Sự im lặng bao trùm lên gian biệt thất. Tiêu Lân cảm nhận sự ngán ngẩm một cách lạ thường. Chàng dựa lưng vào vách biệt thất định nhãn nhìn Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc mà nghĩ thầm :
- “Xét cho cùng Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc đâu phải là một phụ nữ xấu xa, nếu không nói ở tuổi ngoài ngũ tuần thì khó có nữ nhân nào giữ được nhan sắc như người. Thế mà lại không biết giữ đạo làm người để cho thiên hạ xem rẻ mình là dâm phụ”.
Chàng lắc đầu :
- Nghĩ cũng tiếc cho Huyền cung Cung chủ. Nếu Chu Tuyết Ngọc Huyền cung Cung chủ biết giữ phẩm giá của mình thì đâu ai dám xem thường được chứ? Không chừng còn suy tôn Tuyết Ngọc là Thánh mẫu đúng nghĩa nữa.
Nghĩ đến đây bất giác Tiêu Lân buông tiếng thở dài. Chàng lắc đầu ngao ngán với những ý niệm đang trôi qua trong tâm tưởng mình. Cảm giác ngán ngẩm kia còn dồn ứ trong tâm thức Tiêu Lân thì bất thình lình có giọng nói o e như tiếng muỗi kêu đập vào thính nhĩ chàng :
- Tiêu công tử còn chờ đến lúc nào nữa mới cao chạy xa bay? Đây là cơ hội tốt để công tử bỏ đi đó. Còn chờ gì nữa?
Tiêu Lân chau mày nhìn ra cửa. Chàng buột miệng nói :
- Ai vừa nói với mình nhỉ?
Cửa mật thất vẫn đóng im ỉm.
Tiêu Lân thò ngón tay vào thính nhĩ ngoáy, rồi lại dựa lưng vào vách nhìn Chu Tuyết Ngọc nghĩ thầm :
- “Chẳng lẽ Huyền cung Cung chủ vừa nói với mình”.
Ý niệm kia vừa trôi qua thì giọng nói ban nãy lại rót vào thính nhĩ chàng :
- Công tử không nghe tôi nói sao mà cứ ngồi thừ ra như vậy? Đây là lúc công tử cao chạy xa bay. Không tận dụng cơ hội này không còn cơ hội khác đâu.
Tiêu Lân chau mày nhìn ra cửa rồi lại Chu Tuyết Ngọc. Chàng thở hắt ra một tiếng, cau mày lầu bầu nói :
- Lại cao chạy xa bay. Chẳng lẽ cả cuộc đời mình chỉ biết cao chạy xa bay thôi hay sao mà chẳng còn biết làm điều gì khác hơn nữa à? Chạy mãi, chạy mãi thì có được gì không? Ta chẳng muốn cao chạy xa bay chút nào. Ta chỉ muốn quay lại cuộc sống bình dị như thuở nào còn là gia sư của lũ mục đồng tại thôn Đào Viên.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài nhìn về phía Huyền cung Cung chủ :
- Cung chủ nói với mình à?
Như người kia thấy Tiêu Lân lưỡng lự liền nói tiếp :
- Tiêu công tử còn chờ gì nữa! Hay người muốn hiến thân cho Chu Tuyết Ngọc?
Tiêu Lân cau mày buột miệng hỏi :
- Cô nương là ai?
Lời nói kia vừa thốt ra khỏi cửa miệng chàng thì Chu Tuyết Ngọc bất ngờ mở to hai mắt nhìn Tiêu Lân. Tuyết Ngọc nói :
- Tiêu Lân! Ai đang truyền âm nhập mật nói với ngươi vậy?
- Truyền âm nhập mật?
- Đúng! Bổn cung nghe có tiếng truyền âm nhập mật. Ai đã truyền âm nhập mật nói vào thính nhĩ của Tiêu Lân?
Tiêu Lân lắc đầu :
- Cung chủ không biết làm sao Tiêu Lân biết được.
Tuyết Ngọc nhìn Tiêu Lân từ từ vận nạp khí công. Chân diện Tuyết Ngọc từ từ ửng hồng chẳng khác nào thiếu nữ thẹn thùng trong ngày loan phòng với tân lang.
Tuyết Ngọc nói :
- Tiêu Lân! Đến lúc bổn cung cần ngươi.
Tiêu Lân gật đầu, dõng dạc nói :
- Cung chủ cần Tiêu Lân làm gì?
- Bổn cung cần chân ngươn của Tiêu Lân để vận hành U Hạo tâm pháp đắc thành Hấp Tinh đại pháp để chữa nội thương của mình. Tiêu Lân vì bổn cung chứ?
- Được! Tiêu Lân sẽ giúp Cung chủ điều trị nội thương.
- Bổn cung sẽ vô cùng cảm kích Tiêu Lân.
Tuyết Ngọc nói rồi tự tay trút bỏ xiêm y trên người.
