Editor: Vện
Chu Du dọn chỗ, hai người đắp một chăn, ngủ chung giường. Giường của Chu Du quá nhỏ, hai tên vóc dáng cao to, chen nhau mà nằm. Bên ngoài vang lên tiếng động, Tôn Sách ngước mắt nhìn nóc nhà, chế giễu, “Trời đông giá rét mà chuột nhiều ghê.”
Chu Du không ngờ Tôn Sách sẽ nói thế, liền phì cười.
Tôn Sách hứng thú dạt dào nói, “Mai nói Đại tướng quân dạy lại lũ chuột này đi.”
“Chuột là do huynh mang đến.” Chu Du đáp, “Ta ở đây hơn một tháng chưa từng gặp chuột, huynh vừa về thì chuột chạy ra. Coi chừng tối ngủ bị chuột gặm.”
Sắc mặt Tôn Sách khẽ biến, nheo mắt, dưới mái hiên ngoài phòng là trăng sáng vằng vặc.
Tôn Sách nín thở, Chu Du ấn xuống bàn tay y đang định vận sức, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thích khách bên ngoài như đang chờ cái gì, nhưng Chu Du biết lúc này Viên Thuật sẽ không phái sát thủ, dù sao thì vẫn chưa biết ngọc tỷ ở đâu, bây giờ mà giết Tôn Sách, khác nào công khai trở mặt với Tôn Kiên. Tôn Sách cũng to gan, cười hì hì, không nhìn ra ngoài nữa.
Sau một nén nhang, tai Chu Du giật giật, nghe phương xa vang tiếng còi, thích khách trên nóc rút đi một nửa, chỉ để lại vài người nghe lén họ nói chuyện.
Tôn Sách vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương thanh mát, trước sau vẫn nắm chặt tay Chu Du.
Nửa đêm, Chu Du nhỏ giọng hỏi, “Đang ngủ hả?”
“Không.” Tôn Sách thấp giọng nói, trở mình đè Chu Du dưới thân.
Chu Du, “…”
Chu Du bị Tôn Sách dùng tư thế kỳ quái đè nặng, miệng kề sát tai hắn, Tôn Sách mở mắt, môi động đậy, “Bên trái một tên, bên phải ba tên.”
“Đều đang ngủ.” Chu Du hạ giọng cực thấp, “Một tên đang nghe lén sau tường…”
“Muốn nói gì không?” Tôn Sách thì thầm vào tai Chu Du, “Công Cẩn, mùi trên người đệ thơm quá. Y như hồi nhỏ.”
“Đi chết đi…” Chu Du đập cái tay sờ lung tung của Tôn Sách, nói khẽ, “Ta có kế này, có thể giúp huynh, Tôn Quyền và lão phu nhân bình an rời khỏi đây, muốn thử không?”
“Nói đi.” Tôn Sách ôm eo Chu Du, gác chân lên người hắn, quấn như vòi bạch tuộc, cười nói, “Ta biết đệ có cách mà.”
“Bớt nói nhảm… Huynh làm gì đó? Bỏ tay ra!” Chu Du gằn giọng, “Phá nữa ta mặc kệ huynh.”
Tôn Sách đành nằm bất động, Chu Du nhỏ giọng nói vài câu, Tôn Sách nhướn mày.
“Nhớ rõ chưa.” Chu Du nói, “Việc này tuyệt đối không được do dự, bằng không Trương Tử Phòng* có sống lại cũng không cứu được huynh.”
*Tức Trương Lương, là danh thần khai quốc nổi tiếng thời Hán.
“Lỡ đệ muốn giết ta thì sao?” Tôn Sách nghiêm mặt hỏi.
Chu Du trầm mặt xuống, nhìn vào mắt Tôn Sách, Tôn Sách cười nói, “Thế thì đành phải dâng tới cửa cho đệ giết thôi.”
Chu Du cực kỳ muốn đá Tôn Sách xuống giường, Tôn Sách vội xin khoan hồng, “Vậy cứ làm như đệ nói…”
Giờ Ngọ hôm sau, trong phòng Viên Thuật, ánh sáng trắng lờ mờ rọi qua cửa sổ.
Ngoài trời đổ tuyết lớn, Chu Du xoa hai bàn tay đỏ bừng, trên tóc và mi mày đóng một lớp băng mỏng, đứng run cầm cập bên lò lửa.
