Editor: Vện
Cổng thành, Tôn Sách đội mũ, cầm lệnh bài, cưỡi ngựa đạp tuyết mà đến.
“Phủ tướng quân có lệnh đến bộ Công tào.” Tôn Sách đưa lệnh bài, hỏi, “Có phải Chu công tào Chu đại nhân đã ra khỏi thành đúng không!”
Quan thủ thành nói, “Có một vị Công tào đã rời thành.”
Tôn Sách nói, “Mau mở cửa bên, ta có phong thư từ Viên tướng quân cần đưa cho Công tào gấp!”
Tôn Sách móc trong ngực ra một phong thư giơ lên, quan thủ thành không dám thất lễ, cầm đuốc xem, đúng là thư từ quý phủ của Viên Thiệu, lập tức sai người mở cửa bên.
“Các huynh đệ cực khổ rồi, uống chén rượu cho ấm mình!” Tôn Sách nói, lúc sắp đi còn không quên thưởng hai lượng bạc.
“Mở cửa thành cho đại nhân!” Quan thủ thành cười nói, “Đi thong thả! Chu công tào chưa đi xa đâu!”
Chu Du ngồi trên lưng ngựa, tay nắm dây cương toát mồ hôi, chỉ thấy bên hông cổng thành Thọ Xuân mở ra một cái khe nhỏ, ánh sáng hắt ra, một con ngựa chạy đến. Chu Du tức khắc thả lỏng, Triệu Vân cười, vung roi.
“Sa!”
“Sa—” Âm thanh đắc ý của Tôn Sách từ xa truyền đến, đuổi kịp xe ngựa, khởi hành ngay trong đêm.
Xe lăn bánh, vó ngựa dồn dập, lúc đến trạm dịch đã là canh năm, Chu Du xuống ngựa, nói với các tử sĩ mặc trang phục quan sai trong trạm dịch, “Mọi người vất vả rồi, đi thôi, tối lại nghỉ.”
Tử sĩ đứng lên, không nói tiếng nào, theo Chu Du tháp tùng xe ngựa.
Tôn Sách đã trốn vào xe, Ngô thị vén màn, hỏi Chu Du, “Du Nhi, những người này là ai?”
“Thuộc hạ của con.” Chu Du đáp, “Bá mẫu yên tâm, đều là người của bộ Công tào.”
Ngô thị gật đầu, nhìn các tùy tùng, người nào cũng đằng đằng sát khí, tay nổi gân xanh, mắt không chớp lấy một cái.
Đám sát thủ thi thoảng liếc Triệu Vân, hiển nhiên là nghi ngờ tại sao dư ra một người, Chu Du giải thích là phu xe của hắn. Đến trưa, đoàn người đã chạy gần trăm dặm, Chu Du chui vào xe hỏi han.
Trong xe, Chu Du thấp giọng nói, “Bây giờ chắc Viên Thuật đã phát hiện huynh không có trong phủ.”
“Chưa chắc.” Tôn Sách nói, “Đêm qua lão uống rượu với Viên Thiệu đến khuya, hôm nay sẽ dậy muộn, có lợi cho chúng ta.”
“Sau khi về phủ không có ai theo dõi huynh à?” Chu Du hỏi.
“Ừ.” Tôn Sách nói, “Chạy nhanh hơn đi, Viên Thuật sẽ phái người đuổi theo, chỉ sợ không kịp.”
Chu Du, “Không nhanh hơn được, đội hình rối loạn, huynh muốn đám sát thủ nhận ra điều gì sao? Toàn là cao thủ, hai mươi tên, coi như có thể giải quyết toàn bộ, ta cũng không thể bảo vệ hết tất cả.”
Chu Du nhìn Tào Phi, Tào Phi kéo ống tay áo Chu Du, mặt đau khổ.
“Sao vậy?” Chu Du hỏi.
“Ta muốn… đi ngoài.” Tào Phi nói.
Chu Du, “…”
“Đi nặng hay sao?” Tôn Sách hỏi.
“Đi nhẹ.” Tào Phi nói.
“Ta cũng muốn đi.” Tôn Quyền nói.
Chu Du hít một hơi, nói, “Chờ chút, để ta nghĩ cách.”
Đám sát thủ không biết Chu Du dẫn theo hai đứa nhỏ, nhưng không thể khiến chúng nghi ngờ, Chu Du nghĩ tới nghĩ lui, không cho chúng biết thì hơn, nói, “Hai đệ thay phiên nhau xuống, nhớ đổi quần áo.”