Thấy Tuyết Ngọc trút bỏ xiêm y, Tiêu Lân vừa bối rối vừa lúng túng. Chàng nói :
- Cung chủ đang bị nội thương, định làm gì mà trút bỏ y phục vậy?
Mặc cho Tiêu Lân nói, Tuyết Ngọc vẫn cứ lột bỏ tất cả y trang mình. Tấm thân lõa lồ với tất cả những gì đáng ra phải giấu kín của Tuyết Ngọc phơi ra trước mặt Tiêu Lân.
Tiêu Lân quay mặt ra cửa nói :
- Nương nương! Tại sao người làm vậy?
Tuyết Ngọc từ tốn đáp lời chàng :
- Tiêu Lân hãy cởi y trang ra đi. Bổn cung và Tiêu Lân sẽ dụng tâm pháp U Hạo để ta tiếp nạp chân dương nguyên khí của Tiêu Lân mà hóa giải nội thương trong cơ thể mình.
- Trên đời này có thứ tâm pháp đó ư?
- Nguyên tắc của càn khôn có âm có dương. Bổn cung thuần âm, Tiêu Lân thuần dương. Khi âm dương hòa hợp tức khắc sẽ tạo ra sinh khí vô vi lưỡng cực âm dương. Chính sinh khí lưỡng cực âm dương đó sẽ giúp bổn cung trị nội thương của mình mau chóng bình phục hơn.
Tiêu Lân lưỡng lự nói :
- Nương nương! Có thật như vậy không, hay đó chỉ là những lời bày vẽ của Nương nương?
- Đó là sự thật! Chính vì muốn tiếp nhận chân nguyên thuần dương của Tiêu Lân mà bổn cung mới muốn Tiêu Lân ở lại hầu phục bổn cung.
- Tiêu Lân mới nghe đến thứ tâm pháp quái gở này lần đầu. Ngoài tâm pháp U Hạo âm dương hòa hợp ra còn tâm pháp nào nữa không?
- Chỉ có tâm pháp U Hạo bổn cung mới có thể tiếp nhận chân nguyên thuần dương của Tiêu Lân. Tiêu Lân, bổn cung không quản ngại thân mình vì Tiêu Lân, chẳng lẽ Tiêu Lân lại không vì bổn cung sao?
Tiêu Lân buông tiếng thở dài :
- Nương nương! Không phải tại hạ không muốn giúp Nương nương, nhưng chuyện này Tiêu Lân thấy làm sao đó. Nó có cái gì rất khác thường. Huống chi nếu bị lộ ra ngoài thì Tiêu Lân đúng là kẻ bại hoại rồi.
- Sẽ chẳng ai biết đâu.
- Tai vách mạch rừng làm sao mà giấu được, huống chi Tiêu Lân lại thấy kỳ cục lắm. Nương nương thử nghĩ lại xem. Tuổi tác của Nương nương bao nhiêu, còn Tiêu Lân bao nhiêu. Đúng là khập khễnh.
- Bổn cung biết tâm trạng của Tiêu Lân, nhưng đây là sự bắt buộc. Việc làm của Tiêu Lân là nghĩa cử và bù đắp lại sự cứu mạng cho bổn cung.
Lời nói của Tuyết Ngọc khiến Tiêu Lân chẳng còn lời để phân biện. Chàng thở hắt ra một tiếng rồi nói :
- Được rồi, vì chữa trị nội thương cho Nương nương, Tiêu Lân chấp nhận làm một kẻ bại hoại. Nhưng chỉ lần này thôi. Tiêu Lân sẽ rời ngay khỏi biệt cung của Nương nương.
Tuyết Ngọc mỉm cười :
- Chỉ một lần này thôi, bổn cung sẽ không quên Tiêu Lân rồi.
Tiêu Lân nghĩ thầm :
- “Nếu Khấu Đà Tử là lão ôn dịch thì mình là tiểu tử bại hoại. Đúng là bằng hữu tri âm tri kỷ mà. Nếu gặp lại Khấu Đà Tử lão huynh, mình chẳng biết nói với Khấu Đà Tử huynh như thế nào nữa. Có ân thì đền có oán thì trả. Tiêu Lân ơi là Tiêu Lân, ngươi phải trả ân cho người ta thôi”.
Tiêu Lân nghĩ rồi toan cởi trang phục thì cửa biệt thất bật tung ra, Tiêu Viên xông vào.
Vẻ tiều tụy của Tiêu Viên khiến Tiêu Lân chẳng còn nhận ra được nữa, làm sao chàng nhận ra được Huyết Điểm Tử Tiêu Viên hôm nào với phong thái oai phong, uy nghi, còn giờ đây là một lão nhân gầy còm với lớp da nhăn nheo, rệu rã.
Tiêu Viên lao vào biệt thất, quì xuống đập đầu khẩn thiết nói :
- Cung chủ! Hãy tha cho Tiêu Lân.
