi không rõ, sao ta biết được có phải là ả theo ý của ngươi đi hạ độc giết chết Tăng môn chủ hay không?
Tô Chuyết nói:
- Ta đã biết đại khái hung thủ là người nào, ngươi cho ta một chút thời gian. Ta nhất định có thể điều tra ra chân tướng!
Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:
- Nực cười! Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi à?
Tô Chuyết cau mày nói:
- Ta còn có thể nói cho ngươi, việc này vô cùng có khả năng liên quan đến vụ án Thái tổ hoàng đế chết bất đắc kỳ tử năm xưa! Ngươi có rảnh ở đây cản ta, không bằng tận lực đi điều tra thêm chuyện năm đó đi!
Thân thể Phương Bạch Thạch rõ ràng chấn động, trầm ngâm hồi lâu, con mắt xoay chuyển, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Tô Chuyết mơ hồ nghe thấy tiếng la hét của đám đệ tử Nho môn càng lúc càng gần, biết không thể ở lại lâu. Nhưng nếu không nói phục được Phương Bạch Thạch, chỉ sợ người này sẽ một đường đuổi tới tận cùng. Tô Chuyết đã được chứng kiến sự lợi hại của hắn.
Thanh âm càng lúc càng vang. Tô Chuyết không kịp nhiều lời, đang muốn khởi hành. Phương Bạch Thạch bỗng nhiên chặn lại đường đi của y, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, chỉ là không nói lời nào.
Tô Chuyết trầm giọng nói:
- Ngươi nhất định phải ngăn cản ta?
(chưa xong còn tiếp.)