Giang Hồ Kiếp

Chương 4: Dưỡng thương



Vài ngày kế tiếp Diệp Phong đều trải qua trên giường, mỗi ngày ăn xong rồi uống thuốc. Thật sự thuốc Đông y quá khó nuốt, rất nhớ những viên thuốc nho nhỏ kiếp trước. Bất quá thời gian này trôi qua không quá buồn chán vì có một tiểu nha đầu khả ái để mình khi dễ, mỗi lần đều chọc nàng tức giận đến mức râu mép giật giật, đương nhiên nàng không có râu mép nên chỉ có thể rừng mắt giậm chân nhìn mình. Sau lần đó Lãnh Vôn Sương không xuất hiện nữa, thỉnh thoảng có phái người tới xem bệnh, kê thêm vài đơn thuốc.

Thời gian yên tĩnh trôi qua khá nhanh, trong nháy mắt Diệp Phong đến chỗ này đã được một tháng, vết thương trên người cũng khôi phục bảy tám phần, cơ bản có thể xuống giường làm một ít vận động đơn giản. Những ngày qua, Diệp Phong cũng hiểu đại khái về triều đại này. Thương cảm cho bản thân vì kiến thức lịch sử quá ít ỏi, nàng không có một chút ấn tượng về triều đại Thiên Tuyết Quốc.

Hiện tại ban đêm không cần đóng cửa, tứ hải thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, là một thời đại hòa bình. Diệp Phong cảm thấy rất may mắn vì mình không rơi vào loạn thế, bởi vì bản thân nàng không biết làm anh hùng như thế nào và cũng không muốn trở thành anh hùng. Bất quá giang hồ lại không yên ổn, phong ba đang ngầm cuộn trào mãnh liệt. Võ lâm minh chủ hiện giờ là Lăng Hải bảo chủ Lăng Gia Bảo, hình như võ công rất cao thâm, ngẫm lại cũng đúng, nếu không làm sao có thể làm võ lâm minh chủ.

Mặt khác còn có lục đại môn phái chính đạo: Phái Không Động, phái Thanh Vân, Hắc Hổ bang, Xích Môn, Đường Môn và Lãnh Nguyệt Cung. Trong đó cũng không thể bỏ qua một vài thế lực riêng lẻ, chẳng hạn như Lôi Chấn sơn trang, Lôi gia không thuộc giang hồ nhưng lại nắm giữ một nữa tài phú của Thiên Tuyết Quốc, đương nhiên có rất nhiều cao thủ võ lâm không biết tên cùng các đại môn phái đều muốn qua lại cùng Lôi gia.

Sở dĩ giang hồ không yên ổn là vì thế lực tà giáo ngày càng mở rộng, lớn nhất là Huyết Kiền Đường và Tử Vũ Môn, nghe Tiểu Ngọc nói đường chủ của Huyết Kiền Đường là Hắc Diêm La, huyết sát thành tính, hơn nữa thủ đoạn rất tàn nhẫn, chính đạo rất kinh thường. Mà môn chủ Tử Vũ Môn là nữ tử ‘Ngọc diện hồ ly’ Tử Thủy, phóng đãng không kềm chế được. Vốn dĩ hai môn phái này thủy hỏa bất dung nhưng lại liên hợp chống đỡ truy sát của chính đạo. Nói chung hợp tác chỉ vì lợi ích cá nhân, hiện tại Huyết Kiền Đường và Tử Vũ Môn phát triển lớn mạnh làm các phái giang hồ bất an. Phái Không Động, Hắc Hổ bang, Xích Môn bị diệt môn trong một đêm, đến giờ vẫn chưa biết hung thủ là người phương nào, ai ai cũng cảm thấy nguy cơ. Vì thế, Lăng Hải gửi thiệp mời dự họp đại hội võ lâm, cùng Chưởng môn các phái bàn bạc đối sách.