Tuyết Ngọc đanh mặt rít lên :
- Đê tiện! Nô nhân! Bổn cung chưa cho phép mà ngươi đã xông vào. Đáng chết thật.
Vừa nói Tuyết Ngọc vừa tống một chưởng vào ngực Tiêu viên.
Bình!
Nhận một chưởng của Chu Tuyết Ngọc, Tiêu Viên bật về sau ngã ngay dưới chân Tiêu Lân.
Tiêu Viên nhìn Tiêu Lân hổn hển nói :
- Tiêu Lân... Chạy đi... Chạy đi!
Tiêu Lân sững sờ. Ánh mắt của Tiêu Viên đập vào nhãn quang chàng. Tiêu Lân nhận ra ánh mắt quen thuộc của Tiêu Viên.
Chàng đỡ lấy Tiêu Viên nói :
- Tiền bối!
Tiêu Viên cướp lời Tiêu Lân :
- Tiêu thúc thúc đây! Chạy đi!
- Tiêu thúc thúc đây sao?
Tiêu Viên gào lên :
- Hiền điệt còn chưa chạy ư?
Tiêu Lân bối rối chưa biết chuyện đang xảy ra. Thì lại thêm một xám y nhân che mặt lướt vào, thộp lấy tay chàng.
- Công tử! Chạy thôi.
Người đó giật mạnh Tiêu Lân kéo ra cửa biệt thất.
Tuyết Ngọc để mặc tấm thân lõa lồ thét lên :
- Tiêu Lân! Ngươi thất hứa với bổn cung ư?
Vừa nói Tuyết Ngọc vừa đề khí lướt đến nhưng Tiêu Viên đã lách người chặn ngang, ôm lấy tiếu yêu của Huyền cung Cung chủ.
Tuyết Ngọc tức giận thét lên :
- Nô nhân! Buông bổn cung ra.
Vừa nói Tuyết Ngọc vừa dụng trảo thủ vỗ vào đầu Tiêu Viên.
Mọi sự biến đập vào mắt Tiêu Lân. Chàng sờ sững nói :
- Tiêu thúc thúc!
Mặc dù nhận trọn trảo công của Tuyết ngọc vào đại tử huyệt Bách Hội nhưng Tiêu Viên vẫn cứ ôm lấy Huyền cung Cung chủ. Y định nhãn nhìn Tiêu Lân cố nói :
- Chạy đi!
Tuyết ngọc thét lên :
- Tiêu Lân! Ngươi đừng có chạy.
Xám y nhân ghịt tay Tiêu Lân.
- Chạy thôi!
Tuyết Ngọc vùng vẫy nhưng vẫn bị Tiêu Viên ôm cứng. Huyền cung Cung chủ rống lên một tiếng, dồn tất công lực, vỗ tiếp hữu trảo vào ngay Đan điền Tiêu Viên.
Phập!
Hữu trảo của Tuyết Ngọc lún sâu vào Đan điền Huyết Điểm Tử, và lôi tất cả lục phủ ngũ tạng của y ra ngoài.
Mặc dù bị lôi cả lục phủ, ngũ tạng ra ngoài nhưng Tiêu Viên vẫn khư khư ôm lấy Tuyết Ngọc không chịu buông ra. Y chấp nhận tiếp nhận cái chết nhưng tay thì vẫn khư khư quyết giữ lấy bóng sắc của vị Cung chủ nổi tiếng dâm đãng trong giang hồ.
Trở lại Tiêu Lân và Xám y nhân.
Chàng và Xám y nhân lao ra cửa biệt cung. Tiêu Lân nói :
- Cô nương! Chúng ta chạy đi đâu?
- Không có thời gian cho công tử hỏi đâu.
Tiêu Lân nhận ngay ra giọng nói của Yến Yến.
- Hóa ra là Yến Yến cô nương.
- Rời khỏi đây, Yến Yến sẽ nói với Tiêu công tử sau.
Yến Yến và Tiêu Lân vừa thoát ra khỏi cửa biệt cung thì chạm mặt với Tảo Tảo và sáu cung nữ còn lại.
Tảo Tảo nói :
- To gan, dám bắt Tiêu công tử khỏi biệt cung của Thánh mẫu?
Tảo Tảo vừa nói vừa phát động nhu chưởng công tới Yến Yến.
Tình thế chẳng đặng đừng, và cũng không còn sự lựa chọn nào khác hơn là buộc phải đón thẳng đỡ thẳng.
Yến Yến dụng ngọc thủ đón thẳng lấy hai đạo nhu kình của Tảo Tảo.
Bình!
Tảo Tảo thối lại hai bộ. Yến Yến cũng thối lại hai bộ.
Tảo Tảo qua giao thủ với đối phương, nhận ra ngay đó là Yến Yến, liền nói :
- Yến Yến là ngươi sao?
Biết đã lộ hình tích, Yến Yến không cần che giấu nữa, mà lột bỏ vuông lụa xám che chân diện mình. Nàng nhìn Tảo Tảo nói :
- Tỷ tỷ! Chính Yến Yến đây.