“Chu Du, ngươi đến đây làm gì!” Viên Thuật vừa ngủ dậy, tùy tiện ngồi trên giường, Chu Du lạnh đến mức răng đánh lập cập, mới có một đêm mà mùa đông đã bao trùm toàn Thọ Xuân, cũng vì kế hoạch của mình mà chịu đau khổ.
“Chủ công.” Chu Du run giọng nói, “Tuyệt đối không được cho ai biết chuyện này, nếu không cái mạng nhỏ của Công Cẩn xem như toi…”
Nói rồi, Chu Du lấy ra một cái túi vải màu vàng đang nhỏ nước, bọc một vật hình vuông đưa ra trước mặt Viên Thuật.
“Đó là…”
Lần này đến lượt Viên Thuật phát run, nhìn Chu Du, Chu Du gắng sức gật đầu, Viên Thuật run giọng nói, “Mau ngồi mau ngồi… lấy từ đâu thế!”
Chu Du qua ngồi, Viên Thuật lại gọi, “Người đâu!”
Viên Thuật lấy vải bọc kín cái túi, lệnh cho thuộc hạ đưa rượu trắng đến, lại sai người gọi Dương Hoằng. Trong chốc lát đã an bài thỏa đáng, Chu Du uống mấy ngụm rượu, ấm lên một chút, Viên Thuật sai người lấy thảm quấn Chu Du lại, mặt Chu Du đỏ ửng vì lạnh, ngồi một bên.
Người hầu bị đuổi đi, trên cái bàn thấp trong sảnh đặt khối ngọc tỷ vuông vức, một góc bị mẻ lộ ra vàng ròng, Viên Thuật nín thở nhìn, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Chu Du, trong mắt toát vẻ tham lam, một khắc cũng không muốn dời mắt khỏi ngọc tỷ.
“Chủ công.” Dương Hoằng thấp giọng nói, “Đây chắc chắn là báu vật Tôn Kiên tìm được… chính là ngọc tỷ truyền quốc.”
Vật này tượng trưng cho hoàng quyền thiên tử, ngọc tỷ là hiện thân của bờ cõi muôn dân, Viên Thuật như vẫn chưa tỉnh mộng, Dương Hoằng bưng đèn qua soi, Viên Thuật chẳng còn giữ nổi vẻ đạo mạo. Chỉ liên tục lặp đi lặp lại, “Quá tuyệt, quá tuyệt…”
“Chủ công.” Chu Du thành khẩn nói, “Lúc trước vì muốn làm Tôn Sách lơ là, Du không thể không lừa dối, để y tạm thời giấu ngọc tỷ dưới ao, sáng nay mới thuận lợi lấy về…”
“Ừm…” Viên Thuật vẫn chưa hồi phục tinh thần, Dương Hoằng huơ tay, thấp giọng gọi, “Chủ công!”
Dương Hoằng lấy vải bọc lại ngọc tỷ, lúc này Viên Thuật mới miễn cưỡng tỉnh táo, thấy Dương Hoằng cầm ngọc tỷ cất vào phòng, thở dài một hơi, gật đầu với Chu Du.
“Làm tốt lắm.” Viên Thuật nói, “Lão phu đã trách oan ngươi, Chu Du.”
Chu Du thổn thức, “Du vẫn chưa làm được gì, trăn trở nhiều năm, rốt cuộc cũng về dưới trướng chủ công, có thể thấy chủ công… thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương*, Du có thể đi đến đây cũng nhờ duyên kỳ ngộ, dù chỉ nhận một chức nhỏ nhoi dưới quyền chủ công, Du cũng không màng sống chết… chỉ thẹn không đền đáp được ơn trọng dụng của chủ công…”
*Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương là tám chữ khắc trên ngọc tỷ. Có nghĩa: Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.
Chu Du chăm chú nhìn chén rượu, nghẹn ngào nói không thành lời, Viên Thuật cười ha ha, sinh lòng cảm khái, đích thân qua ôm Chu Du, Chu Du vội nghiêng người đỡ, một già một trẻ trông hệt như anh em kết nghĩa.
Viên Thuật nói, “Thế chất, có những chuyện lão phu không tiện nói, nhưng trong lòng ta và ngươi đều rõ.”
Chu Du gật đầu, biết lúc này là khoảnh khắc sung sướng nhất đời Viên Thuật, hắn mở miệng đòi hỏi cái gì cũng được đáp ứng ngay lập tức, nhưng đó chỉ là diễn, vấn đề quan trọng nhất cần chờ đúng thời cơ mới có thể nói.
Viên Thuật lại nói, “Nhưng chuyện này tuyệt đối không được cho người ngoài biết.”