Nói rồi, Chu Du xuống xe cho dừng đội ngũ.
Tất cả đứng lại, Chu Du nói, “Tôn phu nhân cần nghỉ ngơi một lát, mọi người ra ven đường chờ đi.”
May là có Ngô thị trên xe, mọi người không tiện ở gần, liền nghe lời Chu Du, chờ ở ven đường, Triệu Vân đánh xe ra xa, đỡ Ngô thị xuống.
Tào Phi mặc quần áo của Tôn Quyền nhảy xuống, chạy vào bụi cỏ.
Lát sau Tào Phi về xe, tiếp đó Tôn Quyền lại chạy xuống, Chu Du cố gắng bắt chuyện với đám tử sĩ, nhưng bọn họ chỉ gật đầu, lắc đầu hoặc trả lời ngắn gọn, không đắc tội hắn cũng không tiết lộ điều gì. Chu Du thầm nghĩ đám người này khó đối phó rồi.
“Tôn Quyền!” Chu Du hô, “Đừng chạy lung tung!”
“Vâng!” Tôn Quyền trong bụi cỏ đáp.
Chốc sau Ngô thị dắt Tôn Quyền về xe, Triệu Vân đánh xe đi tiếp.
Đến trưa, đoàn người tranh thủ thời gian ăn lương khô, hoàng hôn, Triệu Vân đỗ xe trước một nhà trọ bên cạnh quan đạo. Ngô thị và Tôn Quyền xuống xe, Chu Du thu xếp cho mọi người vào nhà trọ gọi món, trả tiền. Quán trọ rất nhỏ, ông chủ cũng kiêm luôn sai vặt, thấy khách quý béo bở, liền đon đả tiếp đón.
“Không dám phiền Chu đại nhân.” Một tùy tùng có vẻ là đội trưởng nhóm tử sĩ nói với hắn, “Bọn ta ăn lương khô.”
“Các huynh đệ vất vả rồi.” Chu Du nhỏ giọng nói, “Không ăn cơm thì vào ngồi lát thôi, ta sợ Tôn phu nhân nghi ngờ, dọc đường bà đã nhiều lần hỏi ta lai lịch các ngươi… lỡ như bị Tôn Kiên biết sẽ sinh lòng cảnh giác.”
Tên đội trưởng suy nghĩ, đúng là thế thật, bèn gọi người trong sân vào, dặn vài câu, một đám đàn ông ùa vào quán trọ, tự tìm chỗ ngồi ăn lương khô.
Chu Du cầm ấm nước đến bàn thấp, rửa chén cho Ngô thị và Tôn Quyền, Triệu Vân đứng một bên nghe dặn dò, Chu Du nói với y, “Huynh xuống bếp xem có gì ăn không, xắt hai đĩa thịt khô mang lên đây.”
Triệu Vân đi, đám tử sĩ ngồi ở góc tường ăn lương khô, Chu Du dùng ánh mắt nhắc nhở Ngô thị, run tay đổ thuốc bột vào ấm.
Ngô thị dùng mắt đáp lại đã biết. Tôn Quyền tò mò nhìn, không lên tiếng.
Rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên, Chu Du và Ngô thị dùng bữa, thịt khô trên bàn các tùy tùng không ai đụng đến, có người đứng dậy muốn đi múc nước. Chu Du nói, “Uống chút rượu đi.” Nói rồi chạy qua hầu rượu, thuận tay nhấc ấm nước chạy ra sân sau lấy rượu, đội trưởng kia lại nói, “Không dám phiền, uống nước được rồi.”
Đội trưởng bước đến nhấc ấm, Chu Du nói, “Đun nóng cho họ đi.”
Đội trưởng xua tay ý bảo không cần, cầm ấm nước rót cho từng người.
Chu Du lẳng lặng dùng bữa, nói với Tôn Quyền, “Nơi này không thể sánh với phủ tướng quân, đồ không ngon cũng phải ráng ăn nhiều vào, nếu không là không có sức đâu.”
Tôn Quyền “ừm” một tiếng, Triệu Vân ngồi xổm ngoài hành lang xới cơm, không quay đầu lại.