Tảo Tảo chau mày gắt giọng quát :
- Yến Yến! Sao ngươi lại có thể hành động như vậy?
- Yến Yến phải làm như vậy thôi.
- Ngươi dám chống lại ý muốn của Thánh mẫu nương nương?
- Đúng! Yến Yến không còn sự lựa chọn nào khác? Yến Yến không muốn thấy Tiêu công tử bước vào vết xe đổ của Tiêu Viên tiền bối.
Tảo Tảo đanh mặt thét lớn :
- Yến Yến! Ngươi đúng là hết muốn sống rồi sao vậy? Mau quì xuống chịu tội đi. Thánh mẫu còn nương tay gia hình cho muội.
Yến Yến lắc đầu :
- Yến Yến đã quyết định ly khai khỏi Thánh mẫu nương nương.
- Vậy là ngươi tự tìm cái chết thảm cho mình?
Tảo Tảo nói rồi cùng với sáu ả cung nữ kia đồng loạt vỗ chưởng đến Yến Yến.
Cả một vùng không gian chưởng khí ào ào chụp tới Yến Yến buộc Yến Yến phải đón đỡ nếu không muốn mất mạng.
Nàng nghiến răng phát chưởng kình đón đỡ.
Yến Yến chẳng khác nào chiếc lá khô bị thổi về sau ngã nhào xuống đất không sao gượng dậy nổi.
Tiêu Lân lướt đến đỡ lấy nàng. Hai khóe miệng Yến Yến rỉ máu tươi. Nàng nhìn Tiêu Lân nói :
- Tiêu công tử. Hãy chạy đi!
Tiêu Lân nhìn nàng ôn nhu nói :
- Yến Yến cô nương! Vì Tiêu Lân mà cô nương ra nông nỗi này. Tại hạ đâu thể bỏ cô nương được, huống chi tại hạ làm biếng chạy lắm rồi.
Vừa nói Tiêu Lân vừa ôm xốc lấy Yến Yến.
Yến Yến hối thúc chàng :
- Nếu công tử không chạy thì sẽ giống như Tiêu Viên tiền bối.
- Nếu phải chạy thì cô nương và tại hạ sẽ cùng chạy.
Chàng vừa toan dợm bước thỉ triển Hành Tẩu Di Hình bộ thì Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc từ trong biệt lầu lướt ra.
Tuyết Ngọc vừa xuất hiện thì Tảo Tảo và sáu nàng cung nữ kia đồng loạt quì xuống xướng lên :
- Thánh mẫu nương nương duy ngã độc tôn, phúc thọ vô biên.
Không màng đến lời xướng của Tảo Tảo và sáu ả cung nữ, Tuyết Ngọc định nhãn nhìn Tiêu Lân.
- Tiêu Lân! Hãy buông ả nha đầu phản sư đó xuống và theo bổn cung vào biệt lầu.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Cung chủ hẳn đã lấy mạng Tiêu thúc thúc của tại hạ?
- Y cản đường bổn cung, muốn chống lại ý của bổn cung nên phải chết.
Tiêu Lân nghiến răng :
- Vậy ư! Tiêu thúc thúc của tại hạ đã chết bởi tay Cung chủ rồi ư?
- Nếu Tiêu Lân không nghe theo chỉ ngôn của bổn cung, ngươi cũng sẽ bước theo bước chân của Tiêu Viên.
Tiêu Lân gằn giọng nói :
- Thế sao với Hắc y nhân. Kẻ đã miệt thị Cung chủ! Cung chủ có làm gì được người ta đâu? Với Tiêu thúc thúc, Cung chủ lại sẵn sàng nhẫn tâm lấy mạng?
Thở hắt ra một tiếng chàng đanh giọng nói tiếp :
- Cung chủ là hạng người gì thế? Nếu là người thì phải biết giữ đạo làm người. Sao lại cứ muốn Tiêu Lân phải làm kẻ bại hoại bất đạo.
Chân diện Tuyết Ngọc đỏ bừng. Suy nghĩ một lúc, Tuyết Ngọc rít giọng nói :
- Tiêu Lân! Bổn cung cứu ngươi thì được quyền đòi hỏi ở ngươi. Và ngươi cũng muốn trả ân cho ta kia mà?
- Nương nương đòi hỏi gì ở Tiêu Lân này?
- Chân nguyên thuần dương của ngươi. Được chứ? Nếu như ngươi trao cho ta chân nguyên thuần dương để thụ nạp Hấp Tinh đại pháp xem như ngươi đã trả ân cho bổn cung rồi đó.
Tiêu Lân thở hắt ra rồi nói :
- Được! Tiêu Lân sẽ trao chân nguyên thuần dương gì đó cho Cung chủ.
Tuyết Ngọc mỉm cười, gật đầu :
- Bổn cung biết ngươi không bao giờ nuốt lời.
Yến Yến nói :
- Công tử!