Mười năm trước Lãnh Vô Sương sáng lập Lãnh Nguyệt Cung, tuy rằng xuất hiện không lâu nhưng thực lực không thể đùa được. Trên dưới Lãnh Nguyệt Cung đều là nữ tử, chủ yếu chấp hành mệnh lệnh ám sát, bất quá chỉ giết những người tội ác tày trời. Nhờ Lãnh Vô Sương khổ tâm gầy dựng, khắp Thiên Tuyết Quốc có việc gì xảy ra thì Lãnh Nguyệt Cung lập tức nắm được tin tức, trạm gác phòng nhiều vô số kể, nên mục tiêu trong tay chưa bao giờ chạy thoát. Không ai biết võ công Lãnh Vô Sương cao thâm bao nhiêu, bởi vì đến giờ chưa có người khiến nàng phải tự mình xuất thủ. Lãnh Nguyệt Cung có tứ đại hộ pháp: Kiếm Cầm, Kiếm Kỳ, Kiếm Thi và Kiếm Họa. Lần trước người Diệp Phong gặp áo trắng trên tay đính sợi chỉ vàng chính là Kiếm Cầm, vừa cao vừa gầy, diện mục thanh tú, đôi mắt sắc bến, làm người nhìn không được thoải mái.

Diệp Phong không muốn dính vào vòng xoáy đấu tranh giang hồ, mặc dù có một chút ước ao bản thân võ nghệ cao cường nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn. Bước chân vào giang hồ, ngươi không giết ta thì ta giết ngươi. Kiếp trước cả con gà nàng cũng chưa từng giết, nói gì tới việc giết người, nghĩ cũng không dám nghĩ! Diệp Phong chỉ cần cuộc sống tương đối tốt là được rồi.

Nàng đối với bản thân buồn bực vô cùng, mới chừng mười lăm mười sáu tuổi bắt đầu phát dục, chế độ dinh dưỡng không cân bằng, nhìn thế nào cũng không giống nữ tử, đã vậy còn mặc nam trang, thảo nào bị gọi là công tử. Diệp Phong luôn cố gắng lấp đầy bụng để cải thiện tình hình hiện tại, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch. Hơn nữa hình như thân thể này không thích ánh mặt trời, nhất là cặp mắt, vốn tưởng bản thân có đôi mắt rất đẹp, con ngươi mang màu tím đặc biệt bắt ánh nhìn, nhưng lại không thích ứng với ánh nắng. Khí trời tháng tám oi bức, không những Diệp Phong không cảm nhận được nhiệt độ mà còn thấy ớn lạnh. Mỗi lần Tiểu Ngọc bất cẩn làm đứt tay, Diệp Phong nhìn thấy máu liền xuất hiện sự hưng phấn khó tả, thậm chí còn muốn được nếm thử, điều này khiến nàng giật mình không ngớt. Chẳng biết chủ nhân cơ thể này là người thế nào…

“Heo! Đến giờ uống thuốc!” Âm thanh của tiểu Ngọc cắt ngang những gì Diệp Phong đang suy nghĩ, từ khi nàng ăn nhiều nhằm bồi bổ thì tiểu nha đầu này luôn gọi nàng là heo!

“Nha đầu kia! Không biết lớn nhỏ! Con dế.”

“Thiết! Ta nói sai sao!”

Đúng vậy, Diệp Phong rất nhụt chí, thân cao một thước bảy nhưng dài quá thì được gì, còn không lớn bằng Tiểu Ngọc. Liếc nhìn chén thuốc Đông y đen thui, Diệp Phong cau mày hỏi: “Bao giờ thì ta có thể ngưng uống thuốc?”

“Tiểu Thi tỷ tỷ bảo, còn… Lâu… Lắm, mau uống đi!” Tiểu Ngọc nhấn mạnh.

Nhìn biểu tình hả hê trên mặt Tiểu Ngọc, Diệp Phong có xúc động muốn đánh người. Bịt mũi, ngữa đầu uống một hơi hết chén thuốc, lập tức ngậm miếng mức quả để giảm bớt vị đắng.

“Tiểu Thi tỷ tỷ nói ngoại thương trên người ngươi đã khỏi hẳn nhưng nội thương quá nặng, cần điều dưỡng. Nhưng mà…”

“Nhưng mà?” Diệp Phong nghi hoặc.

“Ngươi thực sự không nhớ những chuyện trước đây?”

“Nha đầu, ta đã nói rất nhiều lần, đầu ta bị chấn động nên không nhớ rõ.” Đương nhiên nàng nhớ những chuyện trước đây nhưng không thể nói bản thân mình xuyên qua, mượn xác hoàn hồn. Nhìn vẻ mặt Tiểu Ngọc nghiêm túc, Diệp Phong liền thu liễm tâm tính, chuyện này quan hệ tới sinh mệnh của mình nha, phải để ý chứ!