Ngay lúc này, tim Chu Du đập điên cuồng, hắn không quay lại nhìn, không biết đám tử sĩ có uống hết ấm nước chưa, lát sau nghe tên đội trưởng đứng dậy nói, “Ta đi lấy thêm nước.” Rồi cầm ấm ra sân sau.
Tên đội trưởng kéo thùng nước, Triệu Vân bốc cỏ khô cho ngựa ăn, đội trưởng nói, “Cho ngựa bọn ta ăn nữa.”
“Vâng, quan gia.” Triệu Vân đáp.
Đội trưởng cầm ấm nước đến mở cửa sau, lúc đi ngang qua xe ngựa chợt thấy kỳ lạ, tiến đến vén màn nhìn vào trong.
Chỉ trong chớp mắt, trước phóng đến một kiếm, sau bay đến xiên cỏ, Tôn Sách trong xe tung kiếm, phối hợp với Triệu Vân, giết ngay tại chỗ!
Triệu Vân thả xiên cỏ, cởi áo ngoài ném vào xe, Tôn Sách kéo xác tên đội trưởng qua một bên, Triệu Vân xoay người vào quán trọ làm dấu tay với Chu Du, ý đã bại lộ, phải ra tay ngay.
Lúc này, thuốc độc phát tác.
“Sao tối thui thế?”
“Tắt đèn?”
“Có độc!”
“Cẩn thận!”
Đám tử sĩ náo loạn, Triệu Vân bịt miệng Tôn Quyền, Chu Du gom thức ăn trên bàn, hai người bật dậy định chạy khỏi quán trọ, sau lưng truyền đến tiếng gió, một tử sĩ giận dữ quát, “Không được để bọn chúng thoát! Giết!”
Chu Du xoay lại, tuốt kiếm chĩa vào ngực tử sĩ kia, tử sĩ lao đến, ngực đâm vào mũi kiếm, xuyên thấu ra sau lưng.
“Các ngươi lên xe trước!” Tôn Sách quát.
Ông chủ hét lên, “Các lão gia! Muốn làm gì!”
Chu Du túm cổ áo ông chủ, một cước đạp ra ngoài, trong quán trọ hỗn loạn tưng bừng, các tử sĩ đã mù hai mắt đồng loạt rút kiếm, Tôn Sách cầm côn nhảy vào, đối phương có thể nghe tiếng gió mà nhận ra, Tôn Sách lớn tiếng nói, “Đệ đi trước!”
Chu Du lùi vào nhà bếp, hai người một đánh một lui, Tôn Sách rút củi trong lò ném vun vút, kẻ địch mắt không nhìn thấy, tránh được củi nhưng không tránh được lửa, quần áo bắt lửa, gào thét ầm ĩ, loạn cả lên.
Hai người chạy ra sân sau, Triệu Vân đã chờ sẵn xe, Chu Du cột dây cương chuyên dụng của đám tử sĩ làm một, Tôn Sách phi thân lên ngựa, Triệu Vân vung roi, hô, “Đi!”
Trong quán trọ, ông chủ lao ra, Chu Du hô với hắn, “Số ngựa này bồi thường cho quán trọ! Mau chạy đi! Đến Đan Dương!”
“Cầm cái này!”
Tôn Sách đưa cho ông chủ một quyển trục, bảo hắn đi tìm cậu mình, sau đó mọi người giục ngựa phi ra quan đạo.
Màn đêm ập xuống, tuyết bay đầy trời, Chu Du quay đầu lại, thấy quán trọ dưới chân núi đang bốc cháy, đoán là ông chủ biết không tránh được, bèn châm lửa đốt luôn.
“Thật có lỗi với hắn.” Chu Du nói, “Tai bay vạ gió.”
Tôn Sách nói, “Hai mươi con ngựa đủ cho hắn mua lại sản nghiệp khác, tuy là ngựa trong quân, nhưng Viên Thuật phái sát thủ đi giết người diệt khẩu, ắt không để lại dấu vết, muốn sang tay cũng không khó.”
Triệu Vân nói, “Chỉ sợ truy binh của Viên Thuật đã lên đường, hai hiền đệ nghỉ một lát đi, tối nay phải chạy, không được dừng.”
Chu Du lo nơm nớp suốt chặng đường, không thể không nói lần này trốn được, hết ba phần nhờ vào vận may, hiện giờ dây thần kinh căng thẳng rốt cuộc buông lỏng, bèn cùng Tôn Sách vào xe xả hơi chốc lát.