Chàng nhìn xuống Yến Yến, rồi định nhãn lại Chu Tuyết Ngọc :
- Nương nương! Tại hạ đồng ý trao cho Nương nương những thứ Nương nương muốn, nhưng ngược lại Nương nương phải trả lại cho Tiêu Lân những gì thuộc về Tiêu Lân?
- Tiêu công tử muốn đòi hỏi gì nơi bổn cung?
- Thứ nhất trả lại Tiêu thúc thúc cho tại hạ.
- Y đã chết rồi.
- Đã chết rồi ư! Hãy làm cho Tiêu thúc thúc hồi sinh!
- Làm gì có chuyện đó?
- Nếu Tiêu thúc thúc chết mà không thể hồi sinh được xem như Tiêu Lân chẳng còn nợ nần gì với Cung chủ cả.
- Tiêu Lân! Ngươi nói thế có ý gì?
- Nương nương còn không hiểu ư? Nương nương đã cứu một người họ Tiêu và đã giết một người họ Tiêu. Xem như Nương nương làm đã có vay và có trả.
Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng, gằn giọng nói :
- Tiêu thiếu gia chẳng còn thiếu gì Nương nương cả. Cáo từ!
Tuyết Ngọc đanh mặt nói :
- Tiêu Lân! Ngươi đi được chăng?
Tuyết Ngọc vừa nói vừa toan phát động chưởng công nhưng Tiêu Lân đã thi triển Hành Tẩu Di Hình bộ mang theo Yến Yến lao đi. Thấy chàng thi triển Hành Tẩu Quy Cước Di Hình của Khấu Đà Tử, Tuyết Ngọc cũng phải sững sờ bởi nhận ra khinh công của Tiêu Lân qua ư cao siêu ngoài dự đoán của mình.
Tuyết Ngọc thét lên :
- Tiêu Lân! Ngươi không thoát khỏi ta bổn cung đâu.
Vừa nói Tuyết Ngọc vừa chớp động thân pháp đuổi theo Tiêu Lân.
Tuyết Ngọc băng mình đuổi theo Tiêu Lân ngay lập tức Tảo Tảo cùng sáu ả cung nữ cũng bám theo Tuyết Ngọc.
Yến Yến được Tiêu Lân bế đào thoát. Mặc dù phải mang theo Yến Yến nhưng cước pháp Tiêu Lân không hề có chút vướng bận nào.
Tiêu Lân vừa thi triển khinh công vừa nói :
- Yên Yến cô nương! Ở đâu có đại phu?
Yến Yến từ tốn nói :
- Tiêu công tử! Hãy đặt Yến Yến xuống đi. Và một mình cao chạy xa bay. Hy vọng ông trời có mắt dẫn đường công tử đào thoát khỏi sự truy lùng của Cung chủ nương nương.
- Tại hạ và cô nương đã đi xa rồi, sao cô nương bi quan vậy?
- Công tử và Yến Yến không đào thoát khỏi sự truy lùng của Thánh mẫu đâu.
Tiêu Lân dừng bước.
- Cung chủ nương nương của nàng không đuổi theo kịp Tiêu Lân đâu.
- Công tử đừng quá tin tưởng vào bản thân mình. Yến Yến biết Thánh mẫu nương nương làm được những chuyện phi thường mà người khác không làm được.
Tiêu Lân nhìn nàng. Hai cánh môi chàng nhếch lên tạo nụ cười mỉm đầy ẩn ý. Chàng từ tốn nói :
- Yến Yến cô nương, có những việc tầm thường nhưng lại những việc làm rất khó, thậm chí không bao giờ người phi thường với tay tới được.
Chàng cười khảy :
- Thánh mẫu của cô nương càng phi thường, siêu việt bao nhiêu thì càng trở nên tầm thường bấy nhiêu. Trong mắt tại hạ, Cung chủ Huyền cung Chu Tuyết Ngọc đang hóa thân thành một kẻ rất tầm thường. Tầm thường đến độ chẳng có cái gì tầm thường hơn nữa.
Chàng nói rồi dìu Yến Yến thật chậm rãi. Vừa đi Tiêu Lân vừa nói :
- Yến Yến cô nương? Tại hạ và cô nương sẽ đi đâu nào? Đến Tam Tông miếu hay đến Linh Sơn?
Yến Yến nhìn Tiêu Lân :
- Sao công tử lại muốn đến Tam Tông miếu và Linh Sơn?
Tiêu Lân nheo mày suy nghĩ rồi nói :
- Chỉ có hai chỗ đó tại hạ mới gặp được người tại hạ cần gặp.
Tiêu Lân chỉ về phía trước :
- Hay lắm! Yến Yến! Trước hết tại hạ đưa cô nương đến ngôi nhà phía trước kia. Hy vọng chúng ta sẽ tìm được ai đó chỉ đường đến đại phu.
Nàng gật đầu rồi nói :
- Công tử không cần tìm đại phu đâu! Yến Yến chỉ cần vận công điều tức đã có thể phục hồi được mà.