Bộ dáng Tiểu Ngọc ấp a ấp úng: “Tiểu Thi tỷ tỷ nói từ nhỏ ngươi đã được uống nhiều dược đại bổ, nhưng dùng quá mức sẽ trúng độc. Nội tang ngươi suy yếu, còn trúng Huyền băng chưởng, ngã xuống vực sâu, còn sống đã là kỳ tích, khả năng… Khả năng…”

Diệp Phong hít một ngụm khí lạnh, coi bộ mình sắp teo. Huyền băng chưởng rất lợi hại sao? Hèn chi bản thân luôn thấy rét lạnh. Nàng nỗ lực hỏi: “Khả năng sao?”

“Có thể sau này ảnh hưởng việc ngươi luyện võ!” Tựa hồ Tiểu Ngọc phải tập trung toàn bộ dũng khí nói ra, vội vàng bổ sung: “Ngươi đừng buồn, tiểu Thi tỷ tỷ bảo đảm nàng sẽ tận lực tìm biện pháp!”

“Ồ…” Diệp Phong thở phào, cứ ngỡ bản thân không sống được bao lâu, thì ra không thể luyện võ. Quả thật nàng thích người có bản lĩnh hành hiệp trượng nghĩa, nhưng không có cũng không tổn hại gì.

“Ngươi không thương tâm?” Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi.

“Thương tâm? Mắc mớ gì ta phải thương tâm? Tính mạng vẫn quan trọng hơn.”

Tiểu Ngọc không cam lòng hỏi tiếp: “Ngươi không buồn sao? Có lẽ… Cả đời… Cả đời ngươi không thể luyện võ!”

“Nếu như cả đời này ta không thể tiếp tục luyện võ, Tiểu Ngọc có nguyện ý bảo hộ ta suốt kiếp không?”

Tiểu Ngọc sửng sốt, nhìn Diệp Phong nháy nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ tới mang tai: “Ngươi… Ngươi… Ai nguyện ý chiếu cố ngươi? Nằm mơ!”

“Ha ha…” Diệp Phong buồn cười, tiểu hài tử khả ái dễ xấu hổ ghê. Trầm mặc hồi lâu, nàng liền nói: “Ngọc nhi! Ngươi thấy ta khỏe rất nhiều rồi, ngươi cùng ta tản bộ nha?”

“Không được! Cung chủ dặn không thể để ngươi ra khỏi cửa phòng!”

Diệp Phong nín lặng, thầm cảm thán nha đầu nhỏ rất nghe lời. Không nói thì làm sao cung chủ ngươi biết?

“Ta chỉ muốn hít thở không khí thôi mà!”

“Phi phi phi! Mạng ngươi là do cung chủ và tiểu Thi tỷ tỷ cứu về, ngươi làm như không cử động sẽ chết vậy đó!”

“Hảo hảo! Ta sai rồi. Ta đi nhanh về nhanh được không?”

“Không được, cung chủ biết sẽ trừng phạt ta.”

“Cung chủ ngươi tiệm tăm một tháng, hôm nay chắc nàng cũng không ghé thăm. Nửa khắc chắn ổn chứ?” Thần sắc tiểu Ngọc dao động, Diệp Phong năn nỉ: “Ở đây ngoài ngươi và ta thì đâu còn ai khác. Việc này ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết.”

“Hừ, đừng quên chỉ được nửa khắc!”

“Ân! Ân!” Diệp Phong kiên quyết gật đầu. Nàng thật kích động a! Ôi bầu trời! Ôi mây trắng! Hương rừng, nước suối trong thì thầm…

Diệp Phong xuất môn, cảm nhận không khí mùi hè. Trong viện một mảnh sinh cơ dào dạt, bên phải là mảnh rừng trúc xanh thẳm, cơn gió thổi nhẹ, âm hưởng sàn sạt vang vang. Đối diện cửa phòng là hai cây đại thụ, tươi tốt xum xuê che khuất hơn phân nửa sân, dưới tàng cây là cái xích đu. Nàng tiêu sái ngồi xuống, nhắm mắt lẳng lặng nghe bản hòa phối của thiên nhiên. Diệp Phong liền hòa mình bằng một bài hát ngày xưa thường hay nghe ‘Trữ hạ’.