Trong xe nhét nhiều người, Chu Du ôm Tôn Quyền, Tôn Sách ôm Tào Phi, chen chen lấn lấn, ngủ thẳng đến nửa đêm, Chu Du tỉnh lại, phát hiện Triệu Vân đã đổi vị trí với Tôn Sách, Tào Phi đang ngủ say trong lòng y.
“Du Nhi.” Ngô thị vẫn thức, nói, “Lần này cũng nhờ có con, nếu không một nhà chúng ta đã…”
“Bá mẫu.” Chu Du cười nói, “Nếu không có Bá Phù, con đã chết ở Cô Sơn hồ Sào lâu rồi, hoặc chết ở Lạc Dương, nói chung là bỏ xác ở cái chốn quỷ quái nào đó, tuyệt đối đừng nói những chuyện ơn nghĩa.”
Ngô thị mỉm cười. Chu Du lại nói, “Ông trời có mắt, hôm nay trốn ra được cũng nhờ vận may của hai nhóc Tôn Quyền và Tào Phi.”
“Đúng vậy.” Ngô thị nói, “Bác ta thường xuyên nhắc đến Tào Mạnh Đức, hẳn cũng là nhân vật lớn, lần này chúng ta đã dựa hồng phúc của gã rồi.”
Chu Du cười, cử động cánh tay tê rần, Ngô thị ôm Tôn Quyền để nó ngủ thoải mái, Chu Du mở cửa ngồi vào vị trí đánh xe.
“Huynh vào ngủ lát đi.” Chu Du nói với Tôn Sách.
Tôn Sách đốt một ngọn đèn treo trước xe, chạy đường đêm rất cẩn thận, nói với Chu Du, “Đến Bát Công Sơn chúng ta sẽ an toàn, Viên Thuật đuổi không kịp đâu.”
“Còn một ải quan.” Chu Du nói, “Huynh nghỉ ngơi dưỡng sức đi, chỉ sợ trạm gác này không dễ qua.”
“Không sao đâu.” Tôn Sách vô cùng tự tin, “Bọn họ không có Phi Vũ.”
Phi Vũ đập cánh phành phạch bay về, đậu trước xe, nhìn bốn phía. Chu Du nói, “Xuống dốc chậm thôi.”
Sơn đạo quanh co dẫn vào sâu trong thung lũng, lại qua một hẻm núi, rốt cuộc xuống đến chân núi, Chu Du Tôn Sách cùng dựa cửa xe, nhìn chiếc đèn lắc lư treo ở đầu xe.
“Ta cảm thấy cả đời chúng ta…” Tôn Sách cười nói, “Hơn phân nửa toàn gặp tình huống nguy hiểm như hôm nay, lúc thấy cổng thành Thọ Xuân đóng lại, ta còn tưởng không gặp được đệ nữa.”
“Đúng vậy.” Chu Du thản nhiên nói, “Cuộc sống sau này còn dài, có điều chắc không trắc trở bằng lúc này đâu.”
“May mà ta gặp cái khó ló cái khôn!” Tôn Sách cười nói.
Chu Du chọt vào đầu Tôn Sách, Tôn Sách tự nói tự cười, “Ta cũng là mưu sĩ chứ bộ.”
Chu Du lườm y, ý hỏi: Huynh á?
Tôn Sách dựa vào xe cười, nheo mắt nhìn ánh sao dần dần lu mờ, Chu Du nhận roi, thẳng tiến Tây Bắc.
Sáng hôm sau, ngoài Bát Công Sơn, Triệu Vân ôm Tào Phi vẫn còn ngủ lên ngựa.
“Xin cáo biệt hai vị hiền đệ tại đây.” Triệu Vân ôm quyền với Chu Du Tôn Sách.
“Ơn cứu giúp suốt đời khó quên.” Tôn Sách nói với Triệu Vân, “Sau này nếu có qua Giang Đông xin hãy đến tìm ta cùng Công Cẩn.”
Triệu Vân cười nói, “Sau này gặp lại.”
Chu Du Tôn Sách nhìn theo bóng Triệu Vân khuất dần trong sương sớm, rời khỏi thung lũng. Tôn Sách lắc đầu nói, “Đáng tiếc.”
“Với tính cách của y.” Chu Du lên xe, nói, “Chắc chắn sẽ không bỏ Công Tôn Toản mà đầu phục huynh đâu, hết hy vọng đi.”
