Trong lòng Tô Chuyết thầm cả kinh, nếu chỉ có một Vô Ngã, có lẽ mình còn có thể ngăn cản một lúc, mà thêm Vô Pháp và Vô Thiên thì chỉ sợ có chút khó giải quyết. Nhân số phe mình tuy nhiều nhưng cũng không chiếm ưu thế. Chỉ cần một Đoàn Lệ Hoa đã là vướng víu rất lớn rồi.
Đang không biết như thế nào cho phải, tiếng ồn ào trên đường núi càng lúc càng gần. Nhân thủ của Vọng Nguyệt Lâu tới đây cũng không nhiều, vốn định âm thầm đánh lén, nào ngờ là bị Vô Ngã lừa gạt đây? Lại thêm người của Nho môn hết sức cảnh giác, tiếp viện từ phương hướng thư viện chạy tới ngày càng nhiều.
Tô Chuyết liếc sang đường núi, mơ hồ có thể trông thấy sáu bóng người trong đám đông xuyên qua tới lui, thân thủ mạnh mẽ. Trái tim của y chìm xuống dưới, biết là sáu quân tử đã xuất thủ. Tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ không có một ai đi được.
Y vừa mới phân tâm, Vô Ngã dưới chân khẽ động, thân thể đã lấn về phía Tô Chuyết. Chu Thanh Liên nghe tiếng mà phân vị, bật thốt lên:
- Cẩn thận!
Tô Chuyết đột nhiên giật mình, nhấc một tay lên, vừa vặn đối chưởng với Vô Ngã. Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, hai người đều thối lui một bước. Tô Chuyết chỉ cảm thấy một chưởng của đối phương cũng không có dùng hết sức, nhưng mà lòng bàn tay của mình lại truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
Y nhấc chưởng xem xét thì thấy giữa lòng bàn tay có một chấm màu đỏ. Tô Chuyết cả kinh nói:
- Vô Ngã, không ngờ ngươi lại dùng độc!
Vô Ngã cười lạnh nói:
- Chỉ cho phép mình ngươi dùng độc hả? Ai cũng như nhau thôi!
Vừa nói vừa lấn người tới.
Tô Chuyết đành phải xuất thủ chống đỡ. Mặc dù y bị trúng độc nhưng độc tính hơi lưu chuyển trong cơ thể liền tiêu tán không thấy nữa. Tô Chuyết chỉ âm thầm buồn bực: tại sao Vô Ngã nói mình dùng độc? Mình dùng độc khi nào?
Một bên khác, Vô Pháp và Vô Thiên cùng Chu Thanh và Liên Diệp Thiều cũng đã động thủ. Lạc Khiêm thì che chở Đoàn Lệ Hoa trốn sang một bên. Sáu người chia ra ba cặp, Tô Chuyết tất nhiên không chiếm được chỗ tốt, Diệp Thiều đối phó với Thiên Trúc Phiên Tăng cũng cảm thấy tốn sức. Mà Chu Thanh Liên mặc dù võ công cao hơn Vô Pháp nhưng lại không thể rút tay ra giúp Diệp Thiều được.
Trong lúc nhất thời lực lượng hai phe ngang nhau, khó mà phân thắng bại. Nhưng mà tình thế trên đường núi lại dần dần rõ ràng. Suất lĩnh mười người áo đen chính là Khúc Mai. Nàng thấy tiếp viện của Nho môn chạy đến, trong lòng biết khó có thể thủ thắng, dựa theo kế hoạch bàn định trước đó mà huýt lên một tiếng, đám người áo đen liền thối lui vào trong rừng.
Bọn hắn vừa lui vừa quấy rối đám người Nho môn, hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, tranh thủ thời gian cho mấy người Đoàn Lệ Hoa rút lui. Đoàn Lệ Hoa nghe thấy tiếng huýt, vội vàng hô lên:
- Sư phụ, phải rút lui rồi!
Khóe mắt Tô Chuyết đã thoáng thấy sáu quân tử đang chạy về phía bên này. Trong lòng của y gấp như lửa đốt, nếu cứ tiếp tục triền đấu chỉ sợ không một người nào đi được. Y đánh một chưởng ép ra Vô Ngã, hô lên:
- Chu tiền bối, đi mau!