Lãnh Vô Sương vô tình thấy hình ảnh ấy, ánh chiều tà chiếu lên người nọ, làn da tái nhợt đang say sưa xướng khúc. Lam sam lắc lư, toàn thân như dung nhập vào cảnh hoàng hôn. Khuôn mặt quen thuộc như vậy, nàng nhẫn nhịn bước tới gần. Nghĩ tới thân thể Diệp Phong như vậy, Lãnh Vô Sương liền đau lòng, rốt cuộc ‘hắn’ phải trải qua thống khổ thế nào? Nàng nhớ thời điểm phát hiện ‘hắn’, Kiếm Thi kịch liệt phản đối việc chữa trị nhưng bản thân lại không quan tâm, kiên trì cứu hắn thiếu chút nữa hao tổn công lực hai mươi năm. Không hiểu tại sao nàng lại làm ra động thái điên cuồng như thế, chẳng lẽ… Chẳng lẽ vì khuôn mặt kia và người trong tâm trí tương tự nhau? Một tháng trôi qua, nàng lo lắng thương thế của ‘hắn’ nhưng không đủ can đảm, sợ lần nữa rơi vào trầm luân.

Diệp Phong cảm giác có người chăm chú theo dõi mình, mở mắt quay đầu. Bạch y phất phới, ánh nhìn xuyên thấu. Nàng mỉm cười: “Ngươi đến lúc nào?”

“Cũng vừa tới. Ai cho phép ngươi tự ý di chuyển? Thương thế thế nào?” Lãnh Vô Sương chậm rãi hỏi.

Diệp Phuong vui mừng híp mi, giống hai người bằng hữu ân cần trò chuyện: “Khỏe!”

“Cung chủ! Người đến lúc nào?” Tiểu Ngọc hoảng hốt: “Ta sai rồi! Không nên để hắn muốn làm gì thì lắm! Heo! Nhanh chóng trở về!”

“Là yêu cầu của ta không liên quan Tiểu Ngọc!” Diệp Phong giải thích, nàng không dễ chịu khi Tiểu Ngọc bị phạt vì mình. Nếu không lần sau nàng đừng hòng ra ngoài.

Lãnh Vô Sương nhàn nhạt nói: “Đi ra ngoài cũng là biện pháp rèn luyện bản thân.”

“Ừm!” Diệp Phong trừng mắt Tiểu Ngọc, thấy chưa cưng? Cung chủ của ngươi không hề bắt bẻ ta!

Lãnh Vô Sương xoay người chuẩn bị rời đi: “Cố gắng nghỉ ngơi.”

“Chờ chút đã…” Diệp Phong vội la lên.

Lãnh Vô Sương xoay người nhìn Diệp Phong, vẻ mặt hỏi.

“Ách… Cảm tạ... Cảm tạ ngươi đã cứu mạng ta.” Diệp Phong lưu luyến, đành tìm đại lý do để giữ chân nữ tử áo trắng.

“Ngươi cảm tạ ta rất nhiều lần.”

“... Chúng ta giải quyết cho xong luôn đi!”

“Vậy ngươi muốn tạ ơn bằng cách nào?” Lãnh Vô Sương tràn ngập hứng thú nhìn ‘hắn’.

Hầy, mình ăn uống đều là của nàng, làm sao tạ ơn giờ? Hiến thân báo đáp? Bỏ! Mỹ nhân có sự nghiệp, người theo đuổi xếp hàng dài bằng xe lửa, ta không dám cam đoan bản thân có thể sống qua ngày mai. Diệp Phong đảo mắt: “Ta ăn cơm với ngươi!”

“Ân?”.

“Ha ha… Ngươi cho rằng cung chủ của ta giống ngươi ăn như heo sao? Toàn ăn, ăn, ăn!” Tiểu Ngọc khoái chí trêu chọc.

Nha đầu! Ngươi thật quá đáng, phải chừa mặt mũi cho ta chứ!

“Ngọc nhi, không được vô lễ.”

Tiểu Ngọc thè lưỡi: “Dạ, cung chủ.”

“Được!” Tuy không biết trong đầu ‘hắn’ suy nghĩ cái gì, nhưng người biểu tình người nọ chăm chú, Lãnh Vô Sương không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt.

“Ngươi đáp ứng?” Diệp Phong hài lòng hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”

“Tùy ngươi!”

“... Tiểu Ngọc, ta muốn ăn bao tử heo, cá chép hấp, thịt kho tàu, tàu hủ sốt cà chua, gà luộc, canh hạt sen… và Chút rượu lạt.” Diệp Phong lấy hơi nói.

Tiểu Ngọc trợn mắt mắng: “Cung chủ, ta không nói quá đúng không? Hắn rõ ràng là một con heo!”

“Ha ha…”

Lãnh Vô Sương bật cười hòa giải: “Ngọc nhi, hãy chuẩn bị đi.” Xong nàng quay sang Diệp Phong, đỡ cánh tay ‘hắn’: “Để ta dìu ngươi vào trong.”