Tôn Sách nhảy lên xe, cười nói, “Đệ đánh giá ta thấp quá rồi đó, đệ không biết trên đời có bao nhiêu nhân sĩ yêu nước thương dân muốn đi theo ta à?”
“Huynh!” Chu Du nói, “Tên nào có mắt không tròng mới đi theo huynh.”
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.” Tôn Sách vui vẻ nói, “Kế bên có một tên có mắt không tròng này, đúng không?”
Chu Du nhếch khóe môi, thuận miệng lẩm bẩm gì đó, mặc kệ Tôn Sách. Tôn Sách lại lôi kéo Chu Du muốn nghe rõ hắn nói cái gì, hai người lằng nhằng đến lúc ra khỏi Bát Công Sơn.
Nhưng lúc đến huyện Sơn Dương, Tôn Kiên lại không có mặt đúng hẹn, người tới là Trình Phổ, thuộc hạ của Tôn Kiên. Trình Phổ thấy Chu Du xuống xe, vội tiến lên bái lạy, trầm giọng nói, “Chủ công nhà ta cảm tạ đại đức của Chu công tử.”
“Việc nhỏ mà thôi, nào đáng nhắc đến.” Chu Du nâng Trình Phổ dậy, Tôn Sách không chờ được Tôn Kiên, nghĩ chắc đã bị chiến sự cầm chân, nhân tiện hỏi, “Trình tướng quân, cha ta đang đánh ở đâu?”
Trình Phổ cởi mũ giáp, tóc hoa râm nhưng dung mạo rất trẻ, trên mặt có sẹo, mới thanh niên mà tóc đã bạc, vô cùng bắt mắt, đáp, “Tướng quân nhận chỉ thị của Viên Công, dẫn binh thảo phạt Lưu Biểu.”
“Cái gì?” Chu Du hoảng hốt.
Tôn Sách cũng không yên, hỏi, “Lưu Biểu lại làm sao?”
“Kinh Châu không phụng mệnh.” Trình Phổ nói, “Chủ công đến chinh phạt, bảo ta chờ ở đây hộ tống phu nhân, đi vòng hướng Đông Nam vào Đan Dương.”
Chu Du trầm ngâm không nói, biết đây là việc nhà Tôn Sách, mình không nên xen vào. Ngô thị vén màn, hỏi xảy ra chuyện gì, Chu Du kể lại mười mươi.
Trình Phổ dẫn theo năm trăm quân, giờ giao cho Tôn Sách chỉ huy, đi dọc bờ sông xuôi Nam, Tôn Sách lên xe bàn bạc với Chu Du, Chu Du vốn không muốn nhiều lời, nhưng ý trong lời Tôn Sách hiển nhiên đã xem Chu Du là người mình. Chu Du suy nghĩ, năm ngoái Tôn Kiên đã nhận quân lương, lúc này phải nên rời khỏi Hàm Cốc Quan mới đúng. Nhưng Lưu Biểu ở Kinh Châu án binh bất động, Kinh Châu từ xưa đã là vùng giao tranh, Tôn Kiên muốn chiếm Kinh Châu cũng là lẽ thường.
Nói vậy tức là Tôn Kiên cũng nhận ra Viên Thuật đang gây sức ép, nếu không nhanh chiếm đất xưng vương thì khó có thể chống lại quân Viên Thuật. Mà chọn địa điểm, tuyệt đối không thể chọn các châu có chủ, phải chiếm Lạc Dương, từ đó đánh ra tám phương, mở đường xuôi Nam.
Giang Tả tình huống phức tạp, thế gia đông đảo, lại gần sát Viên Thuật, chiếm Kinh Châu mới có lợi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giết được Lưu Biểu. Mà vừa khéo, diệt trừ Lưu Biểu có thể lấy tiếng thơm, vì Lưu Biểu không hưởng ứng lệnh cần vương, cũng không tham gia liên minh diệt Đổng. Giết Lưu Biểu, hơn phân nửa chư hầu sẽ đứng ngoài xem, không ai phái binh cứu viện Kinh Châu.
Chu Du không thể không thừa nhận đây là diệu kế, vấn đề duy nhất là ở Tôn Kiên, liệu Tôn Kiên có đánh thắng Lưu Biểu hay không.
“Huynh đến trợ giúp phụ thân đi.” Chu Du nói.
“Năm trăm người thì làm được gì.” Tôn Sách nói, “Yên tâm đi, nếu ông ấy đã phát binh tất có tính toán hết rồi.”