Điều kiện tiên quyết trong kế sách của Vô Ngã chính là không thể bại lộ bản thân. Bởi vậy hắn cũng không muốn ở lâu, nếu Tô Chuyết đã không muốn đánh nữa thì hắn cũng chẳng muốn đuổi theo. Nhưng Vô Ngã lại không cam tâm để bọn người Tô Chuyết chạy trốn như vậy. Nếu lại để cho Diệp Thiều đào tẩu, sau này muốn bắt được ả chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn.
Vô Ngã liếc mắt ra hiệu cho Vô Pháp Vô Thiên, ba người cùng hô lên:
- Mau tới, phạm nhân muốn chạy trốn!
Tô Chuyết tức giận nghiến răng. Sáu quân tử nghe thấy tiếng la, quả nhiên bước nhanh hơn chạy về hướng này. Vô Ngã cười đắc ý, đột nhiên bật người lùi lại biến mất vào trong rừng cây.
Tô Chuyết bất đắc dĩ, đành phải hô với Chu Thanh Liên:
- Chu tiền bối, dẫn Diệp tiền bối đi mau!
Diệp Thiều lại lớn tiếng nói:
- Không! Chúng ta có nhiều người, mục tiêu quá lớn! Các ngươi đi mau!
Chu Thanh Liên không do dự, nói với Tô Chuyết:
- Đi!
Tô Chuyết biết Diệp Thiều không nói sai, ngay ở thời khắc mấu chốt thì càng không thể do dự. Y nhìn thoáng qua mấy người Diệp Thiều, liền cùng Chu Thanh Liên phóng người chạy vào chỗ tối.
Sáu quân tử suất lĩnh đám người chạy đến, không nhìn thấy Tô Chuyết và Chu Thanh Liên, mà lại thêm một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhất thời vừa phẫn hận vừa buồn bực. Bọn hắn không có cách nào, một bên phân công nhân thủ xuôi theo đường núi lùng bắt, một bên đem Diệp Thiều, Đoàn Lệ Hoa và Lạc Khiêm nhốt vào trong phòng, một lần nữa khóa lại.
Tô Chuyết và Chu Thanh Liên bám víu nham thạch, chạy ra ngoài gần dặm mới đứng lại. Chu Thanh Liên có chút lo lắng nói:
- Lần này chúng ta đi rồi, nếu như Vô Ngã quay về động thủ với Diệp Thiều muội tử, chẳng phải là không ai có thể phòng bị được hắn hay sao?
Tô Chuyết quay đầu, trông thấy trong viện tử vừa bị giam thấp thoáng từng đốm lửa kéo dài không dứt, hiển nhiên có không ít người ở đấy. Y hơi chút yên tâm, nói:
- Trải qua chuyện này, chắc hẳn Nho môn sẽ tăng cường thủ vệ. Vô Ngã muốn đơn độc xông vào e là không có khả năng dễ dàng như trước. Huống hồ, loại người như hắn mặc dù tự phụ nhưng lại cực kỳ yêu quý bản thân. Hắn tuyệt đối sẽ không chịu lấy tính mệnh của mình đi mạo hiểm đâu!
Chu Thanh Liên nói:
- Chẳng phải là hắn vừa vặn tương phản với ngươi?
Tô Chuyết bất đắc dĩ cười nói:
- Chu tiền bối sai rồi, vãn bối cũng cực kỳ yêu quý tính mệnh của mình!
Chu Thanh Liên nói:
- Việc ngươi lấy tính mệnh bản thân chơi đùa còn ít à?
Ông bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
- Ngươi vừa trúng độc của Vô Ngã đúng không?
Tô Chuyết khẽ giật mình, bấy giờ mới nhớ tới chuyện này, khoát tay một cái nói:
- Không có trở ngại.
Mới đầu y vừa trúng độc thì một đoàn khí tức trong đan điền đã hoá giải độc tính, tự nhiên không bị chất độc ảnh hưởng.
Chu Thanh Liên lại có chút không yên lòng, đưa tay nắm chặt mạch môn ở cổ tay Tô Chuyết, bắt mạch cho y. Tô Chuyết biết ông ta có lòng tốt nên để mặc ông cầm lấy, còn mình thì tự nhủ:
- Có cảm giác là chất độc vừa nãy loáng thoáng có chút giống như là xuất từ tay một người quen cũ... Đúng, Chu tiền bối, gần nhất ngài có từng đến Nam Thanh Nang Môn không?