Tâm Diệp Phong động đậy, nửa muốn từ chối nửa không muốn bỏ qua cơ hội tiếp cận, huống chi nàng không có khả năng miễn dịch với mỹ nhân.

“Không biết ca khúc công tử hát vừa rồi…?”

“À… Là một bài hát ở quê hương ta.”

“Ngươi không phải người địa phương?”

“Không phải, nhà của ta ở rất xa nơi đây…”

Nhìn được Diệp Phong ít lời, Lãnh Vô Sương cũng không tiếp tục truy hỏi.

“Sau này ngươi đừng gọi ta là công tử nữa, nghe không được tự nhiên. Gọi Diệp Phong là được rồi! Ta có thể gọi ngươi là Sương nhi không?” Diệp Phong lên tiếng hỏi, chắc chắn bản thân không thể nào gọi nàng là cung chủ, gọi thẳng tên thì thấy là lạ, Sương nhi là êm tai nhất.

“Khuê danh của cung chủ có thể để ngươi tùy tiện gọi hay sao?” Tiếng quát nghiêm khắc từ phía sau truyền đến, Diệp Phong xoay người lại liền thấy bốn người đang bước tới gần, Kiếm Cầm đã gặp một lần, ba người còn lại chắc là Kiếm Kỳ, Kiếm Thi, Kiếm Họa. Nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, ngực Diệp Phong lập tức nổi lửa, nàng tức giận vì có cảm giác không được tôn trọng.

“Hình như ta không nói chuyện với ngươi. Có thể gọi hay không đâu tới phiên ngươi quyết định.” Diệp Phong lạnh lùng trả lời.

“Nói chuyện đúng thật không biết khách khí!” Người lên tiếng là nữ tử có khuôn mặt trái xoan, bất quá vừa nhìn liền cảm thấy không thuộc dạng hiền lành.

“Giống nhau thôi!” Nói đến khua môi múa mép thì ai sợ ai? Diệp Phong nghĩ thầm, mặt ai dày hơn còn chưa biết a.

Quả nhiên nữ tử kia vừa nghe liền nổi bão, hai người trái phải thoạt nhìn là nữ tử ôn nhu.

“Nghe nói thương thế công tử đã khỏi, không biết khi nào thì hồi phủ?” . Bạn đang đọc truyện tại * TRUМtrцye n. мe *

Thoạt nhìn ôn nhu, nói chuyện không thô tục nhưng nghe vào rất khó chịu, tiểu lí tàng đao. Ngực Diệp Phong một trần cười nhạt, xem ra thực sự là lai giả bất thiện!

“Không vội, không vội. Ta nghĩ ở đây rất thoải mái, ăn ngon, mặc cũng tốt, không vội trở về. Thỉnh các vị vào trong, tùy tiện ngồi!” Muốn đuổi ta đi? Cung chủ các ngươi còn chưa lên tiếng a! Ở tiểu viện này, ta chính là chủ nhân, hơn nữa ta còn khoe khoang cho các ngươi tức chết!

“Sợ công tử không nhớ rõ bản thân nên trở về nơi nào? Cho nên mới ở lại chỗ này!” Một người khác lạnh lùng lên tiếng.

“Tứ hải đều là nhà, hà cớ gì cô nương lại nói Diệp Phong không có chỗ để về?” Diệp Phong híp hai mắt nhàn nhạt nói. Khi dễ ta mất trí nhớ sao? Bản thân ta không dễ bị khi dễ như vậy.

“Được rồi, Diệp công tử là khách, không được vô lễ.” Lãnh Vô Sương im lặng một lúc mới lên tiếng.

“Không bằng, bốn vị cô nương cũng ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.” Thái độ Diệp Phong chuyển biến. Dù sao người ta cũng là thuộc hạ của Sương nhi, hơn nữa xác thực bản thân cũng có chỗ không đúng, trời cao biển rộng, chấp nhặt với các người làm gì!

“Tới đây, Sương nhi ngồi đi!” Diệp Phong đẩy cái ghế, lôi kéo tay Lãnh Vô Sương qua. Vừa nói vừa giơ giơ mi, khiêu khích nhìn bốn người Cầm Kỳ Thi Họa.