Chu Du gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, nói, “Trước mắt tuyết lớn chặn cửa, ao nước đóng băng, Tôn Sách sẽ không lục lọi đáy ao, nhưng đêm dài lắm mộng…”
“Nói phải.” Viên Thuật vung tay, cười lạnh, “Đồ đã lấy được, ta thấy…”
“Chủ công.” Dương Hoằng từ gian trong bước ra, đến ngồi một bên, chắp tay nói, “Chủ công, Chu đại nhân, xin hãy nghe ta một lời.”
Chu Du gật đầu, Viên Thuật đang đắc ý, vuốt râu bảo, “Nói đi.”
Dương Hoằng nheo mắt, quan sát Chu Du, cười nói, “Không ngờ Chu đại nhân tâm tư kín đáo dường này, lúc trước ta đã nhìn lầm, việc của Tôn gia dĩ nhiên phải giải quyết, nhưng chủ công nghìn vạn lần không thể gấp gáp, ta nghĩ Chu đại nhân đã có kế sách, chi bằng nói nghe chút?”
Chu Du mỉm cười, Dương Hoằng đúng là cáo già thành tinh, không muốn bị liên lụy, lại muốn mượn đao giết Tôn Sách, hắn trầm ngâm một lúc, lên tiếng, “Không dối gạt chủ công, trước đó Du đúng là có nghĩ đến việc này, nhưng Tôn Kiên đang tập trung hỏa lực trước Hổ Lao Quan, bây giờ mà giết con trai lớn của ông ta e là không ổn.”
“Ồ.” Viên Thuật nói, “Ý ngươi thế nào.”
“Phía Tôn Sách, dùng quan hệ của tại hạ cùng Tôn gia có thể qua mắt được.” Chu Du đã tính trước, biết nếu mình thành công dùng ngọc tỷ truyền quốc đổi lấy lòng tin của Viên Thuật thì nói gì cũng không ai nghi ngờ.
“Chi bằng tạm thời để yên cho Tôn Sách, dù sao thì ngọc tỷ cũng đã vật về với chủ, chờ xuân đến băng tan, y sẽ không biết đâu.” Chu Du tài tình dùng bốn chữ “vật về với chủ”, Viên Thuật nghe vậy lại lâng lâng.
“Vừa khéo sắp đến tết Nguyên tiêu, hay là chủ công giả vờ hóa giải hiềm khích, để tại hạ đến chỗ Tôn Kiên. Lại phái một đội tử sĩ ngụy trang thành binh lính, hộ tống ba người Tôn gia, đến lúc đó, tại hạ truyền tin cho Tôn Sách, lừa Tôn Kiên lên xe ngựa, Tôn Kiên sẽ nghĩ rằng vợ con đã rời khỏi Thọ Xuân, không còn gì để lo, nhân cơ hội ấy xuống tay.”
“Hạ xong Tôn Kiên rồi giết Tôn Sách, như vậy sẽ không để lại hậu hoạn.” Chu Du nói.
Viên Thuật tán thưởng, “Kế hay!”
Viên Thuật nhìn Dương Hoằng, Dương Hoằng chỉ cười hà hà, không tiếp lời, Viên Thuật nói với Chu Du, “Thế ngươi cứ về ổn định Tôn Sách, việc sau đó, ta sẽ bảo Dương Hoằng hỗ trợ ngươi.”
Dương Hoằng vẫn còn nghi ngờ, “Với thân thủ của Tôn Kiên, e là không dễ dàng trúng kế.”
Chu Du nói, “Vãn bối cứu vợ con ông ta, lúc đến đại doanh, Tôn Kiên ắt sẽ cảm kích, bày tiệc thết đãi, đến lúc ấy hạ độc nhặt xác là xong.”
“Ồ.” Dương Hoằng đăm chiêu gật đầu, nói, “Nếu vậy ngươi không được để Tôn Sách phát hiện.”
Chu Du, “Vâng.”
“Tôn phu nhân có thể thả, Tôn Quyền có thể thả.” Dương Hoằng lại nói với Viên Thuật, “Nhưng còn Tôn Sách… chủ công, tuyệt đối không được để xổng Tôn Sách.”
Tim Chu Du đánh thót một cái.
“Để Tôn Sách chạy thì hậu họa khôn lường.” Dương Hoằng nói, “Cho dù thuận lợi trừng trị Tôn Kiên, nhưng chừa lại Tôn Sách cũng chẳng khác thả hổ về rừng, theo ta thấy, nếu Tôn Sách đã toàn tâm toàn ý tin tưởng Chu đại nhân, vậy cứ đưa Ngô thị và Tôn Quyền ra khỏi thành, đến doanh trại của Tôn Kiên. Còn Tôn Sách vẫn phải giam ở đây.”