Sở dĩ Tô Chuyết hỏi câu này là bởi vì y phát hiện, độc mà Vô Ngã dùng và độc mà Ngọc nương từng hạ cho y dường như có chút giống nhau đến mấy phần. Tô Chuyết lẩm bẩm câu được câu không, sắc mặt Chu Thanh Liên thì càng lúc càng khó coi.
Tô Chuyết tưởng rằng mình hỏi đến sự tình Nam Thanh Nang Môn để ông ta có chút không vui, vội vàng áy náy nói:
- Chu tiền bối, vãn bối chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, ngài chớ để bụng...
Chu Thanh Liên chợt nói:
- Một đoàn khí tức trong đan điền của ngươi là như thế nào hả?
Tô Chuyết khẽ giật mình, cười đáp:
- Thì ra ngài nói cái này à! Lúc trước vãn bối ở Thục Trung từng trúng độc của Đường Mặc, có thể nói là ngũ độc đều đủ, vốn cho rằng phải chết. Ai ngờ thế mà lại khôi phục thần kỳ, về sau liền phát hiện trong đan điền xuất hiện đoàn khí tức này. Kỳ quái hơn chính là, từ nay về sau vãn bối lại bách độc bất xâm. Dường như bất luận trúng phải độc gì cũng bị khí tức này hóa giải!
Tô Chuyết nói càng hưng phấn, sắc mặt Chu Thanh Liên lại càng khó nhìn. Ông ta trầm giọng nói:
- Vậy là ngươi trúng đủ ngũ độc của Đường Mặc rồi ư?
Giọng nói của ông ta có chút run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Ngươi thế nào sống sót được?
Tô Chuyết cười nói:
- Chắc là Diêm Vương gia rất ghét bỏ vãn bối nên không chịu nhận vãn bối đi!
Chu Thanh Liên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ngũ Hành tương sinh tương khắc, ngươi còn có thể sống sót thực sự là thiên đại trùng hợp. Chỉ có phân lượng của năm loại độc dược hình thành một loại tổ hợp kỳ diệu mới có thể hình thành tuần hoàn sinh khắc lẫn nhau, bảo trì cân bằng trong cơ thể ngươi. Nhưng mà năm loại độc dược này lại không thể bài trừ ra ngoài cơ thể, thế nên tạo thành đoàn khí này trong đan điền...
Tô Chuyết có chút kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Vậy thân thể mình không khác gì cái bình độc dược rồi?
Chu Thanh Liên thở dài, nói:
- Đâu chỉ như thế? Độc dược trong thiên hạ đều có tính chất ngũ hành. Bởi vậy mặc dù ngươi bị trúng độc, nhưng rất nhanh liền sẽ bị khí tức ngũ hành thôn phệ đến hết. Đây chính là cái mà ngươi tự cho là bách độc bất xâm.
Tô Chuyết cười nói:
- Hèn chi Vô Ngã nói vãn bối dùng độc, vãn bối nhớ là lúc ở Lô Châu có đối chưởng với hắn, hình như là hắn bị trúng độc. Hóa ra bởi vì đoàn khí tức mang độc này xoắn xuýt với nội tức của vãn bối, làm cho nội lực của vãn bối cũng mang theo độc tính!
Chu Thanh Liên nghe khẩu khí của y vẫn lơ đễnh như cũ, nhịn không được cả giận nói:
- Tô Chuyết, ngươi quả đúng là không biết trời cao đất rộng! Đoàn khí tức đấy trong cơ thể ngươi mặc dù có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng là chỗ trí mạng nhất của ngươi. Trước kia ngươi bị trúng độc, bởi vì phân lượng của độc dược không lớn, độc tính không mạnh, không thể đánh vỡ thế cân bằng của Ngũ Hành nên ngươi mới bình yên vô sự. Nếu như ngày nào đó có người nhằm vào điểm này mà hạ độc ngươi, Ngũ Hành trong cơ thể ngươi bị đánh vỡ, những khí tức mang độc này liền sẽ chảy theo lục phủ ngũ tạng, thập nhị chính kinh và kỳ kinh của ngươi. Một khi phát độc, thần tiên cũng khó cứu!
(chưa xong còn tiếp.)