“Thuộc hạ không dám ngồi cùng cung chủ, thuộc hạ xin cáo lui trước.” Kiếm Cầm nói xong, liền ôm quyền xoay người rời đi, ba người còn lại cũng lần lượt hành lễ rồi lui ra, trước khi đi vẫn không quên trừng mắt liếc nhìn Diệp Phong, toàn bộ Diệp Phong đều làm như không thấy, âm thầm đắc ý.

“Ngươi rất lợi hại. Một mình có thể chiến thắng bốn thuộc hạ của ta.” Lãnh Vô Sương chậm rì rì uống trà, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Nguy rồi! Chỉ lo thể hiện mà quên tất cả các lớp lãnh đạo đều bao che khuyết, đúng thật mất hết mặt mũi! Ngực Diệp Phong không khỏi bồn chồn, vội hỏi: “Đây không phải do các nàng sợ Sương nhi sao? Ta bất quá chỉ thể hiện ngoài miệng mà thôi, các nàng chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết ta như giết một con kiến. Do Sương nhi biết cách giáo dục nên các nàng không chấp nhặt với ta mà thôi.”

“Xì… Chuyển biến rất nhanh!”

Diệp Phong thấy biểu tình của Lãnh Vô Sương luôn nhàn nhạt, không nghĩ cười rộ lên lại chói mắt như vậy, không hề kém tiên tử trên trời, giống tinh linh trên thế gian, trong nháy mắt, Diệp Phong giống như đang nhìn cảnh tượng đẹp nhất thế gian.

Cảm nhận được ánh mắt Diệp Phong nhìn mình, Lãnh Vô Sương quay đầu hỏi: “Nhìn cái gì?”

Biểu tình giận dữ nhưng trong mắt Diệp Phong thì Lãnh Vô Sương giống đang làm nũng nhiều hơn, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nắng, Diệp Phong có xúc động muốn được nếm thử. Bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, Diệp Phong vội vàng thu hồi tâm tình, thầm nghĩ: “Sau này nhất định phải cùng nàng rút ngắn khoảng cách, nàng đã phạm tội mê hoặc người khác rồi.”

“Lại nghĩ cái gì đó?” Lãnh Vô Sương lại khôi phục biểu tình nhàn nhạt.

“Không có gì! Sương nhi, nàng cười thật sự rất đẹp.” Diệp Phong cảm thán tự đáy lòng.

“Ngươi…” Chưa có người nào dám trực tiếp nói với Lãnh Vô Sương như vậy, mặt liền ửng đỏ.

“A! Ta không có ý lỗ mảng, ta chỉ là… Chỉ là nghĩ sao nói vậy mà thôi.” Bỗng nhiên nhớ ra nữ tử cổ đại luôn rất rụt rè, bản thân vừa thẳng thắng thái quá, sẽ không trở thành người lỗ mảng trong mắt Lãnh Vô Sương chứ? Bất quá giải thích thêm lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

Hai người đều trầm mặc, bầu không khí xấu hổ. Diệp Phong ảo não, thật vất vả mới có thể cùng nhau trò chuyện vậy mà bị một câu nói phá hỏng.

“Cẩn thận nóng, cung chủ, ăn cơm được rồi!” Tiểu Ngọc bước vào đánh vỡ yên lặng, Diệp Phong thở dài một hơi, nha đầu này có đôi khi rất đáng yêu.

Diệp Phong nhìn một bàn thức ăn thì cười híp mắt, lúc ăn cơm nàng sẽ đem mọi chuyện bỏ sau đầu.

“Tới, Tiểu Ngọc, chúng ta cùng ăn đi.” Diệp Phong bắt chuyện.

“Không cần, ta ăn xong rồi.” Nói xong liền liếc mắt nhìn Diệp Phong rồi theo hạ nhân ly khai.

“Sao hôm nay nha đầu này lại ăn sớm như vậy? Bình thường ăn rất trễ mà.” Diệp Phong cũng không suy nghĩ nhiều, nàng rót cho Sương nhi ly rượu, sau đó tự rót đầy cho bản thân.

“Sương nhi, ta kính ngươi, cảm tạ ơn cứu mạng! Ta xin uống trước.” Nói xong liền uống sạch một hơi.

“Khụ… Khụ… Tại sao rượu lại mạnh như thế?… Khụ… Khụ…” Diệp Phong bị sặc, mặt đỏ bừng, trước đây nàng cũng hay uống nhưng chỉ uống bia, cơ bản chưa từng thử qua rượu mạnh thế này.

Lãnh Vô Sương nhẹ nhàng vỗ sau lưng Diệp Phong: “Thân thể chưa khỏe, uống từ từ thôi.”