- Tại hạ lo cho cô nương.
Đôi lưỡng quyền của nàng ửng hồng thẹn thùng.
Tiêu Lân dìu Yến Yến vào ngôi thảo trang. Hai người vào trong thảo trang mới biết nó đã bỏ hoang lâu ngày.
Tiêu Lân nhìn Yến Yến :
- Yến Yến! Chúng ta qua đêm trong này vậy.
Yến Yến lo lắng nói :
- Tiêu công tử! Chúng ta sẽ qua đêm ở đây, nhưng công tử hứa với Yến Yến một điều...
Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng, Tiêu Lân liền cướp ngay lời nàng :
- Yến Yến cô nương yên tâm! Tiêu Lân không phải là kẻ bại hoại. Những gì tại hạ gánh chịu ở Dương Châu là do người ta gắn cho tại hạ. Còn Tiêu Lân...
Chàng đưa tay qua khỏi đầu :
- Tại hạ thề không là kẻ bại hoại như mọi người tưởng, nên Yến Yến cô nương cứ yên tâm.
Nàng gượng cười lắc đầu nói :
- Yến Yến không nói gì về sự bại hoại hay không bại hoại ở công tử, mà muốn nói về điều khác.
Tiêu Lân nhìn vào mắt nàng. Chàng khoanh tay trước ngực từ tốn nói :
- Hẳn Yến Yến muốn tại hạ ra ngoài chứ gì?
Nàng lắc đầu :
- Không.
- Thế Yến Yến cô nương muốn Tiêu Lân làm gì nào?
Nàng nhìn Tiêu Lân với vẻ mặt trang trọng lạ thường. Nhìn nàng, Tiêu Lân nhận ngay ra vẻ mặt trang trọng của Yến Yến.
- Yến Yến có chuyện gì khó nói ư?
- Tiêu công tử phải hứa với Yến Yến! Nếu như Thánh mẫu nương nương đến đây thì Tiêu công tử phải lo cho bản thân mình. Đừng nghĩ đến Yến Yến!
Tiêu Lân bật cười thành tiếng. Chàng vừa cười vừa nói :
- Yến Yến cô nương yên tâm đi! Thánh mẫu Cung chủ Tuyết Ngọc không có thần thông quảng đại đến độ tìm ra tại hạ và Yến Yến cô nương đâu.
Tiêu Lân dìu Yến Yến ngồi xuống sàn gạch. Chàng ngồi xuống bên nàng đôi mắt nhìn ra cửa.
Buông tiếng thở dài, Tiêu Lân hỏi Yến Yến :
- Yến Yến cô nương! Sao cô nương lại cứu tại hạ?
- Yến Yến đã quá chán ngán với những hành động của Thánh mẫu Cung chủ.
Đôi chân mày Tiêu Lân nhíu lại :
- Yến Yến. Thánh mẫu Cung chủ đâu có những hành động gì?
Nàng nhìn lại Tiêu Lân.
- Công tử tự biết mà sao còn hỏi làm gì?
- Vì những hành vi dâm đãng của Thánh mẫu Cung chủ mà Yến Yến quyết định phản lại bà ta?
- Không chỉ có dâm đãng không thôi. Mà vì Thánh mẫu luyện Hấp Tinh đại pháp. Muốn tụ thành công phu Hấp Tinh đại pháp, Thánh mẫu Cung chủ phải cần đến chân nguyên thuần dương của nam nhân. Chính vì thế mà đã có không biết bao nhiêu người chết bởi cách luyện công của Cung chủ.
Nàng buông tiếng thở dài :
- Nếu không chết thì cũng biến thành phế nhân như Tiêu Viên thúc thúc của công tử.
- Bà ta luyện công bất chấp tất cả thủ đoạn lẫn đạo lý làm người ư?
Nàng khẽ gật đầu :
- Nếu như Tiêu công tử để cho Thánh mẫu Cung chủ lấy được nguyên dương thì chẳng khác nào chỉ còn là cái xác biết đi, biết đứng. Rồi chẳng bao lâu sẽ chết khô chết héo như cành cây mục.
Mặt Tiêu Lân sa sầm. Chàng nói :
- Hấp Tinh đại pháp có cái gì mà Thánh mẫu Cung chủ quan tâm như vậy?
- Yến Yến không biết công phu Hấp Tinh đại pháp có uy lực như thế nào nhưng Yến Yến biết tham vọng của Cung chủ rất lớn. Một khi luyện thành Hấp Tinh đại pháp, Thánh mẫu Cung chủ sẽ độc bá quần hùng. Một khi người độc bá võ lâm, với bản tính tham lam vô độ và ham dục thì còn bao người sẽ phải chết.
Tiêu Lân cướp lời nàng :
- Chính vì vậy cô nương phản lại sư môn?