Chu Du phiền muộn nói, “Chỉ e để Tôn Sách lại, ta khó lòng khuyên nhủ.”
“Không sao.” Dương Hoằng nói, “Tôn Sách biết mẹ và em nhỏ có thể thoát thân, sao có thể không cảm tạ ngươi? Chỉ cần bảo Tôn Sách ở lại Thọ Xuân thêm mấy ngày là được.”
“Ừm.” Viên Thuật nói, “Đúng lắm, nếu thế thì coi như dù Chu thế chất không giết được Tôn Kiên, ít ra Tôn Sách vẫn còn trong tay chúng ta, vạn nhất Tôn Kiên bắt ngươi, chúng ta có thể trao đổi, Tôn Kiên có thể không quan tâm vợ con, nhưng lão phu không thể bỏ mặc Chu thế chất!”
Kế của Dương Hoằng quá độc, đến bây giờ vẫn chưa tin tưởng Chu Du, Chu Du quệt mồ hôi, biết một khi hắn vào doanh trại của Tôn Kiên, làm theo kế hoạch của Viên Thuật thì Tôn Sách ở Thọ Xuân chắc chắn sẽ bị giết, diệt trừ hậu hoạn.
“Dương đại nhân anh minh.” Chu Du đành nói, “Vậy thì xin đại nhân ban cho lệnh bài và một tờ công văn xuất thành.”
“Ừ, còn từng bước cụ thể…” Dương Hoằng nói, “Chờ ta về bàn bạc kỹ hơn, gắng giải quyết một lần dứt điểm.”
Chu Du thở phào, ra vẻ buông được gánh nặng, trong mắt Dương Hoằng và Viên Thuật thì hắn như có tật giật mình, sợ Tôn Sách phát hiện mình trộm ngọc tỷ, bây giờ có thể đạp đổ Tôn gia, còn gì mừng hơn.
Chu Du biết Viên Thuật muốn ngắm nghía ngọc tỷ, bèn đứng dậy cáo từ, để lại Dương Hoằng và Viên Thuật trong sảnh.
“Lấy ra lấy ra.” Viên Thuật nói, “Mang ra cho chủ công xem, Bản Sơ* có biết chuyện này không?”
*Tên chữ của Viên Thiệu.
“Không biết.” Dương Hoằng nhỏ giọng nói, “Chu Du đã lừa được tai mắt của hắn…”
Dương Hoằng vào phòng lấy ngọc tỷ ra, Viên Thuật hấp tấp tháo lớp vải, bình tĩnh nhìn, Dương Hoằng lại nói, “Chủ công, tên Chu Du này lòng như lang sói, ngay cả Tôn Sách quen biết từ nhỏ cũng có thể hãm hại… nếu người này ở lại bên cạnh chủ công…”
“Biết biết.” Viên Thuật nói, “Chuyện Tôn gia ngươi cứ xem đó mà làm.”
Dương Hoằng nghe vậy cũng thở phào.
Cùng ngày, người theo dõi Tôn Sách đã rút hết, ngoài tường chỉ còn một tên.
Tôn Sách ngồi trong phòng Chu Du dạy Tôn Quyền viết chữ, quẹt một nét bút, thấp giọng nói, “Lão vẫn chưa tin đệ.”
Chu Du, “Sợ là có biến…”
“Yên tâm.” Tôn Sách nói, “Thuộc hạ của Viên Thuật chẳng được mấy cao thủ, không ngăn nổi ta đâu.”
“Tập trung vào.” Tôn Sách nhíu mày, gắt Tôn Quyền.
Tôn Quyền rất sợ Tôn Sách, anh cả như cha, Tôn Kiên thường xuyên chinh chiến, phần lớn thời gian đều là Tôn Sách dạy dỗ em trai, dạy đọc sách, dạy viết chữ, Chu Du thấy Tôn Quyền gặp Tôn Sách như chuột gặp mèo, không nhịn được ngắt lời, “Đừng có hung dữ, nó là con nít mà.”
Tôn Sách cười nói, “Đệ đâu phải chị dâu nó, mắc gì bênh nó chằm chặp vậy?”