“Ta đoán ông ấy vừa đánh Kinh Châu, Viên Thuật sẽ cảnh giác ngay.” Chu Du nói, “Bây giờ không thể đến Đan Dương, một khi Viên Thuật điều binh đánh Đan Dương thì nguy to.”
Tôn Sách không nói gì, Ngô thị nghe xong, đáp, “Du Nhi nói đúng, nếu cha con lấy được Kinh Châu, e là Viên Thuật sẽ lại gây khó dễ mẹ con chúng ta. Hiện tại ngoài cách về Trường Sa thì không còn đường nào tốt hơn.”
“Còn.” Chu Du nói, “Đến nhà con đi.”
Ngô thị ngẩn ra, Chu Du nói, “Hiện tại Viên Thuật chắc chắn đã khởi hành đến Đan Dương, cũng đã bố trí trạm kiểm soát trên hai con đường đến Trường Sa. Nếu đến huyện Thư, lão nhất định không ngờ rằng bá mẫu và Tôn Quyền ở nhà con, chờ Tôn tướng quân lấy được Kinh Châu, sau đó nhờ Trình Phổ tướng quân hộ tống, chúng ta hội họp ở Kinh Châu.”
Ngô thị nói, “Chỉ sợ làm phiền mẹ con…”
Chu Du, “Sao thế được? Bá mẫu đến nhà, mẹ con mừng còn không kịp.”
Tôn Sách biết lời mời của Chu Du là trợ giúp cực lớn với y, chỉ mấy câu đã vạch rõ tình hình, bèn nói, “Công Cẩn cũng nhớ nhà, mẫu thân đừng từ chối.”
Ngô thị mỉm cười, cũng hiểu ý Chu Du, liền đồng ý.
Mùa xuân năm Sơ Bình thứ hai, Chu Du lên phía Bắc chưa đến nửa năm đã dẫn binh về huyện Thư.
Quân đội của Trình Phổ hạ trại trong Cô Sơn, chỉ phái hơn hai mươi người theo hộ tống, Chu Du về nhà, tuy mới từ biệt có nửa năm mà đã trải qua quá nhiều chuyện. Ngô thị và mẹ Chu gặp lại sau nhiều năm xa cách, nước mắt đầm đìa.
Trong nhà náo nhiệt hẳn lên, Chu Du thu xếp cho từng người, cũng tốn không ít công sức. Cảnh xuân tươi đẹp, hoa đào nở rộ, lại một mùa xuân đến, lần này gia đình hai người rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ cuộc sống bình yên ngắn ngủi.
Đối với Chu Du, chưa có mùa xuân nào bận rộn như xuân năm nay.
Đầu tiên là báo cáo với mẫu thân những chuyện ở Thọ Xuân, mẹ Chu ngồi trong vườn hoa lẳng lặng nghe, xong lại nói, “Tôn phu nhân cũng có nhắc việc này, bổng lộc Viên đại tướng quân ban cho con mẹ vẫn còn giữ, đều cất hết trong kho, nếu con không muốn nhận thì sai người trả về.”
Chu Du nói, “Con biết lần này nhất định Viên Thuật hận con đến chết.”
Mẹ Chu thản nhiên rằng, “Con làm chuyện chính nghĩa, Viên Thuật làm người bất nghĩa, cần chi phải sợ?”
Chu Du nghĩ cũng đúng, người bất nghĩa tất tự cắt đường lui, lại nói, “Không cần trả, lúc còn trong phủ tướng quân, con đã giúp lão không ít chuyện. Dù sao ngọc tỷ cũng đã về tay lão, đổi lấy người Tôn gia, cũng đâu thể xem là tính kế lão.”
Mẹ Chu nói, “Ngược lại là Kinh Châu kìa, Tôn phu nhân rất lo lắng.”
Chu Du, “Chuyện này con cũng không có cách, xưa nay Tôn tướng quân không nghe người ngoài. Con còn một thỉnh cầu.”
Mẹ Chu nhìn Chu Du, Chu Du nói xong, mẹ Chu gật đầu, “Con thấy đúng thì cứ làm.”
Chu Du “ừm” một tiếng, báo trước với mẫu thân, mấy ngày sau liền lấy bạc trong kho, bán những phần bất động sản không dùng đến, đổi thành tiền, chỉ giữ lại bốn trăm mẫu ruộng dâu.