Nàng cúi đầu nhìn xuống mũi hài :
- Yến Yến không thể kềm lòng được khi nhìn Tiêu công tử sắp bị Thánh mẫu biến thành phế nhân. Và thấy Tiêu lão nô đau khổ cùng cực. Biết phản lại sư môn là trọng tội, Yến Yến suy nghĩ rồi...
- Yến yến suy nghĩ gì?
- Sau khi công tử đào thoát, Yến Yến sẽ quay về chịu sự gia hình của Thánh mẫu.
Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng. Chàng lập lại câu nói của Yến Yến :
- Cô nương định quay về nhận tội?
Nàng gật đầu.
- Yến Yến sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình phạt gì.
Nàng nói rồi buông tiếng thở dài.
Tiêu Lân khoát tay :
- Không không. Yến Yến đừng nên quay lại biệt cung của Thánh mẫu Cung chủ! Không nên.
Nàng nhìn Tiêu Lân :
- Tại sao không nên?
- Bởi Yến Yến sẽ bị Thánh mẫu Cung chủ hành hạ đến chết mà điều đó thì tại hạ không muốn. Nếu Yến Yến vì tại hạ mà chết thà để tại hạ chết cho rồi.
- Nếu không quay về chịu sự trừng phạt của Thánh mẫu Cung chủ, hóa ra Yến Yến là kẻ bất đạo, bất nhân, bất nghĩa!
Yến Yến lắc đầu :
- Yến Yến không muốn làm con người đó.
- Hậy! Ai nói Yến Yến là người bất đạo bất nghĩa chứ? Tiêu Lân thì lại có cái nhìn khác. Yến Yến cô nương chẳng có gì gọi là bất nghĩa, bất nhân, bất đạo cả. Thậm chí còn là người biết giữ đạo làm người. Còn như Yến Yến phản kháng lại hành động của Thánh mẫu Cung chủ chẳng qua cũng thuận với câu nói của tiền nhân.
Chàng nhìn nàng mỉm cười nói :
- Thượng bất chính hạ tất loạn vậy mà.
Chàng vừa thốt dứt câu thì Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc từ ngoài bước vào. Hai tay chấp sau lưng, thả những bước đi thật ẻo lả. Vừa đi Huyền cung Cung chủ vừa nói :
- Nói hay lắm! Nhưng không biết có làm được như lời nói của mình không?
Tiêu Lân và Yến Yến bật đứng lên.
Tiêu Lân nghĩ thầm :
- “Quái lạ! Mụ ta vẫn có thể mò được ra mình và Yến Yến?”
Chàng nhìn lại Yến Yến từ tốn nói :
- Yến Yến, cứ để tại hạ đối phó với Cung chủ.
- Công tử còn nhớ lời tôi nói không.
- Yến Yến không cần phải lo lắng như vậy. Tiêu Lân có cách đối phó mà.
Nói rồi chàng bước ra đối mặt với Tuyết Ngọc. Tiêu Lân nặn nụ cười giả lả, ôm quyền nói :
- Trước tiên tại hạ xin được ôm quyền xá Nương nương.
Tuyết Ngọc chau mày :
- Bổn cung không dám nhận một xá của công tử đâu. Nếu như công tử còn kính trọng bổn cung, còn biết giữ lời của mình thì hãy theo bổn cung về biệt lầu.
Tiêu Lân nhếch môi. Chàng ôn nhu nói :
- Sao Nương nương không hỏi sao Tiêu Lân xá người. Xá một người đã giết thúc thúc của Tiêu Lân? Xá một người đã muốn biến Tiêu Lân thành phế nhân.
Chàng cười khảy rồi nói tiếp :
- Tiêu Lân xá Nương nương vì khâm phục Nương nương đúng là có tài hơn người. Tiêu Lân đã cao chạy xa bay như thế rồi, mà Nương nương vẫn tìm ra. Nương nương đúng là dai như đỉa vậy đó.
Mặt Tuyết Ngọc đỏ bừng :
- Ngươi...
Tiêu Lân không để cho Huyền cung Cung chủ thốt lên câu mà nói tiếp :
- Nương nương đừng giận! Đừng giận. Nếu Nương nương giận, bộ mặt Nương nương khó coi lắm. Nếu như Nương nương không muốn bị Tiêu Lân gắn cho người giống với đỉa thì xin Nương nương lui bước.
- Không có được cái mạng của ngươi và nha đầu phản phúc kia bổn cung có thể ra về được hay sao?
Tiêu Lân gật đầu :
- Được chứ. Nương nương ra về mới giữ được phong độ của bậc trưởng tôn trong Tứ đỉnh thiên can. Còn như cứ khăng khăng đòi lấy mạng tại hạ và Yến Yến, Nương nương đã tự đánh mất phong độ của mình. Bây giờ Tiêu Lân đã biết mục đích thật của Nương nương vì sao Nương nương cứu Tiêu Lân.
Chàng nheo mắt nhìn Tuyết Ngọc.