Mới đầu Chu Du nghe chưa hiểu, chốc sau suýt phun cả họng trà, muốn đánh Tôn Sách, Tôn Sách quăng bút chạy, đứng ngoài cửa la lên, “Không được đến đây! Tôn Quyền đệ nhớ cho kỹ! Hôm nào không có Công Cẩn đệ chết đòn với ta!”
Tôn Quyền vui vẻ nói, “Ta không cần huynh đâu, ta muốn Chu đại ca cơ…”
“Tôn Quyền!” Một thằng nhóc xông xáo chạy đến gọi.
Tôn Sách suýt va trúng nó, đưa mắt nhìn, Chu Du nói, “Tào Phi, vào đi, mấy ngày rồi không đến học.”
“Triệu đại ca có cho đi đâu.” Tào Phi không tình nguyện nói, cởi giày bước vào, Tôn Sách đứng ngoài hành lang nhìn giày của hai đứa trẻ đặt song song, cảm thấy thú vị. Con trai của Tào Tháo lớn lên thanh tú, Tôn Quyền vẫn còn non nớt, hai đứa trẻ đẹp như tượng ngọc điêu khắc, càng hiếm thấy là không hề vướng một chút bụi trần.
“Triệu Tử Long đâu?” Tôn Sách hỏi.
“Đi đòi viện quân rồi.” Tào Phi tức tối liếc Tôn Sách, lại hỏi Tôn Quyền, “Anh ngươi hả?”
“Ừ.” Tôn Quyền đáp.
“Bị Triệu Tử Long giáo huấn rồi hử?” Chu Du thấy dáng vẻ Tào Phi, hiển nhiên đã bị Triệu Vân dạy dỗ một trận, Tào Phi không trả lời, nói, “Chu đại ca, cuối năm Chân tỷ đãi tiệc, mời huynh cùng Triệu đại ca đến uống rượu, đi không? Cả ngươi nữa, đến ăn.” Tào Phi giật cánh tay Tôn Quyền, Tôn Quyền viết trật một nét, la loáng lên.
Chân Mật là đại mỹ nhân, chắc là sợ Tào Phi buồn chán nên đêm Trừ tịch muốn một mình ở cùng nó, nhưng chỉ hai người thì chẳng có gì vui, Tào Phi liền gọi Triệu Tử Long, lại kéo thêm Chu Du, Tôn Quyền đến.
Chu Du trầm ngâm không nói, Tôn Sách ngồi trên bệ cửa sổ, cà lơ phất phơ bảo, “Đừng hòng, giao thừa Chu Công Cẩn phải uống rượu ăn cơm cùng ta và mẹ, Tôn Quyền thì cho đi.”
“Ta không đi!” Tôn Quyền nói, “Ta ở với mẹ!”
“Hay là thế này?” Chu Du hỏi Tào Phi, “Nếu Viên phu nhân có hứng thú thì hai nhà cùng mở tiệc, không phân nam nữ, cùng ăn một bữa, đệ về hỏi xem sao?”
Tào Phi đương nhiên thích náo nhiệt, suy nghĩ một lát, nói, “Để ta hỏi.”
Chân Mật là con dâu của Viên Thiệu, lấy chồng đã lâu, cùng ăn cơm với bọn họ hiển nhiên không hợp quy củ, nhưng nếu là khách thì không cần câu nệ, năm mới cũng là lý do chính đáng, không thể từ chối, Tào Phi về hỏi ngay trong hôm đó, Chân Mật đồng ý, việc này cũng nằm trong dự đoán của Chu Du.
Chu Du hẹn với Tào Phi tết Nguyên tiêu cùng đi rước đèn, đến gần sát thời gian Tào Phi mới bất đắc dĩ gật đầu.
Chớp mắt đã đến cuối năm, đêm hai mươi tám, Dương Hoằng gọi Chu Du đến, giao cho hắn ba tấm lệnh bài và công văn, hai người bàn xong, lại đưa cho Chu Du thuốc độc để tùy thời hành động.
“Độc này không màu không vị.” Dương Hoằng nói, “Là vật quý ta cất giữ nhiều năm, chỉ dùng cỡ một móng tay cũng đủ giết hơn trăm người. Khi phát tác đầu tiên là mù hai mắt, qua một nén nhang thì thất khiếu chảy máu mà chết.”
Chu Du im lặng nghe, thi thoảng gật đầu, Dương Hoằng lại nói, “Thị vệ trong bộ Công tào ta đã đổi hết, đều là tử sĩ võ công cao cường, đến lúc đó ngươi giả vờ là trộm được lệnh bài từ chỗ ta, đêm Nguyên tiêu lén đưa ba người Tôn gia rời đi, sau khi ra khỏi thành không được dừng lại, phải đến thẳng đại doanh của Tôn Kiên, việc còn lại giao cho ngươi.”
Chu Du nói, “Đêm Nguyên tiêu ta có hẹn với Tôn Sách. Không được phái người theo dõi, Tôn Sách nhất định sẽ về phủ, chỉ cần cho người mai phục ngoài phòng là được.”
“Ừm.” Dương Hoằng thâm sâu gật đầu, Chu Du biết Dương Hoằng tâm tư kín đáo, ắt có sắp xếp đường binh, lại nói, “Dặn quan thủ thành đối chiếu nhân số, không đủ ba người thì không được cho ra, như vậy Dương đại nhân không cần phải phái người giám sát.”
“Lúc đó ta cho người đến…” Dương Hoằng nói, “Chờ ở cổng thành lục soát xe các ngươi.”
“Được.” Chu Du gật đầu.
Hôm Trừ tịch tuyết bay lất phất, Tôn Sách cùng Chu Du đi qua hành lang, đến chính sảnh bái Viên Thuật, chiều hôm đó Viên Thuật thưởng rượu, thấy hai người Chu Tôn trò chuyện thân mật, bèn qua uống với Tôn Sách một chén. Hoàng hôn tiệc tàn, Viên Thuật đi tế rượu, Tôn Sách cùng Chu Du về biệt viện ăn bữa tất niên.
“Lệnh bài đã tới tay.” Chu Du nói.
“Đi luôn được không?” Tôn Sách nói, “Khỏi cần chờ đến Nguyên tiêu.”
“Không.” Chu Du nói, “Dương Hoằng sẽ thả ta đi, nhưng ta đoán lão vẫn còn đường binh, không được nóng vội, huống hồ ta đã đồng ý với Tào Phi, bất luận thế nào cũng phải đưa nó đi. Còn huynh, huynh phải tự tìm cách ra khỏi thành.”
“Ở đây có ba tấm lệnh bài.” Chu Du về phòng, nói, “Một cho huynh, một cho Triệu Tử Long, ta giữ một cái phòng khi có biến.”
Tôn Sách nói, “Hai mươi người Dương Hoằng đưa cho đệ kia e là không dễ đối phó.”
Chu Du, “Bởi vậy phải cắt đuôi ngay tại đây, nhưng đừng lo, vội vàng thay đổi kế hoạch mới dễ lộ sơ hở.”
Đêm xuống, một nhà Tôn Sách, Tôn Quyền, Ngô thị cùng Chu Du uống rượu trong phòng, nói chuyện năm trước, Ngô thị rất thích Chu Du, nói năm sau nhất định phải đến huyện Thư gặp mặt mẹ Chu. Tuyết bay đầy trời, lửa hồng ấm cúng, mai vàng ngát hương. Chu Du nhớ đến mẹ ăn tết một mình, không khỏi dậy lòng chua xót.
“Người bạn Lỗ Tử Kính của con ta cũng thường nghe nói.” Ngô thị thấy Chu Du nhớ nhà, liền cười nói, “Chắc mẹ con đang đón năm mới ở Lỗ gia đấy.”
“Phải phải phải.” Chu Du lập tức lấy lại tinh thần, nói với mọi người, “Hẳn là Tử Kính đã thay con cúng tổ tiên rồi đón mẹ con đi rồi.”
“Hay là lần này không về nhà mình.” Tôn Sách uống đến đỏ mặt, cười nói, “Qua nhà Công Cẩn làm khách, ăn chùa uống chùa?”
“Thằng khỉ này.” Ngô thị trách.
Chu Du lung lay, nhìn Tôn Sách, Tôn Sách nói, “Dù sao huyện Thư cũng không xa, bảo cha phái người đến, hai nhà ở cùng nhau cho xôm tụ.”
Chu Du lập tức hiểu rõ, Tôn Sách sợ hắn đắc tội Viên Thuật, người nhà bị Viên Thuật bắt trả thù, vội nói, “Bá mẫu chịu đến làm khách, Du hoan nghênh còn không kịp.”
Ngô thị cũng hiểu ý con, liền cười nói, “Để sau hẵng nói, nếu rảnh rỗi đón mẹ con qua, chúng ta trò chuyện cũng được.”
Chu Du gật đầu, Ngô thị về phòng, Tôn Quyền ăn cơm xong thì đi tìm Tào Phi chơi, Tôn Sách cùng Chu Du cạn chén, uống đến say khướt mới về.