“Không có việc gì, không có việc gì, vừa nãy không chú ý mới bị sắc, không có việc gì. Sương nhi, ta kính nàng thêm một ly, chúc mừng chúng ta quen biết.”

“Sương nhi, nàng ăn thêm cá đi, rất tốt cho thân thể.”

Lãnh Vô Sương không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Phong một ly rồi thêm một ly. Diệp Phong vừa nói vừa ăn nên không biết bản thân uống bao nhiêu rượu rồi, cứ tiếp tục không ngừng tay, không biết vì sao nàng muốn phóng túng một chút, uống say sẽ không phiền não, không có loại nhớ nhung khắc cốt ghi tâm, không có đau đớn tê tâm phế liệt, không sầu lo cho thời gian sắp tới, uống say cũng rất vui vẻ.

“Sương nhi… Tiếp… Chúng ta uống thêm một ly nữa.” Đầu lưỡi Diệp Phong bắt đầu thắt lại, nói năng có chút lộn xộn, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh.

“Ngươi đã say, đừng uống nữa.”

“Ta không… Ta không có say! Uống tiếp… Không say không về!” Ngại cái ly quá nhỏ, Diệp Phong cầm bầu rượu trực tiếp đổ vào miệng: “Hảo tửu… Hảo tửu… Uống!”

Không biết uống bao nhiêu, Diệp Phong bắt đầu cảm thấy trước mắt mơ hồ, muốn bắt thế nào cũng không thể bắt được, khủng hoảng dâng lên, hai tay ở không trung quơ loạn. Thấy có một thân ảnh không rõ, tay nắm được bàn tay ấm áp, Diệp Phong hắc hắc cười khúc khích: “Lam nhi, Lam nhi, nàng đừng đi, để ta nhìn nàng! Ách… Nàng có biết không… Ta rất nhớ nàng, thực sự rất nhớ nàng! Nàng… Nàng đã trở về đúng không? Ha ha... Ta biết, ta biết nàng không muốn bỏ lại ta… Nàng nói đi… Lời biệt ly… Là gạt ta đúng không? Đúng hay không?” Không nhận được câu trả lời nàng liền dùng sức sờ loạng người trước mắt.

“Đúng… Ta sẽ không rời khỏi ngươi.”

“Hắc hắc… Lam nhi, nàng thật tốt… Thật tốt… Ta vui lắm… Rất vui…”

Nói xong thì trực tiếp ngã vào lòng người nọ, dùng sức cọ cọ, nặng nề ngủ thiếp.

Lãnh Vô Sương nhìn người ngủ say trong lòng, không khỏi thở dài một tiếng, bình thường nhìn hắn luôn cười hì hì, nhưng nàng lại cảm thấy người nọ đem ưu thương che giấu, bi thương phát ra từ nội tâm. Không biết Lam nhi là người thế nào lại có thể khiến hắn đau khổ sâu như vậy? Mặc dù đang cười nhưng đằng sau nụ cười là sự tuyệt vọng. Nhìn Diệp Phong nhíu chặt lông mày, Lãnh Vô Sương muốn giúp hắn vuốt nhằm giảm bớt đau xót.

“Cung chủ, người trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này giao cho Ngọc nhi.”

Lãnh Vô Sương nhìn Diệp Phong nắm chặt tay mình, bản thân cử động một chút hắn sẽ phát hiện, ngủ không an ổn, trong miệng đều gọi ‘Lam nhi’, hình như một khi hắn bỏ tay ra sẽ mất thứ gì đó rất quý giá.

Nhất định Lam nhi là người rất quan trọng. Bằng không ngươi sẽ không lo lắng như vậy ngay cả trong giấc mộng. Lãnh Vô Sương lắc đầu, bản thân làm sao đây? Nghe hắn gọi Lam nhi thì cả người liền khó chịu. Thấy hắn thương tâm bản thân cũng đau nhói không kém. Người này không phải là người trong lòng nàng, hắn đã chết vài chục năm trước, người này chỉ có vài phần tương tự mà thôi.

“Ngọc nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta ở đây là được.”

“Thế nhưng…”

“Đi đi.”

“Dạ.”

Đến trưa Diệp Phong mới tỉnh lại, cảm thấy đầu nhức muốn nứt ra.

“Ngọc nhi, Ngọc nhi!”

“Tới đây, tới đây. Làm sao vậy?” Thấy biểu tình Diệp Phong thống khổ, Ngọc nhi sốt ruột hỏi: “Có phải lại đau chỗ nào hay không?”