- Mục đích của Nương nương là muốn lấy chân dương của Tiêu Lân? Và chỉ vì mục đích mà người đã cứu Tiêu Lân. Cứu một mạng người họ Tiêu giết một mạng người họ Tiêu xem như Tiêu Lân và Nương nương chẳng ai nợ nần ai cả.
- Tiêu Lân! Đừng nhiều lời! Ngươi có theo bổn cung về biệt lầu không hay thôi?
- Nếu Tiêu Lân không về thì sao nào?
- Bổn cung không chấp nhận người nào kháng lại chỉ ngôn của ta.
Tiêu Lân xoa tay :
- Tiêu Lân biết điều này không cần Nương nương nói ra. Thậm chí Tiêu Lân còn biết thế nào Nương nương cũng tìm đến đây nên đợi sẵn rồi.
- Nha đầu kia nói với ngươi?
- Đúng! Nương nương biết đang đứng ở đâu không?
- Ở đâu?
- Trong nhà của họ Tiêu đó. Tại hạ chờ Nương nương đến để thỉnh cầu vong hồn của Tiêu thúc thúc trừng trị Nương nương.
- Tiêu Lân! Ngươi nói cái gì nghe lạ ấy?
- Lạ hay không lạ Nương nương sẽ biết ngay đây thôi.
Tiêu Lân nói dứt lời nhìn lại Yến Yến.
- Cô nương! Tiêu Lân thỉnh cầu cô nương thắp nến dùm Tiêu Lân.
Yến Yến ngơ ngác, chẳng biết Tiêu Lân có ý gì.
Tiêu Lân khẽ gật đầu với nàng.
Tuyết Ngọc đanh giọng :
- Bổn cung cấm ngươi thắp nến.
Yến Yến lưỡng lự.
Tiêu Lân cười khẩy :
- Nương nương đã làm mà lại sợ ư? Hồn ma bóng quế của Tiêu gia không hại người lương thiện đâu mà chỉ bắt hồn những kẻ như Nương nương thôi. Không cần thắp nến, Tiêu Lân vẫn có thể gọi hồn của các tiên nhân Tiêu gia về đây mà.
Tiêu Lân nhìn qua vai Tuyết Ngọc nói :
- Tiêu thúc thúc, Tiêu lão bộc, Tiêu Nhị, Tiêu Tam, Tiêu tức, và tất cả mọi người hãy vào đây đi.
Vẻ mặt lẫn giọng nói của Tiêu Lân khiến Tuyết Ngọc sởn người. Vô hình trung, Huyền cung Cung chủ rơi ngay vào cái bẫy của Tiêu Lân giăng ra mà quay mặt nhìn lại sau lưng mình.
Mụ vừa quay lưng thì ngay lập tức Tiêu Lân thi triển Hành Tẩu Di Hình bộ lướt đến điểm chỉ vào lưng Tuyết Ngọc.
Không thấy sau lưng có gì, Tuyết Ngọc biết ngay gian kế của Tiêu Lân nên quay ngoắt lại nhưng tất đã muộn. Thế chỉ của Tiêu Lân đã điểm đúng vào Tịnh huyệt Huyền cung Cung chủ.
Tuyết Ngọc nói :
- Ngươi...
Tiêu Lân cười khẩy rồi nói :
- Khi cá ăn kiến lúc thì kiến ăn lại cá. Đến lúc kiến ăn cá rồi đây. Nương nương đã giết Tiêu thúc thúc của tại hạ thì đến lượt Nương nương phải trả món nợ đó.
Tiêu Lân vừa nói vừa toan vung chưởng vỗ vào ngực Tuyết Ngọc, nhưng Yến Yến kịp cản lại :
- Tiêu công tử.
Tiêu Lân rút ngay tay lại :
- Yến Yến cô nương.
Yến Yến nhìn Tiêu Lân nói :
- Công tử! Hãy tha cho Thánh mẫu một lần! Nếu công tử muốn lấy mạng Cung chủ hãy lấy mạng Yến Yến trước.
- Tiêu Lân sao nỡ giết cô nương.
- Không lấy mạng Yến Yến thì cũng không được đụng đến Thánh mẫu nương nương.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài. Chàng nhìn lại Chu Tuyết Ngọc.
- Nương nương đã mang ân Yến Yến cô nương rồi đó. Không có Yến Yến cô nương thì Tiêu Lân đã lấy mạng Cung chủ tế cho Tiêu thúc thúc. Đừng truy tìm tại hạ và Yến Yến nữa.
Chàng nhìn Yến Yến :
- Chúng ta đi thôi.
Yến Yến gật đầu.
Tiêu Lân dìu Yến Yến ra cửa.
Vừa bước ra khỏi cửa ngôi nhà hoang, Tiêu Lân rùng mình cảm nhận có điều bất ổn sắp chụp đến mình. Linh cảm đó rõ mồn một, thứ linh cảm chết chóc nặng nề.
Chàng vòng tay qua tiếu yêu của Yến Yến :
- Yến Yến! Chúng ta có thể chết tại đây đó.