“Ta đau đầu quá!”

“Không đau mới lạ! Ai cho phép ngươi uống nhiều rượu như vậy?”

“Ách…” Hình như ngày hôm qua ăn cơm cùng Sương nhi: “Ta uống say?”

“Lời vô ích! Ăn uống như heo.”

“Ta không có làm gì chứ?” Biết bản thân uống say sẽ không kiểm soát được, Diệp Phong khẩn trương hỏi.

“Không có làm gì, chỉ ói lên người cung chủ, rồi lôi kéo cung chủ ngủ lại một đêm mà thôi!” Tiểu Ngọc chế nhạo trả lời.

“Ói lên người nàng? Kéo nàng cùng ngủ? Trời ạ! Ta làm sao vậy chứ! Sương nhi đâu?”

“Cung chủ đi tắm, thối như vậy mà cung chủ nhịn cả đêm!”

“Ta đi tìm nàng!” Nói xong, Diệp Phong vội vàng đứng dậy.

“Uy! Ngươi nằm xuống!” Tiểu Ngọc vội vàng đẩy Diệp Phong trở lại giường: “Cung chủ tắm rửa xong sẽ đi ngủ, người tới tìm sao cung chủ ngủ? Nàng cả đêm không ngủ, ngươi còn không cho nàng ngủ?”

“Ách… Ngược lại cũng đúng.”

“Trước tiên rửa mặt đi, đói bụng chưa?”

“Ân.”

Thời điểm dùng bữa, hình như Tiểu Ngọc có gì đó muốn nói nhưng lời tới miệng liền nuốt ngược trở vào. Diệp Phong nghĩ thầm để coi ngươi nghẹn được bao lâu?

“Nhìn ta làm gì? Có gì cứ nói đại đi.”

“Ta theo cung chủ mười ba năm, từ khi còn rất nhỏ cung chủ đã thu dưỡng ta, khi đó Lãnh Nguyệt Cung không cường đại như bây giờ.”

“Tiếp theo thế nào?”

“Sau đó cung chủ lại mang các tỷ tỷ về, thế nhưng chưa bao giờ ta thấy cung chủ đem nam nhân trở về.” Tiểu Ngọc nhìn thoáng qua Diệp Phong, cẩn cẩn dực dực nói.

Diệp Phong nghe xong sửng sốt, lẽ nào nàng biết mình là nữ tử sao: “Vậy thì thế nào?”

“Đầu óc ngươi là heo sao? Thời điểm cung chủ mang ngươi về, ngươi đã sắp chết, nhưng cung chủ ra lệnh các tỷ tỷ phải cứu sống ngươi, bằng không sẽ xử trí theo cung quy! Vậy là kéo ngươi từ quỷ môn quan trở về.”

Thì ra là thế, thảo nào các nàng có địch ý với mình. Chỉ là một người xa lạ, tại sao nàng phải cứu mình?

“Thời gian sau đó, tuy cung chủ không tới nhưng thường hỏi ta về tình hình của ngươi, bảo ta phải bẩm báo mỗi ngày, cái gì ăn nhiều hay ít đều phải nói tường tận. Đêm qua ngươi ói lên người mà cung chủ không tức giận, đã vậy còn canh bên cạnh cả đêm. Theo cung chủ nhiều năm, ta chưa từng thấy cung chủ tốt với ai như vậy.”

Nhìn biểu tình ai oán trên mặt Tiểu Ngọc, ngực Diệp Phong không khỏi cả kinh, cũng vì Sương nhi đối tốt với mình mà mình đắc tội với toàn bộ người ở Lãnh Nguyệt Cung, nhanh chóng lên tiếng: “Có thể cung chủ các ngươi thương cảm cho ta, ngươi nghĩ đi, do ta sắp chết nên Sương nhi động lòng trắc ẩn.”

“Ân, có lẽ là vậy.”

“Nha đầu ngốc, ngươi cũng là người trọng yếu trong lòng Sương nhi! Ta thấy trong cung này không ai dám nói chuyện với nàng giống như ngươi.”

“Đó là tất nhiên! Cung chủ rất thương ta!”

Nhìn biểu tình Tiểu Ngọc thay đổi thành đắc ý, Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo Tiểu Ngọc không suy nghĩ nhiều. Nhưng Tiểu Ngọc nói cũng có đạo lý, bản thân không có gì đáng giá để Sương nhi đối xử như vậy? Vì sao nàng lại tốt với mình?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv